Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 134

Edit: phuong_bchii

________________

Thành phố A là một thành phố ven biển quốc tế hóa, cảnh sắc hợp lòng người, thường xuyên được đoàn làm phim lựa chọn, quay phim ở đây.

Tác phẩm mới "Nữ cảnh sát hình sự" của Lam Doanh được cải biên theo sự tích cá nhân chân thật của Tân Nhiên, trong đó có một vụ án lớn gây chấn động trong và ngoài nước chính là xảy ra ở thành phố A.

Năm đó khi băng nhóm tội phạm xuyên quốc gia này bị triệt phá, Tân Nhiên cũng từng được điều tới làm tiếp viện, năm đó cô ấy còn là một cảnh sát nhỏ mới ra đời, đi theo trưởng khoa điều tra hình sự Đàm Vũ của cục cảnh sát thành phố A học được một thân bản lĩnh.

Đêm nay bóng đêm rất đẹp, cảnh đẹp nổi tiếng bãi Mỹ Nhân vây quanh rất nhiều quần chúng, một màn hành động bắt tội phạm đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị.

Bộ phim này, Kỳ Mộc Uyển và Lăng Thiên Dục là người kết hợp sản xuất, họ mời nhà sản xuất và đạo diễn biên kịch nổi tiếng trong giới tham dự, ngoại trừ Lam Doanh đảm nhận vai chính, còn mời hoa đán nổi tiếng Tiếu Nhiễm, có thể nói là sự kết hợp mạnh mẽ.

Ánh mắt Liễu Tư Dực lướt qua đoàn phim.

Hai người đi trên bãi cát, gió biển thổi ấm áp, hưởng thụ thời khắc chỉ thuộc về nhau. Cách đó không xa nơi quay chụp tụ tập người càng ngày càng nhiều, hai người chỉ là đi qua bên cạnh, không đi ngang qua.

Ánh mắt Liễu Tư Dực lại hướng về trường quay, "Chúng ta không đi xem Lam Doanh sao?"

Lăng Thiên Dục nắm chặt tay nàng, kẹp ở khuỷu tay, "Chờ cô ấy hoàn thành rồi tụ họp lại, chúng ta lại thế giới hai người một lát."

"Ồ..." Liễu Tư Dực nhìn cô thật sâu, cả hai cách bãi cát còn có chút khoảng cách, tuy rằng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng sóng biển, nhưng trong phạm vi tầm mắt rất khó nhìn thấy nước biển.

Nàng tựa hồ lĩnh hội được dụng tâm của Lăng Thiên Dục.

"Thiên Dục ~" Liễu Tư Dực xoay người kéo cô, ngữ khí mềm mại, trong mắt lóe lên ánh sáng như ẩn như hiện.

"Hả?"

"Lâu lắm rồi chị không đi lặn, cũng lâu lắm rồi không đi du thuyền." Liễu Tư Dực nhớ cô trước kia, mỗi năm đều xuống biển hai lần, đến những nơi khác nhau đi lặn, hoặc thuê một chiếc du thuyền đi du lịch, ở trên đảo nghỉ dưỡng vài ngày.

Cô cũng từng mời mình cùng đi du lịch, bởi vì sợ nước nên từ chối, lý do nàng khó có thể mở miệng, cũng sợ thời khắc ở một mình này, mình sẽ mất khống chế.

"Bận rộn nên không rảnh lo, sau này hãy nói." Lăng Thiên Dục thờ ơ trả lời, Liễu Tư Dực lại rơi vào trầm mặc, cách bãi biển xa như vậy là bởi vì mình sợ nước, thứ mình thích không đụng vào nữa, cũng là bởi vì mình.

Khuyết điểm quả nhiên sẽ liên lụy đến cuộc sống, nội tâm ném vào trong hiện thực, luôn luôn có chút không được hoàn hảo. Bóng ma thời thơ ấu đã qua nhiều năm như vậy, vì sao đến nay vẫn không dám thử?

Có thể thử xem không? Nàng ngay cả liệt nửa người cũng vượt qua, chẳng lẽ thật sự ngay cả nước cũng không vượt qua được sao? Cảm giác cận kề cái chết, nàng cũng đều đã trải qua.

Có gì đáng sợ?

