Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 23

Toàn bộ sóng to gió lớn trong đời cô đều xảy ra trong kỳ nghỉ nóng bức và xa xỉ này.

Trong thời đại đó, học đại học chính là một loại xa xỉ phẩm đòi hỏi rất nhiều nỗ lực, Đông Văn Li tiếp tục theo đuổi xa xỉ phẩm này, bất chấp nỗi sợ hãi khi phiêu bạt qua đại dương, bởi vì cô biết đó là con đường công bằng nhất mà cô có thể đi.

Đông Cốc Châu còn đánh đổi cả mạng sống của mình vì chuyện này.

Đương nhiên, nếu biết trước kết cục như vậy, Đông Văn Li vẫn thấy hai cha con dành cả đời trông coi vườn hoa kia thì tốt hơn.

Nhưng không một ai có thể nghĩ đến kết cục này, cũng giống như không một ai có thể tưởng tượng được, cô và tiên sinh mà người người kính nể lại có một câu chuyện hoang đường.

Trường của cô ở Hà Nội, không ở Sài Gòn, cô chưa từng đến Hà Nội, nhưng cô đoán Hà Nội là thủ đô, sẽ khác với một thành phố cảng chào đón nhiều thương nhân nước ngoài tới lui mua bán. Nơi đó không có nhiều người nước ngoài như Sài Gòn, càng ít người Hoa như cô, ít người lai Âu Mỹ như Yên Yên, cũng ít thương nhân nước ngoài như tiên sinh.

Vì Ken đi huấn luyện, Nguyễn Yên cũng dự định ra Hà Nội tìm kiếm tài nguyên và cơ hội tốt hơn, cô ấy nói họ vẫn có nhau, sợ cái gì, dù sao cô cũng không có gì ở Sài Gòn, không đáng để lưu luyến.

Phải rồi, cô không có gì ở Sài Gòn.

Không có gia đình, không có nhà, không có nơi để về.

Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, đột nhiên cô nhớ đến ngày đó, dưới ánh hoàng hôn của Sài Gòn, anh vươn tay ra khỏi xe, lau nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô —— “Không phải là còn có tôi sao”.

Phải, anh chăm sóc cô, giúp đỡ cô, giải cứu cô, nói những lời làm trái tim người ta ấm áp, cô biết ơn từng thời khắc anh có mặt.

Nhưng thật ra không ai xem đây là câu chuyện cổ tích có thể kéo dài mãi mãi, bởi vì cô nhất định sẽ rời đi. Sài Gòn chỉ là một trạm dừng chân, đối với cô là như vậy, mà đối với tiên sinh cũng là như vậy.

Nhất là khi cô phát hiện, những hạt giống cảm xúc chôn sâu trong lòng cô đã bắt đầu nảy mầm, những món đồ của anh mà cô đang cất giữ vẫn chưa được trả lại cho anh, cô bắt đầu mộng tưởng về những khung cảnh hoang đường và vô thực, nhưng mỗi khi chạm vào cô, anh đều quân tử, lịch thiệp, chu đáo, lễ độ, ngay cả những lời đùa giỡn của anh cũng giống như người lớn đang trêu chọc một bạn nhỏ.

Nhưng mà, tiếng ve sầu ngày càng trầm thấp, làm người ta khổ sở ưu tư.

*

Đông Văn Li chia số tiền trên chi phiếu đã lấy từ Đông Diễm Hồng làm hai phần, phần lớn hơn dùng để chi tiêu cho tương lai, giữ lại phần nhỏ, đổi thành tiền mặt để tiêu dùng linh hoạt.

Sau khi cánh đồng hoa hồng bị lấy đi, cô quay lại Chợ Lớn mấy lần, cũng đi qua con đường nóng bức, ẩm ướt, đến cô nhi viện tìm Tango, cô quen gọi cậu ấy là Tiểu Đường.

Sài Gòn vào thu, ánh mặt trời vẫn gay gắt, chỉ khác mùa hè ở chỗ màn đêm xuống sớm. Chập tối là thời điểm Đông Văn Li thích ra khỏi nhà nhất, cô thích dẫn Lai Phúc đi dạo dưới hoàng hôn màu cam ở phía Tây. Lúc đó, bất kể thành phố trông như thế nào, đều biến thành khung cảnh trong một bức họa, chỉ chừa lại đường nét, làm người ta không cách nào nhìn ra mình đang tha hương nơi đất khách hay vẫn sống ở quê nhà.

