Edit: phuong_bchii
________________
Đêm trước khi xuất phát đến thành phố A, Lăng Thương Âm đến Rose xin lỗi Liễu Tư Dực, cô nàng nói ra sự bất bình và nguyên do trong lòng. Vì sự không thể nguôi ngoai về Tiểu Võ, cảm xúc tồn đọng đều chuyển sang Rose mới, cô nàng cho rằng toàn thế giới đều quên Tiểu Võ, bao gồm cả Liễu Tư Dực.
Nhưng khi cô nàng nhìn thấy Rose mới còn nguyên vẹn giữ lại văn phòng của Tiểu Võ, mới biết được nỗi bi ai của Liễu Tư Dực chưa từng vì thời gian mà giảm bớt, nàng thường xuyên tự trách, cũng thường xuyên mơ thấy Tiểu Võ, sẽ luôn là người đầu tiên đến thăm mỗi tháng vào ngày giỗ.
Lăng Thương Âm biết tất cả, chậm rãi tiêu tan, tất cả hiểu lầm đều đã hóa giải. Cô nàng nên tin tưởng Tiểu Võ, tin tưởng người cậu liều chết bảo vệ, đáng giá.
Sau đó, Liễu Tư Dực cùng Lăng Thiên Dục đúng hạn lên đường đi thành phố A, tuy nói trên danh nghĩa là du lịch tuần trăng mật, nhưng Liễu Tư Dực rất rõ, Lăng Thiên Dục muốn tự mình đi thúc đẩy hạng mục hợp tác, chẳng qua nhân tiện giải sầu mà thôi.
Thành phố A có hồi ức của các nàng, bước lên mảnh đất này, sẽ không khỏi nghĩ đến chuyện xưa xảy ra ở chỗ này lúc trước.
Cách đây không lâu, lại trở về nơi này, dường như đã qua mấy đời.
Đã lâu không gặp bạn cũ Vân Thư, tuy rằng người không xuất hiện, nhưng đã sớm sắp xếp xe chuyên dụng đón ở sân bay, cũng dựa theo Lăng Thiên Dục yêu cầu, vì các nàng đặt phòng khách sạn view biển cao cấp nhất thành phố A.
Cô ấy vẫn không thể gặp Liễu Tư Dực, nhưng điện thoại hỏi thăm chưa bao giờ ngừng. Lúc trước là cảm thấy trạng thái Liễu Tư Dực không thích hợp gặp người, sau đó là mình bận tối mày tối mặt, lần này rốt cuộc cũng có cơ hội tiếp đãi, cô ấy tự nhiên sẽ không tiếc gì để thể hiện lòng mến khách.
Trên thực tế, Vân Thư bay giữa thành phố A và Tuyên An, trên đường đi công tác lâu dài, sự nghiệp đang trong thời kỳ phát triển then chốt, không thể qua loa.
Khách sạn Vân Thiên, đối diện biển Thanh Phong, cách đó không xa hai hẻm núi nối liền troief đất, trở thành thịnh cảnh nổi tiếng nhất thành phố A —— Đường chân trời, nơi mà mặt biển thường xuất hiện cầu vồng.
Vị trí hướng nam tầng 18 khách sạn, vừa vặn đối diện với đường chân trời.
Trong phòng cấp hành chính, hoa tươi điểm xuyết các nơi trong phòng, không khí trong lành cùng với hương hoa và hơi thở biển cả, hỗn hợp thành một loại mùi thơm đặc thù. Mấy đóa hoa hồng cánh hoa rơi ở rộng rãi mềm mại trên giường, bởi vì Liễu Tư Dực sợ nước, chỉ có thể chấp nhận tắm vòi sen, Lăng Thiên Dục đặc biệt yêu cầu phòng không có bồn tắm.
Liễu Tư Dực sợ nước chủ yếu trải nghiệm ở bể bơi, suối nước nóng, sông ngòi hồ biển những nơi có thể nhấn chìm người, có một đoạn thời gian nàng thậm chí sợ tắm vòi sen và trời mưa, nhưng vì cuộc sống, nàng cắn răng vượt qua.
Đối với những nơi sâu cạn, nàng vẫn sợ hãi.
Vừa vào phòng, Lăng Thiên Dục đã che mắt Liễu Tư Dực lại, "Em theo chị trước."