"Vả lại ~" Lăng Thiên Dục thấy nàng không lên tiếng, ôm lấy cổ nàng, nghiêng đầu lại gần, "Mấy thứ đó đâu có thú vị như ở bên cạnh em, bây giờ chị muốn dính lấy em, cùng nhau sống thời gian uổng phí."

"Biết ngay là chị dỗ em mà."

"Nói thật nha, sớm đã nói với em rồi, tình nguyện làm một quân vương không vào triều, cũng không muốn làm một cỗ máy hàng ngày làm trăm công ngàn việc. Chờ hạng mục này định ra, chị sẽ từ chức, để cho đại ca quản lý, sau đó chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới, được không?" Cô muốn Liễu Tư Dực chu du thế giới, ngắm phong cảnh đẹp nhất trên đời.

Thứ thú vị hơn nữa, không có nàng ở đây, thì có ý nghĩa gì chứ?

"Được, vẫn để chị mệt mỏi như vậy em cũng không nỡ." Đối với Liễu Tư Dực mà nói, chỉ cần ở bên Lăng Thiên Dục, ở nơi nào làm cái gì xem cái đó, đều giống nhau.

Lăng Thiên Dục cười càng sâu, làm nổi bật ánh trăng bên bờ biển, đẹp không sao tả xiết.

Sau khi đi qua bãi cát, Liễu Tư Dực dẫn bước Lăng Thiên Dục, đi một vòng lại trở về nơi quay phim.

Bảo vệ hiện trường không biết Lăng Thiên Dục, nhưng nhân viên công tác duy trì trật tự liếc mắt một cái liền nhận ra cô, vội vàng thả người vào.

Hai người điềm tĩnh đứng ở một bên, quan sát hiện trường của Lam Doanh.

"Gửi định vị cho Hải Dụ." Lăng Thiên Dục nhẹ giọng nói.

Chạng vạng tối, cô nhận được tin nhắn của Hải Dụ, đồng thời sau khi gặp Nghiêm Văn Khâm xong, cô cũng bảo Lăng Thương Bắc dẫn dắt đoàn đội suốt đêm chạy tới, trận chiến này muốn đánh thắng cần bọn họ trợ giúp.


"Chị muốn tạo cơ hội gặp gỡ cho họ?" Ánh mắt Liễu Tư Dực liếc về phía Tân Nhiên đang bận rộn.

"Người chậm nhiệt cần thời gian, ở chung là thuốc đặc hiệu thúc đẩy tiến trình thời gian tốt nhất, có cong hay không không quan trọng, có thể nhìn thẳng vào nội tâm của mình mới quan trọng."

Liễu Tư Dực liếc xéo cô, như có ý cười: "Nói đến đây, tôi muốn hỏi chị một câu."

"Hả?"

"Nếu em là đàn ông, chị có còn thích em không?"

Lăng Thiên Dục không cần nghĩ ngợi trả lời: "Loại này nếu như không tồn tại, nếu như em là đàn ông chị sẽ không buông xuống đề phòng với em, cũng không có khả năng mở rộng nội tâm, nào có cơ hội yêu? Hơn nữa..." Cô nâng cằm Liễu Tư Dực, "Đàn ông có quyến rũ động lòng người như em sao? Đàn ông có phong tư trác nguyệt như em không? Đàn ông có thơm như em không?"

Dăm ba câu, khiến Liễu Tư Dực cười đến nồng đậm. Ở chung với người có EQ cao, luôn khiến người ta thoải mái, ngôn ngữ là một loại thiên phú, Lăng Thiên Dục giống như trời sinh có loại năng lực này, đắn đo giao lưu giữa người với người đến chuẩn xác.

Nói những lời này với người mình yêu, cô chân thành hơn bao giờ hết.

"Vậy còn em?" Cô lại hỏi ngược lại Liễu Tư Dực.

"Em yêu chị, không liên quan đến giới tính. Nếu câu chuyện của chúng ta vẫn như cũ, chỉ là thay đổi giới tính, có lẽ em vẫn sẽ yêu chị." Liễu Tư Dực suy nghĩ qua vấn đề này, nàng nghĩ không ra đáp án tiêu chuẩn, Lăng Thiên Dục là nam hay nữ hình như không quan trọng đến vậy, quan trọng là nàng yêu người này.

Nhưng Lăng Thiên Dục lại nhíu mày, nụ cười dần dần biến mất, thậm chí buông tay nàng ra.

