Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 130

Edit:phuong_bchii

________________

Tình nhân... Như vậy bối cảnh này không giống như cô và Tư Dực sao?

Thủ đoạn thương chiến? Không đến mức đó chứ, tuy rằng hiện tại hai công ty kẹt ở một điểm lợi ích kia, cho dù nghĩ cách làm cho đối phương thỏa hiệp, cũng không đáng dùng loại phương thức vòng vo này.

Rốt cuộc là mình nghĩ phức tạp, hay nghĩ đơn giản? Lăng Thiên Dục lâm vào trầm tư.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên, cô hơi ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc.

"Nói đi."

"Tra được lục tiểu thư gần đây thường xuyên đến quán bar Phong Khởi." Đầu bên kia điện thoại là Lam Phi Húc, khi khảo vấn ra nơi của hai người kia, Lăng Thiên Dục bảo anh ấy đi tra xét chuyện này.

Cô nàng là người tạo ra sự trùng hợp, tự nhiên sẽ không tin bất cứ sự trùng hợp nào.

Kẻ thù đã thanh trừ sạch sẽ, còn có ai xuống tay với Rose vào lúc này, Lăng Thiên Dục chỉ có thể nghĩ đến Lăng Thương Âm lúc trước cùng mình nổi lên xung đột, hơn nữa đối với cái chết của Trương Tiểu Võ vẫn canh cánh trong lòng.

Quả nhiên, kết quả điều tra cũng giống như cô nghĩ.

Nhưng Lăng Thương Âm cho dù không đơn thuần như lúc trước, cũng sẽ không nghĩ ra dùng Diệp Tiêu Nhiên làm ngụy trang chứ?

Lăng Thiên Dục cảm thấy cần phải đi làm một số công tác khắc phục hậu quả. Cô không muốn sau khi bụi bặm kết thúc, còn phải lo lắng hãi hùng, cô và Liễu Tư Dực cuối cùng cũng không chịu nổi bất cứ gió táp mưa sa gì.

"Xử lý thế nào?" Lam Phi Húc chờ nhận lệnh.

Lăng Thiên Dục đứng dậy khỏi ngực Liễu Tư Dực, tránh những người khác, đi về phía sân.

Cô suy đi nghĩ lại quyết định nhường nhịn, bởi vì yêu mới đồng ý thỏa hiệp. Giai đoạn cứng đối cứng đã qua, có lẽ chính sách dụ dỗ có thể thắng vì đánh bất ngờ.

Tóm lại, cô muốn dọn sạch tất cả phiền toái, phàm là chuyện liên quan đến Tư Dực, nhượng bộ một bước thì có làm sao đâu?

Cô dặn dò Lam Phi Húc một phen, nói ra kế hoạch của mình.

"Nhớ rõ chưa? Chuyện này phải nhanh chóng xử lý tốt, tôi muốn dùng."

"Yên tâm, đúng rồi còn có một việc, cô bảo tôi tra con gái của dì Liễu có bị bắt nạt hay không cũng có kết quả rồi, bắt nạt quả thật có nhưng đứa nhỏ này tính cách rất mãnh liệt, người khác ức hiếp cô bé đều bị phản kích, đánh nhau trực tiếp liều mạng. Bình thường quả thật bị giáo viên và học sinh xa lánh, cuộc sống không phải rất tốt. Tuy rằng cô bé thành tích rất tốt, nhưng không nghe lời, không muốn ở trọ ở trường, nếu không phải bởi vì trước đó thi chung tiến vào top 10 thành phố, có thể đã sớm bị đuổi đi."

Lăng Thiên Dục quay đầu nhìn thoáng qua trong phòng, vừa vặn đối diện với ánh mắt Liễu Tư Dực nhìn tới, cô khẽ nhếch môi, đá lông nheo, bình tĩnh nói: "Giáo dục Minh Đức cơ bản đã thực hiện cổ phần khống chế đối với Thập Tam Trung, gần đây bọn họ đang chiêu phong đầu, anh sắp xếp làm báo cáo đánh giá cho đại ca, xem có muốn đầu tư cổ phần hay không, nếu như không được, nghĩ cách giải quyết chuyện này một chút."

"Sếp à à, tôi vẫn không hiểu, tại sao phải vì người khác mà gây chiến?"