"Làm sao vậy? Thần thần bí bí."
Ban công rộng hơn mười mét, bên trên có một chiếc máy ảnh kỹ thuật số và kính thiên văn, khoảng cách giữa khách sạn và biển vừa vặn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng sóng biển, vị trí giữa nơi này và biển vừa vặn, sẽ không khiến Liễu Tư Dực sợ nước sinh ra kháng cự và sợ hãi.
Lăng Thiên Dục nhìn ra xa, hài lòng cười cười, "Em nhìn ra xa~" Dứt lời cô buông tay xuống.
Đường chân trời nơi đó, cầu vồng phảng phất như nhịp cầu bắc giữa hai ngọn núi, xa xa nhìn lại phảng phất như một bộ truyện tranh sơn thủy. Bích thủy trời xanh thành một màu, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy chiếc du thuyền chạy qua, nổi lên sóng nhỏ.
Đường chân trời thần kỳ, cầu vồng sẽ chuyển động, lúc này đã rơi xuống mặt biển, vì mặt biển xanh thẳm trải lên một tầng sắc màu sặc sỡ.
Liễu Tư Dực chưa từng thấy cảnh biển nào đẹp như vậy, cho dù trước kia đi qua con đường vòng quanh biển, cũng không ngắm nhiều phong cảnh.
Khi đó trong lòng chỉ có Lăng Thiên Dục, không có cảnh đẹp nào có thể thay thế.
Nàng không khỏi dựa sát vào đầu vai Lăng Thiên Dục, nhịn không được tán thưởng: "Trước kia cũng không có phát hiện biển đẹp như vậy ~"
Tất cả phong cảnh trên đời này, chỉ có ngắm cùng Lăng Thiên Dục, mới có thể cảm thấy đẹp. Mỗi phong cảnh đập vào mắt nàng, đều cần Lăng Thiên Dục tô điểm, mới có thể chạm tới trái tim.
Đối với nàng mà nói, tình yêu không phải là dệt hoa trên gấm, mà là toàn thế giới.
Lăng Thiên Dục ôm chặt tay nàng, "Đặc biệt bảo Vân Thư đặt nơi này, lần trước tới quá vội vàng, không thể cùng em hưởng thụ cảnh đẹp nơi này, trước kia... thiệt thòi cho em rồi."
Liễu Tư Dực ôm lấy cổ cô, nở nụ cười mê say: "Đừng nói như vậy, mỗi giai đoạn đều có giai đoạn tốt, chị của quá khứ, chị của hiện tại, đối với em mà nói đều giống nhau."
Tình yêu nàng đối với Lăng Thiên Dục, giống như vừa mới bắt đầu yêu vậy, chưa từng thay đổi.
"Thì ra em chỉ là đều giống nhau à ~ ~" Lăng Thiên Dục ôm eo nàng, kéo vào lòng, cố ý thở dài, "Nhưng chị cảm thấy mình càng ngày càng yêu em, càng ngày càng không thể rời xa em."
"Vậy thì không rời đi, vĩnh viễn không chia tay, có thể làm được không?" Đôi mắt Liễu Tư Dực lóe lên làn sóng thu khiến người ta si mê, đôi môi đỏ mọng mỏng manh gợi cảm mà kiều mỵ, trái tim Lăng Thiên Dục chợt nổi lên rung động, cô nhướng lên mị nhãn, "Chưa từng nghĩ tới chia tay."
Cô khống chế không được hôn lên đôi môi đỏ mọng tràn ngập hấp dẫn của Liễu Tư Dực, Liễu Tư Dực thuận theo nhắm hai mắt lại, hết thảy đều nước chảy thành sông.
Thời gian ôm hôn giống như bất động, có thể buông xuống thân phận cùng phàm trần thế tục, đắm chìm trong tình yêu chỉ có nhau. Hôn vào chỗ sâu giống như một loại phóng túng, Lăng Thiên Dục mang theo tiết tấu dời bước vào trong phòng, dưới sự chủ đạo của cô, hai người chậm rãi ngã vào trên giường mềm mại.
