Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 22

Thật ra Đông Văn Li không tức giận vì tiên sinh mang cô ra làm bia đỡ đạn.

Nhưng cô vẫn giả vờ tỏ ra tức giận trước mặt anh, có điều cơn tức giận này cũng chỉ dừng ở chỗ cô nói lại vài câu. Cô cũng biết tiên sinh chưa từng so đo với cô, không chỉ không so đo với cô, mà buổi tối còn nhờ thím Nại ra ngoài một chút.

Thím Nại dẫn thợ may về, Đông Văn Li khó hiểu, nhưng thím Nại chỉ cười khanh khách, nói cô A Li không tăng cân, là do quần áo ban ngày cô mặc không vừa vặn, bây giờ sẽ may mấy bộ quần áo vừa người, là cảm ơn cô hôm nay đã giải vây.

Vừa nghe đã biết chuyện này là do tiên sinh làm, buổi chiều anh trêu chọc cô, buổi tối lại sắp xếp người may quần áo cho cô, xem như đền bù.

Thợ may họ Lai, cầm thước dây, nhanh chóng đo số đo của Đông Văn Li, bà ấy vừa ghi lại thông tin, vừa cười ha hả: “Cô A Li vẫn đang lớn, may rộng một chút thì tốt hơn. Cô thích kiểu nào?”

Bà ấy hỏi vậy, Đông Văn Li hơi bối rối, cô hiểu về thời trang rất trễ, chỉ mới nhìn thấy mấy cô gái diện những bộ váy đầm sặc sỡ cầu kỳ trong trang viên được vài lần, cô ngây ngốc nói: “Dì, dì làm được kiểu gì?”

Cô nói xong, hai người phụ nữ đối diện đều bật cười thành tiếng, thím Nại kéo cô sang giải thích: “Cô A Li, dì Lai là thợ may riêng giỏi nhất ở Sài Gòn, chỉ có cô không nói ra được kiểu nào, chứ kiểu nào dì ấy cũng may được, cô cứ nói đi, mạnh dạn nói.”

“Vậy dì có thể may sườn xám không?” Đông Văn Li hỏi.

Bây giờ đến lượt hai người đối diện hơi chần chừ.

“Cũng không phải không may được, nhưng cô A Li còn trẻ, sườn xám sẽ hơi nặng nề, sẽ kìm hãm sự hoạt bát của cô, đương nhiên cũng có thể may được, tôi may cho cô hai chiếc váy và một chiếc sườn xám, đợi cô lớn hơn một chút là có thể mặc được rồi.”

Thợ may đã gặp qua đủ kiểu người, người nào phù hợp với loại quần áo nào, bà ấy chưa từng nói ra lời trái lương tâm.

Đông Văn Li thấy thợ may nói có lý, mặc dù cô có niềm yêu thích đặc biệt với sườn xám Trung Hoa, nhưng vẫn nghe theo lời đề nghị của thợ may.

Dì Lai đo đạc cơ thể cô, Đông Văn Li nhìn thấy bản thân trong gương, phát hiện mình hơi nhỏ, chỗ nào cũng nhỏ.

Nguyễn Yên hay trêu chọc cô chưa trổ mã, lúc tiên sinh nói cô tăng cân, cô còn tưởng mình đã khác, nhưng bây giờ nhìn mình trong gương, cô vẫn không thay đổi chút nào. Nếu cô cao lên thì thật tốt làm sao, vậy thì khi đứng cạnh tiên sinh, ít nhất người ta sẽ không nghĩ hai người họ có khoảng cách thế hệ.

“Được rồi.” Dì Lai cất thước dây.

Lúc này Đông Văn Li mới hoàn hồn, không biết tại sao cô lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy vào một đêm thế này.

“Thím Nại, làm phiền thím nói với tiên sinh, lễ phục được may riêng cho cô Lyrisa đã được giao đến cho cô ấy.” Trước khi rời đi, dì Lai nói vậy.

Đông Văn Li nghe thấy cái tên Lyrisa, biết cô ấy chính là nữ minh tinh xuất hiện trong xe của tiên sinh, thậm chí trước đây còn tổ chức sinh nhật trong trang viên của tiên sinh.

Đông Văn Li chợt nghĩ đến đường cong duyên dáng của cô ấy, da trắng môi đỏ. Nếu như cô ấy mặc sườn xám, nhất định sẽ rất quyến rũ.

Tiên sinh cũng tìm thợ may để may riêng lễ phục cho cô ấy sao?

“Nhanh quá, chuyện này thật sự phải cảm ơn dì, tôi còn sợ không kịp cho bữa tiệc từ thiện tuần sau.”

“Tôi biết tiên sinh có mặt, hẳn là cô Lyrisa sẽ đi cạnh ngài ấy, chúng tôi phải tăng ca mới may xong, nhóm thợ thêu của tôi đã thêu từng viên kim cương lên viền váy, cũng là nhân viên của tôi.” Dì Lai giành công.

