Đêm đó, Đông Văn Li dẫn theo Lai Phúc dọn vào trang viên của anh một lần nữa.
Cô không cần phòng ngủ rộng rãi, chỉ theo thím Nại đến căn phòng nhỏ trước đây.
Cô đã quen ngủ trong những căn phòng nhỏ hẹp, có lẽ là vì kiến trúc mang đến cảm giác được bao bọc, bốn phía có thể nhìn thấy sắc trời, mái hiên nghiêng nghiêng, tất cả đều mang đến cảm giác an toàn cho cô.
Thím Nại làm một tô mì chan chứa tình thương, cô ăn hết sạch.
Trang viên về đêm cực kỳ yên tĩnh.
Đông Văn Li trở mình, nhìn thấy ánh đèn tỏa ra qua khung cửa sổ hẹp trên tầng hai của nhà chính, đó là phòng làm việc của anh, cô đã từng vào, cho nên có thể nhận ra được.
Anh vẫn chưa ngủ, tất cả người giúp việc trong trang viên đều đã ngủ, chủ nhà lại chưa ngủ.
Anh đang làm gì nhỉ, sắp xếp những công việc rối như tơ vò sao? Cô nghe nói việc làm ăn của anh rất lớn. Đúng vậy, ngay cả một người hung dữ như Đông Diễm Hồng cũng sợ anh, vậy hẳn là không có gì mà anh không thể làm được.
Đông Văn Li xoay người, lại đối mặt với trần nhà, trên trần nhà có một khung cửa sổ nhỏ, lần trước cô đến, trời còn sáng, sắc trời tràn ngập mấy hạt bụi tí hon cùng ánh trăng bao trùm căn phòng nhỏ, nhưng hôm nay lại không nhìn thấy gì, màn đêm bao bọc khung cửa sổ như một mảnh vải đen bị ướt mưa.
Cô phát hiện khi mình đứng trong thế giới của anh, ngay cả khung cảnh bên ngoài cửa sổ trông cũng đẹp hơn.
Đây là đoạn kết sao?
Trước khi ngủ, cô lại nghĩ, mình lấy lại những thứ thuộc về ba vừa dễ dàng vừa khổ sở.
Ba nói đúng, tiên sinh là người tốt, giống như thần Phật giải cứu cô khỏi những tai ương của trần thế.
Vận mệnh đối xử với cô thật tốt.
Mấy ngày nay Đông Văn Li sống trong trang viên, bên ngoài lại xảy ra chuyện lớn.
Dự án xử lý nước thải của một nhà máy hóa chất ẩn chứa một hiểm họa tiềm tàng, bây giờ hiểm họa đó bùng lên, cư dân trong khu vực đó sôi nổi ra đường biểu tình.
Biểu tình tiếp tục sôi sục, dư luận xôn xao, cơ quan chức năng đã bắt đầu can thiệp vào nguồn nước để kiểm tra đo lường.
Đông Văn Li biết nhà họ Cam làm ăn trong lĩnh vực này, cô đoán hẳn là lần này, nhà máy của Đông Diễm Hồng cũng nằm trong danh sách loại bỏ, chỉ là họ vận hành nhà máy này nhiều năm mà không xảy ra chuyện gì, chắc hẳn cũng có mối quan hệ để dựa dẫm.
Nhưng lần này, “mối quan hệ” lại buông tay mặc kệ, vứt một nhóm nhà máy có vấn đề ra ngoài, dĩ nhiên Đông Văn Li cũng tự hỏi có phải là tiên sinh ra tay hay không.
Sau đó Đông Văn Li mới biết đó chính xác là những gì tiên sinh đã nói, cũng chính là lý do tại sao mấy ngày nay bên ngoài hơi hỗn loạn, anh bảo cô sống ở đây.
Trong Phòng Thương mại cũng có mấy thương nhân quen biết sâu rộng, hiện tại đang loạn cào cào, ngay cả tiên sinh cũng phải thường xuyên đi sớm về khuya.
Đông Văn Li gọi cho Nguyễn Yên báo tin an toàn, bảo cô ấy cẩn thận.
Nguyễn Yên lại khuyên cô đừng đi ra ngoài, phải cẩn thận.
