Edit: phuong_bchii
________________
Đám đông tự động chia làm hai hàng, giống như biến thành đội danh dự, dùng một phương thức im lặng không tiếng động nghênh đón người phụ nữ truyền kỳ này. Tiếng nhạc theo bước chân của Diệp Tiêu Nhiên nhỏ dần, khí phách và uy nghiêm tự nhiên, khiến người ta nghiêm nghị kính nể.
Cô ấy tựa như người mẫu bước ra từ tạp chí, nhất cử nhất động đều dẫn dắt ánh mắt mọi người, áo sơ mi trắng phối với quần đùi rộng thẳng tắp, tóc xoăn dài lười biếng khoác lên vai, trí tuệ hào phóng lại không mất đi sự trầm ổn. Ánh đèn chiếu rọi thân ảnh cao gầy của cô ấy, ngũ quan tinh xảo, kết hợp với trang điểm, sắc bén không mất đi ôn hòa, ánh sáng trong mắt lúc ẩn lúc hiện, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
Niên Thiếu Dương nghe được giọng nói của cô ấy, mang người trực tiếp nói ra ngoài, miễn cho quấy rầy sự thanh tĩnh của bà chủ.
"Khách quý giá lâm, còn quấy nhiễu thanh tĩnh của người ta, thật sự là tôi thất lễ, không biết hai vị có đồng ý cho tôi mặt mũi hay không, đến phòng bao uống mấy ly." Diệp Tiêu Nhiên rất lịch sự đưa ra lời mời, hai vị trước mắt này, tuy rằng quần áo khiêm tốn, không lộ vẻ sắc sảo, nhưng từ một khắc các nàng đi vào, Diệp Tiêu Nhiên đã chú ý tới.
Ánh mắt của cô ấy đảo qua người Liễu Tư Dực, sau đó rơi vào trên mặt Lăng Thiên Dục, ý cười càng sâu.
Lăng Thiên Dục bình thản ung dung, hào phóng trả lời: "Vậy làm phiền Kiêu tỷ rồi."
Diệp Tiêu Nhiên gật đầu, ra dấu mời, tự mình dẫn đường phía trước. Nhân viên phục vụ vội vàng nhanh chóng đi về phía trước mở cửa phòng, đây là phòng duy nhất trong quán bar Phong Khởi, chuyên để lại cho Diệp Tiêu Nhiên hưởng dụng riêng, thỉnh thoảng tiếp đãi bạn bè của cô ấy.
Đêm nay cuộc gặp gỡ bất ngờ này, nhìn như trùng hợp, trên thực tế đều là cố ý sắp xếp. Một người tung tin muốn tới quán bar, một người cố ý hiện thân muốn thu hút sự chú ý, trận gặp mặt không tiện mời này, cứ thuận lợi an bài như vậy.
Phòng bao ngăn cách huyên náo bên ngoài, vừa rồi trận xung đột kia phảng phất chưa từng xảy ra, tên của Diệp Tiêu Nhiên, cũng đủ nghiền ép hết thảy gợn sóng.
Nhân viên phục vụ đưa tới hai ly Margaret đặc chế, Diệp Tiêu Nhiên chỉ uống một ly nước chanh đơn giản.
"Hai vị đến thành phố A du lịch?"
Lăng Thiên Dục cười cười, không che giấu trả lời: "Chúng ta là tới hưởng tuần trăng mật, dù sao thành phố A có tiếng là Maldives trong nước, vẫn muốn giải sầu."
Diệp Tiêu Nhiên nâng đôi mắt đẹp lên, nở nụ cười sâu xa, "Chuyện của nhị tiểu thư và Hồng tỷ tôi cũng có nghe qua, chúc phúc cho hai người."
"Câu chuyện của Kiêu tỷ và Nghiêm đại tiểu thư cũng khiến người ta Ngưỡng mộ, cho nên chúng tôi cũng coi như đến để mượn địa lợi cầu chút may mắn." Lăng Thiên Dục tự nhiên dẫn đề tài tới trọng điểm, nếu không khéo léo nói chuyện với nhau như vậy, rất lãng phí thời gian.