“Dì vất vả rồi, làm phiền dì Lai đến sảnh trước cùng tôi để thanh toán tiền công.”

“Chậc, thế này có khác nào tôi đến đòi tiền không?”

“Tiên sinh nhà tôi không thích nợ nần người khác.”

Thím Nại dẫn dì Lai ra ngoài, vừa đi vừa chào tạm biệt Đông Văn Li, Đông Văn Li vẫy tay, sau khi mọi người ra khỏi phòng, sắc mặt của cô mới bình tĩnh trở lại.

Bất cứ khi nào tiên sinh tham dự một sự kiện danh giá, cô Lyrisa vẫn luôn sánh vai bên cạnh anh.

Nếu như qua lại với một cô gái có xuất thân cao quý như tiểu thư Hoa Nhài chỉ là xã giao cho có lệ, vậy tại sao anh lại sánh đôi với một minh tinh không cho anh lợi lộc gì như Lyrisa?

Là vì nhan sắc của cô ấy không cho phép người đàn ông nào từ chối? Vì làn môi đỏ quyến rũ của cô ấy? Vì cô ấy có kinh nghiệm và khả năng đối phó với những lời mời rượu dây dưa? Hay là vì cô ấy gợi cảm lại hào phóng, chín chắn lại chu đáo?

Tóm lại, toàn là những thứ Đông Văn Li không có.

Những ngày tiếp theo, cô không thể tự chủ được, thỉnh thoảng trong đầu lại xuất hiện hình ảnh so sánh đó.

Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao phải so sánh bản thân với cô Lyrisa, hai người họ không thể so sánh với nhau.

Cô chỉ là người qua đường, được người ta thương hại cho ở tạm nơi này, dù cho tiên sinh đối xử tốt với cô, cô cũng sẽ sớm rời đi.

Chẳng qua cô chỉ là đối tượng để anh biểu đạt sự áy náy và thương hại, giống như tình cảm của cô dành cho Lai Phúc —— một kẻ yếu thế đơn độc, bất lực, khơi dậy khao khát bảo vệ trong lòng người ta.

Hoàn toàn khác với sự thu hút về mặt tình d*c giữa nam và nữ.

Cô nể phục bản thân mình nghĩ ra mấy từ “thu hút về mặt tình d*c”, chỉ biết lắc đầu. Nguyễn Yên nói sự gần gũi và thu hút mà họ cảm nhận từ người khác giới ở độ tuổi này là do hormone tạo ra. Cô vỗ vỗ đầu mình, nhất định là do dạo này ăn quá ngon, trao đổi chất mới diễn ra mạnh mẽ như vậy.

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng cô vẫn đến bữa tiệc từ thiện diễn ra một tuần sau đó.

Cô chỉ nói muốn học hỏi thêm kiến thức, tiên sinh đã dẫn cô đi cùng.

Đêm đó, cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, lần đầu tiên mang giày cao gót da màu trắng tinh xảo.

Đương nhiên cô bước xuống từ một chiếc xe khác, không bước vào sảnh tiệc ồn ào cùng tiên sinh.

Giới truyền thông chen chúc đông nghịt trong bữa tiệc từ thiện.

Sự có mặt của một người tai to mặt lớn như tiên sinh đương nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý, khi chiếc Lincoln thân dài chạy đến trước thảm đỏ, toàn bộ ống kính đều nâng lên, sau khi tài xế mở cửa, anh bước xuống, đi sang bên kia, lịch thiệp mở cửa. Giày cao gót màu đỏ rượu được đính kim cương, vững vàng chạm xuống mặt đất, nữ minh tinh mắt ngọc mày ngài đặt tay lên cổ tay đang được bao bọc bởi âu phục đắt tiền của anh.

Hôm nay anh đeo kính gọng vàng trơn, gương mặt khôi ngô tuấn tú, khí chất xứng tầm với một minh tinh, tiện tay bấm chụp đều sẽ cực kỳ ăn ảnh.

Đông Văn Li đã lên lầu hai, đương nhiên không nhìn thấy khung cảnh này.

Cô chỉ nhìn thấy những người mà cô chưa từng nghe qua, họ lần lượt giới thiệu bản thân, cô nhìn họ chăm chú, phát hiện ra một quy luật, người càng có quyền thế thì vị trí ngồi của họ càng nằm trên hàng cao hơn.

Tiên sinh ngồi ngay trung tâm của hàng đầu tiên, nhưng chỉ có chỗ ngồi của anh là không gắn bảng tên, lúc người chủ trì giới thiệu khách mời cũng không giới thiệu anh, nhưng những người ở những hàng cao nhất đều lần lượt gật đầu chào hỏi anh.

