Hoa Hoa Tương Ngọc

Chương 12

Ta suy nghĩ mãi, chỉ nặn ra được một câu: “Mai tuy đẹp, e cũng ngại lạnh”.

Trưởng tỷ đứng bên cạnh che miệng cười.

Ta thở dài, buông bút xuống, định đi ra ngoài cho khuây khỏa. Trưởng tỷ vẫn đang mải mê làm thơ, nhất thời sẽ không để ý đến ta, ta thừa cơ chuồn ra ngoài.

Huệ Hiền cư rộng lớn, hoa rủ bóng xuống hành lang, đình đài, lầu các in bóng xuống mặt nước trong veo, cảnh đẹp hiện ra theo mỗi bước chân.

Tiếng nước róc rách, ta trông thấy một bóng người.

Hắn không còn mặc những bộ y phục lòe loẹt nữa, mà thay vào đó là một chiếc áo dài màu lam ngọc. Cả người gầy gò ốm yếu, như thể đã biến thành một người khác. Vẻ phóng khoáng, tự do tự tại ngày nào, giờ đây như bị một đám mây đen bao phủ, hắn cụp mắt xuống, một mình ngồi trên xe lăn, nhìn bóng nước xa xa, không biết đang nghĩ gì.

Ta không làm kinh động hắn, mà lặng lẽ nhìn bóng dáng hắn. Thiếu niên lang áo đỏ chói sáng năm nào, vậy mà giờ đây lại trở nên tiều tụy và ủ rũ đến thế.

Nghĩ cũng phải, một kẻ được trời ban cho tất cả, vốn có thể tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn, bỗng nhiên bị hủy hoại đôi chân, cú sốc như vậy, người thường e rằng đã có ý định quyên sinh.

Hình như hắn nhận ra có người đang nhìn mình từ phía sau, quay lại thấy ta, Tề Ngọc cau mày, cố gắng nhớ lại, cuối cùng vẫn hỏi: “Ngươi là ai?”

Ta thở phào nhẹ nhõm, may quá, hắn đã quên ta rồi.

“Nữ nhi nhà họ Khương, Khương Hoa, nữ nhi Lễ bộ Thượng thư.”

Ta không né tránh câu hỏi của hắn. Hắn đã ra nông nỗi này, nếu còn né tránh, e rằng chỉ làm tổn thương hắn thêm sâu sắc. Không hiểu sao, ta lại có thể cảm nhận được nỗi đau và sự buồn bã của hắn. Ta ở hậu viện chật vật, chỉ mong tìm được một mối lương duyên tốt. Hắn trên chiếc xe lăn kia, chẳng phải cũng đang giãy giụa theo một cách khác hay sao?

Tề Ngọc nghe ta nói, đôi lông mày nhíu chặt giãn ra một chút, đột nhiên nhướng mày lên, như thể trong nháy mắt đã trở lại với vẻ phóng khoáng lúc mới gặp.

“Ta nhớ ngươi, mùa xuân năm ấy, ngươi làm một con diều xám xịt, ngày đó vì sao không dám nhận?”

Ta thật tò mò, làm sao hắn biết là ta làm?

Có lẽ nhận ra sự ngạc nhiên và nghi hoặc của ta, hắn khẽ nhếch mép cười, nói: “Tỷ tỷ ngươi ăn mặc diêm dúa lộng lẫy, môi đỏ như ăn phải máu, còn ngươi đứng một bên cúi đầu xám xịt, giống hệt con diều én đó.”

Có lẽ nhắc đến ngày hôm đó, nét mặt hắn vốn còn mang ý cười, bỗng chốc trở nên u ám.

Khi ấy, đôi chân hắn vẫn còn lành lặn. Hắn từng cưỡi ngựa lội nước mà đến, chỉ để xem người thả diều là ai. Giờ đây chỉ có thể ngồi trên xe lăn hoài niệm quá khứ.

Cũng chỉ mới qua nửa năm mà thôi. Ta không biết hắn đã vượt qua như thế nào, nhưng ta biết, hắn không cần sự thương hại của ta.

Ta đứng đó, không nói thêm gì nữa.

Gió thổi qua, Tề Ngọc đột nhiên nói với ta: “Đẩy ta đi dạo một chút!”

Ta không hỏi vì sao hắn không để tiểu tư đi theo, chỉ lặng lẽ đẩy hắn đi chậm rãi. Có lẽ là kìm nén quá nhiều, có lẽ là nhẫn nhịn quá lâu, cũng có lẽ là, ta không 
Bình Luận (0)
Comment