Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 105

Chương 105. Mong đợi vốn là dư thừa.

"Con nói con thử xem, bảo con về nhà con không về, ở một mình bên ngoài lại bị thương thành dạng thế này, may không đụng đầu nếu không con ngất bên ngoài mẹ với ba con cũng không biết..."

Trong phòng bệnh, Lâm Ngọc Chi vẫn luôn càu nhàu với Chu Đình Vũ, tiện thể trách mắng người gây họa: "Còn cái người lái xe đụng con nữa, quá vô trách nhiệm rồi, sao có thể gây chuyện lại chạy chứ! Đúng là quá thất đức! Sao xe ba bánh có thể chạy ẩu đụng vào nhiều người gây nguy hiểm!"

"Mẹ."

Chu Đình Vũ không chịu nổi phiền hà, nhức đầu ngắt lời lải nhải của Lâm Ngọc Chi, "Con nói con không sao, với lại đã nói bao nhiêu lần với mẹ rồi, không phải tài xế lái xe chạy, là con để bọn họ đi, hai ông bà ấy nhìn có vẻ không khá giả, con không nỡ làm khó dễ."

"Thì con lương thiện!" Lâm Ngọc Chi trừng mắt liếc con gái, "Con thế này còn không sao? Nhìn xem tông con thành dạng gì, phải ở bệnh viện hai tuần!"

"Đình Đình?"

Lâm Ngọc Chi còn đang nói bỗng bị cắt ngang. Bà xoay người, Trương Phượng Lan cầm theo một bình giữ ấm đi vào phòng, cười dịu dàng nói với Chu Đình Vũ: "Đình Đình, nghe nói con bị thương, dì tới thăm con đây."

Lúc trước hai người cãi nhau một trận rầm rộ, bây giờ gặp mặt có chút xấu hổ. Lâm Ngọc Chi vừa mở miệng muốn nói chuyện lại không xuống nước cầu hòa được, liền phụng phịu nói: "Sao bà lại tới đây."

"Tôi tới thăm Đình Đình." Trương Phượng Lan cũng tức giận nói, "Có phải thăm bà đâu lo nhiều làm gì."

Từ bên má phải đến lông mày của Chu Đình Vũ đều trầy da, trêи tay quấn băng gạt, da lộ ra một mảnh bầm tím, Trương Phượng Lan thấy thì khϊế͙p͙ đảm kinh hồn, đau lòng nói: "Sao lại đụng thành thế này, có đau không?"

"Đã bị đụng thành thế, bà nói xem có đau không."

Lâm Ngọc Chi ở một bên chen miệng vào, tức tối bất bình nói: "Bà không thấy trêи đùi, trêи đầu gối đều bị thương à, nói cho cùng còn không phải vì con gái bà sao."

"Ha ha, bà không nói tôi còn chưa nhắc tới đó." Trương Phượng Lan vốn đã nhịn rồi, nghe Lâm Ngọc Chi nói vậy liền không kiêng nể gì, "Lúc bà đẩy con gái tôi đập vỡ đầu sao không hỏi một chút xem nó có đau hay không? Đến cả ý áy náy còn không có, thái độ làm trưởng bối đó à?"

"Tôi, đâu phải tôi cố ý..."

"Mẹ, phiền mẹ lấy nước nóng tới giùm con, con khát nước." Chu Đình Vũ sợ hai người nói vài câu không hợp lại cãi vã, liền đẩy mẹ mình ra bên ngoài.

Lâm Ngọc Chi nhìn Trương Phượng Lan, bĩu bĩu môi cầm bình nước đi ra.

"Dì, cám ơn dì đã đến thăm con." Chu Đình Vũ chân thành xin lỗi với Trương Phượng Lan, "Là mẹ con không đúng, dì đừng tính toán với bà ấy. Con xin lỗi dì thay mẹ con."

"Ngốc, mẹ con làm sai, con xin lỗi gì chứ." Trương Phượng Lan đi đến bên giường, bỏ bình giữ ấm lên bàn. "Dì của con nấu nướng không giỏi, không làm được món gì ra hồn nên đặt nhà hàng tư nhân cho con một phần canh, con uống cho ấm người."

"Cảm ơn dì." Ánh mắt Chu Đình Vũ nhìn về phía cửa phòng bệnh, do dự hỏi: "Dì... Linh Hi có khỏe không?"

"Khỏe, khỏe lắm." Trương Phượng Lan biết Chu Đình Vũ muốn hỏi gì, mím môi giải thích: "Ừ, chuyện đó, Nhiễm Nhiễm nó biết con bị thương, nhưng mà hôm nay nó thật sự có chuyện quan trọng không qua được, nên để dì đến thăm con."

Chu Đình Vũ mất mát gục đầu xuống, chắc là, chờ mong của mình vốn chính là dư thừa.

"Nhiễm Nhiễm thật sự rất lo lắng cho con." Trương Phượng Lan không nỡ để Chu Đình Vũ thất vọng, cố gắng giải thích, "Nhưng mà nó thật sự có chuyện không thể tới được... Chuyện của các con dì biết hết rồi, là Nhiễm Nhiễm nhà dì có lỗi với con, làm con đau lòng khổ sở."

