Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 104

Chương 104. Tai nạn.

Liên hiệp hội nghị trang sức Alice.

Sau khi Khương Tử Doanh tìm khắp hội trường rốt cuộc tìm thấy Chu Đình Vũ ngồi trêи ghế sô pha sau bình phong.

Mặt cô bị bao phủ bởi bóng tối loang lổ trêи bình phong, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó lơ đãng, dáng vẻ như có điều gì đó suy tư.

"Đình Vũ, sao lại ngồi một mình ở đây?"

Khương Tử Doanh ngồi xuống bên cạnh cô, Chu Đình Vũ bị giật mình quay sang nhìn cô ta một cái, vẫn chưa kịp thu lại vẻ bối rối trêи mặt.

"Nghĩ gì mà nghiêm túc vậy, không chú ý đến chị luôn."

"Xin lỗi, em hơi mệt, nên tìm chỗ nào đó ngồi một lát." Chu Đình Vũ áy náy cười, "Tìm em có việc gì sao?"

"Không có, em mệt thì nghỉ một lúc đi, chỉ là chị không tìm được em ở chỗ khác nên tới tìm xem thử."

Khương Tử Doanh quan sát Chu Đình Vũ, thu hết vẻ mệt mỏi trêи mặt cô vào mắt. Cũng phải, bởi vì lần này Chu Đình Vũ nhận giải thưởng nên thoáng được mọi người biết tới, khách mời có mặt đều tranh nhau nói chuyện với cô, đứng đó chắc nửa tiếng, nói vậy chân thật không chịu nổi.

Chỉ có điều, bộ dáng Chu Đình Vũ như vậy sợ là không phải vì mệt.

"Chị mới ở chỗ Tiếu tổng, không thấy cô Hàn Linh Hi." Khương Tử Doanh cẩn thận quan sát phản ứng của Chu Đình Vũ. "Nghe nói cô ấy... đã từ chức? Đang làm tốt sao bỗng nhiên lại từ chức? Đình Vũ, giữa hai em đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thật ra vừa rồi ở bên kia, Khương Tử Doanh nghe được một vài nhân viên Kỳ Tư thảo luận, nói đột nhiên Hàn Linh Hi từ chức là vì tìm được một nơi chốn tốt. Người con trai ấy dịu dàng săn sóc, biết lấy lòng trái tim phụ nữ, đưa hoa tươi quà tặng đồ ăn canh nóng tới, kiên trì theo đuổi rốt cuộc Hàn Linh Hi cũng động lòng, ôm được người đẹp về. Bên nhà trai có tiền có thế, vì để vun đắp tình cảm nên sắp xếp Hàn Linh Hi vào công ty của mình, dưới cái nhìn của bọn họ thì đây là câu chuyện tình yêu cổ tích nam tài gái sắc, cực kỳ đáng để ước ao ghen tị.

Chàng trai trong miệng mọi người, chắc là người đàn ông lôi kéo Hàn Linh Hi ra ngoài ở buổi tiệc chúc mừng đêm đó. Ban đầu Khương Tử Doanh không đồng ý với những thảo luận này, dù sao bí mật trong công việc bị nhiều người nói linh tinh, có một số việc bị đồn tới lui biến thành khác hoàn toàn thì mất đi sự chân thật của nó. Nhưng mà vẻ mặt thất vọng mất mát như vậy của Chu Đình Vũ lại không khỏi khiến cô suy nghĩ nhiều.

Chu Đình Vũ không trả lời ngay, cô quay mặt đi, cắn môi.

"Sao vậy? Chẳng lẽ mấy lời đồn đó là thật? Chị nghe bọn họ nói, cô ấy gặp được một người đàn ông tốt nên nghỉ việc, vậy các em..."

"Có chút vấn đề." Rốt cuộc Chu Đình Vũ cũng trả lời, nói nghiêm túc: "Bọn em chia tay rồi."

Suy đoán được chứng thực, Khương Tử Doanh rất kinh ngạc, vẫn cảm thấy không thể tin được. Đoạn thời gian trước Chu Đình Vũ còn vì quan hệ với Hàn Linh Hi mà tính chuyện đổi việc, thấy tình cảm giữa hai người nồng nàn còn dự định lâu dài, sao đột nhiên lại chia tay.

"Chị thật sự cảm thấy rất bất ngờ, quá đột ngột. Nói vậy cô ấy vì có lựa chọn tốt hơn nên bỏ em?"

"Chắc là vậy, em cũng cảm thấy rất đột ngột."

Giữa chân mày của Chu Đình Vũ thêm vài phần u buồn, cô từng xác nhận với Tiếu Mặc nguyên nhân Hàn Linh Hi từ chức, đáp án không sai lắm với Hàn Linh Hi. Báo cáo kiểm tra sức khỏe hôm đó cũng được gửi đến công ty, không có bất kỳ vấn đề gì, hình như trừ lần đó ra cũng không có nguyên nhân gì khác. Hàn Linh Hi cắt đứt đoạn tình cảm này quá kiên quyết gấp gáp, thậm chí không cho mình cơ hội từ chối.

Mặc dù đã cách nhiều ngày vậy rồi nhưng mà người ấy tồn tại trong cuộc sống của mình đã thành thói quen, làm sao có thể chấp nhận cậu ấy biến mất nhanh như vậy được?

"Có lẽ giữa chúng em đã xảy ra vấn đề từ lâu, nhưng mà em bận việc không phát hiện ra. Đây là sơ xuất của em."

Chu Đình Vũ không muốn nói nhiều về vấn đề này, cô nhìn đồng hồ một chút nói với Khương Tử Doanh: "Xin lỗi, hôm nay em không thoải mái lắm, có thể phải đi sớm một chút."

"Đình Vũ, nếu như tâm trạng em không tốt, chị có thể đi cùng em." Khương Tử Doanh cảm thấy đau lòng khi Chu Đình Vũ như vậy, trong ấn tượng ánh mắt của em ấy luôn trong veo sáng sủa, lộ ra một vẻ cười ấm áp, mà bây giờ chỉ còn lại ảm đạm buồn bã.

Dưới đáy lòng cô ta có chút oán giận Hàn Linh Hi, nếu nói dịu dàng săn sóc, Chu Đình Vũ tuyệt đối không tệ hơn người khác, nếu như nói lý do từ bỏ là vì nhà của người đàn ông kia giàu có thì Hàn Linh Hi cũng quá thực dụng rồi.

Chu Đình Vũ lắc đầu, cười nói: "Chị là chủ buổi hội nghị liên hiệp này, vắng mặt không tốt. Tử Doanh, cám ơn chị, nhưng mà không cần đâu."

"Này, Đình Vũ."

Khương Tử Doanh gọi cô lại, "Chị biết hiện tại tâm trạng em không tốt, có thể muốn yên tĩnh một mình hơn. Chuyện này chị rất lấy làm tiếc, Đình Vũ, hy vọng em có thể phấn chấn lên. Nếu có gì cần thì liên lạc với chị bất cứ lúc nào cũng được, chị rất sẵn lòng nghe em tâm sự."

Chu Đình Vũ cảm kϊƈɦ nói: "Cảm ơn."

Nhìn bóng lưng Chu Đình Vũ rời đi, Khương Tử Doanh thở dài yếu ớt.

Chào hỏi với Tiếu Mặc, Chu Đình Vũ mặc áo khoác vào rời đi. Vì phải uống rượu trong tiệc nên cô không có lái xe tới, lại không muốn đón xe về nhà ngay nên đi một mình trêи đường.

Đường ban đêm hơi ít người, trong gió mang theo hơi lạnh ẩm ướt. Cành cây và lá vang lên xào xạc, những chiếc lá thưa thớt bị cuốn xuống, còn sót lại lác đác vài lá.

Sau khi cãi nhau với Lâm Ngọc Chi, hai người vẫn vây trong trạng thái chiến tranh lạnh, Chu Đình Vũ chưa về nhà, vẫn ở trong gian nhà lúc trước. Tuy rằng trong nhà đã không còn Hàn Linh Hi, nhưng ít nhất cô có thể tìm được yên tĩnh trong chốc lát. Cũng muốn lên tinh thần gửi gắm tình cảm vào công việc, nhưng tình cảm và lý trí luôn đấu nhau. Mấy ngày nay giữa cô và Hàn Linh Hi không có gọi cuộc nào, không có bất kỳ tin nhắn gì, lúc này người ấy đang làm gì?

Lúc băng qua một con đường nhỏ, Chu Đình Vũ đang đợi đèn xanh sau đó mới đi bộ lên lối qua đường. Ai ngờ một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện đột nhiên lao ra từ bên trái, Chu Đình Vũ không kịp chuẩn bị, bị một nguồn sức mạnh đẩy lên mặt đất.

Đầu gối và cánh tay đều nóng hừng hực lên, cơ thể như tan ra thành từng mảnh. Chu Đình Vũ chịu đựng đau đớn ngồi dậy, khuỷu tay thấm đầy máu.

Chiếc xe ba bánh chạy bằng điện dừng lại ở ven đường, một đôi vợ chồng già từ trêи xe xuống, hoảng hốt chạy lại.

"Cô, cô gái, xin lỗi xin lỗi, tôi lái xe không cẩn thận! Cô có bị làm sao không?"

"Trời ơi, tay cô chảy máu rồi, ôi trời, vậy phải làm sao đây..."

Hai người già mặc đồ mộc mạc tóc bạc màu, giờ thấy đụng vào người ta vừa hoảng vừa sợ, dáng vẻ luống cuống tay chân. Chu Đình Vũ thấy hai người già nên không đành lòng làm khó dễ, nhưng lúc nãy chân trái của mình bị xe đụng vào, hình như giờ không cử động được.

"Cháu không sao... chỉ có điều có thể đưa cháu đi bệnh viện được không?" Cô hít một hơi lạnh, từ từ nói, "Cháu không đứng dậy được."

------------------------------------------

"Y tá, đã sốt hai ba ngày rồi, có nặng lắm không?"

Từ sau khi bắt đầu hóa trị liệu, mỗi ngày Hàn Linh Hi đều truyền dịch uống thuốc, vì tránh khoang miệng bị nhiễm, Trương Phượng Lan và Hàn Tục cố hết sức giám sát con gái uống nhiều nước thường xuyên xúc miệng, nhưng sau khi kết thúc bảy ngày hóa trị liệu thì nhiệt độ cơ thể của Hàn Linh Hi tựa như cáp treo lúc cao lúc thấp, máu vẫn trong tình trạng thấp, trêи mặt không còn chút máu, môi thì ngày càng tái nhợt dọa người.

Ngày hôm qua Hàn Linh Hi được chuyển từ phòng bệnh hai người sang phòng bệnh một người, hai vợ chồng muốn con gái có thể tĩnh dưỡng trong hoàn cảnh tốt hơn. Nhưng sáng nay dậy cô lại sốt lên, ban đầu là sốt nhẹ, sau đó biến thành sốt cao, người thì hôn mê ngủ trêи giường, Trương Phượng Lan thấy vậy lại sốt ruột lo lắng.

"Bây giờ là thời kỳ ức chế xương tủy, đừng lo lắng, qua giai đoạn này thì sẽ từ từ tốt lên." Y tá kiên nhẫn giải thích với bọn họ, vừa rút kim châm trong người Hàn Linh Hi vừa nói: "Chắc buổi chiều hạ tiểu cầu, để người nhà ở lại quan sát, bây giờ bệnh nhân không có sức miễn dịch, cố gắng giảm thiểu tiếp xúc với người ngoài, những thứ đem vào đều phải khử trùng."

Cốc cốc.

Đỗ Dật đứng ngoài cửa khẽ gõ gõ cửa sổ, Trương Phượng Lan để Hàn Tục trông con gái, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh nói chuyện với anh ta.

"Dì, hôm nay tình trạng của Linh Hi thế nào rồi?"

Trương Phượng Lan lắc đầu, "Vẫn đang sốt, y tá nói qua giai đoạn này sẽ tốt, thật sự làm dì lo chết mất."

"Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

"Nghe mẹ con nói, đêm qua Đình Vũ bị xe đụng."

"Cái gì?!"

Trương Phượng Lan hết hồn, "Trời ạ, có nghiêm trọng không?"

"Tối hôm qua cô ấy băng qua đường thì thẩn người, có cái xe ba bánh vượt đèn đỏ lao tới cô ấy không thấy được, người bị đụng vào, mấy chỗ mềm đều bầm tím, có hơi nghiêm trọng, bây giờ đang nằm trong bệnh viện."

"Đang yên sao lại xảy ra chuyện chứ!"

Trương Phượng Lan nóng lòng không yên, theo đạo lý với giao tình của hai nhà mấy chục năm qua, con cái xảy ra tai nạn là phải đến thăm một chút, với lại Chu Đình Vũ thất thần cũng có quan hệ trực tiếp với Hàn Linh Hi, thế nhưng giờ Hàn Linh Hi còn đang sốt cao, không cho phép ra khỏi bệnh viện, nói cho cô biết cũng chỉ tăng thêm lo lắng.

"Lâm Ngọc Chi và Chu An có biết không?"

"Biết, tối hôm qua bọn họ đã đến bệnh viện, chắc hôm nay dì Ngọc Chi ở bệnh viện chăm sóc Đình Vũ."

Trương Phượng Lan đi vài bước trước cửa, suy nghĩ một lúc nói: "Vậy, trước tiên con đừng nói cho Nhiễm Nhiễm, nó còn đang sốt, dì sợ ảnh hưởng đến thân thể nó. Buổi chiều con giúp gì đến bệnh viện trông chừng giùm dì một chút, dì qua bên kia xem tình huống Đình Đình thế nào."

Đỗ Dật gật đầu, lại không yên tâm nói: "Dì, vậy dì nhớ..."

"Dì biết, dì chỉ đi thăm nó thôi, dì không nói lung tung chuyện của Nhiễm Nhiễm đâu."

Trương Phượng Lan hiểu tâm tư con gái, mấy hôm nay bọn họ cũng không báo cho họ hàng khác biết, chỉ thay phiên trông coi Hàn Linh Hi trong bệnh viện.

Xoay người lại nhìn Hàn Linh Hi trong phòng bệnh, trong lòng bà lại khổ sở, đúng là nghèo còn gặp eo, đứa bé Đình Đình cũng không biết bị thương ra sao.

***
Bình Luận (0)
Comment