Hoa Hoa Tương Ngọc

Chương 13

muốn giả vờ theo cái quy tắc nam nữ khác biệt cổ hủ nữa. Ta chỉ muốn đẩy người này, đến nơi hắn muốn đến.

Xe lăn hơi nặng, ta đẩy không tốt lắm, vài lần suýt nữa lật hắn xuống nước. Tề Ngọc hiếm khi nổi giận đùng đùng: “Vị tiểu thư này, ngươi muốn dìm c.h.ế.t ta à?”

Ta nhịn cười xin lỗi: “Xin lỗi, không quen tay.”

Tề Ngọc quay lại trừng mắt nhìn ta: “Ta đã biết ngươi là một cô nương gan dạ!”

Thôi được, hắn nói gì thì là vậy!

Đi một lúc, mỏi đến nỗi cổ tay đau nhức, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, vị Thế tử này cuối cùng cũng bảo dừng lại. Hai chúng ta, một trước một sau, một người ngồi một người đứng, lặng lẽ nhìn dòng nước chảy.

“Thế tử, ngài nói xem, gió lạnh thổi có bị cảm lạnh không?”

Tề Ngọc bực bội nói: “Còn cần phải hỏi sao? Câu hỏi ngớ ngẩn như vậy, đứa trẻ ba tuổi cũng không hỏi ra miệng! Ngươi cũng còn mặt mũi mà hỏi!”

Một lát sau, Tề Ngọc hiểu ra, bị ta chọc tức đến bật cười: “Ngươi nói thẳng là lạnh có phải xong không? Vòng vo tam quốc!”

Cuối cùng hắn cũng chịu để ta đẩy hắn trở về.

Đúng lúc ta định đẩy hắn trở về, giọng trưởng tỷ đột nhiên vang lên từ phía sau. Giọng nàng the thé chói tai, trong phút chốc xé toạc không gian yên tĩnh.

“Khương Hoa! Sao muội có thể đẩy Thế tử xuống nước chứ?”

Một lực mạnh đột ngột đẩy vào ta, theo quán tính, ta cũng đẩy chiếc xe lăn về phía trước. Tề Ngọc giờ đây hai chân tàn phế, tự nhiên không thể chống lại lực mạnh như vậy. Ta trơ mắt nhìn hắn rơi xuống nước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ta. 

Hắn không muốn chết, ít nhất không muốn bị c.h.ế.t đuối một cách dễ dàng như vậy

Đột nhiên một luồng khí lạnh chạy thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân ta như rơi vào hầm băng, hai chân run rẩy không ngừng, cả người sắp không đứng vững.

Khương Uyển!

Ngươi hà tất phải hại ta!

Ta quay đầu lại cuối cùng cũng mắng thành tiếng: “Khương Uyển! Ta nguyền rủa tổ tông nhà ngươi!”

Nói xong, ta không màng tất cả lao đầu xuống nước.

Gió thu thổi hiu hắt, nước cũng lạnh thấu xương, vừa xuống nước ta đã bắt đầu mò mẫm loạn xạ, cho đến khi, ta nắm được đôi tay đó. 

Trong miệng Khương Uyển, là ta đẩy Tề Ngọc xuống nước.

Trong mắt những người khác chạy đến, là ta nhảy xuống nước cứu Tề Ngọc.

Cuối cùng, kẻ chẳng biết bơi như ta vẫn bị hắn kéo xuống đáy nước, may nhờ người khác ra tay cứu giúp mới thoát khỏi quỷ môn quan. Trong cơn mê man, ta vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tề Ngọc, cuối cùng bị người ta mạnh mẽ tách ra.

Thu sang, gió lạnh ùa về, mây đen giăng kín cả bầu trời, ngày âm u nhiều hơn ngày nắng, khiến người ta cảm thấy ẩm ướt khó chịu.
Bình Luận (0)
Comment