Liễu Tư Dực không giãy dụa, chỉ theo bản năng ôm lấy cô, chặt hơn, chặt hơn. Bên tai thỉnh thoảng xẹt qua tiếng sóng biển, tựa như dòng suối giàu tiết tấu trong vườn hoa, vỗ vào đầu ngón tay Lăng Thiên Dục.
Nước biển bốp bốp thổi quét bãi cát, phát ra tiếng "tí tách", thể lực của Lăng Thiên Dục tốt hơn trước rất nhiều, năng lực duy trì liên tục và tính bền bỉ cũng tăng cường, từ sau khi tập thể hình, cô không còn là "thụ" một lời không hợp là mệt nữa.
Thừa dịp Liễu Tư Dực chưa hoàn toàn khôi phục, cô thường xuyên trở thành người có tiết tấu, đương nhiên cũng là Liễu Tư Dực lười, không có chấp niệm với phản công, ngược lại cảm thấy nằm chịu cũng rất tốt, sẽ không quá mệt mỏi.
Chẳng qua, nàng muốn xoay người, Lăng Thiên Dục cũng ngăn không được.
Sau mấy phen lăn qua lăn lại, hai người sức cùng lực kiệt, lần đầu tiên ban ngày ôm nhau ngủ.
Lúc tỉnh lại, đã là chạng vạng tối.
Trên mặt biển sáng lên lác đác đèn đuốc cùng mấy chiếc thuyền chạy, nhìn từ xa mang lại cảm giác tuyệt đẹp như một khúc hát của ngư dân vào lúc hoàng hôn.
Liễu Tư Dực ở trong mệt mỏi tỉnh lại trước, cả người mồ hôi lại cứ như vậy ngủ thiếp đi. Nàng nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn bảy giờ, giấc ngủ này cũng thật sâu.
Phong trần mệt mỏi mà chạy đi, sau mấy vòng triền miên, hai người hao tổn đến tinh thần hoàn toàn không có, một giấc hoàn hảo này, hòa hoãn chút.
Nàng tắm rửa trước, sau đó Lăng Thiên Dục cũng tỉnh, khẩn cấp đi tắm, hai người đều có chứng sạch sẽ nhẹ, không thể chịu đựng được mồ hôi đầm đìa.
Liễu Tư Dực đứng trước gương, nhẹ kéo áo choàng tắm phát hiện trên người có vài chỗ hickey, vị trí không cao không thấp, vừa vặn ở xương quai xanh bên kia, hơn nữa chỗ phẫu thuật, vết sẹo in lên vết hôn hồng hồng, giống như khắc vào trong da, giống như đóa hoa đang đợi thả, muốn nở muốn hợp.
Nơi đó, Lăng Thiên Dục hôn vô cùng dùng sức, Liễu Tư Dực hồi tưởng lại đều cảm thấy máu đang thiêu đốt.
Chỉ là, cái thân thể tàn tạ này, thật đúng là khó coi, chính nàng thậm chí cũng không muốn nhìn thêm một cái.
Rất nhiều lúc, nàng không muốn làm tình với Lăng Thiên Dục vào ban ngày, cho dù là buổi tối cũng phải tắt đèn, vết sẹo nhìn thấy mà giật mình này, thật sự phá hỏng tâm trạng của con người.
Cơ thể của Thiên Dục đẹp như vậy, nhưng bản thân lại...
"Bảo bối, buổi tối đi ăn hải sản được không?" Lăng Thiên Dục vừa sấy tóc xong từ phòng vệ sinh đi ra, Liễu Tư Dực che áo choàng tắm, gật đầu cười nói:" Được, đến thành phố Tân Hải đương nhiên phải ăn hải sản."
Hành động nhỏ của Liễu Tư Dực bị Lăng Thiên Dục nhìn thấy, cô không nói một lời, hiên ngang hất mái tóc dài, "Cơm nước xong, chúng ta đi quán bar."
"Quán bar nào?"
"Phong Khởi." Đây chính là địa bàn của Kiêu tỷ đại danh đỉnh đỉnh, cách khách sạn gần nhất, cũng là nơi danh tiếng ở Tuyên An khá lớn.
"Được, vậy trước tiên thay quần áo, trang điểm đơn giản một chút."
"Không được ~" Lăng Thiên Dục đi qua, ôm eo nàng, "Đêm nay không được trang điểm, ăn mặc cũng không được phô trương."
