Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 131

Edit: phuong_bchii

________________

Một buổi tối, Lăng Thiên Dục đã nghĩ kỹ sách lược ứng đối, hơn nữa an bài biện pháp chuẩn bị. Bởi vì Liễu Tư Dực còn có một số việc phải bận, phải tan ca muộn một chút, cô tạm thời quyết định về Lăng gia một chuyến.

Vừa lúc, cô nhận được tin tức, Lăng Thương Âm cũng ở nhà.

Lăng gia hôm nay, một mảnh tiêu điều. Nói tới lại thật châm chọc, Lăng Xương Khiếu có bốn đứa con trai, chết hai người tâm thiện, để lại hai kẻ tai họa. Một người xuống tay với anh em mình, một người muốn lấy mạng cha ruột.

Lăng Thương Thiên hai chân bị cắt bỏ, chẩn đoán ra tâm thần phân liệt, sau khi xuất viện chuyển vào bệnh viện tâm thần, cấm túc cả đời ở nơi đó, mất đi tự do nhân thân.

Tuổi già rơi vào cảnh này, là kết quả Lăng Xương Khiếu nuông chiều con cháu quá mức, cũng là cơ quan ông tính toán hết, dùng hết thủ đoạn chèn ép đồng hành, càng là báo ứng ngược đãi mẹ con nhị  phòng.

Con cháu bên cạnh chỉ còn lại Lăng Thương Bắc, Lăng Thương Âm và Lăng Thiên Dục. Lăng gia những người còn lại, đều một lòng với Lăng Thiên Dục, bao gồm Lý Hân Dao, chỉ có Lăng Thương Âm thường xuyên trở về cùng ông.

Người ông có thể nói chuyện quá ít, ngay cả Lâm Hoàn cũng là tâm phúc của Lăng Thiên Dục, Lăng Xương Khiếu thường xuyên cảm thấy không thể tin nổi. Cô rốt cuộc làm thế nào đào hết từng người từng người bên cạnh mình đi, hơn nữa đều cam tâm tình nguyện vì cô mà bán mạng?

Lý gia rõ ràng là nhà mẹ đẻ của đại phòng, cuối cùng đều đứng về phía cô, Lý Tân Bình keo kiệt như vậy, lại dựa theo giá cổ phiếu nguyên thủy đem nhiều cổ phần như vậy bán cho Lăng Thiên Dục.

Đây là vấn đề ông vẫn nghĩ mãi không ra.

Muốn hận không thể nào hận, ông cũng không thể không thừa nhận, Lăng Thiên Dục mới là người giống ông nhất trong những đứa cháu. Cô mưu tính sâu xa, tâm tư kín đáo bao gồm tâm cơ và lòng dạ, không người nào có thể bằng.

Ông có thể buông bỏ thành kiến nam nữ với Lăng Thiên Dục, nhưng vẫn không thể tha thứ cho Liễu Tư Dực. Nếu như nói nhất định phải có người vì Lăng gia sụp đổ trả tiền, nhất định là nữ nhân này.

Trong radio phát chương trình buổi tối, ở giữa phát sóng một tin tức Rose bị tạt axit, hơn nữa còn nhắc tới cái tên "Kiêu tỷ".

Lăng Thương Âm đang cùng Lăng Xương Khiếu đánh cờ, nhận được tin tức hai người kia được thả về.

"Ông nội, đây nhất định là nhị tỷ cố ý." Cô nàng chưa bao giờ dám xem thường Lăng Thiên Dục, người có tâm tư đi một bước nhìn mười bước, cô nàng cũng vĩnh viễn đoán không được.

Lăng Xương Khiếu vuốt chòm râu, "Bản lĩnh gặp chiêu phá chiêu của nó thật sự khiến ta nhìn với cặp mắt khác, ta vốn tưởng rằng nó sẽ tiết chế một chút, dàn xếp ổn thỏa." Vốn ông cũng muốn mượn tên "Kiêu tỷ" này, đè ép Rose một chút, cũng biết sau lưng cô ấy có thế lực rất mạnh, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới Lăng Thiên Dục sẽ bí quá hoá liều, gây chiến, chẳng lẽ cô không sợ hạng mục chục tỷ kia thất bại sao?

Ông xem không hiểu nước cờ này của cô.

"Thật ra nhị tỷ ăn mềm không ăn cứng, vốn con đã muốn dạy dỗ tên Tiểu Tứ kia một chút, không nghĩ tới nhanh như vậy đã kinh động chị ấy, còn tự mình tới đây dọn dẹp người. Con sớm nên nghĩ đến, chị ấy thích Hồng tỷ như vậy, nhất định sẽ không nuông chiều loại chuyện này, là con sơ suất."