Cô nhi viện xuất hiện ở nơi m3m mại nhất của ánh hoàng hôn.

Đông Văn Li đến đó, Tiểu Đường đang vác một cái thang cho mấy bạn nhỏ lấy con diều vướng trên cao.

Bên chân khiếm khuyết của Tiểu Đường không có lực, cậu ấy chỉ có thể đứng một chân trên chiếc thang gỗ cũ kỹ, một đám trẻ con bên dưới giữ thang cho cậu ấy, cậu ấy vươn tay bắt lấy con diều.

“Thêm một chút nữa, thêm một chút nữa.”

Cậu ấy vươn người hết cỡ, bàn tay vất vả lắm mới có thể chạm được đuôi diều, cậu ấy còn muốn nhảy lên một chút, nhưng đôi chân khiếm khuyết không đỡ được, cậu ấy không có lực.

Lai Phúc đứng bên dưới nhìn lên, nó hơi sốt ruột.

“Để chị.” Đông Văn Li bảo họ dừng lại, “Tiểu Đường, em xuống đi.”

Chàng thiếu niên vốn đang ra sức lấy con diều, nhìn xuống thấy người đang đi đến, lập tức nở nụ cười, “Chị A Li.”

Cậu ấy cười hồn nhiên.

“Mau xuống đây.” Đông Văn Li đứng dưới thang, lặp lại, “Đến lượt chị.”

“Em lấy được.” Chàng thiếu niên quay đầu lại, giống như muốn chứng minh với cô, đạp bàn chân không có lực một cái, Đông Văn Li cũng có thể cảm nhận được nỗi đau đớn.

Một giây sau, cậu ấy lấy được con diều, vẫy vẫy tay với cô: “Chị nhìn xem, em lấy được rồi.”

Cậu ấy cười hồn nhiên, leo xuống thang.

Mấy bạn nhỏ lấy được diều, vui vẻ chạy đi.

Một bà cụ tóc bạc, gương mặt hiền lành, bước ra khỏi cửa, bà ấy là viện trưởng của cô nhi viện.

Bà cụ viện trưởng cầm cây kéo trong tay, cười ha hả, nói bằng giọng Sài Gòn: “Đến lượt con, Tango.”

Tiểu Đường ngượng ngùng giải thích, dạo này viện trưởng cắt tóc cho họ, bạn nhỏ nào ở cô nhi viện cũng phải cắt tóc, cậu ấy vẫn chưa chịu cắt, e là hôm nay cậu ấy không thoát được.

Đông Văn Li thấy tóc của cậu ấy đã mọc dài để che đi vết sẹo, cô ngồi đó cong môi cười.

Viện trưởng đeo khăn choàng lên cổ của Tango, tóc cậu ấy xù như ổ gà, viện trưởng đeo kính lão.

“Con trai ngoan ngoan, ăn gạo nếp mềm mềm, cắt tóc cho cao cao…” Bà cụ chậm rãi đọc một bài đồng dao xưa cũ, rất giống tiếng chuồn chuồn đập cánh trên hồ sen vào lúc hoàng hôn.

Hình như bài đồng dao của bà cụ thôi miên được người nghe, Lai Phúc nằm dưới chân Đông Văn Li, nghe bài đồng dao đó, nó nhắm mắt ngủ một giấc.

Đông Văn Li ngồi trên ghế đá, bàn chân mang giày sandal trắng đá đất cát, ánh sáng trong trẻo phản chiếu trên sàn gạch màu xanh vàng, cô nheo mắt, nhìn thấy mấy chùm tóc rơi xuống vai của Tiểu Đường.

“Xong rồi.” Viện trưởng hài lòng tháo khăn choàng ra, “Tango của bà đẹp trai hơn rồi.”

Đông Văn Li nhìn thấy bà ấy đã cắt một bên tóc của Tiểu Đường, nhưng bên kia vẫn y như cũ, giống như bụi cây bị người làm vườn bỏ quên.