"Chị không muốn người khác phát hiện ra em đến thành phố A sao?" Liễu Tư Dực cho rằng cô chỉ muốn khiêm tốn hành sự, Lăng Thiên Dục lại khoát ngón trỏ, "Chị chỉ không muốn ánh mắt của người khác luôn tập trung vào em, ai bảo bảo bối của chị xinh đẹp như vậy chứ."
Liễu Tư Dực trừng cô, "Nói bậy, chị mới là người thu hút ánh mắt."
"Vậy ~ chúng ta tối nay cùng để mặt mộc, làm người tiêu dùng bình thường là được rồi."
"Được, em cũng không thích những ánh mắt hoa si kia với chị."
Lăng Thiên Dục cười càng sâu, cô rất thích bộ dạng ghen tuông của Liễu Tư Dực, ẩn nhẫn lại nghẹn khuất, tức giận cũng không bộc phát, chỉ âm thầm phân cao thấp với mình.
Ở thành phố A, có rất ít người không biết Kiêu tỷ, đặc biệt là những người thường xuyên trà trộn vào ngành vui chơi giải trí. Nghiệp vụ quán bar của Diệp Tiêu Nhiên trải rộng khắp các khu phố lớn, quán bar Phong Khởi chính là một trong số đó.
Quán bar này đặc biệt ở đây, trên bảng hiệu cửa vào viết: Nhớ người, khi gió nổi lên (phong khởi), hai chữ "phong khởi" được làm chữ nổi phát sáng, vào ban đêm ấm áp lại nổi bật.
Trang trí bên trong hòa nhập với phong cách Đông Nam Á, bởi vì gần biển còn thiết kế ghế ngồi chủ đề du thuyền, rất đặc sắc.
Cuộc sống về đêm ở thành phố A sớm hơn Tuyên An, mọi người xốc nổi tới nơi này phát tiết sớm hơn. Khoảng mười giờ, tỷ lệ ghế ngồi trong quán bar đã đạt một nửa.
Hai người tìm một cái bàn nhỏ không bắt mắt, gọi mấy ly rượu, ngồi xuống. Tiếng nhạc trong quán bar lớn dần, ánh đèn trước sau ôn hòa đường hoàng, nơi này không có ca sĩ thường trú, ngược lại tụ tập rất nhiều người ghép bàn chơi xúc xắc, phong cách khác một trời một vực với Rose.
Thỉnh thoảng cũng sẽ thấy có nữ tiếp rượu chơi cùng khách hàng, cùng nhau uống.
Tuy rằng ăn mặc bình thường, mặt mộc xuất hành, nhưng Lăng Thiên Dục và Liễu Tư Dực đều xõa tóc dài, bất luận ngồi ở góc nào, đều sẽ thu hút sự chú ý.
Luôn có những người đàn ông cố gắng tiếp cận, thậm chí muốn mời các nàng uống rượu, mời ghép bàn, đều bị trực tiếp từ chối.
"Không ngờ ở đây lại thịnh hành chơi xúc xắc như vậy." Liễu Tư Dực chú ý đến bầu không khí và phục vụ của quán bar, dù sao cũng là đồng nghiệp nổi tiếng, cũng có thể lấy thừa bù thiếu.
"Thành phố A sẽ sớm trở thành thành phố hạng A, áp lực của người dân ở đây lớn hơn Tuyên An rất nhiều, phương thức giải tỏa và phát tiết cũng đa dạng, hơn nữa rất dễ hình thành xu thế." Ánh mắt Lăng Thiên Dục vẫn luôn tự do xung quanh, cô đang đợi một người, nghe nói đêm nay sẽ đến.
"Có thể cảm giác được, nhịp sống nơi này nhanh hơn Tuyên An một chút."
Ánh mắt Liễu Tư Dực rơi vào trên bàn xúc xắc náo nhiệt nhất, ba nam đấu một nữ, cô gái kia nhìn có vẻ không quá hai mươi, hẳn là nữ tiếp rượu.
Sắc mặt cô gái đã đỏ ửng, đã hơi say. Đã làm nghề này, Liễu Tư Dực biết phàm là người có thể làm tiếp rượu, tửu lượng đều rất cao, có thể để một cô gái uống thành như vậy, không phải lẫn rượu thì là bị chuốc rượu.