Chỉ ra ba chữ tuần trăng mật, vừa là chân tình và chân thành của cô, cũng là muốn dẫn đề tài tới mấu chốt.
Người thông minh nói chuyện cho đến khi kết thúc, Diệp Tiêu Nhiên tiếp được thông thuận, Lăng Thiên Dục trở về tự nhiên. Một vài câu trò chuyện ngắn gọn đã đưa mối quan hệ chằng chịt của hai nhà ra trước mắt.
Diệp Tiêu Nhiên híp mắt, bưng nước chanh lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: "Xem ra chủ tịch Lăng đã làm đủ chuẩn bị."
Thấy cô gọi ra thân phận Lăng Thiên Dục, sự tình sắp chuyển sang vấn đề cốt lõi, Liễu Tư Dực vẫn im lặng không nói đang chuẩn bị mở miệng, bị Diệp Tiêu Nhiên giành trước một bước, "Đúng rồi, sự kiện Rose bị hắt axit ồn ào huyên náo lúc trước, tôi đã phái người tìm hiểu qua, hai người lấy tên tôi gây phiền toái cho Hồng tỷ, cả đời này cũng không có cơ hội quay lại nghề này, trừ phi Diệp Tiêu Nhiên tôi không làm nữa."
"Kiêu tỷ nói quá lời, tôi làm sao có thể tin tưởng lời nói của bọn họ, huống chi với địa vị hiện tại của cô, không đáng làm như vậy."
"Ồ? Nhưng có một số thuyết âm mưu đã nâng cao lợi ích của hai tập đoàn." Ý cười của Diệp Tiêu Nhiên dần biến mất, vẫn không lộ hỉ nộ.
"Gây náo loạn vì đám nhân vật nhỏ này không đáng, cũng trách tôi lúc ấy một lòng che chở Tư Dực, không quá chú ý chuyện khác, cũng không suy nghĩ sâu xa, hy vọng Kiêu tỷ và Nghiêm đại tiểu thư không để trong lòng." Lăng Thiên Dục nâng ly rượu lên, cười nói: "Tôi xin lỗi trước."
"Lời xin lỗi này của cô, tôi không thể chấp nhận, thứ nhất sai không phải ở cô, nhận thì hổ thẹn, thứ hai tôi không thể thay thế Văn Khâm." Diệp Tiêu Nhiên ấn tay, "Tôi không để ý người khác nghĩ gì về tôi, nhưng tôi không thích có người chỉ trỏ Văn Khâm, cô hẳn là hiểu rõ cảm giác này."
"Tôi hiểu ý Kiêu tỷ." Đều là phụ nữ, cũng thích phụ nữ, cô biết rõ tâm tình bao che khuyết điểm của Diệp Tiêu Nhiên.
Thật ra mục đích của Lăng Thiên Dục rất đơn giản, hạng mục kẹt ở cấp cao của tập đoàn Trung Á, cô làm chủ tịch không thể trực tiếp ra mặt đàm phán, nhưng tổ dự án không đẩy mạnh được, cũng không thể kéo dài.
Điểm lợi nhuận kia, không phải không áp chế được, là người của tổ dự án không nắm bắt được trọng điểm, bị tập đoàn Trung Á chiếm thế thượng phong. Thật ra cô chỉ cần có cơ hội tiếp xúc đến người phía sau màn Nghiêm Văn Khâm, thì sẽ có cách thuyết phục cô ấy nhường ra điểm này, lợi ích lui tới, ngoại trừ tiền còn có thể có những thứ khác.
Phong ba của Rose hoàn toàn thành toàn cho kế hoạch và ý tưởng này của cô, ảnh hưởng làm lớn chuyện này, Nghiêm Văn Khâm sẽ kiêng kị danh dự của Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên cũng sẽ để ý mặt mũi của tập đoàn Trung Á, tự nhiên đều sẽ được coi trọng.
Đây là điểm mà người yêu mới có thể để ý, người bên ngoài không thể trải nghiệm, cho nên chiêu này đối với các nàng, hữu dụng.
Trò chuyện được một nửa, cửa phòng bao bị gõ, Niên Thiếu Dương cung kính mở cửa, nói: "Kiêu tỷ, chị Văn Khâm tới."