Nhưng hình như viện trưởng không phát hiện ra, bà ấy thu dọn đồ đạc, cười ha hả quay vào trong, bà ấy vui vẻ “chỉnh trang” và chúc phúc mấy bạn nhỏ xong, lại trở về chiếc ghế lắc lư dưới gốc cây.

Tiểu Đường nhìn mái tóc được cắt một nửa, lại quay đầu sang, ngượng ngùng cười: “Chị A Li, xin lỗi chị, dạo này viện trưởng nhớ nhớ quên quên, cũng không nhận ra được bao nhiêu người.”

Cô xoay người, nhìn viện trưởng.

Bà ấy ngả người dưới ánh hoàng hôn, trời chiều nhẹ nhàng đọng lại trên gương mặt in dấu tháng năm của bà ấy, bà ấy rất hiền hậu, giống như những việc bà ấy cần làm trong đời đều đã hoàn thành, thân thể của bà ấy có thể giao vào tay của Tử thần bất cứ lúc nào.

Giống như trên thế giới không còn đói rét, lang bạt kỳ hồ, chênh lệch giàu nghèo, sinh ly tử biệt.

Cô cũng hiểu tại sao Tango vốn chưa từng muốn cắt tóc, lại dễ dàng đồng ý cho viện trưởng cắt tóc.

Đông Văn Li nghĩ cô có thể dễ dàng chìm đắm trong sự lưu luyến và yên ả này vào những năm tháng hoàng hôn.

Vậy là cô quay đầu, cười thoải mái: “Tiểu Đường, phải làm gì với tóc của em bây giờ?”

Tiểu Đường gãi bên tóc còn nguyên, sau đó lại gãi bên tóc bị cắt, cười nói: “Không sao, có khi thế này cũng thời thượng.”

Đông Văn Li đề cử bản thân: “Hay là để chị thử?”

“Hả? Chị A Li biết cắt tóc sao?”

“Hửm ——” Đông Văn Li nghĩ ngợi một lát, “Trước đây chị từng học cắt tỉa cây cỏ.”

Hai người im lặng một hồi.

Sau đó bật cười cùng một lúc.

Vậy là Tiểu Đường lại đeo khăn choàng, thẳng lưng ngồi đó.

Đông Văn Li tìm một cây kéo, nhìn theo hình dáng bên kia, khua tay múa chân một chút, sau đó mới bắt đầu.

Mấy chùm tóc rơi xuống trước mắt của Tiểu Đường, đáp xuống bàn chân của người con gái bên cạnh. Cậu ấy nhắm mắt, lắng nghe tiếng kéo xột xoạt, giống như cây ngô đồng sẽ sinh trưởng tốt hơn vào mùa xuân năm sau.

“Chị A Li, nhà của chị ở Trung Quốc sao?” Chàng thiếu niên lên tiếng trước.

“Ừ.”

“Có thể kể về Trung Quốc cho em nghe được không?”

“Được.” Cô dừng lại một chút, giống như đang nghĩ ngợi,”Vậy chị nên bắt đầu từ đâu đây ——”

“Nghĩ đến cái gì thì nói cái đó.”

“Vậy chị sẽ nói đến điều chị đang nghĩ, quê nhà của chị nằm ở phía Đông của nền văn minh Hoa Hạ, có lịch sử năm ngàn năm, là một trong bốn nền văn minh cổ đại của thế giới.”

“Có diện tích chín triệu sáu trăm ngàn ki lô mét vuông, hơn một ngàn năm trăm nhánh sông, phía Bắc có Mạc Hà ngàn dặm tuyết bay, phía Tây có cao nguyên Pamir rộng lớn, phía Nam có bãi ngầm James sóng biển dâng trào, phía Đông có sông Ussuri…”

“Sa mạc Đôn Hoàng, Vạn Lý Trường Thành, thơ Đường thơ Tống, bút mực đỏ xanh (*)…”

(*) Nguyên văn là “bút mặc đan thanh”, đề cập đến hội họa. “Đan” là màu đỏ son, “thanh” là màu xanh, là hai màu sắc thường được sử dụng trong hội họa cổ đại của Trung Quốc.

“Tiểu Đường, chị kể không hết, nơi đó quá đẹp. Nếu như có cơ hội, em nhất định phải đến đó ngắm nhìn.”

