Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 900

Trần Dật Hàm nhìn thấy người phụ nữ ấy và cũng nhìn thấy tôi.

“Cục trưởng Trần?”

Sau lưng Trần Dật Hàm vang lên tiếng gọi của ai đó.

Trần Dật Hàm đảo mắt nhìn một lượt, chau mày lại, lúc quay lại định nói gì đó thì trong phòng vang lên tiếng rên rỉ.

Chu Mai vẫn chưa chết, còn có thể cất tiếng rên rỉ ngay cái lúc này.

Tôi bị chiếc bàn che mất tầm mắt, nên không thấy được Chu Mai, nhưng trước đó tôi đã nghe thấy có tiếng gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.

Và ngày sau đó, Chu Mai đã phát ra tiếng.

Mặt Trần Dật Hàm không hề thay đổi, nhưng nếu chú ý khẩu hình sẽ nhận ra anh ta vừa kịp thời thay đổi lời nói: “Cô Chu Mai bị thương rồi, mau gọi xe cấp cứu, đi lấy hộp cứu thương.”

Trần Dật Hàm không còn đứng chắn ở cửa nữa, mà tránh qua một bên cho người ở bên ngoài vào.

Những người đó cũng đều mặc đồng phục cảnh sát như Trần Dật Hàm, nhưng không hề nhìn thấy tôi và người phụ nữ đó.

Trần Dật Hàm không vì thế mà buông lơi cảnh giác, chốc chốc lại liếc mắt nhìn về phía người phụ nữ.

“… Hình như là… tự hại mình?” Viên cảnh sát kiểm tra thân thể của Chu Mai, bối rối nói một câu, rồi mới bắt đầu làm việc.

Thương tích của Chu Mai rất nặng. Tôi liếc mắt nhìn máu trên sàn nhà. Có thể lên đến phạm vi mà tôi nhìn thấy được thì lượng máu đã chảy không hề ít.

Xe cứu thương nhanh chóng chạy đến, nhân viên khiêng cáng vào phòng.

Chu Mai mình mẩy đầy máu me được khênh đi, dọc đường không ngừng rên rỉ, còn trốn tránh những người xung quanh một cách kì dị, thậm chí còn muốn tự thương hại mình tiếp.

Đám người hỗn loạn.

Trong hoàn cảnh hỗn loạn đó, Trần Dật Hàm ở lại, khóa trái cửa phòng.

Anh ta đưa mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ, rồi liếc nhìn tôi một cái.

Nhất thời tôi cũng chẳng biết phải giải thích thế nào với Trần Dật Hàm về đầu đuôi ngọn ngành của toàn bộ chuyện này, vì ngay cả chính tôi, đến bây giờ vẫn chưa hiểu nổi.

Nhưng nếu suy nghĩ của tôi khi nãy không sai, thì chuyện mà Trần Dật Hàm đang giấu giiếm chính là chìa khóa của mọi vấn đề.

Tôi đang định lên tiếng thì người phụ nữ ấy đã nói trước.

“Thật xin lỗi, bây giờ tôi có một vài chuyện cần làm ngay. Lần sau sẽ trò chuyện với các vị.” Người phụ nữ rất khách khí nói một câu.

Tôi vô cùng thắc mắc, không biết cô ấy đột nhiên có chuyện gì cần phải làm. Lòng tôi trào ra một dự cảm không hay.

Nhưng không đợi tôi lên tiếng, cô ấy đã lại nói tiếp: “Tôi đã tìm ra nguyên nhân khiến cậu bị khóa chặt với tôi rồi.”

“Cái gì?” Tôi buột miệng thốt lên.

Vừa dứt lời, trước mặt tôi chợt tối sầm lại.

Trước mặt tôi thật sự đang tối đen, tôi còn cảm nhận được sự lạnh lẽo của nước mưa.

Lếch thếch nhổm dậy khỏi mặt đất, tôi mới nhận ra mình đang nằm ở hiện trường vụ tại nạn giao thông lúc trước.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, nhưng hiện trường vẫn chưa có người đến cứu hộ.

Tôi vừa đứng dậy thì khá nhiều cũng đứng lên theo, ai nấy đều ngơ ngác.

Có ai đó cất cao giọng nói, thậm chí âm thanh còn át cả tiếng mưa.

“Ma ám! Chắc chắn là ma ám rồi!”

Vì tiếng mưa, tôi nhất thời không phân biệt được, người đó đang sợ hãi hay đang phấn khích nữa, cũng chẳng biết người hét đó là ai.

Có điều, tâm trạng của phần lớn những người này thì rất dễ nhận ra. Họ hớt hải tranh nhau chạy vào tòa nhà bên cạnh.

Bên đường cửa hàng vẫn còn đang mở cửa, trước đó có nhân viên và khách hàng định chạy ra giúp đỡ, kết quả là đều té nhào trên mặt đường.

Lúc này mọi người đều chen nhau chạy đến ven đường, khiến cho những cửa hàng tiện lợi bên đường trong chớp mắt chật cứng người.

Người tài xế lái chiếc taxi mà tôi đã đi nhanh chân hơn tôi, đã chui vào một tiệm cơm nhỏ, đứng run cầm cập.

Tôi không biết có nên chạy theo người ta vào mấy cái tiệm đó không.

Sờ tay vào túi, điện thoại vẫn chưa bị vỡ dù tôi bị ngã xuống đất.

Tôi gọi cho Trần Dật Hàm:

“Cậu đang ở đâu?” Trần Dật Hàm hỏi luôn, giọng nói cứng rắn.

Tôi nhìn xung quanh để xác định vị trí.