Đông Văn Li đồng ý, cô ở trong trang viên, không đi đâu.
Cứ như vậy mấy ngày liền.
Mãi đến khi hết mùa mưa, ánh nắng đột ngột xuất hiện trở lại, chiếu vào cây cối cả ngày trời, làm chúng úa tàn, Đông Văn Li thương xót hoa hồng trong trang viên, cô xách từng xô nước ra vườn.
Mặt trời hoàng hôn vẫn nóng rực, Đông Văn Li xắn tay áo, cổ tay mảnh mai bưng xô nước, múc nửa gáo nước, cẩn thận tưới hoa trong vườn, sợ giẫm phải chúng.
Thím Nại nói mặt trời Sài Gòn là vậy, không chỉ làm người ta mê man, mà còn làm cây cối úa tàn, bà ấy bảo Đông Văn Li đừng quá lo lắng, cỏ cây phơi nắng chết một đợt, đến mùa mưa sẽ mọc ra một đợt khác, sinh mạng tuần hoàn, không cần chống lại quy luật.
Nhưng Đông Văn Li lại nghĩ, có lẽ tưới nước một lần sẽ giúp kéo dài sự sống cho những đóa hoa hồng thoi thóp kia. Vậy là cô vui vẻ, kiên trì tưới nước.
Mãi đến khi hoàng hôn sắp khuất bóng dưới chân núi, Đông Văn Li mới tưới xong cả vườn hoa.
Cô nhẹ nhõm cầm xô đứng trước vườn hoa hồng, còn chưa kịp vuốt lại quần áo.
“Đông Văn Li.”
Đông Văn Li nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô quay đầu, đúng là nhìn thấy tiên sinh.
Hình như anh vừa từ bên ngoài trở về, trên tay còn cầm một chiếc nón kiểu Anh, hình như là đi qua hành lang giữa vườn hồng thì nhìn thấy cô, vậy là anh dừng bước, hỏi thăm những chuyện nhỏ nhặt trong ngày của cô.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong suốt mấy ngày qua.
“Tiên sinh ——” Cô đứng đó, còn chưa đặt xô nước xuống đã chào hỏi anh.
“Đến đây.”
Đông Văn Li bước nhanh, chiếc xô sắt lắc lư, phản chiếu đám mây vàng óng bên kia ngọn núi, giọt nước đọng trên thành xô giống như tìm thấy cầu trượt, nghịch ngợm lăn qua lăn lại.
Thấy dáng vẻ của cô như vậy, anh quan sát một lượt, sau đó tựa người vào cột đá trắng tinh, nhẹ nhàng nói:
“Tôi cho cô ở đây, cô còn chê, lại muốn làm người giúp việc cho tôi à?”
Đông Văn Li thuận theo ánh mắt của anh, nhìn lại bản thân mình, hình như tay áo rộng thùng thình của cô đã nhúng vào xô nước trong lúc cô tưới hoa, nửa ống tay áo ướt nhẹp, còn dính lá hoa hồng, giống hệt như người giúp việc nhà.
Cô ngượng ngùng giấu tay áo sau lưng: “Dù sao tôi cũng rảnh rỗi, hoa hồng của ngài nở rộ xinh đẹp, để chúng phơi nắng mà không tưới nước, chúng chết đi rồi thì đáng tiếc lắm.”
“Biết thương hoa hồng mà không biết thương bản thân.” Ánh mắt anh hướng về phía đùi cô, “Một cô bé mà trên đùi có sẹo như vậy thì không đáng tiếc à?”
Lúc này Đông Văn Li mới phát hiện, trước đó cô xắn ống quần lên cho thuận tiện làm việc, đến giờ vẫn chưa thả xuống, gai nhọn trong bụi hồng để lại mấy vệt đỏ, cô tưởng chỉ có có vài vệt, nhưng lúc nhìn xuống mới thấy cô bị gai đâm rất nhiều mà không hề nhận ra, bây giờ mới thấy hơi đau.
“Hả?” Cô kêu khe khẽ, giống như không hiểu, “Bị thế này khi nào thế?”
“Theo tôi.”
