Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 856

Tôi không biết là Nam Cung Diệu đang an ủi tôi, hay là đang trình bày suy nghĩ thật lòng của mình.

Trong phòng bệnh không còn ai nói gì nữa.

Tôi cũng không biết chính mình ngủ từ lúc nào.

Sau khi ngủ thì tôi liền gặp phải ác mộng.

Không phải cảnh mộng, mà là ác mộng thật sự.

Tôi mơ thấy mình và em gái bị bắt. Nó bị treo lên, trên người có rất nhiều vết thương đang chảy máu. Tôi thì bị trói, không động đậy được.

Mạc Vấn bắt một con ma đến, ép tôi lợi dụng cảnh mộng, trở lại thời cổ đại, để hoàn thành di nguyện của Liễu Triệt. Tôi không biết nên làm thế nào để cứu mình và em gái.

Hết lần này đến lần khác thay đổi quá khứ, nhưng tình huống hiện tại lại chẳng hề thay đổi.

Mỗi lần tỉnh dậy từ trong cảnh mộng, tôi đều nhìn thấy em gái toàn thân đầy những vết thương, thoi thóp thở.

“Anh… hai…” Nó khe khẽ gọi tôi, đôi mỗi khô khốc tựa hồ không động đậy được, khiến cho âm thanh cũng trở nên quái dị.

Ác mộng không hề logic.

Tôi không nhìn thấy thời cổ đại, chỉ nhìn thấy thương tích trên người em gái ngày một nhiều hơn, chỉ biết mình liên tục thất bại.

Mạc Vấn trở nên càng ngày càng nóng nảy, còn tôi cũng trở nên tức giận và tuyệt vọng.

Có lúc tôi biết rõ đây là ác mộng, nhưng cũng có lúc không phân biệt được giữa mộng và thực.

Người của Thanh Diệp biến mất, đám Tí Còi cũng biến mất.

Thế gian hình như chỉ còn tôi, em gái và Mạc Vấn.

“Bỏ cuộc đi. Mày không làm được. Thôi bỏ đi, không cần mày làm chuyện này nữa. Bây giờ mày đưa Liễu Triệt trở lại, tao sẽ tha cho tụi mày. Mày có thể làm được đúng không? Mày đã thành công hai lần rồi.” Mạc Vấn chỉ có một cái đầu lâu bay dật dờ trước mặt tôi, lạnh lùng nhìn tôi, lạnh lùng đưa ra mệnh lệnh.

Tôi đâu có quyền từ chối.

Tôi đã nhìn thấy Liễu Triệt trong cảnh mộng.

Tôi không nhìn thấy dáng vẻ cụ thể của ông ta, chỉ biết người đàn ông hiền lành trước mặt chính là Liễu Triệt.

Phải đưa ông ta đi, đưa ông ta đến “hiện tại” của “tôi”, giao cho Mạc Vấn.

Nhưng hình như Liễu Triệt phản kháng, Mạc Vấn ngay bên cạnh ông ta kia cũng phản kháng.

Sau khi tôi thất bại thì kế đó chính là cái Địa Ngục mà Nam Cung Diệu đã nói.

Một cơn ác mộng không logic, nhưng tâm trạng tôi thì rất chân thực.

Cảnh Địa Ngục trước mắt cũng hoang đường như logic của cơn ác mộng này vậy.

Tôi nhìn thấy những nhân vật kinh điển trong phim kinh dị như cương thi, ma nữ, quái vật… Hình như tôi còn nhìn thấy mấy cảnh tượng từng xuất hiện trong phim ảnh.

Tôi trở thành một người xem, đang xem một bộ phim kinh hồn bạt vía.

Rõ ràng biết đây chỉ là ác mộng thôi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được mình đang cực kì căng thẳng.

Chớp mắt, tôi nhìn thấy mình chạy trốn.

Tôi bắt đầu chạy thật nhanh, xuyên qua các tòa nhà.

Trên con đường rộng thênh thang chỉ có mỗi mình tôi, những tòa nhà hai bên đường đều đang xây dở, chỉ có bê tông cốt thép, chưa gắn cửa kính, cũng chưa trát tường.

Tôi cảm nhận sau lưng mình ập đến từng trận gió, có thứ gì đó đang đuổi theo, có hô hấp. Hơi thở nó nóng hổi, kèm theo mùi tanh hôi, không phải người và nó vô cùng to lớn.

Tôi chạy vào một tòa lầu bỏ hoang, trốn trong gian cầu thang.

Cảm giác này quen quá...

Tôi có cảm giác như đã thấy ở đâu rồi.

Tôi chưa kịp nghĩ ngợi gì thì tòa lầu đã rung lên.

Một cái móng vuốt đập vào cửa sổ ở bên cạnh tôi.

Từ từ, đầu của một con dã thú nhô lên, đôi mắt sáng xanh nhìn chằm chằm vào tôi.

Thân thể tôi đột nhiên bị lôi ngược ra sau.

Một con ma túm chặt thân thể tôi bay ngược ra sau.

Bay lên cao, tôi nhìn thấy một tòa nhà đang tạm dừng thi công.

Trên nóc nhà, có một con quái vật hình sói to lớn đang bò.

Ánh mặt trời trên cao có màu đen kì lạ, nhưng lại chói mắt một cách quỷ dị.

Tôi đang chăm chú nhìn mặt trời thì đột nhiên có hai cánh tay từ sau lưng thò đến, cắm vào trong hai mắt tôi.

