Người đàn ông toát ra khí chất riêng, mặc dù dáng vẻ vẫn lịch thiệp, nhã nhặn, nhưng sự tàn bạo lại tràn ngập trong không gian rộng lớn này. Đám người trước đó đang xem trò hề này, bây giờ không khỏi căng thẳng, chẳng lẽ đã đắc tội với một nhân vật quan trọng, một người có địa vị cao như vậy lại đi bảo vệ người khác, không chừng bọn họ còn bị liên lụy.
Trong đám đông cũng có người nhận ra, nhìn thấy người mới đến, họ nhẹ nhàng kêu lên, “Tiên sinh?”
Tiên sinh sao?
Anh nắm quyền lực cao nhất của Phòng Thương mại Sài Gòn trong tay, anh tham dự hội nghị gọi vốn đầu tư cũng không có gì lạ, nhưng anh vẫn luôn ngồi trong khu vực riêng trên tầng hai, nhìn từ phía xa xa, ngay cả những buổi trao giải quan trọng, anh cũng thường cử trợ lý thay mặt mình tham dự.
Hôm nay anh không chỉ xuất hiện, mà còn làm chỗ dựa của cô bé tầm thường này.
Đám người này đều biết, chỉ cần không đụng đến lợi ích cá nhân của anh, tiên sinh sẽ luôn độ lượng, từ bi, quang minh như thần Phật; nhưng nếu thật sự chọc anh không vui, anh sẽ dùng loại thủ đoạn trong cương có nhu để làm người ta khó chịu, nếu không, trong Phòng Thương mại Sài Gòn ham lợi tránh hại này, làm sao anh có thể dễ dàng có tiếng nói?
Đừng nói đến người phụ nữ điên khùng gây sự kia, ngay cả những người tụ tập xem trò vui cũng rất có thể bị liên lụy.
Luồng không khí lạnh lẽo tràn từ trụ đá La Mã xuống sàn nhà, người trước mặt lập tức cúi đầu.
Đông Diễm Hồng biết có lẽ có người làm chỗ dựa cho Đông Văn Li, nhưng nghe đến những lời này, bà ấy không nghĩ chỗ dựa đó là tiên sinh, dù sao lúc trước nhà họ Cam cũng có mối quan hệ trong giới kinh doanh ở Sài Gòn, cho nên bà ấy mới không sợ một cô bé trả thù, ai mà nghĩ người hôm nay lên tiếng cho cô chính là tiên sinh.
Bà ấy tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi. Đông Diễm Hồng nghe thấy danh xưng này, sợ hãi đến mức ngồi sụp xuống sàn nhà, không dám ngẩng đầu, sợ đụng phải ánh mắt xem thường chúng sinh của anh, bà ấy sẽ tan chảy.
“Lấy ra.” Anh nói.
Đông Diễm Hồng ngây người, giống như khoản tiền kia có thể đổi lấy mạng của bà ấy, bà ấy run rẩy lấy ra tờ chi phiếu từ trong túi. Vốn dĩ bà ấy định cầm tiền bỏ chạy, đương nhiên sẽ mang bên người.
Tiên sinh nhìn con số phía trên, đưa chi phiếu cho Đông Văn Li đang im lặng bên cạnh: “Có phải là con số này không?”
Thật ra Đông Văn Li không biết là bao nhiêu, nhưng nhìn thấy quá nhiều số 0 trên chi phiếu, cô hết sức kinh ngạc, cái này quá nhiều so với tưởng tượng của cô.
“Là con số này, toàn bộ đều ở đây, tiên sinh!” Đông Diễm Hồng vội vàng giải thích, giống như sợ anh nghi ngờ bà ấy giấu diếm gì đó. Bà ấy vẫn quỳ gối trên sàn nhà, rượu đỏ đang chảy từ trên người xuống, còn không nghĩ sẽ chỉnh chiếc khăn lụa đang choàng trên vai, “Tôi đã lấy ra hết, đó là toàn bộ số tiền bồi thường bảo hiểm mà lúc đó công đoàn đã trả.”