Lăng Thiên Dục dịu dàng sóng mắt, hàm chứa ý cười ung dung, chậm rãi đáp: "Bởi vì cô bé đó là em gái của Tư Dực, lý do này đủ chưa?"

Lam Phi Húc dừng một chút, bị tin tức này làm cho khiếp sợ, anh ấy lập tức hiểu ra tất cả: "Giao cho tôi đi."

Anh ấy sớm nên nghĩ đến, nếu như không phải có quan hệ với Liễu Tư Dực, Lăng Thiên Dục tuyệt đối không thể nào để ý đến người khác.

Thật sự là làm cho người ta nhìn mà ao ước, Lam Phi Húc buồn bã mất mát mà thở dài, anh ấy chỉ có thể làm tốt việc nên làm.

Trong phòng, yên tĩnh không tiếng động. Tân Nhiên rầu rĩ uống trà, thỉnh thoảng liếc về phía Hải Dụ, cô ấy thủy chung không nói một lời, giống như cái ôm ngày đó chưa từng xảy ra.

Sau ngày đó, trái tim Tân Nhiên liền mở rộng, đối với Hải Dụ luôn nổi lên một ít tham niệm, có đôi khi muốn dựa vào cô ấy gần một chút, nhưng nhớ tới hai người tranh luận, nhớ tới câu "Đạo bất đồng khó lòng hợp tác" kia liền lui bước.

Hải Dụ sẽ biết rằng hơi ấm trong vòng tay kia, vĩnh viễn lưu lại trong lòng mình sao?

Cô ấy bây giờ, là ấm áp. Có lẽ khát vọng ấm áp nhất đời này, chỉ có thể dừng lại ở đây.

Hải Dụ tập trung vào điện thoại, cô ấy còn đang tìm kiếm tin tức của Nghiêm Văn Khâm và Diệp Tiêu Nhiên, cố gắng tìm ra manh mối khác, nếu thật sự là thương chiến, hai người này vẫn rất khó giải quyết.

Thời kỳ mấu chốt hợp tác giữa hai công ty, nói không chừng là có bên thứ ba phá rối, hạng mục lớn như vậy, mất đi thì đáng tiếc, thỏa hiệp lại không muốn, thời điểm mấu chốt này, xảy ra những chuyện này thật là khả nghi.

Cô ấy hết sức chăm chú, một khi tập trung vào công việc sẽ tâm không tạp niệm, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Tân Nhiên.

Tân Nhiên khó chịu như bị mặt trời chói chang thiêu đốt, Hải Dụ lạnh lùng với mình làm cho cô ấy mất mát, cô ấy biết không nên phóng túng như vậy nữa.

Thế giới của những người này vốn không phải là thứ mình có thể chạm đến, chỉ đơn giản là gây sự lên tới thương đấu, cô ấybất lực, cũng không biết hỗ trợ như thế nào.

Huống chi, những thứ này tựa hồ không liên quan gì đến mình, cô ấy chính là người ngoài cuộc, không hợp với thế giới của họ, đối với Hải Dụ mà nói cũng vậy.

"Hồng tỷ, không có việc gì thì tôi đi trước nhé, về sau nếu có phiền toái, cần hỗ trợ có thể trực tiếp liên lạc với tôi." Tân Nhiên cảm thấy mình không nên ở lại nữa, chào hỏi Liễu Tư Dực liền định rời đi.

"Thời gian còn sớm, ngồi lát nữa đi." Liễu Tư Dực đứng lên, Tân Nhiên cười lắc đầu, "Không được, tôi phải về bệnh viện một chuyến."

Nghe thấy hai chữ bệnh viện, Hải Dụ chậm rãi ngẩng đầu, "Cần thay thuốc không?"

"Ừ, là nên đi, nếu không đi chị gái sẽ diệt tôi." Vết thương trên người Tân Nhiên dần dần tốt lên, nhưng trái tim giống như phá vỡ một cái động, có người đi vào, chiếm cứ vị trí kia, cô ấy rốt cuộc không thể giống như trước kia, không còn vướng bận.

"Vậy tôi đưa..." Hải Dụ vừa định đứng dậy, bị Tân Nhiên ngăn cản, "Không cần, tôi tự về là được rồi, không làm lỡ chuyện của mọi người, bye bye."

