Quãng thời gian còn lại, Đông Văn Li có thể đếm trên hai bàn tay.
Mùa thu Sài Gòn thật ra cũng không khác mùa hè là mấy, chỉ là thỉnh thoảng có mấy cơn mưa to dập tắt hơi nóng bốc lên từ mặt đất.
Đêm mưa qua đi, Đông Văn Li ngồi trước cửa sổ mái, trên bàn vẫn là quyển “Hải Tử Thi Tập” mượn từ tiên sinh, cô ngẩng đầu nhìn mấy cánh hoa hồng trong vườn tàn lụi giữa đêm mưa.
Cô cầm lấy cây bút, dựa vào cảm giác của mình, bắt đầu học viết vài thứ.
Cô thích viết hơn nói. Lời nói biểu đạt không rõ ràng, chữ viết thì không như vậy, chúng chậm rãi trôi trong cuộc đời cô, ghi chép lại vô số cảm xúc trong dòng chảy lịch sử dài đằng đẵng, xoa dịu tình cảm khó nói trong lòng mỗi người.
Thời gian sống ở Chợ Lớn dường như đã trôi qua thật lâu, ngòi bút bén nhọn xuyên qua mặt giấy, để lại vết hằn sâu thẳm trên mặt sau.
Đông Văn Li mở ngăn kéo, bên ngoài gió thổi hoa rơi, chỉ có hoa hồng khô mà cô đã làm còn nằm yên tĩnh trên mặt bàn.
*
Sau khi trời quang mây tạnh, rất nhiều người bắt đầu ra ngoài.
Đông Văn Li biết thỉnh thoảng sẽ có tiệc trà chiều trong vườn hoa hồng của trang viên, cô nghe thím Nại nói là tiên sinh cho cô Lyrisa tổ chức.
“Dù sao bãi cỏ trong vườn hoa hồng cũng trống trải, tiên sinh không thích ồn ào, thường xuyên vắng mặt, trang viên rất vắng vẻ, cho nên tiên sinh cho cô Lyrisa tổ chức tiệc cũng không có gì xấu…”
Lần trước Đông Văn Li nhìn thấy cô Lyrisa, cô ấy mặc một bộ đầm dạ hội màu đỏ rượu, đính kim cương, nhẹ nhàng khiêu vũ ngay trung tâm của sàn khiêu vũ, mỉm cười nhìn người đàn ông kiêu ngạo, lịch thiệp trước mặt.
Cô ấy thật sự rất đẹp, đẹp đến mức lúc trước Đông Văn Li và Nguyễn Yên đi ngang qua mấy tấm poster bên ngoài rạp phim, họ luôn thẫn thờ ngẩng đầu nhìn, Nguyễn Yên dập điếu thuốc trong tay, giẫm dưới chân, chửi bậy: “Mẹ nó, sao thế giới này lại có một người phụ nữ đẹp như vậy chứ!”
Kể từ sau khi Đông Văn Li trang trí tiệc trà lần trước, thím Nại cũng không còn phiền muộn chuyện bày trí ngoài trời, cho nên lúc Đông Văn Li muốn giúp, thím Nại đồng ý không do dự.
Đông Văn Li nghe nói rất nhiều khách mời hôm nay là ngôi sao điện ảnh, cho nên cô tỉa cành rất cẩn thận, sợ họ bị gai đâm. Thím Nại còn phải dặn dò người giúp việc cẩn thận, khách quý càng không được lơ là.
Buổi chiều, mấy cô gái ngồi dưới bóng râm trên bãi cỏ. Người đang mặc váy trắng ngồi chính giữa tất nhiên là Lyrisa, chiếc nón kiểu Pháp của cô ấy đính một lớp vải lưới, cô ấy đeo găng tay trắng, bên cạnh có một chiếc quạt điện chứa đầy đá lạnh, cô ấy nhã nhặn ngẩng đầu, đưa ly cà phê đến bên miệng.