Chàng thiếu niên ngồi đó say đắm trong lời lẽ của cô, tưởng tượng ra non sông tráng lệ, lãnh thổ rộng lớn… Nếu như có cơ hội, cậu ấy nhất định sẽ đi ngắm nhìn đất nước của cô, quê nhà của cô.

“Dạ.”

Cậu ấy mở mắt ra, thấy cô gái và chó con sánh vai nhau ngồi đối diện cậu ấy, vui vẻ nhìn cậu ấy, cậu ấy còn tưởng cô biết ma thuật, có thể chữa lành vết sẹo trên mặt cậu ấy.

“Tango nhà mình thật đẹp trai.” Cô dùng giọng điệu giống như viện trưởng vừa rồi, tán dương cậu ấy.

Da mặt của cậu ấy nóng lên, nhìn thấy bản thân mình phản chiếu trong thau nước rửa mặt. Cắt tóc xong, vết sẹo trên mặt vẫn còn, nhưng trông cậu ấy tươi trẻ hơn nhiều.

“Buổi tối còn đi bán đúng không?” Đông Văn Li hỏi.

“Dạ, phải đi.”

Vậy là Đông Văn Li theo cậu ấy ra cửa.

Hoàng hôn dần dần khuất bóng.

Hai người họ đều chưa ăn tối, Đông Văn Li bẻ nửa chiếc bánh ngọt trong túi vải, đưa cho cậu ấy, hai người họ ngồi xổm bên đường.

Đông Văn Li nhai bánh, chờ đợi người mà bản thân mình phải đợi.

Đúng là không bao lâu sau, hai tên lưu manh đi đến từ phía đối diện. Lúc nhìn thấy Đông Văn Li, Thanh Long rút điếu thuốc trong miệng ra, “Chậc, chị hoa, lâu rồi không gặp, không nhận ra chị luôn đấy, nếu chị sửa soạn bản thân sớm một chút, anh em bọn tôi đã không phạm phải sai lầm lớn với một cô gái xinh đẹp như vậy rồi!”

Hôm nay Đông Văn Li ăn mặc nhẹ nhàng, thoải mái, không nhem nhuốc như trước đây.

Đông Văn Li không trả lời bọn chúng, chỉ lấy mấy tờ tiền từ trong túi vải.

“Ừ.”

Hai anh em vốn vô lại, bây giờ nhìn thấy lại cứng đờ, sau khi xác nhận Đông Văn Li cầm mấy tờ tiền mệnh giá lớn trong tay, bọn chúng trợn mắt, vội vàng cầm tiền: “Chậc, chị Hoa, chị lên chức à?”

Đông Văn Li mặc kệ lời này, nói thẳng: “Sau này tôi không ở đây, các anh có thể giúp tôi chăm sóc Tiểu Đường được không?”

Lúc hai tên côn đồ nhìn thấy tiền, không biết chúng còn nghe Đông Văn Li nói hay không, chúng cầm tờ tiền đưa đến chỗ có ánh sáng để xem là thật hay giả: “Được, được, chị yên tâm, từ giờ tôi sẽ bảo vệ thằng nhóc này.”

Mặc dù bọn chúng nói vậy, Đông Văn Li vẫn không yên tâm, cô xoay người lại.

Chàng thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi trước mắt còn không cao bằng cô, cậu ấy gầy gò, hai má hóp vào, lại chân thành nhìn cô.

Thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi bình thường đạt được thành tích cao nhất định phải vào trường cấp ba thật tốt, nhưng chàng trai nghịch ngợm, bướng bỉnh lại xưng vương trên địa bàn này, nếu không phải vì trời sinh đôi chân què quặt, hẳn là tinh thần của cậu ấy cũng vô cùng hăng hái.

Cô lấy một chiếc túi giấy từ trong túi vải, nhìn ba người đối diện đang mừng rỡ, cô đi đến dưới mái hiên, cúi người nói với Tiểu Đường đang nhai nửa chiếc bánh: “Tiểu Đường, trong đây có một ít tiền, em cầm lấy đi, phòng trường hợp khẩn cấp, nếu có người bắt nạt em…”

Cô định nói “thì đánh lại”, nhưng lời vừa đến môi lại biến thành “thì bỏ chạy”.