“Dạ.” Ánh mắt của Đông Văn Li đang nhìn mắt cá chân cũng dời lên, đi theo anh về phía trước.
“Đặt xô nước xuống.” Người trước mặt đưa lưng về phía cô, hình như còn có một con mắt phía sau.
Lúc này Đông Văn Li mới nhận ra, vội vàng đặt xô nước trên tay xuống.
Cô theo anh đi dọc hành lang giữa vườn hoa, đi vào phòng khách chính, ngồi cạnh một gốc môn ngựa cao bằng người ta.
Tiên sinh gọi người đến, căn dặn mấy câu.
Đông Văn Li ngẩng đầu nhìn kỹ mấy loài thực vật nhiệt đới xanh um tươi tốt sắp chiếm hết chỗ của nội thất trong phòng khách chính, nhìn thấy cây môn ngựa được chăm sóc cẩn thận đến mức không có một con nhện, loài cây này cực kỳ thu hút nhện.
Lát sau, bác sĩ riêng của anh cầm hộp thuốc đến.
Đông Văn Li hiểu anh làm vậy là vì vết xước trên chân cô, cô không nghĩ một chuyện nhỏ nhặt như dán băng keo cá nhân lại cần làm nghiêm trọng đến vậy, vậy là cô vội vàng đứng lên khỏi ghế mây, khoát tay nói không cần.
“Để bác sĩ kiểm tra một chút.”
Mặc dù giọng điệu anh nhẹ nhàng, nhưng hình như cũng không cho cô từ chối.
Đông Văn Li đành phải ngồi xuống.
Bác sĩ riêng là người châu Âu, sống mũi cao, ông ấy sát trùng, bôi thuốc cho cô, sau khi nói vài câu tiếng Pháp, ông ấy rời đi.
Đông Văn Li nhìn chằm chằm, ống quần của cô vẫn còn xắn lên, cô đã hỏi người đang sắp xếp thuốc mỡ mà bác sĩ đưa, “Tiên sinh, có đúng như tôi nói không, không nghiêm trọng.”
“Nghiêm trọng.” Hình như anh đang đọc hướng dẫn sử dụng trên chai thuốc, cầm lấy chai thuốc nhỏ, đặt về chỗ cũ, còn không ngẩng đầu nhìn, lại nói, “Bác sĩ nói rất tiếc, cô sẽ sớm vĩnh biệt cõi đời.”
“Hả?” Đông Văn Li há hốc, nhìn anh khó tin.
Ánh mắt của cô chọc anh cười, “Đùa cô thôi, không sao, đừng để dính nước, qua mấy ngày sẽ ổn.”
“Ồ.” Rốt cuộc cô cũng hoàn hồn, hơi mất vui, “Sao ngài có thể lấy tính mạng của người khác ra đùa giỡn vậy chứ?”
Anh không kiềm lòng được, nụ cười lại xuất hiện trên môi, hình như là vì lời oán trách nho nhỏ của cô.
Anh đặt mấy chai thuốc xuống, lấy một điếu thuốc từ trong túi áo vest, đi đến bên khung cửa sổ cách cô ba, bốn mét, khẽ nghiêng đầu châm thuốc, sau đó đưa lên miệng, hơi nghiêng đầu, nói, “Bây giờ thì biết tiếc mạng rồi à, bị gai đâm nhiều như vậy, không thấy đau sao?”
Đông Văn Li nhấc mắt cá chân lên, vì đã sát khuẩn và bôi thuốc, vết sưng đỏ trên mắt cá chân trắng nõn càng trở nên rõ ràng hơn.
“Bây giờ thì hơi đau.” Cô thật thà nói, sau đó thả ống quần xuống để che đi vết xước, cô lại ngẩng đầu nói, “Nhưng không sao, tiên sinh, lần sau ra vườn hoa hồng, tôi sẽ thả ống quần xuống.”
Nói xong, cô nhẹ nhàng lắc lắc ống quần, giống như chứng minh cho anh thấy ống quần rộng rãi có thể che chắn làn da của cô, nhưng nửa ống quần bị ướt, trên đó còn vương vài chiếc lá, sàn nhà trắng sạch sẽ đột nhiên xuất hiện bùn đất vương vãi.