Bữa tiệc này được tổ chức cho Amber, cô ấy là người mới, vừa đóng vai chính trong một bộ phim điện ảnh, sau khi ra mắt đã nhận được tiếng vang lớn.
Amber cầm ly cà phê pha tay đến trước mặt Lyrisa, cảm ơn cô ấy đã hỗ trợ người mới.
Lyrisa mỉm cười cầm lấy, nói là do bản thân Amber tự cố gắng.
Mấy cô gái bắt đầu giành nhau lên tiếng:
“Amber đương nhiên là chăm chỉ, lại có tài, nhưng nếu không nhờ Lyrisa giúp đỡ, cô ấy cũng không thể vào vai nữ chính, dù sao tình hình thị trường hiện tại, làm phim quá tốn kém, nhà đầu tư đã ít, nhà đầu tư sẵn sàng nâng đỡ người khác còn ít hơn.”
“Là do Amber chăm chỉ, có tài, tôi chỉ đề cử thôi.” Cô Lyrisa trả lời.
“Cô nói như vậy, tôi cảm thấy thật xấu hổ, dù sao cô cũng là nhà sản xuất, cảm ơn cô đã đề cử.” Amber lấy lòng.
“Đây là lần đầu tiên tôi làm nhà sản xuất, bộ phim này có thể thành công cũng là nhờ công lao của mọi người.”
“Lyrisa, cô nói vậy là khiêm tốn rồi, nếu không có cô, sẽ không có ai đầu tư vào bộ phim này.”
“Phải, là vì Lyrisa nhà mình có tiên sinh làm chỗ dựa.”
“Đúng vậy, vườn hoa hồng này, bất cứ lúc nào cũng được mở ra cho Lyrisa, lần trước tôi đi cùng ngài đại sứ cũng không vào được nơi này, hôm nay đi cùng Lyrisa, có thể dạo bước khắp nơi hưởng thụ vườn hoa, cô biết không, cả Sài Gòn này đâu có bao nhiêu người được làm khách trong vườn hoa của tiên sinh.”
“Ai bảo Lyrisa nhà mình tài năng, xinh đẹp như vậy làm gì.”
Đông Văn Li đứng một bên, nghe lời họ nói như vậy, cô nhìn về phía Lyrisa, cô ấy thật sự rất đẹp, hàng mày dài mỏng manh, màu son cổ điển trông rực rỡ như được hoa mơ nhuộm đỏ dưới nắng hè chói chang.
Còn có hai cô gái ăn mặc xinh đẹp đang nghiền cây bóng nước, cho miếng tạo màu vào cối, lại cho cánh hoa tươi vào, sau khi giã ra nước, họ dùng cọ mềm quét lên tay cô ấy để tạo màu.
Màu đỏ nhuộm vào bàn tay của cô ấy, làm ngón tay thon dài càng trở nên mềm mại hơn.
Cô ấy duyên dáng uống một ngụm cà phê, nhẹ nhàng mắng họ: “Tiên sinh cho tôi ghé đến nơi này là vì tiên sinh rộng lượng, nhân từ, không được nói như vậy nữa.”
Vậy là hai người họ nhẫn nhịn nói “Được rồi”, sau đó lại bắt đầu trò chuyện chủ đề khác.
Họ nói chuyện quần áo, tóc tai, phong cách thời trang đến chạng vạng tối, mãi đến khi họ rời đi, Đông Văn Li mới tách bó hoa ra.
Cô bận bịu làm việc, lại nghe sau lưng có người nói:
“Hoa rất đẹp.”
Đông Văn Li không nghĩ Lyrisa vẫn chưa rời đi, cô tránh sang một bên, dùng tiếng Việt trả lời cô ấy, “Thật xin lỗi, tôi không biết các cô chưa xong.”
“Bọn tôi xong rồi.” Dáng vẻ của cô ấy rất tốt bụng, cô ấy đi đến bên cạnh bó hoa, nói, “Cô đã đến rất nhiều bữa tiệc xã giao thượng lưu sao?”
“Cô chê cười tôi rồi, tôi bán hoa ven đường, không có cơ hội đến tiệc xã giao thượng lưu.”
