Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 901

Cổ Mạch chủ động gọi điện thoại đến, thái độ đương nhiên rất nghiêm túc, trịnh trọng.

“Vật đó đang ở đâu? Đã làm gì? Có thể hủy diệt được không? Có thể nói chuyện được không?”

Cổ Mạch hỏi liền một hơi.

Tim tôi trùng xuống: “Anh biết… chuyện gì đang xảy ra sao?”

“Đúng thế. Tôi đã nghe thấy tiếng động rồi. Rất khoa trương.” Cổ Mạch thở ra một hơi, “Nam Cung cũng nhìn thấy rồi. Thật sự là sinh ra à…”

“Là…” Giọng tôi nghẹn lại.

“Ồ, Dân Khánh, lại xuất hiện một linh hồn mới rồi.” Cổ Mạch nói một cách chậm rãi. “Linh hồn này vừa mới sinh ra đã có thể mạnh đến như vậy. Nhưng cũng chẳng trách, vùng đất này vốn dĩ có gì đó không bình thường.”

Tôi đột nhiên cảm thấy, Cổ Mạch bây giờ rất sợ hãi, rất lo lắng.

Anh ta lại tiếp tục nói liến thoắng: “Diệp Tử còn nói Dân Khánh sẽ không bao giờ xuất hiện linh hồn nữa cơ, thật là vớ vẩn. Haizz, có điều cậu ta đã chết rồi, biến thành ma, xuất hiện việc ngoài ý muốn cũng là bình thường thôi. Làm gì có ai có thể không phạm sai lầm được. Dù gì thì phiền phức thật rồi. Này, rốt cuộc phải làm sao đây? Cậu gặp phải cô ta rồi phải không? Thế nào, có thể nói chuyện được không? Cô ta có căm thù đàn ông hay gì đó không?”

“Anh làm sao biết được đó là nữ?” Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, vô thức nghĩ đến cuộc gọi điện trước đó. Cổ Mạch nói đến rất nhiều chuyện liên quan đến giới tính nam, nữ.

Cổ Mạch hừ hai tiếng: “Diệp Tử nói Dân Khánh sẽ không có linh hồn, còn Linh thì nói Dân Khánh sẽ sinh ra linh hồn có liên quan đến nữ giới. Cô ấy hình như có căn cứ gì đó, nên nói rất chắc chắn. Phải không, Nam Cung? Khi ấy tôi đã không ở đó nữa rồi….”

Giọng của Nam Cung Diệu rất gần, có lẽ anh ta đang ở cạnh Cổ Mạch.

“Đúng, sau đó chúng tôi cũng nói chuyện này. Linh cũng đã từng bói ra Dân Khánh sẽ sản sinh ra linh hồn mạnh như vậy. Diệp Thanh lúc ấy… cũng không hề phản bác.” Nam Cung Diệu nói, “Có thể là trong thời gian mấy năm đó đã có nhiều chuyện xảy ra, vì thế mà Diệp Thanh cũng thay đổi phán đoán ban đầu.”

Tôi cắn chặt răng, hỏi: “Ngô Linh, trông như thế nào?”

Vấn đề của tôi khiến đầu dây bên kia im lặng.

“Chú em, cậu muốn hỏi gì?” Cổ Mạch thắc mắc, giọng nói mang chút nghi ngờ bén nhọn.

“Cô ấy… Có phải là… tóc ngắn qua tai, nhưng rất… thục nữ. Là loại mỹ nhân cổ điển. Mắt…” Tôi vắt óc suy nghĩ, cố gắng tìm kiếm một từ ngữ thích hợp để có thể miêu tả người phụ nữ kia.

“Cậu đừng có đùa nữa.” Cổ Mạch nói với một giọng bình thản, nhưng phản ứng này của anh ta cũng phần nào biểu thị thái độ cứng rắn..

“Giọng nói của cô ấy, rất giống...” Tôi khó khăn nói.

“Trên thế gian này, những người có giọng nói giống nhau nhiều vô kể. Cậu tưởng rằng cậu là tôi sao?” Cổ Mạch không khách khí nói.

Nam Cung Diệu cũng chen vào: “Tuy chúng tôi không biết bối cảnh của Linh và quá khứ của cô ấy như thế nào, nhưng chúng tôi dù gì cũng đã chung sống nhiều năm như vậy, cô ấy là người hay linh hồn, chúng tôi rất rõ ràng.”

Tôi không nói gì thêm.

Khoảnh khắc tôi nghe thấy giọng nói của người phụ nữ ấy, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, giọng nói này thật sự rất giống với giọng nói của Ngô Linh trong hồ sơ. Có chút lạnh lùng, luôn giữ được tông giọng điềm tĩnh, loại ngữ điệu này rất lịch sự, luôn bảo trì khoảng cách với người đối thoại… So sánh những điều trên thì thật sự rất giống nhau.

Giọng nói qua máy ghi âm có thể sẽ không còn chân thật, thính lực của tôi cũng không mạnh như Cổ Mạch, nhưng mà, nếu như linh hồn ấy không phải Ngô Linh, cũng không có liên quan gì đến cô ấy, thì sự giống nhau đó chỉ là trùng hợp thôi ư?

Cổ Mạch và Nam Cung Diệu đều yên lặng.

Trong bầu không khí yên lặng này tôi lại cảm thấy có chút gì đó không bình thường.

Tôi buột miệng hỏi: “Dáng vẻ Ngô Linh đúng là như thế phải không? Nói cho tôi…”

Bên ngoài bỗng có tiếng còi xe.