“Nhà của ba tôi thì sao?” Đông Văn Li cầm chi phiếu, nhớ đến chuyện này.
“A Li.” Lúc này Đông Diễm Hồng biết mạng sống của mình phụ thuộc vào cháu gái, vội vàng nắm lấy ống quần của cô, “Con rũ lòng thương xót, van xin tiên sinh giúp cô. Căn nhà đó thật sự là tài sản của cô, cô cho hai cha con con mượn, bây giờ cũng đã bán rồi, chuyện cũng đã xong, chuyện này cô…chuyện này cô cũng không có cách nào đổi ý với người ta, con biết dượng thiếu tiền làm ăn, cầm hết tiền của cô để chi tiêu rồi…”
“Số thứ tự của dự án là bao nhiêu?”
Người đứng bên kia lạnh lùng cắt lời.
Đông Diễm Hồng ngây người một lát, mới hiểu ra tiên sinh nói đến số thứ tự của dự án mà họ mang đến đây để gọi vốn.
Bà ấy mím chặt môi, đây là chỗ dựa cuối cùng của bọn họ, có đánh chết cũng không thể nói ra.
Xung quanh im lặng, ba người đối mặt nhau.
Đám đông nhỏ giọng thì thầm: “Sao bà ấy dám cứng đầu…”
Tiếng xôn xao chưa dứt, nhân viên an ninh đứng bên cạnh tiên sinh quay đầu nhìn Đông Diễm Hồng.
Bà ấy kêu lên một tiếng, hàm răng không nghiến lại được, chỉ run rẩy lên tiếng: “…Ba…Ba mươi lăm.”
Tiên sinh nhướng mày, trợ lý bên cạnh anh gật đầu, gọi người sang.
Đông Diễm Hồng nhận ra người này chính là người phụ trách hội nghị gọi vốn, bà ấy vội vàng lê mấy bước đến dưới chân tiên sinh: “Tiên sinh, tiên sinh, ngài giơ cao đánh khẽ, ngài giơ cao đánh khẽ, chúng tôi không thể rút dự án ra được, vừa rồi ông chủ Tiền mới nói sẽ đầu tư cho chúng tôi, nếu ngài rút dự án ra, chẳng phải là tuyên bố toàn bộ Sài Gòn không được phép làm ăn với chúng tôi sao, chúng tôi sẽ chết đói, ngài rũ lòng thương xót, ngài rũ lòng thương xót, ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi đi.”
Thấy tiên sinh không nói gì, Đông Diễm Hồng bò đến bên chân Đông Văn Li: “A Li, A Li, cô là cô của con, là người thân duy nhất của con ở Sài Gòn, con thật sự nhẫn tâm nhìn cô của con lâm vào hoạn nạn hay sao, lúc con và ba con đến Sài Gòn, gia đình cô cũng đã giúp đỡ con rất nhiều.”
Bà ấy nắm lấy ống quần của Đông Văn Li, cô lùi lại một bước, nhìn người mà năm phút trước còn rất khác, ánh mắt chỉ hướng về phía bàn tay sơn móng đỏ chót của Đông Diễm Hồng, rõ ràng cô vừa nghe thấy bà ấy nói đã bán căn nhà đi, nói cách khác, dù cho hôm nay Đông Văn Li có bị uy hiếp ký vào thỏa thuận từ bỏ quyền thừa kế, cô cũng không lấy lại căn nhà được.
Cô chỉ bình tĩnh lặp lại sự thật:
“Không phải bà vừa nói bà rất mất mặt vì có một người anh trai như ba tôi sao, bây giờ lại nói là cô của tôi, trước đó bà làm ra đủ chuyện, sau này bà có mặt mũi đi gặp ba tôi sao? Nếu không phải vì bà nói ngon nói ngọt, ba tôi và tôi sẽ không đến Sài Gòn, ba tôi sẽ không mất mạng, tất cả đều là do bà, bà đáng bị trừng phạt, bà mới phải xuống địa ngục.”