“Á…” Tôi giật mình tỉnh giấc, nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện.

Mắt đau nhói khiến tôi không khỏi sờ thử hai mắt mình.

Không sao, mắt của tôi không sao.

Đây cũng không phải là cơn đau thật, chỉ là phản ứng bản năng khi mắt nhìn thấy thứ gì đó chói mắt mà thôi.

Giấc mộng khi nãy…

Toàn thân tôi mệt mỏi nằm ra giường.

“Anh Kỳ, anh dậy rồi à?” Tí Còi nằm bên giường lầm bầm một câu, “Mấy giờ rồi?”

“Không biết.” Tôi cất giọng khô khốc trả lời.

Tí Còi lại nói gì đó nữa, rồi trở mình qua ngủ tiếp.

Tôi nhìn ra cửa sổ.

Bên ngoài sáng lờ mờ, chắc khoảng năm sáu giờ cũng nên.

Tôi không ngủ được nữa.

Cái Địa Ngục mà Nam Cung Diệu nói thế mà lại khiến tôi nhớ đến người dẫn đường.

Trong cảnh mộng trước đó, tôi đã nhìn thấy những cảnh tượng khi hắn còn sống.

Gã chạy trốn đến tòa nhà đang đình chỉ thi công, gặp một con quái vật to lớn hình sói, sau đó gặp một con ma, bị con ma đó rút mất linh hồn. Hai mắt gã bị hai mảnh kính vỡ đâm vào, khiến cho gã có được năng lực thần kỳ.

Cơn ác mộng này không được tái hiện hoàn chỉnh, nhưng những nơi trong đó lại khiến tôi không khỏi sinh ra một số liên tưởng không lành.

Tôi đã từng nhìn thấy một số kiến thức không biết thật hay giả. Gì mà não bộ của một người nào đó không được sử dụng một cách triệt để, gì mà giấc mơ phản ánh hiện thực, gì mà những vấn đề suy nghĩ trước khi mơ sẽ được giải đáp trong giấc mơ…

Tôi chẳng biết cơn ác mộng mình thấy khi nãy có nằm trong tình huống đó không, nhưng cái Địa Ngục mà Nam Cung Diệu nói, ghép vào trong cảnh ngộ mà người dẫn đường gặp phải kia, thì lại không hề có chỗ nào mâu thuẫn cả.

Tôi suy nghĩ rất nhiều, đợi cho những người khác đều thức giấc, đặc biệt là Nam Cung Diệu thì tôi bèn hỏi anh ta tình huống cụ thể liên quan đến Địa Ngục, đồng thời kể lại chuyện người dẫn đường cho anh ta nghe.

“Cậu biết và nhìn thấy người dẫn đường?” Nam Cung Diệu hỏi.

Tôi ngơ ngác: “Người sống đúng là chỉ có gã ta.”

Nam Cung Diệu đăm chiêu: “Tương lai mà tôi nhìn thấy còn có rất nhiều người sống. Có điều hướng phát triển của câu chuyện nói không chừng sẽ giống như cậu nói. Cái tôi nhìn thấy chỉ là một đoạn của tương lai mà thôi. Mấy năm, mười mấy năm sau, xã hội vẫn chưa đổ vỡ, số lượng người sống vẫn lớn hơn ma quỷ, nhưng sớm muộn thì…”

Tôi nghe mà lòng nặng trĩu.

“Nói vậy, người dẫn đường kia có thể có năng lực tương tự anh Kỳ. Gã chính là một phiên bản khác của anh ấy, từ tương lai của chúng ta đến…” Gã Béo suy đoán.

“Cũng không thể loại trừ khả năng đó.” Nam Cung Diệu nói.

“Này, này, này!” Tí Còi từ trong nhà vệ sinh chạy ra, trên tay vẫn cầm bàn chải đánh răng, “Mấy người không đùa chứ? Nếu như thế thì chẳng phải đồng nghĩa với việc, thế giới của chúng ta nhất định sẽ bị hủy diệt sao?”

“Có thể tra cứu thử.” Nam Cung Diệu rút điện thoại ra, không biết đang tìm kiếm gì, lát sau ngước lên nói với chúng tôi, “Tình trạng ở Hối Hương không có chút thay đổi nào.”

Sắc mặt tôi sa sầm xuống.

“Điều đó nghĩa là sao?” Tí Còi hỏi.

“Điều đó chứng minh, nếu suy đoán của chúng ta về người dẫn đường là chính xác, thì tất cả những gì chúng ta đã làm từ trước đến nay, không hề thay đổi được cái tương lai như Địa Ngục kia.” Nam Cung Diệu đặt điện thoại lên đầu giường.

Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh.

Y tá đến kiểm tra đã phá tan sự yên lặng trong căn phòng.

Đo nhiệt độ, thử máu, thử nước tiểu…

Sau đó là dùng bữa sáng do bệnh viện đưa đến.

Chúng tôi cần trải qua quá trình cách ly theo dõi như thế, để chắc chắn mình không nhiễm phải loại vi khuẩn dịch bệnh đáng sợ kia.

Tối qua Trần Dật Hàm và Huyền Thanh Chân Nhân đều đã đến, chắc là giai đoạn theo dõi này sẽ không còn lâu nữa.

Điều khá bất ngờ là trước khi chúng tôi xuất viện, Quách Ngọc Khiết đã gửi tin nhắn lên nhóm chat, hỏi tôi diện mạo của con ma nữ kia thế nào.
Bình Luận (0)
Comment