Tôi quay đầu lại, nhìn qua cửa kính của cửa hàng tiện lợi, trông thấy một chiếc xe.

Không phải là xe cảnh sát, nhưng tôi có thể nhận ra chiếc xe này, là xe của Trần Dật Hàm, tôi đã từng thấy ba lần rồi.

Tôi nói một câu với Cổ Mạch, rồi lại cảm ơn nhóm người trong cửa hàng rồi đi ra ngoài.

Tài xế còn vẫy tay với tôi: “Nhanh chóng vào bệnh viện kiểm tra đi nhé.”

Tôi vừa đi vừa gật đầu, cửa mở ra thì đụng phải thứ gì đó.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ kia.

Cả người tôi đều ngây ra.

Người phụ nữ cầm tay nắm cửa, kéo cái cánh cửa tôi đang mở được một nửa ra.

Tay của tôi vẫn còn đặt trên cửa kính, như là bị cửa kính hút dính chặt vào vậy, cơ thể theo cánh cửa mở nhào thẳng về phía trước hai bước.

Người phụ nữ đi ngang qua tôi, còn chào hỏi tôi: “Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, nhưng bây giờ tôi có chút bận.”

Tôi đã sượt qua người cô ấy, đi ra ngoài cửa hàng tiện lợi rồi.

Mưa như trút nước, làm ướt hết cả người tôi.

Tay của tôi giờ đã có thể cử động được, có thể buông tay xuống, cánh cửa của cửa hàng tiện lợi cũng đóng lại.

Người phụ nữ đi về phía người tài xế, ông ta cũng đang nghi ngờ nhìn cô ấy.

Cô ấy giơ tay trái ra, sau đó liền xuất hiện một hồn ma.

Tôi không nhìn thấy chính diện của người phụ nữ với hồn ma kia, nhưng lại có thể thấy rõ sắc mặt của người tài xế dần hiện lên vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.

“Ông Mã Lập, cô Lộ Bình đây tố cáo ông vào một đêm tháng 9 năm ngoái, tại cửa của một quán rượu, nhân lúc cô ấy say thì ông đã dìu cô ấy lên xe, sau đó liên lạc với một tên buôn người và đã bán cô ấy đi, tiếp đó lại ngụy tạo nhật ký cuộc gọi, đánh lừa cảnh sát, khiến cho cô ấy bị lừa bán đến một vùng núi xa xôi. Ở nơi đó cô ấy bị đánh đập, bị hành hạ, hãm hiếp, xúc phạm, đến lúc lên cơn sốt cao còn bị bỏ rơi cho đến chết. Ông có nhận tội không?”

Giọng nói của cô ấy rất bình tĩnh, tường thuật lại một sự việc làm cho người khác phải kinh ngạc và phẫn nộ.

Đôi chân của người tài xế đó bắt đầu run lên, rồi ngã quỵ xuống đất, giống như một con cá mắc cạn đang há miệng thở.

Những người xung quanh bắt đầu bu đông lại, không ngừng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Người phụ nữ không nói gì, ngón tay đang chỉ vào ma nữ di chuyển về phía trước mặt.

Tôi không nhìn thấy cô ấy làm gì, nhưng sắc mặt của người tài xế đột nhiên đỏ lên, rồi nằm rạp xuống.

“Cơ thể của ông ta nóng quá! Có phải là phát sốt rồi không?”

“Á, nóng như thế này, có phải là ngay cả não cũng bị đốt thành đần luôn rồi không?”

Tài xế kia có lẽ rất tỉnh táo.

Ông ta vẫn luôn nhìn về phía người phụ nữ với ánh mắt cầu xin, rồi lại nhìn về phía ma nữ.

Bàn tay của ma nữ nắm chặt thành nắm đấm.

“Á! Cháy rồi!”

Sau tiếng la thì thấy trên ngực người tài xế bốc lên một ngọn lửa nhỏ, sau đó lại biến thành một ngọn lửa lớn bao quanh cơ thể của ông ta, trong ngọn lửa vọng ra tiếng hét thảm.

Người xung quanh vừa la “tự bốc cháy” vừa tránh sang một bên. Có người cầm bình cứu hỏa và bình nước khoáng muốn dập lửa.

Lửa nhanh chóng được dập tắt.

Trên đất bây giờ chỉ còn vết tích của một cơ thể bị cháy đen, ngoài ra thì chẳng có gì.

“Chu Quảng Nhẫn chết tại buồng tạm giam rồi. Thân thể bị ép nát hết. Chu Mai chưa kịp đưa đến bệnh viện thì đã tắt thở. Da, thịt, xương cốt của cô ta hầu như bị cô ta cào nát, mấy người đàn ông hợp sức lại, thêm dây trói, tiêm thuốc mê cũng không ngăn cản được.” Trần Dật Hàm không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh tôi, giọng nói âm u.

Tôi cũng chẳng biết nên nói gì.

Đôi vai của hồn ma kia khẽ buông xuống, sau đó cúi xuống cung kính chào người phụ nữ kia một cái, đi về phía tôi, cô ta dường như không hề nhìn thấy tôi, vừa chạm vào cửa kính liền biến mất.

Người phụ nữ cũng đi ra, lại một lần nữa gật đầu với tôi, cô ấy cũng gật đầu với Trần Dật Hàm. Nhưng trước khi chúng tôi kịp ngăn cản thì cô ấy đã biến mất, lúc đến không một tiếng động, lúc đi cũng không chút âm thanh.
Bình Luận (0)
Comment