“Tôi không nhận người cô này.” Đông Văn Li lạnh lùng lắc đầu.
Nói xong, cô mím môi, vẫn cầm tờ chi phiếu trên tay, quay đầu về phía người đàn ông bên cạnh, nói, “Tiên sinh… Ngài có thể đưa tôi ra cửa được không, tôi, tôi xong việc rồi, tôi sợ bảo vệ lại chặn đường tôi…”
Lúc nói lời này, trông cô vô cùng bình tĩnh, nhưng sau đó giọng nói lại run rẩy, để lộ ra cơn sóng thần long trời lở đất trong lòng cô.
Anh gật đầu, chuyện còn lại thì giao cho cấp dưới xử lý.
Phía sau lưng, Đông Diễm Hồng vẫn khóc lóc cầu xin sự thương xót không ngừng.
Đám người xung quanh che mặt thì thầm, liên tục tránh xa.
Đông Văn Li lại theo anh, rời đi trong ánh mắt của mọi người.
*
Mãi đến khi ra khỏi tầm mắt của đám đông, bờ vai của Đông Văn Li mới run rẩy.
Điều hòa xa xỉ thổi gió lạnh, làm cô đau nửa đầu, trong đầu tràn ngập đủ loại âm thanh hỗn loạn, tiếng đám đông xôn xao, tiếng gào khóc của Đông Diễm Hồng, tiếng mắng chửi đọng lại mãi trong đầu.
Cô biết lòng người khó đoán, quan hệ máu mủ cũng không trói buộc được người thân thích.
Nhưng cô vẫn không ngờ, trong lòng Đông Diễm Hồng, Đông Cốc Châu và cô là hai người vô cùng phiền phức.
Cô đi rất chậm.
Chỉ còn tiếng bước chân đều đều của anh trong lối đi dành cho khách VIP.
Cuối cùng, bờ lưng của anh cũng dừng lại, anh xoay người, Đông Văn Li lau nước mắt, phát hiện mu bàn tay ươn ướt.
“Có cần một ly nước ấm không?” Anh đứng cách cô hai mét, hỏi cô.
Cô im lặng một lát, sau đó gật đầu.
*
Cuối cùng anh đưa cô lên xe, rót cho cô một ly nước ấm.
Đông Văn Li ngồi trên chiếc xe rộng rãi, cầm ly nước ấm, cũng vì chuyện vừa rồi, thân thể cô vẫn run rẩy không kiểm soát.
“X-xin lỗi… tiên sinh.” Cô xin lỗi vì bản thân vô lễ.
“Không cần xin lỗi, nếu như không muốn ra ngoài, cô có thể ngồi trên xe.” Lời của anh tuy bình thường, nhưng lại làm người ta động lòng.
Bên ngoài mây đen kéo đến, cô không thể thay đổi số phận của căn nhà, cũng không thể quay về Chợ Lớn, lại không muốn phiêu bạt trong vô định giữa mùa mưa Sài Gòn, vậy là chỉ có thể ngồi trên xe của anh, tránh cơn mưa sắp đến.
Cô gật đầu, lại nói, “Tiên sinh, đợi mưa tạnh, tôi sẽ đi ngay.”
“Không sao, chiều nay tôi không cần xe, cô ngồi trên đây bao lâu cũng được.” Anh lấy một chiếc khăn từ ngăn đựng đồ trên xe, đưa cho cô.
“Trên xe đã bật tuần hoàn gió, có chuyện gì thì bấm nút khẩn cấp.” Anh nói với cô, “Cô không cần phải để ý đến chuyện tiếp theo.”
Chuyện tiếp theo, có phải là ám chỉ đến chuyện của Đông Diễm Hồng không?
Mưa rơi tí tách bên ngoài, anh mở cửa xe, quay lại bên người đàn ông đang cầm dù đợi bên ngoài.