Bà suy nghĩ một chút nói, "Đình Đình, dì nhìn con lớn lên, thật ra trong lòng đã xem con như là con gái để đối đãi. Chỉ là, chắc duyên phận của con với Nhiễm Nhiễm đã cạn, vốn phải xa nhau. Con bé nhà dì chơi bời quá lớn, dì nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt."

"Dì."

Khóe mắt Chu Đình Vũ hơi ẩm ướt, cô nhìn vào mắt Trương Phượng Lan, nghiêm túc nói: "Cậu ấy có đùa giỡn thật hay không con không biết, nhưng con nghiêm túc với Linh Hi. Nếu như thật sự cậu ấy đã có lựa chọn tốt hơn, con hẳn nên chúc phúc cậu ấy, dù sao chúng con cũng từng là bạn bè, hơn nữa còn từng..."

Cô hơi dừng một chút, nhẹ nói: "Chỉ là con còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Nghĩ đến con gái trêи giường bệnh, lòng Trương Phượng Lan thật đắng chát. Làm gì có lựa chọn tốt hơn, rõ ràng Hàn Linh Hi bị hoàn cảnh đẩy đưa. Còn cái bà già cứng đầu Lâm Ngọc Chi nữa, luôn miệng đổ trách nhiệm lên đầu con gái mình, Trương Phượng Lan thật sự uất ức thay con gái.

Bà xung động thốt lên: "Đình Đình, thật ra..."

"Đình Vũ."

Cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra lần nữa, một cô gái cao cao đi vào, Trương Phượng Lan không biết là ai. Cô gái đó mặc một cái áo khoác cổ lông chồn màu tím, trang điểm khóe, khí chất hơn người.

Tiếng nói của Trương Phượng Lan bị tiếng cửa che lấp, Chu Đình Vũ không nhận thấy khác thường của bà, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm cánh cửa, "Tử Doanh, sao chị lại tới đây?"

"Nghe Tiếu tổng nói em nằm viện, chị lo lắng cho em nên đến thăm một chút."

Khương Tử Doanh mang theo một giỏ hoa quả, ánh mắt rơi vào Trương Phượng Lan, lễ phép hỏi: "Đây là bác gái sao?"

"À, cô là dì của con bé." Trương Phượng Lan cười cười đứng dậy rời chỗ, "Đình Đình, bạn con tới chơi dì về trước. Con nhớ uống canh đó, bình giữ ấm thì đưa cho ba con lúc rảnh đem qua cho dì là được."

May là có khách đến thăm, nếu không rất có thể mình sẽ vì nhất thời kϊƈɦ động mà nói lỡ miệng. Trương Phượng Lan thở phào một hơi, con đường phía trước của Hàn Linh Hi không biết ra sao, không cần nói cho Chu Đình Vũ biết, miễn đến khi đó lại thêm một người khó chịu.

Khương Tử Doanh tiễn Trương Phượng Lan ra cửa, đặt hoa quả lên bàn, xích lại gần quan sát vết thương trêи mặt Chu Đình Vũ.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua máu ứ đọng trêи xương lông mày, Khương Tử Doanh nhíu mày nói: "Sao lại bị thương nghiêm trọng vậy?"

Chu Đình Vũ cười nhẹ một tiếng, "Lái xe không cẩn thận, nên em vào bệnh viện, đúng lúc nghỉ ngơi được một chút."

Tuy nói là nghỉ ngơi, nhưng vốn không chịu được bao nhiêu. Cô chỉ có thể giữ một tư thế ngồi hoặc nằm trêи giường, nếu không động một cái là đau đủ chỗ.

Khương Tử Doanh nhìn lướt qua phòng bệnh, hỏi: "Hàn Linh Hi biết em bị thương chứ?"

"Cậu ấy có việc không thể đến, vừa rồi chính là mẹ cậu ấy."

"Em xảy ra chuyện, cô ta không tự đến, để mẹ mình thay mặt thì có nghĩa gì?" Khương Tử Doanh rất bất mãn, "Qua sông đoạn cầu nhanh thật, cho dù có niềm vui mới cũng không đến mức quên tình cũ dứt khoát như vậy chứ? Hai người còn có tình cảm giữa cha mẹ sao?"

Chu Đình Vũ yên lặng, tình cảm cha mẹ đời trước, chỉ vì khúc mắc của mình và Hàn Linh Hi, tình bạn của Lâm Ngọc Chi và Trương Phượng Lan cũng đang có nguy cơ. Hai vị trưởng bối này không ai chịu cúi đầu, rất có thể sau này sẽ cãi nhau đến cả đời không qua lại với nhau.

Cô không giải thích, chỉ nói: "Được rồi, chắc là thật sự có chuyện gấp."

"Đến lúc này rồi em còn nói giúp cô ta." Khương Tử Doanh có chút căm tức, nghĩ đến dù sao đó cũng là người từng thích, cho dù bị phản bội bị tổn thương, cũng không thể quên nhanh như vậy, mặc dù mình bất công vì Chu Đình Vũ tổn thương, nhưng làm quá ngược lại có thể làm đối phương hiểu lầm ý của mình.