"Sao vậy? Đáp án này chị không hài lòng?"

"Không hài lòng, lời này nói giống như em sẽ yêu người khác vậy."

"Nhưng ý của em chính là chị."

"Đó không phải là chị, chị là phụ nữ, không thể là đàn ông."

"Đó không phải là nếu..."


"Nếu như cũng không được! Chị ghen!"

"Chị ghen với giới tính giả định của mình..."

"Không được sao?"

"Được... chị đẹp chị nói gì cũng đúng." Liễu Tư Dực bất đắc dĩ đỡ trán, nhẹ nhàng kéo cô về, "Em sai rồi ~ không có giả thiết và nếu như, chị chính là chị, chỉ yêu chị."

Hiếm khi thấy nàng nói mềm mại dỗ người như vậy, tâm Lăng Thiên Dục cũng bị hóa giải.

Liễu Tư Dực cá tính ẩn nhẫn, không giỏi biểu đạt, cũng ngại nói lời tâm tình, hôm nay có thể nói đến mức này đã là một bước tiến lớn.

Đợi một thời gian nữa, Lăng Thiên Dục lại cải tạo tốt, ngoài miệng bôi mật, sắp tới.

Ánh đèn trường quay sáng ngời, mấy chiếc máy bay không người lái hỗ trợ quay phim, âm thanh sóng biển và tiếng đánh nhau trong phim vang lên từ bãi biển.

Cảnh quay đêm nay, là cảnh Lam Doanh đóng vai nữ cảnh sát hình sự đuổi bắt phạm nhân nảy sinh tranh đấu trên bãi cát, nữ cảnh sát đuổi bắt kẻ bắt cóc chiến đấu cùng với còng tay phải liền mạch dứt khoát, bộ phim này tối đa hóa bản sắc nữ cảnh sát Trung Quốc, mỗi cảnh tượng đều tận khả năng chân thật.

Vụ án này cũng có nguyên mẫu, Tân Nhiên là người tham gia rõ ràng nhất quá trình này, tuy rằng biên kịch lúc viết kịch bản cũng tìm cô ấy thảo luận qua, nhưng Lam Doanh dù sao cũng không có nền tảng công phu, sau khi trải qua huấn luyện đặc biệt vẫn cần chỉ đạo hiện trường.

Cô nàng rất nghiêm túc, trong khoảng thời gian này ngoại trừ xem kịch bản, chính là luyện sanda cùng với tập thể hình, thậm chí mỗi ngày luyện động tác rút súng. Lúc quay phim, Lam Doanh so với vẻ đáng yêu thường ngày như hai người khác nhau, mặc quần áo thoải mái, buộc tóc đuôi ngựa, xinh đẹp tuyệt trần giỏi giang, rất có khí chất của nữ cảnh sát.

Cảnh đánh nhau này quay lại rất nhiều lần, Lam Doanh chủ động yêu cầu quay được tận thiện tận mỹ, bởi vậy bị nhiều lần công kích, trúng không ít nắm đấm.

Hai người đang say sưa nhìn, thì Hải Dụ tới. Lăng Thiên Dục bảo người đón cô ấy vào, từ lúc xuống máy bay chạy tới đây, Hải Dụ một khắc cũng không ngừng nghỉ, vẻ mặt mệt mỏi phong trần.

"Nhị tiểu thư, cô gặp Nghiêm Văn Khâm rồi? Cô ấy nói thế nào, có tiết lộ gì không?" Trong lòng Hải Dụ chỉ có công việc, cô ấy ngây thơ cho rằng lần này đến thành phố A chỉ là vì công việc.

"Gặp được rồi, mấy ngày nữa gặp mặt nói chuyện, ngày mai chờ đại ca bọn họ đến cùng nhau mở một cuộc họp, hôm nay không nói chuyện công việc, bảo cô tới là để thư giãn."

Hải Dụ thở phào nhẹ nhõm, giải toả toàn thân mệt mỏi, "Vậy cô để tôi đến khách sạn tắm rửa thay quần áo, tôi quá mệt mỏi, chạy nước rút trăm mét lên máy bay, chân đến bây giờ còn run."