"Thua, cô lại thua rồi, uống tiếp nào!" Bàn kia đàn ông hưng phấn lạ thường, theo bên kia cục càng mở càng lớn, người vây xem cũng nhiều lên.
"Chúng ta cũng đi xem." Liễu Tư Dực kéo Lăng Thiên Dục đi qua, các nàng lẳng lặng đứng trong đám người quan sát.
Rượu là whisky chưa pha qua, một ly nhỏ vào bụng, ngọt nồng đậm. Whisky tác dụng chậm mãnh liệt, hiện tại đang say, qua một lúc rất có thể sẽ say đến đứt đoạn.
Liễu Tư Dực quan sát một lượt, phát hiện là ba người đàn ông kia cố ý làm khó cô gái này, thừa dịp say rượu chấm mút, cô gái kia ngược lại có thể dựa vào vài phần tỉnh táo hiểu được né tránh.
Có lẽ là liên quan đến nghề nghiệp, cô gái phải cười để không đắc tội với khách hàng cũng bảo vệ mình.
Nghề này cũng không dễ làm, hơn nữa không ra sân khấu lại phải hầu hạ tốt những tên đàn ông kia, càng thêm khó khăn.
Tới nơi này, đơn giản là muốn chơi vui vẻ, uống tận hứng. Nhưng tình huống một lời không hợp xâm phạm phụ nữ, bới móc đánh nhau cũng rất nhiều.
Hôm nay cách chơi xúc xắc này rất mê, chơi nối tiếp theo quy luật lớn hay nhỏ, mỗi lần thua đều là cô gái kia. Đoán xúc xắc, ba đoán một, con gái làm sao có thể vượt qua bọn họ?
Liễu Tư Dực hai tay ôm cánh tay, đồng tử thu lại, sắc mặt kéo xuống, nàng nhớ lại quá khứ của mình. Nhìn thấy những sắc mặt khiến người ta ghê tởm này, thấy sự thiếu tôn trọng phụ nữ và những biểu cảm đầy đương nhiên của họ, nàng cảm thấy chán ghét.
"Bảo bối, đừng nóng giận. Cô ấy hẳn là rất rõ, những tên này muốn không phải kết quả chơi xúc xắc, chỉ là muốn cô ấy uống mà thôi." Bên tai truyền đến giọng an ủi của Lăng Thiên Dục, cô cảm nhận được tâm trạng của Liễu Tư Dực, cũng thấy rõ thế cục.
"Uống như vậy sẽ xảy ra chuyện."
Whiskey quá mạnh, nàng có thể rõ ràng cảm giác được cô gái đang miễn cưỡng chính mình, nhưng lại không tiện kêu dừng, mặc kệ là tố chất nghề nghiệp cũng được, bị ép bất đắc dĩ cũng được, lòng đồng cảm và lòng trắc ẩn của Liễu Tư Dực đều bị móc ra, cánh tay khẽ nâng lên không tự giác xoa xoa ngón tay, nổi lên xúc động muốn thử.
Lăng Thiên Dục khẽ vỗ vai nàng, cười nói: "Muốn qua thì qua đi."
"Không tốt lắm, cường long không áp địa đầu xà, đây dù sao cũng không phải chỗ của chúng ta." Liễu Tư Dực tuy rằng trong lòng có suy nghĩ, nhưng vẫn phải kiêng kỵ trường hợp, nàng sợ mình liều lĩnh ra tay sẽ phá hỏng quy tắc, ầm ĩ lo lắng ảnh hưởng đến Lăng Thiên Dục.
Nhưng Lăng Thiên Dục lại không kiêng kỵ, chỉ cần Liễu Tư Dực vui vẻ, cô có thể làm bất cứ chuyện gì.
Cô đẩy Liễu Tư Dực về phía trước, cười nói: "Có gì chị lo, em đi đi."
Liễu Tư Dực còn đang do dự, nhưng ván xúc xắc đã đến cuối cùng, tiền đặt cược là mười ly rượu, cô gái kia nhìn rượu lộ ra cảm xúc kháng cự, tay ấn chung xúc xắc khẽ run rẩy.