Cô ấy nhanh chóng rời khỏi phòng trà, bước chân vội vàng, giống như chạy trốn, càng giống như chạy trốn.

Nếu như có thể lưu luyến, ai lại muốn xoay người.

Tân Nhiên đã từng tiêu sái và hiên ngang, ở trước mặt Hải Dụ không còn sót lại chút gì.

Có lẽ bận rộn là tốt rồi, có lẽ cô ấy nên rút ngắn kỳ nghỉ, chờ cơ thể khỏe lại liền trở lại cương vị, trong lúc này, cô ấy nên tiếp tục theo vào tình huống vụ án khác, không nên rơi vào trong tâm tình sa sút vô biên này.

Cho đến khi Tân Nhiên đi ra ngoài, Hải Dụ vẫn còn ngơ ngác nhìn ra cửa, cô ấy thậm chí không biết mình đang nhìn cái gì.

Liễu Tư Dực ngửi ra sự vi diệu giữa hai người, vẻ mặt mất tự nhiên và ánh mắt cố ý lảng tránh của hai người, đủ để nói rõ vấn đề.

"Hai người làm sao vậy?"

Hải Dụ thu hồi tầm mắt, cười nhạt: "Chị và cô ấy có thể thế nào, bọn chị ở cùng một thế giới nhưng ở hai ngành nghề khác nhau, cô ấy không chen miệng muốn rời đi cũng là chuyện bình thường, miễn cho nhận thức bất đồng nhận thức, trong lòng không thoải mái."

"Bất đồng nhận thức... nghiêm trọng như vậy?"

"Nhận thức ở một mức độ nào đó tương đương với tam quan, điều này không nghiêm trọng sao?" Sau cuộc tranh luận ngày hôm nay, Hải Dụ càng hiểu rõ lập trường của mình.

Cô ấy đang đấu tranh với chính mình, cố gắng dùng lý trí chiến thắng cảm tính. Nói về khả năng tự chủ, cô ấy không thua bất cứ ai.

Liễu Tư Dực chống má nhìn cô ấy, cười mà không nói. Sự thay đổi rất nhỏ của Hải Dụ, có lẽ chính mình cũng không cảm giác được, dáng vẻ cô ấy tìm Tân Nhiên rời khỏi bóng lưng, cực kỳ giống chính mình lúc trước.

"Không được cười xấu xa." Hải Dụ trừng mắt nhìn nàng, nụ cười mê hoặc của Liễu Tư Dực khiến người ta chột dạ.

"Cười cái gì chứ." Lăng Thiên Dục từ trong sân trở về, phát hiện Tân Nhiên đã không còn ở đây, "Hải Dụ, cô lại đuổi Tân Nhiên đi à?"

"Sao lại là tôi đuổi chứ?"

"Cô ấy đi nhất định là vì cô."

Hải Dụ chỉ vào mình, vẻ mặt như dấu chấm hỏi, kết luận này là ở đâu ra?

"Cô tốt xấu gì cũng nên chừa lại chút mặt mũi, sai một chữ, ý nghĩa sai ngàn dặm..."

Lăng Thiên Dục nhẹ ấn đầu vai nàng, cười nói: "Loại cuồng công  việc như cô với loại làm ăn như  chúng tôi nhiều như lông trâu, nhưng cảnh sát chính nghĩa thuần túy có kính dâng hy sinh tinh thần giống Tân Nhiên, rất ít rất ít."

Liễu Tư Dực gật đầu đồng ý: "Ừ~ vật càng hiếm càng quý."

"Bảo bối của chị hiểu chị." Lăng Thiên Dục ôm cổ nàng, không nhịn được hôn một cái.

Hải Dụ nhíu mày, liếc mắt một cái, "Hai người rốt cuộc đang nói cái gì? Nói mấy lời khó hiểu cũng thôi, rải cơm chó cũng bắt đầu không kiêng nể gì, thật sự xem tôi không công suất?"

"Bọn em cũng chờ chị rải đấy, chị Hải Dụ." Liễu Tư Dực kéo Lăng Thiên Dục tươi cười dịu dàng, từ sau khi hồi phục đi lại, nàng cười ngày càng nhiều, Hải Dụ có thể nhìn thấy hạnh phúc và yên ổn qua gương mặt nàng.