Cuối cùng chàng thiếu niên trước mặt mới hoàn hồn, hóa ra cô sắp rời đi, cô đến đây để nói lời tạm biệt, cậu ấy không nhận, chỉ chân thành hỏi cô: “Chị A Li, chị đi đâu thế?”

“Chị sắp rời khỏi Sài Gòn.”

“Chị sẽ quay lại chứ?”

“Không nói trước được.” Đông Văn Li lắc đầu, “Cầm lấy số tiền này trước đi, sau này chị sẽ nghĩ cách giúp em trang trải tiền học phí.”

Cô đã tìm hiểu, khoa Ngoại ngữ có tạo cơ hội cho sinh viên làm biên phiên dịch, mặc dù hiện tại cô không có nền tảng về ngoại ngữ, nhưng chỉ cần cô cố gắng hết mình, mặc dù khả năng của cô không đạt đến trình độ phiên dịch, nhưng vẫn có thể biên dịch. Cho dù có phải vừa học vừa biên dịch, thật ra cũng chỉ cần bỏ ra thêm một chút xíu công sức.

Tiểu Đường có khả năng tự sống một mình, cô chỉ cần giúp cậu ấy trả tiền học phí là được.

Tiểu Đường ngẩng đầu, nói, “Chị, học hay không học đối với em đều không quan trọng, em quá tuổi đi học rồi, theo không kịp.”

“Rất quan trọng.” Cô nhét số tiền kia vào hộp gỗ của cậu ấy, “Chị sẽ gửi tiền về, mỗi cuối tháng, em cứ ra bưu cục, dù ít hay nhiều, chị đều sẽ gửi tiền về, em học trường công hay trường nghề đều được, vẫn tốt hơn là mỗi ngày phải ra đường bán hàng.”

Cuối cùng cậu ấy nhận lấy chiếc túi giấy, hỏi cô: “Chị, chị A Li, chị giúp em là vì thương hại em sao?”

Đông Văn Li ngây người, cô giúp Tiểu Đường là vì thương hại cậu ấy sao? Cũng giống như tiên sinh giúp cô là vì thương hại cô à?

Cô không biết có nên phủ nhận hay không.

Có lẽ vậy, bản chất tự nhiên của con người là đồng cảm với kẻ yếu, thương xót người bệnh tật, khiếm khuyết.

“Tiểu Đường, chúng ta là bạn, chị hy vọng em sống tốt.”

“Em hiểu rồi.” Chàng thiếu niên rũ mắt, bình tĩnh nói, “Em sẽ đợi chị gửi tiền về.”

Ánh mắt của cậu ấy hướng về phía Lai Phúc, cậu ấy lại hỏi: “Còn Lai Phúc, chị đi rồi, nó phải làm sao bây giờ, nó sẽ lang thang sao?”

Đông Văn Li lắc đầu: “Không biết tiên sinh có bằng lòng nuôi nó một thời gian hay không, đợi sắp xếp ổn thỏa, chị sẽ đến đón nó.”

“Em nghĩ tiên sinh sẽ bằng lòng, hẳn là ở nhà của tiên sinh sẽ rất tốt.”

Cô cười: “Có tốt chị cũng đi.”

“Mỗi người là một cá thể độc lập, không thể vĩnh viễn dựa dẫm vào nhau, không thể vĩnh viễn sưởi ấm nhau.”

Hoàng hôn phủ nắng lên mặt chàng trai đang ngẩng đầu, cậu ấy nhìn bóng dáng thiếu nữ ngược chiều ánh sáng đang nói ra lời này.

Cậu ấy cầm quyển “Hải Tử Thi Tập” bằng tiếng Việt trong tay.

Cậu ấy không đọc nhiều sách, cũng chưa gặp qua nhiều cảnh đời, nhưng cậu ấy tin tưởng lời cô nói, không chút nghi ngờ.

“Mỗi người là một cá thể độc lập, không thể vĩnh viễn dựa dẫm vào nhau, không thể vĩnh viễn sưởi ấm nhau.”

Cô nói cô là người Trung Quốc, lớn lên trên lãnh thổ rộng chín triệu sáu trăm ngàn ki lô mét vuông.

Trong thâm tâm, cậu ấy nghĩ:

Muốn trở thành núi cao, trở thành dòng chảy, trở thành biển khơi dũng cảm.

Bình Luận (0)
Comment