"Cô vất vả rồi, ngày mai cho phép cô ngủ nướng, bây giờ ngồi đây xem hiện trường Lam Doanh đi, cơ hội hiếm có." Lăng Thiên Dục bảo người mang đến một cái ghế, Hải Dụ liên tục xua tay, "Hai người ngồi đi, để Hồng ngồi đi, chân mặc dù đỡ rồi, nhưng vẫn phải kết hợp giữa vận động và nghỉ ngơi."

"Em cần vận động gân cốt, không cần ngồi." Khóe môi Liễu Tư Dực mỉm cười, nhìn về phía mấy người đang thương lượng, cố ý nói: "Người kia trên bãi cát có chút quen mặt." Nói xong nàng hướng về Lăng Thiên Dục.

"Đúng vậy, vừa rồi chị còn đang nghĩ có phải là người trước kia chị từng hợp tác hay không." Lăng Thiên Dục hoàn hảo nói tiếp.

Hải Dụ thấy hai người nháy mắt ra hiệu, cũng nhìn sang, chỉ thấy Tân Nhiên vung cánh tay làm mẫu, trao đổi động tác bắt phạm nhân với Lam Doanh.

"Tân Nhiên..." Ánh mắt Hải Dụ dừng lại trên người cô ấy, Tân Nhiên cười rất vui vẻ, đó là sự thỏa mãn và vui sướng mà thân phận nghề nghiệp mang lại cho cô ấy, những lúc khác chưa từng thấy.

Bởi vì bắt được vài tên phạm nhân, ngoại trừ cách đấu trên bãi cát còn phải vọt ra biển, đoàn đội bắt giữ của Lam Doanh có một nam một nữ hỗ trợ, đạo diễn sợ hành động của các diễn viên khác không đúng chỗ, thỉnh cầu Tân Nhiên tạm thời làm diễn viên quần chúng, làm cảnh sát bản địa hỗ trợ Lam Doanh cùng nhau hành động, chỉ xuất hiện một lần là được.

Cảnh này khó ở chỗ phải đánh qua đánh lại hai lần trong nước sau đó còng tay kẻ bắt cóc, chỗ nước cạn gần như không qua đầu gối. Vết thương của Tân Nhiên còn đang trong thời kỳ khôi phục, lúc này xuống nước rất có thể sẽ làm cho chỗ kết vảy bị tổn hại, nếu như bắt giữ lại có động tác lớn phối hợp, rất có thể sẽ tác động đến vết thương.

Vốn cô ấy do dự có nên khéo léo từ chối hay không, nhưng nghĩ đến năng lượng tích cực và sức ảnh hưởng trong bộ phim này, nghĩ đến mình cô độc không ai lo lắng, nghĩ đến chênh lệch giữa mình và Hải Dụ, có chút nản lòng thoái chí.

Cuộc sống của cô ấy vốn nên như thế, đem hết toàn lực, tùy thời liều mạng. Cách cô ấy yêu chính mình, chính là xuất phát từ trái tim, xuất phát từ tín ngưỡng, như vậy mới không đến mức nội tâm trống vắng.

Cô ấy không từ chối lời đề nghị của đạo diễn và không ai biết cô ấy bị thương. Lần nghỉ phép này sở dĩ dài như vậy, ngoại trừ dưỡng bệnh cũng bởi vì bộ phim này, là thông qua xét duyệt cấp cao, trao tặng quay phim.

Đây là một bộ đề tài để đại chúng xã hội hiểu rõ hơn về cảnh sát thậm chí là nữ giới, Tân Nhiên nghĩ ra một phần sức lực, cho dù bé nhỏ không đáng kể.

Lam Doanh vỗ vỗ bả vai cô ấy: "Đội trưởng Tân, cô OK không, nếu không vấn đề, chúng ta ra biển trước."

"Có thể, đi thôi."

Tân Nhiên không chút do dự bước ra biển, đi theo Lam Doanh từng bước một vào sâu trong nước, đường ngang từ cổ chân, chậm rãi di chuyển lên trên, chân giẫm vào cát dần dần nặng nề.

Bỗng nhiên, bên bờ vọt tới một người, trực tiếp giẫm vào trong nước, một phát bắt lấy cổ tay Tân Nhiên, lớn tiếng nói: "Không được đi xuống!"

Tân Nhiên quay sang, đối diện với khuôn mặt lo lắng thất sắc của Hải Dụ, một trận sóng biển gào thét mà qua, hai người nhìn nhau, xung quanh thoáng chốc yên tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment