Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 15

Ánh đèn Sài Gòn trong đêm mưa chiếu dưới chân của Đông Văn Li,

Đông Văn Li biết, đương nhiên chỗ của anh là nơi tốt đẹp nhất mà cô có thể tưởng tượng ra trên thế giới này, lời mời của anh dành cho cô cũng vô cùng hấp dẫn, ngay cả màn đêm ẩm ướt và loang lổ cũng trở nên dịu dàng và tốt đẹp theo từng cử động của anh, nhưng Đông Văn Li chỉ lắc đầu.

Cô không quay lại Dinh thự số 1.

Cô vẫn còn việc phải làm.

Đêm yên tĩnh sau cơn mưa, Đông Văn Li ngồi trên giường, mở chiếc hộp sắt, cất số tiền giấy và tiền xu mà buổi tối đó đã kiếm được, căn phòng yên tĩnh phát ra tiếng leng keng. Cô sắp xếp lại chiếc hộp, đậy nắp, đặt dưới giường, sau đó mệt mỏi nằm xuống, ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Mặc dù đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều so với số tiền phải đóng vào đầu năm học.

Đợi đến lúc việc buôn bán tốt lên một chút, cô sẽ phải đi lấy tiền từ vợ chồng cô dượng.

Sau khi lấy về, đóng tiền học phí xong mà còn dư, cô có thể dùng số tiền còn lại để mở một tiệm hoa nhỏ cạnh trường.

Tiệm hoa nhỏ che mưa che gió cho cô, tất cả hoa cỏ đều không cần phải lang thang với cô.

Cô nghĩ đến đây thì ngủ thiếp đi.

*

Lúc Nguyễn Yên từ Hà Nội trở về, cô ấy hẹn Đông Văn Li đi ăn khuya. Bên ngoài mấy khung cửa sổ ầm ĩ, chật chội có một chiếc bàn ba chân, mặt bàn tróc sơn, trên đó có vô số loại xiên nướng thơm nức mũi.

Quán nướng này là do một ông chú người Đông Bắc Trung Quốc sống tại Sài Gòn mở ra, Đông Văn Li thấy quá thơm, còn chưa kịp cầm chắc đã ăn ồn ào.

“Từ từ thôi.” Nguyễn Yên chống cằm nhìn cô, “Mấy ngày chị không ở đây, em không ăn gì sao, quỷ đói?”

“Yên Yên, quán nướng này cực kỳ hợp vị em, trước đây em và ba đi phương Bắc gặp bác cũng ăn những món này, chị tốt quá, mời em ăn đồ nướng.”

“Đừng cảm ơn chị.” Cô ấy khoát tay, “Cảm ơn anh Ken của em đi.”

Đông Văn Li nói với chàng trai cao ráo, làn da màu lúa mạch, là Ken mạnh mẽ, cường tráng, “Cảm ơn Ken.”

“Không có gì.” Nguyễn Yên cướp lời, “Lần này Ken tranh tài, đạt thứ hạng rất tốt, cậu ấy lấy tiền thưởng ra mời em, đúng không Ken?”

Nguyễn Yên quay đầu, hất cằm, Ken không còn cách nào khác, đành đặt tay lên vai Nguyễn Yên, cười nói: “Sao lần nào cũng là cậu quyết định thế?”

Cơ bắp trên tay anh ta nổi rõ, Nguyễn Yên tuy cao nhưng gầy, đeo một chiếc vòng trên cổ, không thể cử động được, ánh mắt thâm sâu của cô ấy nhìn sang, chóp mũi của chàng trai có làn da màu đồng ngay bên cạnh cô ấy, làm Đông Văn Li đỏ mặt.

Chuyện này làm cô nhớ đến đêm nọ, Nguyễn Yên hỏi cô, giữa cô và tiên sinh có xảy ra chuyện gì hay không.

Lúc đó cô không hiểu, nhưng Nguyễn Yên châm một điếu thuốc, nói, ngốc, một chuyến đi qua đêm cũng đủ cho một cặp nam nữ đang mập mờ xảy ra chuyện rồi.

“Khụ khụ.” Cô thề là mình không cố ý quấy rầy, chỉ là chủ quán rắc bột ớt quá đều tay, làm cô sặc đến ch ảy nước mắt.

Ken buông bàn tay đang đặt trên vai Nguyễn Yên ra trước, đứng dậy, nói, “Tớ đi hút thuốc.”

Nguyễn Yên gật đầu.

Sau khi Ken rời đi, Đông Văn Li nhiều chuyện ghé vào vai Nguyễn Yên, “Yên Yên, chị ngủ với Ken rồi sao?”

Nguyễn Yên nhướng mày, “Em còn có đầu óc quan t@m đến chuyện của chị nữa à, to gan quá nhỉ, một mình em có tự đối phó được với mấy tên côn đồ kia không?”

Đông Văn Li biết Nguyễn Yên chuẩn bị ra tay chất vấn cô.

“Không phải là em vẫn ổn sao?”

“Có phải là có ai đó xúi giục em không?” Nguyễn Yên ngước mắt nhìn cô.

Cô lắc đầu, “Không có.”

“Chắc chắn có.” Nguyễn Yên phán đoán, từ trước đến nay, cô gái này vẫn luôn nhẫn nhịn, nếu không có người xúi giục, làm sao cô có dũng khí đó, “Lấy ra đây.”

“Cái gì?”

“Công cụ gây án.”

“Công cụ gì?”

“Em bớt vòng vo với chị đi, Đông Văn Li, con dao đâu?”

 Cô giả ngốc: “Yên Yên, chị đang nói cái gì thế?”

“Còn giả ngốc trước mặt chị.” Cô ấy thả tay xuống, gõ đầu Đông Văn Li một cái, muốn mắng cô, nhưng nhìn đôi mắt vô tội đó lại không tức giận được, vậy là chỉ có thể thở dài, nói, “A Li, tiên sinh không giống chúng ta, anh ấy gặp chuyện thì ăn miếng trả miếng được, đó là vì anh ấy có sức, có sự quyết đoán, cũng có thủ đoạn, có chỗ dựa vững chắc, nhưng em thì không thể như vậy, nhỡ đâu, nhỡ đâu bọn chúng thật sự liều chết, em cũng không phải là đối thủ của bọn chúng.”

“Còn chị thì sao?” Đông Văn Li hỏi ngược lại.

“Chị? Chị cái gì?”

“Trước đây bọn chúng bắt nạt chị, sao chị dám phản kháng, rõ ràng chị biết nếu đánh nhau, chị cũng không phải đối thủ của bọn chúng, nhưng chị chưa từng sợ hãi, có đúng không?”

Nguyễn Yên không nghĩ cô lại nói như vậy, cô ấy không nói nên lời, bởi vì cô ấy cũng biết Đông Văn Li nói sự thật.

“Cho nên, Yên Yên, đó đâu phải là vì chị có sức, có chỗ dựa vững chắc, có đúng không, chị chỉ làm theo bản năng, muốn bảo vệ bản thân bằng cách thức riêng của mình; hoặc là, giống như lời chị nói, tiên sinh có thủ đoạn, có năng lực, chẳng lẽ sinh ra đã có sao?”

Thật ra lời cô nói cũng không phải không có lý.

“Đúng là em hơi liều mạng, Yên Yên, nhưng không phải đó là biện pháp tự vệ tốt nhất trong hoàn cảnh đó hay sao, chẳng lẽ chị nhìn thấy em chằng chịt vết thương sẽ vui vẻ hơn nhìn thấy em nguyên vẹn như bây giờ à?”

“Em hứa, chỉ một lần này thôi, từ giờ về sau, em sẽ cụp đuôi làm người, có được không?”

Cô chân thành nhận lỗi, Nguyễn Yên bóp tàn thuốc trong tay, dời mắt khỏi Đông Văn Li, “Chị có năng lực đó, em không cần có, lần này chị sai, chị không nên đi lâu như vậy.”

Đông Văn Li nhét đống đồ xiên nướng còn lại vào miệng, ớt nướng giòn xốp thơm ngon, nhưng cay lè lưỡi, cô uống ừng ực hết nửa ly bia, nói không rõ chữ: “Yên Yên, chị rất tốt, nhưng chị đâu thể bảo vệ em cả đời được.”

Nguyễn Yên không tranh cãi với cô, người trước mặt ăn cay đến mức không nói rõ chữ, Nguyễn Yên rót một ly bia cho cô: “Toàn là ngụy biện.”

Uống đầy một bụng bia, cảm giác cay xé trong miệng Đông Văn Li cũng giảm xuống: “Cũng không hoàn toàn là ngụy biện đâu. Chị xem, em làm ăn rất tốt, bây giờ bọn chúng không làm phiền em nữa.”

Nói đến làm ăn, Nguyễn Yên gạt đi dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình, một tay bám lấy chiếc bàn đang rung rung, một tay lục lọi trong túi, lấy ra một xấp tiền mặt, đặt lên bàn.

Đông Văn Li vẫn cầm ly bia, nhìn thấy tiền trên bàn còn chưa kịp phản ứng.

“Em cầm lấy trước đi, những chuyện khác thì để chị nghĩ cách.”

Đông Văn Li ngồi đó ngơ ngác.

“Cầm lấy đi, chưa đầy một tháng nữa là nhập học rồi, không dễ đối phó với cô của em đâu, trong thời gian ngắn cũng không lấy lại tiền bồi thường của ba em được, dù sao trước mắt cũng phải đi học, đúng không?”

“Em không muốn.” Đông Văn Li đặt ly bia trên tay xuống, đẩy hết tiền trên bàn về phía Nguyễn Yên, “Yên Yên, em sẽ tự tìm cách.”

“Em tìm cách gì?”

“Luôn luôn có nhiều giải pháp hơn là khó khăn, có đúng không?” Đông Văn Li nhét xấp tiền mặt vào túi quần jean của Nguyễn Yên.

Nguyễn Yên vẫn cầm ly bia, lúc nhìn thấy cô nhét tiền trở lại, cô ấy cũng không né tránh, chỉ xùy một tiếng, “Luôn luôn có nhiều khó khăn hơn là giải pháp.”

“Em nhất định sẽ nghĩ cách.” Đông Văn Li nhét tiền vào túi cô ấy, còn tỏ vẻ chững chạc, vỗ vai cô ấy, “Yên Yên, chị yên tâm, em sẽ đi học, giống như chị chưa từng bỏ rơi âm nhạc, bất kể đã gặp phải bao nhiêu khó khăn.”

Nguyễn Yên nghĩ đến bao nhiêu chuyện trắc trở mà cô ấy đã gặp phải trong chuyến đi Hà Nội gọi vốn đầu tư lần này, trong lòng tự dưng bực bội.

Nhưng cô ấy vẫn chạm ly với Đông Văn Li, “Vậy chị hy vọng em sẽ sớm tìm được cách.”

Sau đó, một hơi uống cạn.

Đông Văn Li cũng học theo cô ấy, một hơi uống cạn.

Bia nhạt nhẽo, uống vào chỉ cảm nhận được vị đắng, không có vị cồn, cô nghĩ bia này đã pha rất nhiều nước, cho nên cô chớp mắt, hỏi: “Yên Yên, chị đã từng uống rượu ngoại chưa?”

“Chị chưa từng uống rượu ngoại chính gốc. Có ngon không?”

“Ngon, mạnh hơn cái này, uống nửa ngụm, cổ họng đã đau, một hồi sau, cảm giác mơ mơ màng màng ập đến.” Cô tỏ ra bí ẩn, “Sau đó, mọi nỗi đau trên thế giới đều biến mất, chị thấy có thần kỳ không?”

Đông Văn Li nói lời này, trong đầu hiện ra cảm giác vui vẻ ngắn ngủi của đêm đó.

Nguyễn Yên châm thêm một điếu thuốc, nheo mắt đưa điếu thuốc vào miệng: “Vậy khi nào em mời chị uống?”

“Đợi đến lúc em giàu đi.”

“Giàu cỡ nào?”

“Giàu như những người trên chiếc du thuyền đó.” Cô chống cằm, “Thật ra cũng không cần giàu như vậy, mua được một chiếc vé tàu là đủ rồi, em sẽ đưa chị đi khỏi nơi này.”

“Đi đâu?”

“Đi Trung Quốc.” Đông Văn Li kiên định quay đầu, “Em nghe trên radio nói Trung Quốc thay đổi chóng mặt, Yên Yên, chị có bằng lòng đi theo em không?”

“Em giàu trước đi.” Nguyễn Yên lười biếng duỗi người, “Không được hứa hẹn những điều không tưởng để tán gái.”

Đông Văn Li còn muốn nói tiếp, Ken đã quay lại, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế, nói, “Yên, đồng đội gọi, tối nay tớ phải tập luyện, tớ đưa hai người trở về.”

Nguyễn Yên chưa hút được nửa điếu thuốc, “Tớ đưa cô ấy về là được rồi.”

“Cậu uống bia rồi.” Ken nhấn mạnh.

Nguyễn Yên: “Bia này nhạt như nước lã.”

Đông Văn Li khuyên nhủ: “Không được, Yên Yên, uống bia rồi thì đừng lái xe, em tự đi về cũng được, dù sao em cũng no lắm rồi, xem như đi bộ tiêu cơm.”

Ken có mặt, Đông Văn Li nói tiếng Việt.

Nói từ nào cũng không đúng âm tiết.

Nguyễn Yên nhíu mày, ném chìa khóa cho Ken, “Cậu đưa cô ấy về đi.”

*

Ken rất cao, lái xe ổn định hơn Nguyễn Yên.

Đông Văn Li ngồi phía sau, giữ khoảng cách với anh ta, trên đường đi không nói một lời, mãi đến khi dừng đèn đỏ, Ken mới gọi cô từ phía trước.

“A Li ——”

“Dạ?” Đông Văn Li tưởng mình nghe nhầm.

“Khi nào rảnh rỗi, em giúp anh khuyên nhủ Nguyễn Yên được không?”

Khuyên nhủ Nguyễn Yên?

“Sao thế?”

“Em biết bọn anh quen nhau từ khi còn nhỏ, anh muốn cho cô ấy một ngôi nhà yên ổn. Anh nhờ người tìm việc thư ký cho cô ấy, nhưng cô ấy cứ nói cần suy nghĩ, anh nghĩ có lẽ em giúp anh khuyên nhủ cô ấy được.”

“Vậy là cô ấy phải từ bỏ âm nhạc sao? Đó là ước mơ của cô ấy mà.”

“Anh chỉ không muốn nhìn thấy cô ấy quá mệt mỏi, con gái chơi trong ban nhạc cũng không dễ dàng gì, huống hồ chi cô ấy bắt đầu trễ, nếu muốn đào tạo sâu, cô ấy chỉ có thể dựa dẫm vào bản thân để chi trả…”

“Cô ấy sẽ thành công.” Đông Văn Li cắt lời Ken, “Giống như cô ấy luôn tin anh sẽ chiến thắng mọi trận tranh tài đấy.”

Tiếng động cơ xe máy hòa vào dòng xe ở giao lộ, Đông Văn Li cảm nhận được sự im lặng đang lan tỏa giữa hai người họ.

Mấy giây cuối cùng của đèn đỏ, người đang đội mũ bảo hiểm trước mặt lên tiếng, “Xin lỗi.”

Sau đó hai người cũng không nói chuyện nữa, mãi đến khi anh ta đưa Đông Văn Li về đến nhà.

Đông Văn Li xuống xe, nhìn bóng dáng của Ken biến mất ngoài đầu hẻm.

Cô thở dài.

Đương nhiên cô biết con đường Nguyễn Yên đi có bao nhiêu khó khăn, trong thời đại suy thoái kinh tế và phát triển không đồng đều, một công việc ổn định và vinh quang là một điều làm người ta thèm thuồng.

Âm nhạc là loại ngôn ngữ thịnh hành và mang tính toàn cầu nhất của nhân loại, nhưng cũng là loại ngôn ngữ tốn nhiều tiền học phí nhất trên toàn thế giới.

Nhưng cô không có quyền khuyên nhủ Nguyễn Yên từ bỏ ban nhạc và ước mơ mà cô ấy đã phải vất vả lắm mới có thể tạo ra.

Sau khi Ken rời đi, Đông Văn Li xoay người. Trải qua mấy đêm mưa, cây chuối tây ngoài cửa đã cao thêm một chút.

Đông Văn Li lấy chìa khóa trong túi, lại chạm phải mấy tờ giấy gì đó.

Dưới ánh sáng leo lắt, cô lấy ra, đây không phải số tiền vừa rồi cô nhét vào túi quần của Nguyễn Yên sao, nó quay lại chỗ cô từ khi nào?

Cô thở dài, dựa trên tính cách của Nguyễn Yên, cô biết có muốn trả lại cũng không dễ dàng gì.

Mặc dù cô không muốn Nguyễn Yên giúp đỡ, cô biết nghèo khó như họ, cuộc sống của ai cũng giật gấu vá vai, nhưng có một điều Nguyễn Yên nói đúng, chính là nếu không lấy được tiền từ chỗ cô Đông Diễm Hồng, cô thật sự không thể học đại học.

*

Đông Văn Li nằm trên giường nghĩ ngợi, đúng là có một khoảng thời gian, Đông Diễm Hồng không xuất hiện, có lẽ là sợ tiên sinh, quãng thời gian này, họ cũng không dám đụng vào cô. Nhưng Đông Văn Li không thể sống thế này mãi được, cô không thể hèn nhát như con rùa rụt đầu ở nơi này, không thể cho không số tiền bồi thường của ba cô vì sợ mâu thuẫn với Đông Diễm Hồng.

Nghĩ vậy, Đông Văn Li hết buồn ngủ, cô lấy số tiền giấy và tiền xu trong hộp sắt, lấy hai thau nước từ trong sân, đánh thức Lai Phúc, lúc đi ngang qua cây chuối tây, cô ngây người một lát, sau đó vào nhà hứng một thau nước tưới cây, cầm lấy hai cái bánh bao trong bếp, khóa cửa, một nắng hai sương ra khỏi cửa.

Cô gọi đám trẻ con ở cô nhi viện, đứng trước cửa căn biệt thự của cô Đông Diễm Hồng, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trong trẻo, lạnh lùng treo trên trời, gom hết sức lực, hai tay cầm hai cái thau rửa mặt, hung hăng đập vào nhau.

Đêm vốn dĩ yên tĩnh, lại vang lên âm thanh kỳ lạ, chói tai.

Cô đã từng xem qua rất nhiều bộ phim cẩu huyết.

Vừa mở miệng, từng từ tiếng Việt không đúng âm tiết phát ra, bắt đầu lăn lộn khóc lóc:

“Trời đất ơi, sao số tôi khổ quá! Bà chủ Cam nhà này là cô ruột của tôi, muốn bán tôi đổi lấy tương lai, đuổi tôi ra khỏi nhà, độc chiếm tiền bồi thường của ba tôi, tôi sống lang thang, không còn nơi nào để đi, không có tiền ăn, không có chỗ ngủ, lẻ loi hiu quạnh, không nơi nương tựa.”

“Hu hu hu hu.” Theo sau là tiếng khóc của đám trẻ con trong cô nhi viện, giọng trẻ con non nớt, thuần khiết đồng thanh nói, “Chị gái nhà mình số khổ!”

“Chị gái nhà mình —— số, khổ!”

Bảo vệ ra ngoài đuổi người, nhưng cũng không thể động tay với một đám trẻ con và một cô gái, ông ấy chỉ biết khuyên nhủ, nói chưa dứt lời, đám trẻ con đã ôm lấy ông ấy, khóc la, “Bọn con số khổ, bọn con số khổ, chú.”

Căn nhà vốn dĩ yên tĩnh cũng đã sáng đèn, mọi người còn chưa kịp mở mắt đã khoác áo đến xem trò vui.

Cô dượng Đông cũng đi ra, Đông Văn Li thấy vậy thì lôi kéo hai người họ, “Cô, dượng, con không có nơi nào để đi, xin cô dượng đừng bán con, sau này con sẽ làm việc nhà cho cô dượng, giặt quần áo, nấu ăn, quét dọn sân nhà…”

“Trời ơi, đêm hôm khuya khoắt còn xảy ra chuyện gì đây?”

“Con bé này đáng thương quá, nhìn nó khóc cũng thấy tội nghiệp, gia đình kiểu gì thế, đến cháu gái ruột còn đối xử tàn nhẫn như vậy.”

“Ông chủ Cam à, chậc chậc, bà không biết sao, nghe nói hai năm trước, nhà máy xử lý nước thải gặp sự cố, cái loại nuốt tiền trợ cấp của anh em trong nhà đúng là vô đạo đức.”

“Hả, loại người này cũng xứng đáng ở đây sao?”

Mọi người bàn tán xôn xao, Đông Văn Li lăn lộn khóc lóc om sòm.

Hai vợ chồng Đông Diễm Hồng mở nhà máy, mấy năm nay thị trường đi xuống, họ chỉ sống ở đây để tỏ vẻ dư dả, rốt cuộc cũng chỉ vì mặt mũi mà thôi. Đông Văn Li ầm ĩ thế này, rõ ràng là một cú tát vào mặt hai người họ. Đông Diễm Hồng đứng đó, bị đám trẻ con kéo xuống, cố gắng đứng vững để giải thích: “Đều là hiểu lầm, hiểu lầm.”

“Mày mau đứng dậy đi.” Đông Diễm Hồng nín thở, kéo Đông Văn Li lên, nhỏ giọng nói.

Đông Văn Li chuyển sang tiếng Trung Quốc: “Bà có đưa tiền bồi thường hay không?”

“Đêm hôm khuya khoắt, người trong nhà nói chuyện với nhau không được à?”

“Có đưa hay không, bà không đưa thì ngày nào tôi cũng đến đây quậy phá.”

Người xung quanh thì thầm, bàn tán xôn xao.

Cô Đông không giữ mặt mũi nữa, đành phải giậm chân một cái: “Đưa. Sáng sớm ngày mai, ngân hàng vừa mở cửa, tao đi lấy cho mày, mày đừng quậy phá ở đây nữa được không?”

Đông Văn Li nghe xong, lập tức lớn giọng: “Cái gì? Cô nói cô đưa cho con tiền bồi thường, còn cho con tiền sinh hoạt hàng tháng sao? Trước đó là con hiểu lầm có đúng không, cô là cô ruột của con, cô phải giữ lời, không được nuốt lời đâu đấy.”

Sắc mặt cô Đông tái nhợt, nhưng nhiều người nhìn như vậy, bà ấy đành phải im lặng chịu đựng, chỉ muốn đuổi Đông Văn Li đi càng sớm càng tốt.

“Đã nói vậy rồi, chuyện trong nhà thì âm thầm giải quyết đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của người khác.” Bảo vệ vội vàng khuyên nhủ.

Đông Diễm Hồng đã nói trước mặt nhiều người là sáng sớm ngày mai, ngân hàng vừa mở cửa, bà ấy sẽ đi lấy tiền, nghĩ đến chuyện bà ấy cần thể diện nhất, hẳn là bà ấy không nói dối.

Nếu bà ấy nói mà không làm, ngày mai cô sẽ đến quậy phá một lần nữa, dù sao thì hòa thượng chạy được, miếu không chạy được!

Chỉ cần bà ấy chịu đưa tiền, cô sẽ cắt đứt quan hệ với Đông Diễm Hồng, từ nay về sau ở Sài Gòn, cô đi trên con đường tương lai rộng thênh thang, tự mình băng qua cây cầu độc mộc.

*

Trong căn biệt thự, sau khi dượng Cam đóng cửa lại, ông ấy hoảng hốt nói: “Bà thật sự sẽ đưa tiền cho nó à?”

“Tôi có thể đưa tiền cho nó thật à? Con ranh con này được voi đòi tiên, tôi vì mặt mũi của anh tôi, đã buông tha cho nó, chừa cho nó chút tình nghĩa, cũng không hy vọng nó kết hôn với ông chủ Vương, tôi nhắm mắt cho nó sống ở Chợ Lớn, vậy mà nó không biết đủ!”

“Bây giờ nó có người giàu chống lưng, tôi hỏi một vòng xem người lần trước đưa nó đi là ai, nhưng cũng không tìm ra cái tên cụ thể, chỉ nói là người ở Dinh thự số 1, người như vậy, chúng ta chọc giận được sao?”

“Nếu nó thật sự trèo cao như vậy, nó có quay trở về Chợ Lớn hay không? Có còn để ý chút tiền này trong tay tôi hay không? Chắc là bị đuổi ra rồi, được bao nhiêu người giàu có tính kiên nhẫn, mấy ngày trôi qua, có khi họ cũng chán rồi.”

“Cũng có lý. Nếu thật sự trèo cao thì có thể có dáng vẻ như bây giờ sao? Hay là tôi tìm người đưa nó đi xa?”

“Giờ phút quan trọng thế này, ông dám gây thêm rắc rối sao, tôi nói với ông bao nhiêu lần rồi, chúng ta phải tiến về phía trước, không đụng vào của cải trong quá khứ, phải giả vờ không quen biết những người kia, từ từ rời xa họ, làm gì có chuyện trở về? Ông không biết tình hình hiện tại thế nào à, cái mà ông phải đối phó chính là ông chủ Tiền cho khoản đầu tư của Phòng Thương mại vào ngày mai, không thì nhà mình bị cắt vốn, mọi thứ xem như kết thúc, ông đừng quan t@m đến những chuyện khác.”

“Vậy bà định đối phó thế nào?”

Đông Diễm Hồng hung hăng giậm chân: “Dọn đi, tối nay đi.”

“Đi đâu?”

“Trở về chỗ ở trước đây đi, con nhỏ đó không biết, không tìm được đâu, đến lúc đó vườn không nhà trống, cho nó quậy phá ở đây đi.”

“Vợ tôi thông minh thật, đầu tiên là nhượng bộ, sau đó lại giết nó, cho nó trở tay không kịp.”

“Dù sao cũng chỉ là một con nhóc không nơi nương tựa, có thể làm đối thủ của tôi à? Ông bớt vô dụng đi, chuyện ông chủ Tiền ngày mai…”

“Tôi biết, tôi biết, tôi tặng rất nhiều quà, ông ấy cũng đã đồng ý rồi, buổi đấu thầu dự án ngày mai, ông ấy nhất định sẽ chọn chúng ta, bà đợi đến lúc phát tài đi!”

“Không được.” Đông Diễm Hồng vẫn cảm thấy chuyện này không ổn, “Ông có số điện thoại của luật sư đã giúp nhà máy xử lý nước thải bồi thường không?”

“Sao?”

“Đưa cho tôi.”

*

Quậy phá đến nửa đêm, Đông Văn Li không thể ngủ được.

Cô nằm trên chiếc giường gỗ, lăn tới lăn lui, nhưng cũng không đợi được đến bình minh đã ngồi dậy, mang một đôi ủng chống nước, cầm đèn pin đi ra vườn hoa nhổ cỏ sớm.

Qua mùa mưa, cỏ dại trong vườn hoa xanh um tươi tốt, cô mất rất nhiều thời gian, công sức để xử lý đám cỏ dại, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện nắng mai đã xuất hiện, cuối cùng trời cũng sáng.

Vậy là cô vỗ vỗ đầu Lai Phúc, nói, “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Lai Phúc đi phía trước, cùng cô quay về Chợ Lớn.

Chợ Lớn buổi sáng tràn ngập mùi khói lửa, cô đi qua quán ăn sáng, bị mùi thơm lôi kéo, sờ sờ cái bụng xẹp lép, bảo Lai Phúc dừng lại: “Chúng ta ăn sáng đi, Lai Phúc, chờ một chút.”

Vậy là cô ngồi xuống, gọi một tô mì.

Lai Phúc chỉ quay đầu nhìn cô một cái, không dừng lại, lè lưỡi nghỉ ngơi như trước đây, mà lại đứng một lát, sau đó vội vã đi dọc theo con đường về nhà.

Đông Văn Li cảm thấy kỳ lạ, nhóc con này gấp gáp về nhà vậy sao?

Lát sau, tô mì được bưng lên, cô húp hết cả tô mì, cuối cùng cũng hài lòng đặt đũa xuống.

Cô nhìn thời gian, tám giờ sáng, chưa đến một tiếng nữa là ngân hàng sẽ mở cửa, cô trở về thay quần áo, đi lấy tiền là vừa kịp lúc.

Vậy là cô đứng dậy đi về nhà, đi không được bao lâu, vừa đến đầu hẻm đã nghe Lai Phúc sủa.

Cô phát hiện có thể đang xảy ra chuyện gì đó, lập tức đi nhanh hơn.

Đông Văn Li vừa đến cửa đã nhìn thấy hai người bước ra khỏi nhà cô, lên thẳng xe ô tô, còn có một người mặc âu phục, cầm một xấp tài liệu, cười nói tạm biệt với người ghé qua.

Phía sau họ, cửa nhà cô rộng mở.

Đông Văn Li chạy đến, hỏi, “Ông làm gì thế?”

Người kia quan sát cô, lịch sự nói: “Xin chào, cô Đông, tôi là luật sư do cô của cô chỉ định, cô của cô đã bán căn nhà này cho hai vị khách vừa rồi, làm phiền cô dọn đồ đạc ra ngoài trong vòng hai ngày tới.”

“Đây là nhà của tôi và ba tôi, tại sao các người lại bán nó?”

“Cô Đông, tôi nghĩ cô nhầm rồi, quyền sở hữu căn nhà này thuộc về cô của cô, tôi hành nghề luật, tôi có phán đoán chuyên môn chặt chẽ hơn về quyền sở hữu.”

Nói xong, ông ấy lấy ra một bản sao tài liệu chứng minh quyền sở hữu từ xấp giấy tờ, thông tin quyền sở hữu của căn nhà tương ứng với địa chỉ nhà cô, đúng là thuộc về cô Đông Diễm Hồng.

Đông Văn Li chưa từng hỏi về căn nhà, không biết quyền sở hữu căn nhà này thuộc về Đông Diễm Hồng.

“Cô của cô nói cô không dọn ra ngoài cũng không sao, cô có thể ký tên từ bỏ quyền thừa kế tiền bồi thường, hai bên tương trợ lẫn nhau, căn nhà sẽ tiếp tục thuộc về cô, sẽ không có ai đụng vào bất kỳ đồ đạc nào trong nhà.”

Luật sư đưa thỏa thuận sang.

Đông Văn Li không biết tiền bồi thường là bao nhiêu, nhưng cô biết căn nhà này không đáng tiền. Chỉ là đối với cô mà nói, căn nhà này là nơi nương tựa và chứa đựng mọi ký ức của cô, người cô độc ác biết tâm tư của cô, đã nghĩ đến cách thức xấu xa này để buộc cô phải đầu hàng.

Cô thật sự không phải đối thủ của hai vợ chồng thâm độc, xảo trá kia.

Đông Văn Li cầm lấy, xé nát, giẫm dưới chân: “Đó là tiền mà ba tôi dùng mạng để đổi lấy, tôi sẽ không từ bỏ, trừ khi tôi chết!”

*

Đông Văn Li lại chạy đến biệt thự, phát hiện họ dọn đi trong đêm. Là hàng xóm nhà bên nói với cô, muốn tìm người nhà Đông Diễm Hồng thì có thể đến hội nghị gọi vốn thử vận may.

Hội nghị gọi vốn được tổ chức ở một khách sạn năm sao có vốn đầu tư nước ngoài tại trung tâm thành phố, nằm ngay phía sau Dinh thự số 1, là nơi có nhiều người nước ngoài nhất Sài Gòn, cũng là trung tâm kinh tế, nơi này hội tụ gần một nửa tài nguyên của thành phố.

Đông Văn Li chưa từng đến gần nơi này, nhưng hôm nay là cơ hội duy nhất để cô lấy tiền, cô phải đi.

Lối vào của tòa nhà cao tầng được trang trí cực kỳ xa hoa, rất nhiều người mặc âu phục bước xuống từ những hãng xe cô chưa từng nhìn thấy, người gác cửa cầm dù, mời khách vào, sau đó tự giác lái xe đến gara ngầm.

Đông Văn Li muốn lẻn vào, nhưng bị bảo vệ ở cửa chặn lại.

Quần áo của cô thậm chí còn không thể xem là loại phổ thông, vừa thấy đã biết không phải kiểu người có thể ra vào nơi này, bảo vệ sợ cô gây rắc rối, nói thế nào cũng không cho cô vào.

“Tôi chỉ vào tìm người, tôi hứa không gây chuyện.” Đông Văn Li ra sức dùng tiếng Anh giải thích cho người nước ngoài kia.

“No, no, no!” Anh ta liên tục lắc đầu từ chối, thân hình cao lớn chặn trước mặt Đông Văn Li, thấy cô kiên quyết như vậy, anh ta cúi đầu nói vào bộ đàm, bảo nhân viên an ninh tuần tra đi đến.

Bất chấp tất cả, Đông Văn Li muốn dùng cơ thể nhỏ bé vượt qua bọn họ.

Nhân viên an ninh tuần tra đưa một tay ra chặn cô lại, tay kia chạm vào dùi cui điện sau lưng.

Anh ta phán đoán thân hình của cô bé trước mặt, đã lường trước được, chỉ cần chích điện một lần, cô sẽ lập tức ngã xuống.

“Đợi đã.”

Một tiếng quát lớn vang lên.

Lúc nhân viên an ninh kia nghe thấy tiếng Pháp, anh ta vội vàng đứng thẳng dậy, nhìn về phía âm thanh.

Anh ta không nhận ra người đàn ông đang bước đến, nhưng quần áo nhã nhặn, theo sau anh là giám đốc khách sạn được cử từ Pháp sang, giám đốc đi sau tiên sinh, từ trước đến nay, cấp bậc và địa vị của tiên sinh vẫn luôn cao hơn những quản lý cấp cao được trụ sở chính cử đến.

Nhân viên an ninh lập tức cúi người, nhường đường.

Người đàn ông bước về phía họ, tiếp tục nhẹ nhàng nói tiếng Pháp với giám đốc khách sạn bên cạnh: “Đối phó với một cô bé mà cần dùng đến dùi cui điện, ông tuyển dụng loại người gì thế này?”

Giám đốc vội vàng xin lỗi, đẩy nhân viên an ninh ra, mời cô gái ăn mặc giản dị đi vào.

Đông Văn Li ngơ ngác đứng đó, không nghĩ sẽ gặp anh ở nơi này, cô muốn bình tĩnh chào hỏi anh một tiếng, nhưng lại nghĩ đến tình cảnh khổ sở và cuộc sống hỗn loạn hiện tại của mình, cuối cùng cô chỉ ngập ngừng chào: “Tiên sinh.”

“Vào đi.” Anh nói tiếng Trung, không hỏi cô đến đây làm gì, giống như có thể nhìn thấu sự căng thẳng và hoảng hốt của cô vào lúc này.

Anh lại giúp cô một lần nữa.

“Cảm…cảm ơn ngài.” Cô cảm ơn anh, không có thời gian do dự nữa, cô quay đầu chạy vào đám đông nhộn nhịp, ăn mặc chỉnh tề.

*

Hội trường thơm ngát mùi rượu ấm, âu phục và váy vóc giao thoa.

Đông Văn Li đột ngột xuất hiện, ánh mắt bọn họ lộ rõ vẻ “ăn mày từ đâu đến”, cô nhìn bốn phía tìm cô Đông.

Nhân viên phục vụ cầm sâm panh đụng phải cô, bánh ngọt trong tay khách mời dính vào tóc cô, rượu đỏ trên sàn dây vào đế giày cô, cô cũng không quan tâm.

Cô đứng trong đám người, liên tục tìm kiếm. Nhưng trước mắt đều là những người trang điểm xinh đẹp, âu phục giày da chỉnh tề, cô thấy họ không có khác biệt gì, chỉ nhìn thấy giày cao gót đảo quanh sàn nhà bóng loáng, giày da đen nhẹ nhàng gõ theo nhịp nhạc, chỉ ngửi thấy mùi hương nồng đậm, như mùi cồn, như mùi nicotin, như mùi tiền.

Cô lạc đường trong đám người, cảm giác khó chịu vì phân tầng xã hội làm cô hơi thiếu không khí, cô vô thức ngẩng đầu như con cá dự cảm được một trận mưa to sắp đến, nó nhảy khỏi mặt nước để thở, lại nhìn thấy anh ngồi ở khu khách VIP trên lầu hai, anh ngậm điếu xì gà, quan sát khung cảnh bên dưới, nhưng cô không cách nào nhìn rõ ánh mắt anh, giống như trong đại điện của ngôi chùa ngày đó, không nhìn rõ ánh mắt từ bi của thần Phật, không nhìn rõ ánh mắt bi thương của ngạ quỷ.

Anh thật gần, lại thật xa.

Sau đó cô phát hiện một sự thật đáng buồn, mặc dù anh cho cô vé vào, nhưng cô sẽ không hiểu được trò chơi này, sẽ thua cuộc, sẽ bị đào thải.

Vậy là cô trà trộn vào đám người kia trong vô vọng và bất lực.