Lời còn chưa dứt, Lăng Thiên Dục đã tới cửa, cười nói: "Vẫn là lục muội hiểu chị."

Lăng Thương Âm nghe được âm thanh khiếp sợ không thôi, tay cầm quân cờ của cô nàng dừng lại giữa không trung, giống như bị kinh hãi. Khóe môi Lăng Thiên Dục ẩn chứa ý cười, khiến lưng cô nàng ớn lạnh.

Cô là biết trở về hưng sư vấn tội sao?

Đúng là cô nàng tìm người đánh Trương Tiểu Tứ, đi Rose gây phiền phức. Nhưng cũng chẳng qua là nghĩ ra khẩu khí mà thôi, dựa vào cái gì Tiểu Võ chết, phía sau còn có một Tiểu Tứ thay thế, Rose khai trương lần nữa, còn có bao nhiêu người nhớ rõ Tiểu Võ vì Hồng tỷ mà chịu chết kia?

Trong lòng cô nàng nén giận, thay Tiểu Võ không đáng, càng thêm tức giận Liễu Tư Dực tìm đến cái gì gọi là Trương Tiểu Tứ giả mạo, nhanh như vậy đã để người khác thay thế vị trí của Tiểu Võ.

Nhưng là, trong lòng cô nàng vẫn là kính trọng thậm chí có chút sợ hãi Lăng Thiên Dục, thấy cô trở về tính sổ, sợ tới mức lòng bàn tay chảy ra mồ hôi.

"Lục muội, Thiên Lăng Net sẽ phát triển trọng điểm mô-đun dữ liệu lớn, mới thành lập bộ phận kinh doanh, chị muốn cho em quản lý, chờ làm ra chút hiệu quả, sẽ đề em lên vị trí phó tổng giám đốc, không biết em có hứng thú không?"

Lăng Thương Âm kinh ngạc không thôi, "Chị muốn cho em quay về công ty đảm nhiệm chức vụ quan trọng?" Cô nàng cho rằng Lăng Thiên Dục muốn nắm hết tất cả vào tay mình, sẽ không lại để cho tam phòng tứ phòng đặt chân vào nghiệp vụ của công ty.

Ngay cả trong mắt Lăng Xương Khiếu cũng tràn ngập hoài nghi.

Lăng Thiên Dục thản nhiên cười, nhưng ý vị thâm trường, "Đương nhiên, chuyên ngành của em không phải là cái này sao? Lãng phí mấy năm nên lấy lại, nếu em có hứng thú thì ngày mai đến công ty, Phi Húc sẽ sắp xếp."

"Chị không phải tới..."

"Chị không phải tới hưng sư vấn tội, nhưng nhị tỷ cũng muốn nhắc nhở em một câu." Lăng Thiên Dục ý cười dần mất đi, trong con ngươi thâm thúy, phản chiếu ra biểu tình chột dạ của Lăng Thương Âm, cô nàng nuốt nước miếng, căng thẳng hỏi: "Cái gì?"

Tay Lăng Thiên Dục nhẹ nhàng dừng ở vai cô nàng, trầm giọng nói: "Bất cứ lúc nào, cũng đừng đụng vào vảy ngược của nhị tỷ." Nói xong khóe miệng nhếch lên độ cong kéo dài, nụ cười này, trong bông giấu kim, rõ ràng rất nhu hòa, lại khiến Lăng Thương Âm cảm giác được sắc bén xẹt qua cổ.

Tay cô nàng không nhịn được run lên, quân cờ rơi xuống bàn cờ, làm loạn bàn cờ.

Lăng Thiên Dục cười cười, nhặt lên một quân cờ, "Tiểu Âm, đánh cờ không phải sở trường của em, em cũng không phải đối thủ của ông nội, bàn cờ này đã loạn, vẫn là để cho nhị tỷ tiếp đi." Trong lời nói của cô có hàm ý, Lăng Thương Âm không ngốc nghe ra được, chiêu cờ này của nhị tỷ thật ác, làm cô nàng không thể đánh trả, không có sức phản bác, cũng đạt tới tác dụng kinh sợ chính mình.

Thủ đoạn, cô nàng quá non, gừng vẫn là càng già càng cay.

Lăng Thiên Dục chẳng qua là muốn nói cho cô nàng biết, đừng để hành động theo cảm tính trở thành quân cờ trong tay người khác, nhất là đối mặt với người cáo già nhất trong nhà.

"Nhị tỷ nói chuyện với ông nội trước, em xuống trước đây."