Không biết bụi bẩn chui vào nếp gấp của ống quần cô từ khi nào, Đông Văn Li áy náy ngồi xổm xuống, bàn tay trắng trẻo nhặt lấy những thứ cáu bẩn kia.
Anh tựa vào khung cửa sổ hút thuốc.
Cô bé trước mặt đang dọn lá và bụi bẩn bằng tay không.
Anh quan sát một lượt, thấy quần áo của cô dính đầy lá hoa. Anh ít khi thuê người chăm sóc hoa hồng trong vườn, mấy gốc hồng lớn có khi còn cao hơn cô một chút, trông cô không khác nào ra vườn lăn lộn một vòng trong bụi gai, trên người toàn lá cây.
Vậy là anh đi mấy bước, cúi người, nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo cô.
Anh nhấc cổ áo cô lên, cổ của cô giống như bị vùi vào quần áo, chỉ chừa lại gương mặt kinh ngạc như muốn nói “Tôi đã làm gì”.
Lúc này anh mới nhận ra tư thế này giống hệt như đang xách chó.
Nhưng dù sao cũng là một bộ quần áo, anh xách quần áo đâu có giống như xách chó.
Vậy là anh buông cô ra, xoay người cô lại, đưa tay phủi lá sau lưng cô.
“Ở đâu cũng có, bạn nhỏ nhà nào đây, bẩn như cá chạch.”
Anh còn ngậm thuốc lá trong miệng, khẽ nhíu mày, giống như phiền muộn vì cô.
Có lẽ là vì anh không còn tay lấy điếu thuốc trong miệng ra, làm anh phát âm không rõ chữ, giọng điệu oán trách trầm thấp, cảm giác này rất khó tả, không giúp cô tiếp thu được bài học nào, ngược lại cô còn cam lòng nghe anh trách mắng.
Anh phủi mấy cái, lá cây trên người cô lũ lượt rơi xuống, giống như gặp một luồng gió lạnh cuối thu.
“Muốn ra ngoài chơi không?” Anh hỏi cô.
“Có được không?” Đông Văn Li xoay người, nhìn thấy đường nét gương mặt đẹp đẽ cách cô không xa, nghĩ đến mấy ngày nay cô buồn chán ở trang viên.
“Đương nhiên là được.” Anh nhìn cô một lượt, giống như đang nhìn xem còn bỏ sót chỗ nào không, “Nhưng có lẽ cô phải thay quần áo trước.”
*
Đông Văn Li rơi vào tình cảnh xấu hổ, lúc vào phòng, cô gấp gáp đi lấy bộ quần áo sạch.
Bộ quần vừa giặt xong, chưa khô hẳn.
Tiên sinh đưa cô đến trung tâm thương mại.
Cô do dự ngồi lên xe, ngồi vào một góc, kéo ống quần và ống tay áo.
Điều hòa trong xe quá lạnh, cô vừa lên xe đã hắt xì một cái.
Anh lấy một chiếc chăn từ ghế sau, đưa cho cô.
Đông Văn Li sợ làm bẩn chăn, lắc đầu không nhận.
Người ngồi bên cạnh cô hơi nghiêng người sang, tắt chiếc điều hòa đang thổi vào chỗ ống quần bị ướt của cô.
Anh đã cởi áo khoác, bên trong là áo sơ mi xám trơn, trên cổ đeo một chiếc cà vạt đen thêu chỉ vàng, áo sơ mi xuất hiện nếp gấp theo động tác của anh.
*
Saigon Center là trung tâm thương mại nổi tiếng nhất ở trung tâm Sài Gòn, mấy cửa hàng nằm vị trí đẹp nhất được trang trí theo phong cách phương Tây đẹp mắt, bày bán rất nhiều loại quần áo thời thượng.
Đông Văn Li đứng trong trung tâm thương mại lát đá cẩm thạch, ngẩng đầu nhìn mấy món đồ trang trí rực rỡ, tinh xảo, đang hoa mắt thì nghe thấy người đàn ông sau lưng nói, “Đi chọn mấy bộ quần áo cô thích đi.”
Đông Văn Li xoay người, nhưng không phản ứng, chỉ ngây ngốc đứng đó.