Hoặc là trời cao thích trêu chọc con người, đúng lúc người ta hoàn toàn thất vọng, hết thảy lại xảy ra đúng theo ý muốn.

Đông Văn Li nhìn thấy Đông Diễm Hồng trò chuyện cùng mấy người phụ nữ trên ghế sofa.

Dưới chân cô như có gió, cô liều mạng chạy đến, kéo Đông Diễm Hồng trước mặt mọi người, lớn giọng nói: “Trả tiền của ba tôi lại cho tôi!”

Đông Văn Li tìm được nơi này, Đông Diễm Hồng hết sức kinh ngạc, lập tức hoảng loạn, nhưng nghĩ đến mọi người còn tụ tập tại nơi này, lại có nhiều nhân viên an ninh, bà ấy phải giữ bình tĩnh, như vậy mọi người sẽ cho rằng Đông Văn Li điên khùng.

Vậy là bà ấy giả vờ tử tế, nói tiếng Việt cho mọi người hiểu: “A Li, con lại nhớ nhầm rồi, cô đã đưa tiền của ba con cho con từ lâu rồi.”

“Đừng giả vờ, bà tìm luật sư, tôi cũng sẽ tìm luật sư, bà có tin hay không, tôi cũng có thể kiện bà, trước đó bà dùng thông tin cá nhân của ba tôi để lấy tiền trợ cấp, còn biển thủ tiền bồi thường của ba tôi, tôi có thể tính toán từng khoản tiền với bà.”

“Ồ.” Đông Diễm Hồng đứng dậy, bà ấy cao hơn Đông Văn Li, dáng người đẫy đà, đứng trước mặt cô, bà ấy ngăn cản hết khí thế của cô, lại chuyển sang tiếng Trung Quốc mà người nước ngoài có mặt ở đó không hiểu, từng câu từng chữ.

“Đây là Sài Gòn, Việt Nam, mày biết tìm luật sư riêng tốn bao nhiêu tiền không, thay vì tìm luật sư để kiện tao, chi bằng tối nay mày ra ngoài đầu đường ở đi, tốt nhất là mày ngoan ngoãn rời khỏi đây, có khi tao còn thương xót, để cho mày ở trong căn nhà gỗ đó thêm hai ngày nữa.”

Bà ấy đến gần, Đông Văn Li nhìn thấy móng tay sơn đỏ của bà ấy nhẹ nhàng di chuyển trên cánh tay cô, giống như nắm chắc thắng lợi trong tay, bà ấy nói bằng tiếng Trung, từng câu từng chữ: “A Li, mày phải biết ba mày chết rồi, từ giờ về sau, mày phải làm chó vẫy đuôi, cầu xin sự thương xót, nở nụ cười trên môi mới có thể sống sót qua ngày.”

Hai mắt Đông Văn Li đỏ ngầu, nhìn bà ấy chằm chằm: “Đông Diễm Hồng, tôi thật sự cảm thấy ghê tởm vì bà là em gái ruột của ba tôi.”

Đông Diễm Hồng giống như nghe thấy một lời đùa, “Tao cũng không muốn có một người anh trai hèn nhát, vô dụng như vậy.”

Đông Văn Li nghe bà ấy nói về ba mình như vậy thì vô cùng tức giận, tiện tay cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn, hất vào người Đông Diễm Hồng.

“Á!” Đông Diễm Hồng hét to, không thèm giữ mặt mũi nữa, bà ấy chửi ầm lên:

“Con ranh này, mày nghe cho kỹ, ba mày chết rồi! Ba mày chết rồi! Hôm nay tao muốn cho mày biết mạnh được yếu thua là cái gì, mày sẽ không thể lấy được tiền từ tao đâu, mày nhìn cho kỹ, trong những người ngồi ở đây, tao không thấy có người nào sẵn sàng bênh vực kẻ yếu như mày, tao cũng không thấy có ai trên thế giới này có thể làm chỗ dựa cho mày…”

Người trước mặt hung hăng kêu gào, đâm vào nỗi đau của Đông Văn Li, cô cảm thấy dòng máu trong người mình đang sôi sục, nhìn thấy Đông Diễm Hồng dồn hết sức lực hạ bàn tay xuống.

Nỗi đau trong lòng làm cô không muốn né tránh, vậy là cô vô thức nhắm mắt.

Bàn tay tạo ra luồng gió, bên tai vang lên tiếng ong ong, sau đó là một khoảng không im lặng đến nín thở.

Giống như những ngọn sóng tĩnh lặng xô vào bờ biển của Sài Gòn.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy bàn tay sắp chạm vào mặt cô bị giữ lại trên đỉnh đầu, một bàn tay thon dài nắm lấy bàn tay đang giơ lên.

Sau đó, một thanh âm nhàn nhạt vang lên.

“Chỗ dựa?” Mang theo ý cười mập mờ.

Anh buông tay người đối diện, cầm lấy chiếc khăn trắng trên tay người bên cạnh, nhã nhặn lau tay.

Anh lau tay chậm rãi, cẩn thận, giống như bởi vì bàn tay anh quá đẹp đẽ, muốn tất cả mọi người phải nín thở chờ đợi anh.

Cuối cùng, khăn tay rơi xuống, anh đeo cặp kính gọng vàng trơn, ngẩng đầu nhìn người đối diện đang run rẩy, chậm rãi nói:

“Vậy theo phu nhân đây, tôi có đủ tư cách làm chỗ dựa cho cô ấy không?” 

Bình Luận (0)
Comment