Cùng với tiếng ho khan yếu ớt, ngoài cửa có một người phụ nữ đeo khẩu trang đi vào, cô ấy còn chưa tới gần sô pha, Diệp Tiêu Nhiên đã nghênh đón, giọng nói trong nháy mắt dịu dàng, "Không phải bảo chị ở nhà nghỉ ngơi sao, sao lại chạy ra ngoài."
"Chị làm sao rảnh rỗi được, hơn nữa có khách quý đến, chị cũng muốn đến gặp một chút." Giọng nói của cô ấy khàn khàn yếu ớt, khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt, chỉ cần nhìn đôi mắt dịu dàng như nước kia, cũng đủ để khiến người ta sinh ra cảm giác thân thiết.
Mái tóc giữa ngang vai, tự nhiên rủ xuống, phô trương hơi thở tao nhã lịch sự.
Lăng Thiên Dục và Liễu Tư Dực cũng đứng lên, Nghiêm Văn Khâm lễ phép tiến lên, giơ tay tự giới thiệu: "Xin chào, Nghiêm Văn Khâm."
"Lăng Thiên Dục."
"Liễu Tư Dực."
Sau khi lần lượt bắt tay cô ấy, Nghiêm Văn Khâm hơi cong mặt, giống như đang cười, nhưng bởi vì bị cảm mà ho khan, cản trở lời cô ấy muốn nói.
"Còn sốt không?" Diệp Tiêu Nhiên đưa bàn tay lên trán cô ấy, đau lòng, cô ấy tự động bỏ qua người khác, trong mắt chỉ có Nghiêm Văn Khâm.
"Uống thuốc hạ sốt rồi, không sao đâu." Giọng Nghiêm Văn Khâm dịu dàng, giống như có thể nặn ra nước. Cô ấy vỗ nhẹ bàn tay Diệp Tiêu Nhiên, quay sang nhìn Lăng Thiên Dục, "Chủ tịch Lăng đã tự mình tới, tôi cũng không quanh co lòng vòng."
"Cô nói đi." Lăng Thiên Dục ước gì Nghiêm Văn Khâm có thể trực tiếp điểm danh chủ đề, vốn không nghĩ có thể nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm, không ngờ lại xuất hiện thu hoạch ngoài ý muốn.
"Mặc kệ phía trước tạo thành hiểu lầm gì, là người của ai động đến ai, hoặc là có phải người có lòng muốn thừa dịp sấn vào hay không, cố ý lấy ra điểm yếu của chúng ta ý đồ lay động lần hợp tác này, đều để cho nó đi qua. Hạng mục Lục Kiến giai đoạn đầu tôi tham dự không nhiều lắm, gần đây mới biết được hợp tác kẹt ở trên một điểm lợi nhuận, không cách nào đẩy mạnh. Tôi đại khái hiểu rõ phương án, sau khi thương lượng với em gái của tôi quyết định cùng chủ tịch Lăng cô gặp mặt nói chuyện một lần, không biết cô có đồng ý hay không?"
Em gái trong miệng Nghiêm Văn Khâm chính là chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Trung Á Nghiêm Văn Hủy, sau khi cô ấy từ chức liền do CFO Nghiêm Văn Hủy lúc đó trực tiếp lên chức, chấp chưởng đại quyền.
"Cầu còn không được, tôi cũng đang có dự định này." Lăng Thiên Dục thích loại nói chuyện thẳng thắn này, tất cả đều là vì giờ khắc này, Nghiêm Văn Khâm so với tưởng tượng của cô không lớn, thậm chí càng thêm nhu hòa.
"Vậy ba ngày sau, cô đưa đoàn đội trực tiếp đến công ty chúng tôi đàm phán, xin lỗi gần đây tôi bị cảm, không tiện đón tiếp, có rảnh sẽ mời cô uống trà."
"Cô khách khí rồi, có cơ hội nhất định, thân thể cô không khỏe chúng tôi liền không quấy rầy nữa."