Dáng vẻ cô hiền lành như một con vịt ngây thơ.
Anh không khỏi cong môi, bước đến, đặt tay lên eo cô, dùng sức nhẹ nhàng đẩy cô về phía trước.
Đông Văn Li biết anh không thật sự chạm vào eo cô, bàn tay lịch thiệp luôn giữ một khoảng cách mà chưa từng vượt qua, chẳng qua chỉ là cho cô một chút sức lực, đẩy cô vào cửa hàng váy vóc kiểu Tây.
Cô vừa bước vào, hai hàng nhân viên nhiệt tình nói: “Chào mừng cô ghé thăm.”
Đông Văn Li quay đầu cầu cứu, nhưng anh đã tìm một chiếc ghế ngồi xuống, cầm lấy tờ báo mới nhất trong ngày, lúc này còn ngẩng đầu trấn an cô: “Đi đi, tôi ngồi đây đợi cô.”
Đông Văn Li bị dàn nhân viên nhiệt tình đẩy vào.
Nhân viên pha cho khách quý một ly trà, vốn dĩ người bên ngoài còn hy vọng sẽ có thể ngồi đó đọc hết một tờ báo, nhưng không ngờ mới đọc được một tin, người bên trong đã đi ra.
Cô ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, vẫn mặc quần áo cũ, “Tiên sinh, tôi xong rồi.”
Anh không đặt tờ báo xuống, “Quần áo mới đâu?”
“Đang đóng gói, tiên sinh.” Nhân viên cầm bộ quần áo đi đến, nói, “Thưa cô, cô có thể ngồi đây đợi một chút không?”
Tiên sinh nhìn thấy bộ quần áo trong tay nhân viên, vẫn là màu xanh xám.
Anh uống một ngụm trà đen.
Trong một cửa hàng quần áo nữ nổi tiếng như vậy, cô cũng khó lòng tìm được một chiếc váy tầm thường, xấu xí.
Tiếng cửa kêu lách cách, hai cô gái khoác tay nhau đi vào, ăn mặc rất đẹp.
Họ lao về phía mấy chiếc váy đặt ở vị trí nổi bật nhất, quần áo ở khu vực đó đều có màu xanh nhạt, vàng nhạt, xanh lá cây, hồng mộc lan… Tất cả đều là màu sắc nhẹ nhàng, nữ tính.
Họ mặc thử quần áo, chỉ về phía chiếc gương, ngay cả nhân viên cũng bị sự sôi nổi, hoạt bát của họ thu hút, còn giúp họ thử đồ.
Tiên sinh quay đầu nhìn Đông Văn Li, phát hiện Đông Văn Li cũng đang nhìn họ chăm chú, chiếc cổ thon dài của cô bất động, tóc chải lên gọn gàng, có mấy sợi tóc bướng bỉnh rơi xuống, nhẹ nhàng đong đưa trong gió điều hòa xa xỉ.
Cổ cô rất trắng, anh thuận theo cổ cô, nhìn xuống xương quai xanh và cánh tay, cũng rất trắng, những màu sắc kia nhất định rất hợp trên người cô.
“Có muốn thử những bộ quần áo kia không?”
Đông Văn Li quay đầu, anh đã đặt tờ báo xuống, đề nghị cô.
Hai cô gái nhìn giá tiền, chậc lưỡi rời đi.
Đông Văn Li lắc đầu.
“Không muốn thử à?”
“Không muốn, tiên sinh.”
“Được rồi, vậy đóng gói cả mấy bộ quần áo mà cô ấy không muốn thử luôn đi.” Anh nói với nhân viên.
Tiên sinh định mua hết, Đông Văn Li vội vàng ngăn cản,
“Đừng, đừng, đừng, tiên sinh, ngài đừng như vậy, tôi sẽ chọn thêm mấy bộ nữa.”
Nhân viên vội vàng đi đến gợi ý, Đông Văn Li đi vào mới phát hiện bị anh lừa, cô quay đầu bĩu môi, oán trách anh: “Sao lại có người như ngài chứ?”
Anh khẽ cong môi cười, vậy là anh tiếp tục cầm tờ báo lên, phất tay nhờ đổi ly trà thành cà phê kiểu Mỹ, anh nghĩ lần này nhất định sẽ đọc hết một trang.