Với giọng điệu này, có lẽ anh ta sẽ trực tiếp đến tìm tôi ngay, không cần phải nói chuyện trong điện thoại. Tôi cũng không cần phải kiêng kị gì nữa, chen vào trong một cửa hàng.

Chẳng phải chủ tiệm nào cũng tốt bụng và gan dạ như thế.

Có mấy cửa hàng dứt khoát đóng cửa, còn chặn cả cửa từ bên trong. Thậm chí không cần ông chủ nói gì, mà khách hàng đã trực tiếp đóng cửa thay luôn rồi.

Tôi nhìn mà chợt ớn lạnh, không khỏi nhớ đến Chu Mai.

Tôi ít khi chửi bới người khác, đặc biệt là nữ giới, vì luôn có chút kiêng kị.

Nhưng lúc tôi nhìn thấy Chu Mai như phát điên kia thì thật tình chỉ muốn chỉ vào mặt cô ta, rồi mắng hai chữ “hèn hạ”. Hồn ma của Vương Hồng Nghệ và Trương Tiêu Gia đang ngồi trước mặt cô ta, nhìn bộ dạng tâm như tro tàn của họ, cũng thật sự khiến người ta cảm thấy đau lòng và càng hiện rõ sự ác độc, tàn nhẫn của Chu Mai hơn.

Bây giờ, tôi lại nhìn thấy sự lạnh nhạt vô tâm của thói đời.

Nhưng cũng không thể chỉ trích gì họ được.

Tôi cũng thường chọn cứu mình trước, cứu người sau.

Có điều chỉ là vừa nhìn thấy cảnh tượng của Chu Mai, nên tôi có chút mẫn cảm với loại tình huống này.

Người tài xế khi nãy chạy như bay vào trong cửa hàng tiện lợi, bây giờ đang vẫy tay lớn tiếng gọi tôi chạy vào nhanh lên.

Đôi tình nhân vào cửa hàng sau cùng, người đàn ông hình như bị thương, chân đi tập tễnh, cô gái dìu anh ta, nhưng không quên kéo cánh cửa giúp tôi một chút, rồi quay lại nhìn tôi.

Lòng tôi chợt thấy rất ấm áp, bước vội vào bên trong.

“Cảm ơn.” Tôi nói.

“À, có gì đâu mà. Lúc nãy cậu bị va đập ở đầu hả? Có chóng mặt, buồn nôn không?” Tài xế lo lắng hỏi.

Chắc ông ấy nghĩ tôi ngơ ngác đứng trên đường, là do đầu bị va đập.

Tôi lắc đầu.

Đồ đạc bên trong cửa hàng không ít, người bị thương cũng không ít.

Trước đó có người đưa bọn họ vào, bây giờ mọi người đang nhốn nháo giúp nhau.

“Có ai là bác sĩ ý tá gì không?”

“Có ai gọi cảnh sát chưa? Gọi xe cứu thương chưa vậy?”

“Gọi rồi, nhưng mãi vẫn chưa đến.”

“Tôi đã từng học trong trường rồi, chắc là còn nhớ chút chút, có thể không đúng…”

Tôi tìm nhân viên phục vụ của cửa hàng hỏi địa chỉ ở đây, rồi nói với Trần Dật Hàm ở bên kia điện thoại.

“… Bên này xảy ra tai nạn xe liên hoàn, tình hình rất nghiêm trọng.” Cuối cùng tôi nói.

Trần Dật Hàm lạnh lùng nói: “Tai nạn liên hoàn không chỉ xảy ra ở bên chỗ cậu đâu. Cậu đợi ở bên đó.”

Tôi sửng sốt, vội vã lên mạng tra cứu.

Trần Dật Hàm nói không hề sai.

Bản tin đang nóng nhất chính là “Mưa to ở Dân Khánh, dẫn đến nhiều nơi xảy ra tai nạn giao thông”.

Trên các trang xã hội, các thông tin liên quan đến chuyện này còn nhiều hơn.

Có người là đương sự, có người tận mắt chứng kiến, toàn bộ thành phố ngập trong bầu không khí căng thẳng. Xe cấp cứu chạy đầy đường, xe chữa cháy cũng tương tự.

Không chỉ có tai nạn giao thông, trong một số gia đình cũng xảy ra tai nạn.

Theo lời kể của những người đó, đều là trên trời lóe chớp, khiến họ bị hoa mắt, nhất thời quýnh quáng rồi dẫn đến tai nạn.

So với Niên Thú, cây tình yêu, khách sạn Tuấn Ly… thì lần này phạm vi tai nạn lại càng rộng hơn.

Mưa lớn, toàn thành phố, tai nạn…

Điều này khiến tôi nhớ đến trải nghiệm trước đây.

Hối Hương… cũng đã xảy ra tình trạng tương tự…

Người phụ nữ đó…

Rốt cuộc là gì vậy?

Là chuông gọi hồn, hay Vương Hồng Nghệ đã mời gọi cái thứ như vậy đến thế giới này?

Không, không đúng, lúc nói về mình, cô ấy đã dùng từ “ra đời”.

Cô ấy…

“Này, anh bạn trẻ, cậu vẫn ổn chứ? Đầu không ổn mà không chịu nằm xuống một chút đi?” Ông tài xế tốt bụng hỏi thăm.

Tôi không biết mình đang thế nào trong mắt ông ta, nhưng bây giờ tôi thật sự cảm thấy rất tệ.

Điện thoại đổ chuông, tôi giật mình làm rớt máy.

Tài xế nhanh như cắt chụp lấy điện thoại, nghía mắt một cái: “Là Cổ Mạch. Bạn cậu hả? Người mà lát nữa đến đón cậu sao? Có cần tôi nghe máy giùm không?”

Tôi lắc đầu, tự mình nghe máy.
Bình Luận (0)
Comment