"Bắt đầu đi, ván này liền so lớn, chúng tôi mở, 445566, 345566, 444556, cô chỉ cần lớn hơn bất kỳ ai trong chúng tôi, coi như cô thắng, thế nào?"
"Được!!" Bên cạnh vang lên tiếng hoan hô, điểm này đã rất lớn, đánh mù phần thắng rất nhỏ, hoàn toàn cần dựa vào may mắn cũng không thực tế.
Bây giờ là tên đã lên dây, không thể không bắn, cô gái không có lựa chọn nào khác, khẽ cắn môi vừa định lắc xúc xắc, thì bị người đè xuống.
"Em gái hôm nay uống đủ nhiều, tôi tới thay em, ván này nếu như thua, tôi uống một chai, thế nào?" Liễu Tư Dực tự tin mỉm cười giương ở khóe miệng, ấn lòng bàn tay cô gái hơi nóng, cô gái kia quay đầu trong nháy mắt, liền nhận ra nàng, cả người kinh ngạc dại ra.
Vốn có người bỗng nhiên phá rối, ai cũng sẽ không vui vẻ, nhưng mắt thấy là một mỹ nữ xinh đẹp, nhất thời gợi lên dục vọng chinh phục và hứng thú của ba tên đàn ông.
"Khẩu khí không nhỏ, tôi sợ mỹ nữ uống xong sẽ không chịu nổi cầu cứu chúng tôi."
"Ha ha ha ha." Hai người đàn ông bên cạnh cười to phụ họa.
Liễu Tư Dực thưởng thức xúc xắc, cười khẽ: "Nếu anh thua, liền xin lỗi cô gái này."
"Xin lỗi? Cược rượu thì xin lỗi cái gì?"
"Vì thái độ không tôn trọng phụ nữ của anh, vì hành vi cố ý gây khó dễ của anh mà nói một tiếng không đúng, rượu, không cần anh uống, có cược không?"
"Ha ha, chị gái, cô đầu óc hỏng rồi đi, đã thời đại nào rồi, làm gì, đến bao che khuyết điểm à, bênh vực kẻ yếu? Này, cô rốt cuộc là người của quán bar này sao?"
Liễu Tư Dực cười nhẹ một tiếng, "Thì ra anh sợ thua à, nếu đã như vậy, vậy quên đi, các người tiếp tục chơi." Dứt lời nàng làm bộ rời đi, Lăng Thiên ở một bên cười mà không nói, nữ nhân này dùng chiêu lấy lùi làm tiến này càng ngày càng mượt.
"Đợi đã, ai nói không chơi, ông đây sợ cô thắng không được!" Tên đàn ông kia bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, tự nhiên là sĩ diện.
Liễu Tư Dực nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua Lăng Thiên Dục trong đám người, tay phải cầm chung xúc xắc xẹt qua mặt bàn như gió, quấn lên năm quả xúc xắc. Không ai thấy rõ động tác của nàng, chỉ nghe thấy rầm rầm hai tiếng lắc, nàng liền úp xúc xắc xuống mặt bàn.
Cô gái căng thẳng không thôi, kinh ngạc nhìn Liễu Tư Dực, cả trai lẫn gái vây xem cũng nín thở chờ đợi, chờ đợi một khắc mở nắp kia.
Có người nhận ra Liễu Tư Dực, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Mỹ nữ này có chút quen mắt, không phải là vị Hồng tỷ của Rose chứ, thường xuyên lướt video, hình như là vậy."
"Cô vừa nói thật đúng là giống..."
Lăng Thiên Dục bất đắc dĩ đỡ trán, nổi tiếng thật không phải chuyện tốt, nghĩ đến nhiều người ở sau lưng trên mạng ngấp nghé Liễu Tư Dực như vậy, cả người cô liền khó chịu.
"Mở ra đi, tôi cũng không tin cô có thể lớn hơn điểm mặt 445566 của tôi." Tên đàn ông kia thái độ cực độ kiêu ngạo, đối với mặt xúc xắc của chính mình tin tưởng tuyệt đối.
Liễu Tư Dực không nhanh không chậm vén nắp xúc xắc lên, điểm năm con xúc xắc lần lượt đập vào mắt mọi người.
"Má ơi, 6 mặt 6!" Có người kêu lên sợ hãi.
"Vãi, điểm lớn nhất, anh ơi, anh thua rồi."
Tên đàn ông kia thay đổi sắc mặt, khó có thể tin, cứ như vậy tiện tay vung một cái, chính là điểm lớn nhất.
Đồng thời có người gọi tên Liễu Tư Dực, "Vị này là nữ vương khống chế xúc xắc Hồng tỷ, anh thật sự không biết tự lượng sức mình, dám chơi xúc xắc với Hồng tỷ."
Hiện trường vang lên tiếng cười ầm ầm, người thường xuyên lên video ngắn đều biết cái tên Hồng tỷ này, nàng thu động bị xào thành người nổi tiếng trên mạng, tất cả video ngắn đều là khách hàng chụp ảnh đăng lên, bao gồm cả ván xúc xắc nàng từng bày với Lăng Thương Bắc.
Liễu Tư Dực là người nổi tiếng ở trên mạng, rất ít người thật sự dám tiếp cận với nàng ở ngoài đời thật. Lần này nàng đột nhiên xuất hiện ở thành phố A, hơn nữa bị người ta nhận ra, đối với rất nhiều người mà nói đều là kinh ngạc.
Người đàn ông kia không biết ai là Hồng tỷ, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng Liễu Tư Dực đẹp đến mức thật sự nổi bật, trong lòng hắn ngứa ngáy không chịu nổi, đầu tiên là chơi xấu không xin lỗi, sau đó nhịn không được đùa giỡn.
"Muốn tôi xin lỗi cũng được, không bằng cô uống vài ly với tôi trước, tôi liền nói xin lỗi, thế nào?"
Liễu Tư Dực khinh thường cười cười, không để ý đến hắn, xoay người nói với cô gái kia: "Mật ong, nước chanh, nước cà chua, cái nào tiện uống cái đó."
"Vâng ~ vâng ~ cảm ơn Hồng tỷ ~" Cô gái lắp bắp trả lời, lúc nói chuyện không tự chủ đỏ mặt, luôn cảm giác đây là một giấc mơ. Hồng tỷ trong mộng không lạnh lùng như trên mạng, nàng bảo vệ mình, còn quan tâm mình, cô gái nhéo nhéo mặt mình, cảm giác được đau mới dám tin tưởng tất cả là sự thật.
Tên đàn ông bị ngó lơ, nhất thời nén giận, nương theo hơi rượu tăng thêm can đảm, đưa tay đã muốn vỗ vai Liễu Tư Dực, còn chưa dựa vào người, đã thấy nàng đột nhiên xoay người, nắm cổ tay hắn hung hăng vặn một cái, hắn bị đau kêu lên thành tiếng.
"Uống rượu thì uống rượu, nói chuyện thì nói chuyện, đừng động thủ động chân." Đôi mắt lạnh lùng của Liễu Tư Dực bắn ra hàn ý lạnh thấu xương, tuy rằng chân nàng còn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng chỉ dựa vào sức mạnh chi trên đối phó loại tép riu này dư sức.
Nàng không muốn làm lớn chuyện, cho nên không ra tay nặng.
Sau khi buông người đàn ông ra, nàng đi về bên cạnh Lăng Thiên Dục, "Chúng ta đi thôi, đừng làm cho hiểu lầm lớn, quay đầu lại thành lỗi của chúng ta."
Lăng Thiên Dục nắm tay nàng, cười gật đầu, "Cũng được."
Nhưng tên đàn ông kia làm sao đồng ý từ bỏ cam hưu, bị một người phụ nữ nghiền ép, mặt mũi hoàn toàn mất sạch, hắn xông tới còn muốn động thủ, bị người gạt chân trực tiếp ấn trên mặt đất.
"Có phải mày chán sống rồi, dám động thủ ở chỗ của Kiêu tỷ sao?"
"Mày là ai?! Buông tao ra!!" Tên đàn ông gầm lên.
"Thiếu Dương, dừng tay." Giọng nữ lạnh lùng trầm ổn truyền tới.
Đám người tự động nhường đường, một người phụ nữ cao gầy khí chất trác nhiên, khí chất bức người đi tới.
Cô ấy chính là Kiêu tỷ khiến người ta sợ hãi, tên thật là Diệp Tiêu Nhiên.