Cô nhớ trời luôn đổ mưa vào lúc bản thân cô sa sút, vào lúc gặp anh.
Cô nhìn qua kính xe về phía người đang chậm rãi biến mất sau màn mưa, lơ đãng nghĩ ngợi, lúc Đông Diễm Hồng nhìn thấy cô lẻ loi một mình, bà ấy đã vô cùng hung ác, nhưng khi anh xuất hiện, bà ấy lại sợ hãi đến mức quỳ gối xin tha, hai dáng vẻ này hoàn toàn khác biệt.
Nếu như có một ngày, cô có thể trở thành người tốt đẹp như vậy.
Vậy thì cô không phải ngồi trên xe của anh lo lắng, bất an.
Ánh mắt của cô hướng về phía tờ chi phiếu nhăn nhúm.
Cô tiếc nuối nghĩ, cuộc đời của ba, cũng chỉ có thể ở bên cạnh cô theo cách này thôi, có đúng không?
*
Mưa bên ngoài làm người ta chóng mặt.
Đông Văn Li phiêu bạt như vậy đã thấm mệt, cô ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh giấc, cô lờ mờ nhìn thấy bóng cây bên ngoài dần dần lùi về sau, mới phát hiện xe đang chạy.
Cô vội vàng tỉnh táo lại, phát hiện tiên sinh đã ngồi bên cạnh cô.
Anh nhắm mắt, ánh đèn đêm len lỏi qua kẽ lá, ánh sáng màu đỏ cam trên đường chiếu lên người anh, âu phục màu trắng của anh lúc sáng lúc tối, màu sắc thay đổi như đèn kéo quân giữa gió mưa.
Nhưng anh ngủ rất nông, lúc nghe thấy động tĩnh, anh mở mắt, nói với cô, “Dậy rồi à?”
“Xin lỗi, tiên sinh, tôi ngủ quên.” Đông Văn Li thấy bên ngoài còn mưa, cô vừa định nói anh có thể cho cô xuống xe hay không, người bên cạnh đã lên tiếng trước cô.
“Tôi đã hỏi về người mua căn nhà kia, cũng đã nhờ người đi thương lượng, mấy ngày nữa sẽ có thông tin. Bên ngoài đang hỗn loạn, trước mắt cô cứ ở nhà tôi mấy ngày.”
Cô chỉ mới chợp mắt một lát, anh đã giúp cô xử lý mọi vấn đề.
Sự tĩnh lắng xuống, sự mệt mỏi mới chậm rãi tan biến, Sài Gòn vừa nhá nhem tối đã lên đèn, vô vàn ánh đèn tỏa ra từ mấy căn nhà, từ trên xe nhìn ra, trông không khác nào một dải ngân hà.
“Tiên sinh, tôi không biết nên cảm ơn ngài thế nào.” Cô ngồi đó, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ dám nhìn mấy hạt mưa nhỏ xíu đang đập vào kính xe sau lưng anh.
“Là do nhân viên của tôi làm không tốt, giúp đỡ cô chính là nhiệm vụ mà tôi chưa hoàn thành được.” Anh nói như vậy.
Anh nói đến chuyện Đông Diễm Hồng đút túi toàn bộ tiền bồi thường.
Chuyện nhỏ nhặt như vậy, anh không cách nào nắm bắt toàn bộ, chuyện Đông Diễm Hồng lấy được tiền trước Đông Văn Li cũng không thể oán trách anh được.
Đông Văn Li lắc đầu: “Đó không phải là nghĩa vụ của ngài.”
Sau đó anh cũng không nói gì, hai người im lặng giữa đêm mưa.
Đông Văn Li ngồi chắp tay trên gối, nhìn qua cửa kính, lần đầu tiên cô cảm thấy, nhìn qua cửa kính xe anh, thế giới càng rực rỡ, trong trẻo hơn những gì cô từng nhìn thấy.