Lăng Thiên Dục nhìn ra được Nghiêm Văn Khâm rất mệt mỏi, nói thêm một câu cũng là mệt mỏi, hôm nay chạy tới chẳng qua là muốn đẩy mạnh chuyện hạng mục một chút.
Cô thích kiểu phong cách hành sự này, không hàm hồ, không đẩy liền, làm việc công chính khách quan, không hổ là nữ thẩm phán đã từng thiết diện, người hiệu suất tối thượng, quá thích hợp làm nghiệp vụ.
Nói chuyện đúng trọng tâm, không quá mức dối trá ứng phó, cũng không mất lịch sự rèn luyện hàng ngày, giơ tay nhấc chân đều làm cho người ta thoải mái.
Sau khi lịch sự tạm biệt, Lăng Thiên Dục dắt Liễu Tư Dực rời đi, vừa ra khỏi quán bar, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
"Chị hồi hộp?" Liễu Tư Dực cảm giác thần kinh Lăng Thiên Dục vẫn căng thẳng, cho tới bây giờ chưa từng thấy cô như vậy.
"Chị là không biết họ, không cách nào biết người biết ta, ít nhiều có chút không nắm chắc, hiện tại xem ra là chị lo lắng nhiều rồi, hai người họ tốt hơn trong tưởng tượng của chị."
"Tốt? Sao lại nói vậy?"
"Cách hành xử, đối nhân xử thế, cách trò chuyện cùng với mức độ coi trọng nhau, Nghiêm Văn Khâm dùng hai chữ uy hiếp này, chúng ta cũng đã ngầm hiểu, kế tiếp chị phải chuẩn bị đàm phán thương vụ, có thể mỗi ngày đều phải tốn chút thời gian làm việc, không thể lúc nào cũng ở bên em." Lăng Thiên Dục có chút áy náy, tuần trăng mật đã nói biến thành công việc chung.
"Không sao, em có thể tập thể hình, không quấy rầy chị, dù sao sau này chúng ta cũng có thời gian, nhưng hạng mục này không thể mất."
"Em không thể tùy hứng làm nũng hoặc tức giận một chút, hiểu chuyện như vậy có tốt không?"
Liễu Tư Dực nhướng mày, "Ý chị là, em nên hư một chút mới đủ tư cách làm bạn gái?"
"Vậy... lần này không cần nữa, sau này có thể tùy tiện hư một chút, có cảm giác nghi thức mà." Lăng Thiên Dục cười kéo nàng lên, hai người rất tự nhiên thành mười ngón tay đan nhau.
Thành phố có nhịp sống nhanh, sức hấp dẫn của cuộc sống chậm, được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên con phố này. Nơi này gần khu thắng cảnh bờ biển, một nửa là khu dân cư phố phường, một nửa là quán nhỏ và quán bar tươi mát.
Vốn định tản bộ dưới ánh trăng, giống như hẹn hò hưởng thụ thời gian chỉ thuộc về nhau. Nhưng chưa đi được mấy mét, Liễu Tư Dực đã cảm giác được có người theo dõi.
Thời điểm này bị người quấy rầy, chọc giận nàng. Sắc mặt nàng lập tức kéo xuống, dừng bước kêu lên: "Đi ra đi!"
Phía sau là ba gã đàn ông chơi thua ở quán bar, sau khi bọn họ bị ném ra ngoài, nuốt không trôi cục tức này, luôn cảm thấy bị nhục nhã, liền nằm vùng ở ngoài quán bar, chờ Liễu Tư Dực các nàng đi ra.
"Không biết đại danh của Hồng tỷ, lên mạng tìm mới biết cô chơi xúc xắc hạng nhất, chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, nhưng hôm nay anh em ra ngoài chơi mất hết thể diện, cũng muốn lãnh giáo Hồng tỷ mấy chiêu." Người đàn ông dẫn đầu nắm chặt tay, một bộ tư thái khiêu khích.
Con đường này trước sau ít người, bởi vì đường một chiều xe cộ cũng không nhiều, Liễu Tư Dực nhìn ba người kia, cười cười.
Lăng Thiên Dục ném ánh mắt đồng tình về phía ba người kia, nói: "Lưu manh đúng là chẳng phân biệt được địa vực, nhưng tính chung đều giống nhau."
"Cái gì?"
"Không biết sống chết, không biết tự lượng sức mình." Lăng Thiên Dục rất rõ ràng, cho dù chân nàng không có sức mạnh như trước, đối phó với mấy người này vẫn dễ như ăn kẹo.
Nàng khinh thường động thủ với những người này, nhưng vẫn tức giận bị phá hỏng bầu không khí.
"Thật sự quá kiêu ngạo!" Tên đàn ông kia bày ra tư thế chiến đấu, Liễu Tư Dực phất tay, Lăng Thiên Dục chậm rãi lui sang bên cạnh, vẻ mặt xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, thật lâu không thấy phong thái của Tư Dực, vừa mới ở quán bar là trường hợp cố kỵ, nơi này hoàn toàn có thể thi triển.
Liễu Tư Dực ngạo nghễ đứng trong gió đêm, dáng vẻ hiên ngang, phong thái yểu điệu, nàng bễ nghễ nhìn ba người kia, ngoắc tay.
"Kiêu ngạo!" Tên đàn ông dẫn đầu vung quyền xông tới, hắn không tin ngay cả phụ nữ cũng đánh không lại? Nào biết, khi nắm đấm sắp đánh vào người Liễu Tư Dực, nàng nhanh chóng né sang một bên, một quyền móc lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh thẳng vào cằm.
Tên kia vừa lúc miệng khẽ nhếch, hàm răng trực tiếp cắn rách đầu lưỡi, máu tươi chảy ròng, hắn che miệng "a a a" mà kêu.
"Anh, anh, anh sao vậy?"
"Cô ta, các cậu đi, đi..." Hắn xô đẩy hai người khác, bọn họ lại trong lòng run sợ không dám tiến lên, người phụ nữ này vừa nhìn liền không dễ chọc, hơn nữa không chừng là người của Kiêu tỷ, thật sự đắc tội, hậu quả ai gánh vác nổi.
Liễu Tư Dực lạnh lùng nhìn bọn họ, hờ hững nói: "Cút xa một chút, đừng để tôi gặp lại các người."
"Cô cô..." Người miệng chảy máu kia chỉ vào Liễu Tư Dực nói không ra lời, hai người khác khuyên hắn, "Bỏ đi anh, bọn họ biết Kiêu tỷ, đừng gây chuyện, ta không thể trêu vào."
"Đúng vậy, đi mau đi, đi thôi, phụ nữ không dễ chọc."
Liễu Tư Dực thấy tên kia còn chưa từ bỏ ý định, tiến lên vài bước, hai người khác không nói lời nào, kéo hắn bỏ chạy, "Xin lỗi, Hồng tỷ, chúng ta không gây chuyện nữa, tạm biệt, bye bye."
Ba người giống như chuột chạy qua đường, nhanh như chớp chạy mất.
Lăng Thiên Dục nhìn bộ dáng ba người kia, cảm thấy buồn cười, "Vậy là xong rồi? Còn chưa phát huy mà."
"Thế nào, chị xem náo nhiệt còn chưa đủ?"
"Chị không phải xem náo nhiệt, là muốn xem tư thế oai hùng hiên ngang của em, em không biết lúc mình xé lưu manh ngầu bao nhiêu." Lăng Thiên Dục giây biến thành mê muội, ôm mặt ngây ngốc nhìn nàng.
Liễu Tư Dực chuyển giận thành vui, bị Lăng Thiên Dục chọc cười đến không ngậm miệng lại được, "Nếu chị đi nói chuyện nghiệp vụ như vậy, làm sao đấu được với hai chị em Nghiêm gia."
"Vậy chị mặc kệ, bây giờ cũng không phải lúc làm việc."
"Vậy... hôm nay hẹn hò đàng hoàng, đừng nghĩ đến công việc nữa."
Lăng Thiên Dục gật đầu, "Chị dẫn em đi dạo một chút, gặp bạn cũ."
"Ở đâu?"
"Chỗ Lam Doanh quay phim chắc cũng sắp tới rồi, chúng ta đi xem náo nhiệt."