"Tôi sẽ không có, hai người hết hy vọng đi." Hải Dụ vẫn cảm thấy, ở bên một người hoặc kết hôn, đối với mình xa không thể với tới.

Liễu Tư Dực buông tay: "Hy vọng ngày vả mặt sẽ không xa."

"Em..." Hải Dụ tức nổ đốm, một miệng khó địch lại hai người, cô ấy bất đắc dĩ nhận thua!

"Được rồi, nói chính sự." Lăng Thiên Dục nghiêm mặt nói: "Hải Dụ, cậu lập tức truyền chuyện Rose bị tạt axit ra ngoài, hơn nữa còn tiết lộ là do người của Kiêu tỷ gây nên, tôi hy vọng Nghiêm Văn Khâm, Diệp Tiêu Nhiên thậm chí là lãnh đạo tập đoàn Trung Á đều có thể nhìn thấy tin nóng này, còn muốn nói bóng nói gió nói gió cho mọi người biết, sau lưng Rose là tôi, là toàn bộ Lăng gia."

"Cô đây là..." Hải Dụ dường như hiểu rõ ý đồ của Lăng Thiên Dục, chuyện bé xé ra to như vậy, chẳng qua là vì lấy vốn nhỏ đánh cược to.

Bản thân sự việc có liên quan đến thương trường hay không đã không quan trọng, hiện tại chính là muốn tạo ra gợn sóng, sinh ra biểu hiện giả dối bọn họ bị hãm hại, đến lúc đó Nghiêm Văn Khâm sau lưng Trung Á sẽ ra mặt.

"Hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp."

"Chờ một chút." Lăng Thiên Dục bỗng nhiên cảm thấy không ổn, nhẹ giọng hỏi Liễu Tư Dực: "Em yêu, ai ở sau lưng em hẳn là cũng biết, em có ngại chị mượn chuyện này để tạo ra chút thị phi không? Dự án chục tỷ kia là mấu chốt để công ty chấn hưng lại."

Cô suy nghĩ rõ ràng, thói quen nhanh chóng đưa ra quyết định, thiếu chút nữa xem nhẹ chủ nhân Rose Liễu Tư Dực, cho dù liên quan đến thương đấu, cũng nên hỏi ý kiến bản thân trước.

Nàng đã không còn là một mình, trước kia có thể vì lợi ích mà leo lên, bản thân có thể độc lập quyết định bất cứ chuyện gì, nhưng hiện tại đã khác, thế giới của cô đã có Liễu Tư Dực, chỉ cần có liên quan đến nàng, đều không thể bỏ qua.

Đây là tôn trọng, cũng là tình yêu của Lăng Thiên Dục.

Liễu Tư Dực cười nhàn nhạt: "Chị bắt đầu lo trước lo sau từ khi nào vậy?"

"Chị chỉ chăm sóc em, Rose là của em, nếu em không thích chị mượn nó..."

"Em thích chị." Liễu Tư Dực ngắt lời cô, ánh mắt dịu dàng phản chiếu khuôn mặt đỏ ửng của Lăng Thiên Dục, "Rose không phải của em, là của chúng ta, chị làm gì em cũng ủng hộ, không cần hỏi em."

"Kiếp trước chị nhất định đã cứu dải Ngân Hà mới có thể gặp được cô gái tốt như em." Lăng Thiên Dục ôm mặt nàng, giống như vật báu che chở trong lòng bàn tay, cho dù một câu đơn giản em thích chị, đã nói qua vô số lần, mỗi lần vẫn sẽ làm tim cô đập thình thịch.

"Khụ... Cái đó... tôi về nhà tăng ca, hai người tiếp tục đi." Hải Dụ thật sự chịu không nổi sự dính người của hai người này, bóng đèn cũng làm đủ rồi, không muốn tiếp tục nữa.

"Đợi đã." Lăng Thiên Dục gọi cô ấy lại, Hải Dụ buồn bực quay đầu lại, "Cô còn có chuyện gì?"

"Đặt cho tôi hai vé máy bay ngày mốt, tôi muốn cùng Tư Dực đi hưởng tuần trăng mật."

"Đi đâu?" Hải Dụ hỏi.

Thành phố A.
Bình Luận (0)
Comment