Cô ta kéo cái ghế qua ngồi xuống bên cạnh giường, tháo giỏ trái cây gọt hoa quả cho Chu Đình Vũ.

"Đình Vũ, chuyện lúc trước chị nói em, còn nhớ không?"

Chu Đình Vũ nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì?"

"Thì là chuyện đổi việc của em. Công ty F." Khương Tử Doanh bỏ trái quýt vào trong khay, đẩy tới trước mặt Chu Đình Vũ, lại tìm dao gọt táo cho cô.

"Lúc trước em do dự vì Hàn Linh Hi, nhưng bây giờ cô ta đã không còn ở công ty, với lại hai người cũng đã tách ra. Chị không có ý đâm vào vết thương của em, nhưng mà lúc này, có lẽ ra ngoài một chút có thể giúp em giảm bớt tâm trạng. Ở chỗ này, khó tránh khỏi thấy vật nhớ người, lại đau lòng khổ sở."

Chu Đình Vũ im lặng suy nghĩ, cô nhớ đến chuyện Hàn Linh Hi gửi CV của mình cho công ty F.

Mắc nợ, bù đắp, bạn tốt. Những chữ đó quá chói tai.

Có phải đây là ý của cậu ấy, cũng hy vọng mình có thể mang ký ức đi thật xa?

"... Em vẫn chưa suy nghĩ kỹ."

"Bây giờ chân em đang bị thương, cẩn thận bồi dưỡng cho tốt, chị cảm thấy em có thể suy nghĩ nghiêm túc chuyện công ty F xem, đợi vết thương của em lành hẳn rồi mới quyết định cũng không trễ."

Vốn tưởng rằng Hàn Linh Hi và Chu Đình Vũ tình đầu ý hợp, tuy rằng tính cách chênh lệch khá xa nhưng trái tim hòa hợp, không ngờ rằng cuối cùng Hàn Linh Hi lại vì thực tế mà vứt bỏ em ấy trước. Không có tình cảm gánh vác cũng tốt, có thể như vậy Chu Đình Vũ mới có thể đi xa hơn. Khương Tử Doanh vẫn cảm thấy em ấy và mình mới cùng một loại người, cũng hy vọng tài năng của em ấy có thể phát huy lên sàn cao hơn, tương lai người con gái này nhất định đầy hào quang.

Trong phòng yên lặng, Khương Tử Doanh cắt táo đã gọt vỏ xong thành miếng nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn người trêи giường đã ngủ.

Vết thương đau nguyên một đêm qua, hành hạ làm Chu Đình Vũ ăn ngủ không yên, rốt cuộc hôm nay cũng dễ chịu hơn một chút, cô và Khương Tử Doanh trò chuyện một lúc thì cơn buồn ngủ kéo đến, vô tình mơ màng đi vào giấc mộng.

Khương Tử Doanh ngồi bên giường nhìn vết thương trêи hàng lông mi của cô, mặc dù lúc đang ngủ nhưng trêи mặt Chu Đình Vũ vẫn mang một loại u buồn.

Rốt cuộc là bị thương nặng bao nhiêu mới có thể ở trong mơ toát ra vẻ mặt như vậy.

Vươn tay đẩy tóc rối trêи mặt Chu Đình Vũ ra, trong mắt Khương Tử Doanh chứa đầy dịu dàng và thương yêu.

"Cô là... cho hỏi?"

Thật ra nước sôi đã có lâu rồi, chỉ có điều quay lại phòng đối mặt với Trương Phượng Lan lại xấu hổ, nên Lâm Ngọc Chi cố ý vòng vòng bên ngoài một lúc, đoán chừng thời gian không sai biệt lắm mới về, nhưng quay lại phòng Trương Phượng Lan đã đi mất rồi thay vào đó là một người phụ nữ xa lạ.

Bà dùng ánh mắt dò xét quan sát tỉ mỉ Khương Tử Doanh từ trêи xuống dưới, từ lúc Chu Đình Vũ yêu Hàn Linh Hi, Lâm Ngọc Chi cảm thấy phụ nữ bên cạnh con gái cũng có thể nghi ngờ.

"Bác là mẹ Đình Vũ ạ." Khương Tử Doanh đứng lên, tươi cười thành thật nói: "Con là bạn của Đình Vũ, lúc đến phòng bệnh không có ai, nên ngồi ở đây một lúc."

"À, là bạn của Đình Đình à." Lâm Ngọc Chi thay đổi niềm nở, "Vừa rồi bác ra ngoài, chưa kịp bắt chuyện với con, có muốn uống chút nước nóng không?"

"Không cần ạ, bác về là được rồi, con phải đi." Khương Tử Doanh liếc nhìn Chu Đình Vũ ngủ say trêи giường, "Em ấy đang ngủ, con cắt hoa quả rồi, con nhờ bác chăm sóc Đình Vũ ạ."

***
Bình Luận (0)
Comment