Anh quá thu hút, quá chói mắt, cô không dám tin một người như vậy, trước khi rời đi, đã đến bên cửa xe của cô, sợ cô không thể tự chăm sóc bản thân, còn cẩn thận dặn dò cô quầy buffet nào có món Tây ngon nhất trong bữa tiệc từ thiện.

Sau bài phát biểu ngắn gọn của lãnh đạo, cocktail đón khách và bữa tiệc diễn ra ở phía sau nhà hàng, đúng như lời anh nói, quầy buffet bày biện vô số món ăn, làm người ta hoa mắt.

Nhưng dường như mọi người chỉ uống rượu, trò chuyện, cười nói, chạm ly, tựa như thức ăn chỉ là vật trang trí thôi.

Đông Văn Li cầm một đ ĩa nhỏ đầy thức ăn, tiếc nuối nghĩ thầm, có lẽ đây là chênh lệch giữa thế giới của họ và thế giới của cô.

Có người bận rộn suốt buổi, có người say mê thanh sắc.

Nhạc khiêu vũ xã giao vang lên, một ánh đèn chiếu xuống sàn khiêu vũ.

Đông Văn Li nhìn sang bên đó.

Người nổi bật nhất trên sàn khiêu vũ là cô Lyrisa, có người mời cô ấy khiêu vũ một bài, cô ấy chỉ mỉm cười không nói, người mời cô ấy rõ ràng đã biết trước là cô ấy sẽ từ chối.

Qua đoạn dạo đầu, vẫn có người đến mời cô ấy, nhưng cô ấy đều mỉm cười từ chối.

Cô ấy đang chờ ai?

Đông Văn Li nhìn thấy người đàn ông ngồi giữa đám đông ồn ào.

Ánh sáng không chiếu lên người anh, nhưng anh vẫn nổi bật giữa một nhóm người tinh hoa.

Cô ấy nhìn anh chăm chú, giống như đang chờ đợi anh ngỏ lời.

Cuối cùng, anh chậm rãi đứng dậy, bước về phía cô ấy, hơi cúi người, đưa tay ra.

Đột nhiên Đông Văn Li nghĩ đến ngày đó, anh cũng làm như vậy, lịch sự, nhã nhặn mời cô ăn tối.

Bây giờ anh lại mời người khác khiêu vũ.

Cô biết khiêu vũ chẳng qua chỉ là lễ nghi xã giao trong tiệc rượu, cũng không có ý nghĩa gì.

Nhưng họ vẫn nắm tay nhau, mũi chân di chuyển, vòng tay qua vai và bờ lưng của đối phương, giữa ánh sáng leo lắt của sàn khiêu vũ, họ tạo nên vầng hào quang đầy mê hoặc.

Tiếng piano trầm bổng êm tai, người trên sàn khiêu vũ tới tới lui lui.

Đông Văn Li ngây người cầm đ ĩa, ngẩn ngơ nhìn những bước nhảy kia.

Tiến lên, lùi lại, xoay tròn.

Ánh mắt của Đông Văn Li di chuyển theo ánh đèn và bước nhảy, dù cho cô đứng yên tại chỗ, nhưng bước chân trong trí tưởng tượng của cô vẫn di chuyển theo ánh đèn.

Trong trí tưởng tượng của cô, cô đã làm rất tốt, đứng trước mặt anh, nắm tay anh. Xương quai hàm của anh thẳng tắp, từng động tác của anh đều vô cùng lịch thiệp, nhã nhặn. Khi tiết tấu nhanh, cô có thể đối phó dễ dàng, bước nhảy rất chuẩn mực; lúc tiết tấu chậm, cơ thể của cô chậm rãi tựa vào bờ vai anh.

Mọi người trên sàn khiêu vũ đều biến mất, chỉ còn lại hai người.

Cô đã cao lên, có thể chạm tay vào bờ vai của anh, quần áo của cô không còn dính bùn đất của Sài Gòn, vải lụa xanh nhạt chạm vào âu phục trắng của anh.

Cô khẽ nghiêng đầu, không nhìn rõ ánh mắt của anh, chỉ nhìn thấy bờ môi anh.

Bờ môi mỏng xuất hiện trước mặt cô, cô không kiềm lòng được, muốn ghé đến chạm vào.

Đột nhiên bên ngoài nổi lên một cơn gió, sau đó có người kêu lên: Nổi gió rồi, mùa hè sắp kết thúc.

Vầng hào quang biến mất, cô nhìn ra cửa sổ, gió lớn đột nhiên gào thét trong đêm, một đàn ve sầu bay khỏi tán cây.

Cô ngây ngốc phát hiện ——

Mùa hè sắp kết thúc.

Vòng đời của ve sầu sắp chấm dứt.

Kỳ nghỉ khó quên nhất trong cuộc đời cô cũng phải qua đi.

Bình Luận (0)
Comment