Trong phòng, chỉ còn lại có Lăng Thiên Dục và Lăng Xương Khiếu, cô nàng chậm rãi bày ra quân trắng quân đen, sau khi ván cờ hình thành, Lăng Xương Khiếu phát hiện, ai cũng không thể hạ cờ trước, cũng không thể ra thắng bại, bởi vì đó là một ván hòa.

"Tiểu Âm tuổi trẻ nông nổi, sau khi bạn trai qua đời vẫn ý khó bình tĩnh, nghĩ ra trút giận con có thể hiểu được, đồng nghiệp cạnh tranh dùng một ít thủ đoạn đặc biệt cũng bình thường, thế nhưng vị Kiêu tỷ kia sau lưng thế lực lớn như vậy, con không hiểu ông nội muốn tìm phiền toái cho Tư Dực, hay muốn thúc đẩy hai công ty hợp tác, cháu gái không hiểu, hôm nay trở về muốn có được một đáp án."

Lăng Xương Khiếu nhìn bàn hòa này, đồng tử hơi thu lại, ông không nói gì, cầm lấy tẩu thuốc trên bàn trà, vừa định đi dùng diêm, lại bị Lăng Thiên Dục giành trước một bước.

Diêm bổng quẹt ra ánh lửa, Lăng Thiên Dục giúp ông đốt thuốc lá, Lăng Xương Khiếu hút mấy hơi, phát ra tiếng rít yếu ớt.

"Con cảm thấy là ta dạy Tiểu Âm làm như vậy?"

Lăng Thiên Dục cười nhẹ, không có trực tiếp trả lời, mà là êm tai nói ra: "Chỉ cần em ấy làm xuất sắc, về sau Lăng Thiên nét còn giao cho tứ phòng, trong tam phòng Tiểu Hàn hình phạt nhẹ nhất, chờ cậu ta đi ra cũng sắp xếp đến công ty huấn luyện làm quản lý, nếu như cậu ta không chịu thua kém, quản cọc cũng có thể giao lại cho cậu ta. Nếu như ông muốn chú tư ra, chúng ta có thể hủy bỏ lên án, chỉ cần ông cùng con tự mình đi một chuyến đến cục cảnh sát nói rõ video chứng cứ bên trong chỉ là gia đình tranh chấp, là được. Cuối năm chia hoa hồng con sẽ dựa theo cổ phần chia cho bọn họ, sẽ không ít một xu, thế nào? Ông còn hài lòng không?"

Lăng Xương Khiếu nghi hoặc nhìn cô, ngậm tẩu thuốc hít một hơi thật sâu, sương khói phun ra mông lung tầm mắt của ông, chỉ cảm thấy Lăng Thiên Dục giờ phút này rất xa lạ.

"Con nói những thứ này là có ý gì?"

"Ông nội không hiểu? Vậy được, con nói rõ ràng một lần nữa. Ba mẹ đã đi rồi, quá khứ đã xảy ra chuyện gì con cũng không muốn miệt mài theo đuổi, những giáo huấn này đối với bọn họ cũng đủ rồi. Hôm nay con nhượng bộ không phải vì e ngại ông, mà là vì con không muốn tiếp tục đấu, nhất là với ông. Mặc dù con đã từng không muốn thừa nhận cỡ nào, cũng không thay đổi được sự thật huyết mạch tương liên của chúng ta."

Lăng Xương Khiếu cắn chặt tẩu thuốc, hô hấp nặng nề, thổi đến râu hơi hơi giương lên. Đáy lòng mềm mại giống như bị chạm đến, nhưng nhớ tới thảm trạng của Lăng Thương Thiên, vẫn không cách nào bình ổn tức giận.

"Con không phải là muốn cho ta đừng động đến nữ nhân kia sao? Cái người hồng nhan họa thủy này rốt cuộc có cái gì tốt? Làm cho Tiểu Bắc, con, Tiểu Thiên, một đám thần hồn điên đảo! Lăng gia chúng ta bị nữ nhân này quấy đến long trời lở đất! Con muốn để ta cứ như vậy quên đi?" Tiếng Lăng Xướng Khiếu càng nói càng lớn, xả ra cơn giận dữ tích tụ. Việc tam phòng xảy ra là do Liễu Tư Dực bị bắt cóc, thảm trạng của Lăng Thương Thiên cũng vì bảo vệ nàng, rốt cuộc đã tạo ra cái nghiệp gì, mà cả nhà họ phải bị nữ nhân này hại đến vậy??