Con gái thử váy hẳn là tốn không ít thời gian.
Đọc được một hồi, câu chữ chằng chịt trên báo làm anh buồn ngủ, hôm nay anh họp cả ngày, cà phê cũng không có tác dụng gì.
“Tiên sinh.” Giọng nói khe khẽ vang lên bên tai.
Anh ngẩng đầu, người trước mắt hình như hơi lạ lẫm.
“Cái này? Ngài thấy có đẹp không?”
Thân áo cổ vuông theo phong cách hoàng gia, để lộ ra làn da trắng trẻo ở vùng xương quai xanh của cô, phần váy tái hiện một bức tranh sơn dầu phác họa khung cảnh thôn quê, màu vàng tươi kết hợp cùng màu xanh. Hoa hướng dương nở rộ tươi tốt trên váy cô, ánh mặt trời còn sót lại của buổi chiều tà chiếu lên người cô, mọi đường nét đều trở nên mềm mại, tựa như một lớp lụa mỏng che phủ hình bóng của cô.
Tóc cô buông xõa, anh mới phát hiện hóa ra tóc cô đã dài đến eo, tóc xoăn tự nhiên cong thành từng lọn, đường nét gương mặt rõ ràng, làn da trắng trẻo, chỉ có làn môi là có màu sắc rõ ràng trên gương mặt cô, giống như một đóa hoa hồng nhạt màu giữa đêm tối.
Gương mặt phương Đông của cô như vậy, mặc chiếc váy in tranh sơn dầu này còn đẹp mắt hơn những gương mặt châu Âu kia.
Đây không phải là lần đầu tiên anh đưa người khác giới đi mua váy.
Có đôi khi, anh phải tiếp xúc với những cô gái nhà giàu theo yêu cầu của gia đình, cũng có những buổi như hôm nay, anh ngồi bên ngoài, gọi một ly cà phê, đọc báo giết thời gian chờ đợi nhàm chán, lúc người bên trong tung tăng bước ra, giày cao gót gõ trên mặt sàn, người đó hỏi anh “Có đẹp không”, anh sẽ luôn nói “Đẹp” mà không ngẩng đầu lên, lặp đi lặp lại lời tán dương như một cái máy được lập trình sẵn, sau đó chống lại cơn buồn ngủ, nhanh chóng đứng dậy thanh toán.
Nhưng hôm nay, lúc cô gái trước mặt ngượng ngùng hỏi anh “Có đẹp không”, anh muốn chân thành biểu đạt suy nghĩ của mình.
“Rất đẹp.”
“Có đẹp không?” Đông Văn Li hơi ngại ngùng, cô kéo kéo váy, hơi đỏ mặt, “Tôi không quen lắm.”
“Rất đẹp.” Anh lặp lại, giống như đang xác nhận.
Cô rụt đầu nhìn người trong gương, không tự tin lắm.
“Ngẩng đầu lên ——” Anh dạy cô.
Đông Văn Li hơi nâng cằm, thận trọng hỏi, “Là như vậy sao?”
Anh cười, đặt tờ báo xuống, đứng dậy: “Là thế này, A Li, cô biết không, trên thế giới này, người xinh đẹp sẽ được thiên vị.”
“Hửm?” Đông Văn Li không hiểu lời anh nói, “Chẳng hạn như?”
“Chẳng hạn như ——”
Anh nắm lấy ngón tay lạnh cóng của cô, lùi lại một bước, cúi đầu theo lễ nghi phương Tây, “Cô gái xinh đẹp nhất Sài Gòn, tối nay tôi có vinh hạnh ăn tối cùng cô không?”
Cô nhìn thấy anh cúi đầu, dáng vẻ phục tùng, ánh mắt thành kính, chiếc khăn túi vẫn nằm gọn gàng trước lồ|\|g ngực anh, chất liệu đắt tiền bao bọc cành hồng gai góc của cô, cô mờ mịt gật đầu giữa ánh nắng hoàng hôn màu hạt dẻ rang đường.
Làm quý tộc một đêm vậy.
Chỉ một đêm thôi, trời cao sẽ không phát hiện ra.