Chiếc xe đi qua khu người Hoa ở Chợ Lớn cũng không dừng lại, Đông Văn Li nhìn khung cảnh quen thuộc lùi về sau, không nói một lời.
Nhưng cô nhìn thấy Lai Phúc đứng ở góc đường. Dòng người vội vàng tới lui, nó vẫn đứng yên giữa đám đông, ánh mắt vừa hoang mang vừa sợ hãi, mưa rơi thấm ướt bộ lông của nó, càng làm nó trông gầy yếu hơn, nhưng nó không tìm chỗ trú mưa, hình như chỉ đứng ở góc đường đợi người nhà trở về.
Đông Văn Li vội vàng quay sang nói với người bên cạnh: “Tiên sinh! Tiên sinh! Ngài có thể dừng xe được không?”
Chiếc xe dừng lại, Đông Văn Li không kịp bung dù, chỉ xông vào đêm mưa, chạy về phía Lai Phúc.
“Lai Phúc!”
Lai Phúc nghe thấy giọng nói đó, ban đầu nó dựng tai lên vì sợ hãi và bất an, sau khi nhìn thấy Đông Văn Li, nó lại chạy như bay đến.
Nó bị ướt mưa, dáng vẻ gượng gạo lại xấu xí, nhưng nó phấn khích quấn đuôi vòng quanh cô.
Cô bé gặp lại chó con, khung cảnh này thật tốt đẹp làm sao, giống như họ lạc nhau đã lâu, chỉ biết nương tựa vào nhau ở đất khách quê người.
Cây dù màu đen theo sau họ.
Lai Phúc điên cuồng cọ vào người Đông Văn Li, cô cũng không thấy phiền, chỉ xoay người lại.
Cây dù nghiêng về phía cô.
Tóc cô ươn ướt, cô cúi người đè cái đầu Lai Phúc đang muốn lao về phía trước để lấy lòng tiên sinh, cô hỏi chân thành, lịch sự: “Tiên sinh… Tôi có thể đưa Lai Phúc đi cùng được không?”
Người bên dưới cây dù đen gật đầu: “Đương nhiên.”
“Hả!” Giống như chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô, cô khe khẽ reo hò, cười nói, “Cảm ơn ngài.”
Hình như Lai Phúc đã quen với chiếc xe, không đợi Đông Văn Li dẫn, nó đã thoải mái vẫy đuôi, lắc cho ráo nước, sau đó lên xe.
Đông Văn Li cười lúng túng, “Tiên sinh, nó hơi bẩn.”
Nói xong, cô cúi đầu, phát hiện quần áo và giày của cô cũng hơi ướt, “Ồ, tôi cũng hơi bẩn.”
Anh bước đến gần hơn.
Chiều cao của hai người họ chênh lệch rõ rệt, dù cho cây dù của anh vừa vặn nghiêng về phía cô, nửa gương mặt nhỏ của cô vẫn phơi ra màn mưa, mưa bụi rất nhẹ nhàng, làm cô tự hỏi có phải mình đang ở Sài Gòn mùa mưa hung bạo, mùa khô cằn cỗi hay không.
Anh đưa dù cho cô, nhìn Lai Phúc lao lên xe, anh đứng giữa mưa phùn mờ mịt, thoải mái cười một tiếng.
“Hơi bẩn, nhưng giặt xong cũng có thể dùng lại được.”
Đông Văn Li nhìn bộ quần áo màu trắng cao quý đã bước ra khỏi bữa tiệc, giờ đây lại đứng giữa màn đêm, bị ướt mưa, bị ánh sáng chiếu vào, không biết là Lai Phúc hay là chính cô làm anh vui.
“Đi thôi.” Anh đi trước.
Đông Văn Li ngẩn người, sau đó vội vàng đi theo.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Cá nhân mình rất thích cảnh Li Li và Lai Phúc trùng phùng.
Còn có câu “Đương nhiên” không do dự của tiên sinh.
Cảm giác như mùa mưa ở Sài Gòn cũng dịu dàng hơn.