Lăng Thiên Dục nhìn ông, ánh mắt sắc bén quét về phía ván cờ, cô nhặt lên một quân đen, nhìn về phía Lăng Xương Khiếu, "Trên đời này không có đạo lý nào cá nằm trên thớt không thể đánh trả. Quân này, ông bất động, thế cục vững vàng, chúng ta bình an vô sự, ông  động, điều kiện con đưa ra lúc trước toàn bộ không có hiệu quả, còn có tất cả những gì ông hiện có, đều sẽ mất đi."

Lăng Xương Khiếu cúi đầu, vốn là một ván cờ bình thản, bởi vì quân cờ đen lấy đi, biến thành một cục diện chém giết, thảm không nỡ nhìn, ông nghe ra ý trong lời Lăng Thiên Dục, "Con uy hiếp ta?"

"Vâng!" Khí thế của Lăng Thiên Dục đột nhiên mở ra, hồn nhiên mà lên thế bức người, hoàn toàn ngăn chặn uy nghiêm của trưởng giả Lăng Xương Khiếu, ông lần đầu tiên thấy được khí thế của  "Vương giả" trên người Lăng Thiên Dục, thì ra người có thể nắm giữ giang sơn, sớm đã định.

Ngữ khí ông mềm xuống: "Ta còn có thể sống mấy năm, con nhất định phải đối với ông nội như vậy?" Ông rất rõ ràng, bây giờ đã không còn ai có thể cứng đối cứng với Lăng Thiên Dục, động đến Liễu Tư Dực chính là phá vỡ sự cân bằng ổn định và hòa hợp hiện tại.


"Ông muốn sống thêm vài năm cách duy nhất chính là mở lòng và buông tay, nếu như ông cố ý muốn đối phó Tư Dực, con đây sẽ chơi cùng, hi vọng ông không cần lấy sự khoan dung của con đến khiêu chiến điểm mấu chốt của con, con có thể đạt được mọi thứ hôm nay, cũng có thể tự tay phá hủy!"

Lăng Xương Khiếu kinh ngạc nhìn cô, "Con điên rồi sao? Vì một người phụ nữ???"

"Đúng, con có thể vì cô ấy mà đối địch với toàn thế giới."

Lăng Thiên Dục lộ ra sự tàn nhẫn, hoàn toàn đánh bại sự kiên trì của Lăng Xương Khiếu, ông không hiểu được tình cảm của Lăng Thiên Dục đối với Liễu Tư Dực, loại tình yêu vượt qua sinh tử, bao trùm danh lợi quyền thế hấp dẫn tối thượng này đến tột cùng là cái gì?

Tay cầm tẩu thuốc của ông siết chặt, hít một hơi thật sâu.

Lăng Thiên Dục hiện tại lật tay làm mây làm mưa, những điều kiện mê người kia đúng là nhượng bộ rất lớn, cũng là cách duy nhất để cho gia tộc Lăng thị khôi phục sinh cơ, ông hiện tại, còn có năng lực gì lại cùng cô đấu tiếp, thật sự muốn hủy giang sơn của mình sao?

"Được, chỉ cần con lấy được hạng mục hợp tác với tập đoàn Trung Á, ông nội sẽ chấp nhận con với Liễu Tư Dực, không gây bất kỳ phiền toái gì cho các con, nhưng ta chỉ sợ con không có năng lực đối phó Nghiêm Văn Khâm."

Lăng Thiên Dục đứng lên, ngạo nghễ nhìn xuống ông, "Ông nội, ông vĩnh viễn sẽ không hiểu tình yêu giữa phụ nữ có thể đơn thuần như thế nào, muốn nhắc nhở ông một câu, vĩnh viễn không được xem thường phụ nữ và tình yêu."

"Được, vậy ta sẽ chờ tin tức tốt của con."

Nếu như hạng mục chục tỷ này hợp tác thuận lợi, tương lai sáng tạo lợi nhuận có thể là chục tỷ thậm chí là nhiều hơn, Lăng Xương Khiếu biến tướng bức Lăng Thiên Dục một phen, ông hi vọng có thể chứng kiến tập đoàn Lăng Duệ khôi phục phong thái ngày xưa, cho dù thoái vị cũng có thể chứng kiến giang sơn vững chắc, như vậy ông mới có thể chết nhắm mắt.

Dưới lầu, Lâm Hoàn và gia đinh tổng cộng tám người cung kính hành lễ với Lăng Thiên Dục, "Nhị tiểu thư."

Lăng Thiên Dục liếc Lăng Thương Âm ở một bên, cố ý nâng cao âm lượng nói: "Lão gia lớn tuổi, sau này chú Lâm cần phải chăm sóc một tấc cũng không rời, trong nhà có người nào cùng với ông nội đi đâu tùy thời báo cáo với tôi, tòa Thái Sơn Bắc Đẩu nhà chúng ta, cần phải bảo vệ tốt."

"Vâng, nhị tiểu thư."

Tất cả mọi người trong nhà này đều nghe lệnh Lăng Thiên Dục, không ai dám nói không, ý của cô rất rõ ràng, chính là giám sát hơn nữa giám sát tốt ông nội tiếp xúc với bất kỳ ai.

Lăng Thương Âm cảm thấy cô thật sự đáng sợ, nhất thời cảm thấy mình có chút không biết lượng sức, vì ham muốn cá nhân, động đến Rose, quả nhiên chọc giận cô.

"Tiểu Âm."

"Dạ?" Lăng Thương Âm nơm nớp lo sợ, sợ Lăng Thiên Dục bùng nổ với mình.

Lăng Thiên Dục ánh mắt nhu hòa, thu lại khí thế: "Chị sẽ bảo lãnh chú tư ra ngoài, chờ Tiểu Thiên khá hơn một chút chúng ta cùng đi thăm cậu ấy, cái nhà này rất nhiều người đều muốn mạng của chị, nhưng chị không muốn lại đối địch với bất kỳ ai nữa, đặc biệt là em. Chị thích em giống như trước kia, lôi kéo chị muốn phương thức liên lạc của một minh tinh nào đó, cũng thích dáng vẻ vô tư không lớn không nhỏ của em, Tiểu Võ đã mất, nhưng người quan trọng nhất của cậu ấy còn mạnh khỏe, không phải sao? Có một số việc không thể thay đổi, có vài người rốt cuộc không cách nào trở về, chúng ta chỉ có thể nhìn về phía trước, có đúng không?"

"Nhị tỷ ~" Lăng Thương Âm trong mũi chua xót, nước mắt mãnh liệt chảy ra, Trương Tiểu Võ là đau đớn vĩnh viễn trong lòng cô nàng, Lăng Thiên Dục chiêu trước cảnh cáo sau đánh bài tình cảm này, thẳng trúng mệnh môn, đánh sập phòng tuyến của Lăng Thương Âm, cô nàng khóc không thành tiếng ngồi xổm xuống.

Cô nàng rất rõ, những chuyện này người bị hại lớn nhất không phải cô nàng, mà là nhị tỷ và Hồng tỷ, cô nàng chỉ là chấp nhất mà treo một hơi, dùng chút oán hận và không cam lòng chống đỡ chính mình, nếu không cô nàng thật sự sẽ ngã xuống.

"Chị nghĩ em nên biết làm thế nào, đừng để Tư Dực chờ lâu."

Để lại những lời này, Lăng Thiên Dục đi ra khỏi Lăng gia.

Bầu trời đè nặng mây đen, đen kịt, nhìn như sắp mưa. Cô hít sâu một hơi, hơi giảm bớt sự ngột ngạt trong lòng.

Nếu như một già một trẻ kia lại ngoan cố mất linh, như vậy nhẫn nại của cô cũng đến cực hạn.

Dựa vào cạnh xe, Lăng Thiên Dục châm một điếu thuốc, vừa mới hút hai hơi, điện thoại vang lên. Vừa nhìn điện thoại, cô liền lộ ra nụ cười dịu dàng.

"Tư Dực, em xong việc rồi à?"

"Chị đi đâu vậy?" Liễu Tư Dực hỏi.

"Yếm Phong, lập tức ngoan ngoãn trở về."

"Không vội, có chuyện muốn nói với chị, Lam Doanh em ấy quay một bộ phim mới tên là 'Nữ cảnh sát hình sự', chị biết không?"

"Chị biết, sao thế?"

"Nữ chính trong phim là lấy Tân Nhiên làm hình mẫu, em ấy vừa mới gọi em nói bọn họ sắp đến thành phố A lấy cảnh quay phim, còn mời Tân Nhiên đồng hành làm chỉ đạo, cho nên..."

Lăng Thiên Dục ngầm hiểu, "Em muốn kéo Hải Dụ theo?"

"Đúng, mang theo Hải Dụ, công việc của chị cũng làm ít công to. Còn nữa, anh em Vu gia cũng phải đi, chân em hiện tại còn chưa hoàn toàn hồi phục, gặp chuyện có thể không thể bảo vệ chị được." Liễu Tư Dực đoán ra ý đồ thật sự của nàng khi đến thành phố A, nhưng bất kể đi đâu, đều an toàn là trên hết.

"Được rồi, chị hiểu ý em, xem ra chuyến du lịch tuần trăng mật này của chúng ta phải náo nhiệt rồi."
Bình Luận (0)
Comment