“Nhưng tôi thấy cô sắp xếp hoa theo kiểu dáng thời thượng nhất, cũng là kiểu dáng phổ biến trong tiệc xã giao thượng lưu.”
“Nói đến chuyện này.” Đông Văn Li cười ngượng ngùng, “Lúc bán hoa, tôi thường đi qua khu nhà giàu, nhìn thấy kiểu dáng của những bó hoa người ta vứt trong thùng rác, tôi nghĩ chúng thật mới lạ, thật đặc biệt, vậy là tôi ghi nhớ.”
“Như vậy là có thể làm lại được sao?”
Đông Văn Li sửng sốt: “Là tôi vụng về học đòi đúng không, cô Lyrisa.”
“Không có, cô làm rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn hoa mà tôi nhìn thấy trong mấy bữa tiệc.”
“Cảm ơn cô.”
Đông Văn Li cảm ơn lời khích lệ của cô ấy, cô cảm nhận được lời khích lệ đó vô cùng chân thành.
“Cô vẫn luôn sống trong trang viên này sao?”
Đông Văn Li ngây ngốc một hồi, sau đó khéo léo trả lời: “Chưa đến một tháng.”
Người phụ nữ đối diện gật đầu.
Đông Văn Li lại giải thích: “À, tôi sắp rời đi rồi, cô Lyrisa, tôi sẽ không ở đây quấy rầy lâu.”
Cô nói ra lời này nghe hơi áy náy, còn hơi câu nệ, Lyrisa cười nói, “Không sao.”
“Nghe khẩu âm của cô, cô không phải là người Sài Gòn đúng không?”
“Tôi là người Trung Quốc.”
“Người Trung Quốc sao? Đến Sài Gòn làm gì, kinh doanh à?”
Đông Văn Li không nói nhiều, chỉ gói gọn trong một câu: “Tôi đến đây để đi học.”
“Ồ, học cái gì?”
“Tiếng Pháp.”
Sau khi nghe lời này, cô ấy dừng lại một lát, sau đó nói: “Ngành này rất tốt, sau này đi theo tiên sinh sẽ rất hữu ích.”
Cô ấy mập mờ phỏng đoán cô đi theo tiên sinh.
Lời này chứng minh nhiều lời đồn đoán về họ.
“Cô hiểu lầm rồi.” Cô lắc đầu, “Tiên sinh không phải là người mà tôi có thể ỷ lại được, tôi học tiếng Pháp cũng không phải vì ngài ấy.”
Cô gái trước mặt không kiêu ngạo cũng không tự ti.
“Xin lỗi.” Lyrisa lên tiếng.
“Không sao.” Cô nói.
Lyrisa ngẩng đầu, nhìn cô thật kỹ lưỡng, gương mặt của cô rất xinh đẹp, đuôi mắt rũ xuống, mang theo dáng vẻ thiếu nữ ngây thơ đáng yêu, nhưng khi không để lộ biểu cảm nào lại trông rất lạnh lùng, đường nét gương mặt rất đẹp, không cần trang điểm lộng lẫy để che giấu như cô ấy.
Cuối cùng, ánh mắt của cô ấy hướng về phía chiếc váy mà cô bé đang mặc, váy lụa mỏng tay bồng màu trắng, rất vừa vặn, tóc buộc cao.
Cô ấy nhận ra, chiếc váy này là do dì Lai may.
Toàn bộ Sài Gòn, chỉ có mình dì Lai là có thể may một bộ quần áo mất mấy năm trời, mà vẫn có thể năng suất đến vậy.
Tiên sinh luôn chú trọng đầu vào, đầu ra và nghiên cứu tạo lợi nhuận, cô ấy chưa từng nhìn thấy người nào ra sức lấy lòng một cô gái không gốc gác mà không đòi hỏi sự đền đáp.
*
Mấy ngày sau, tiên sinh từ Pháp trở về, được mời đến dâng hương ở chùa Di Sơn.
Anh cũng đầu tư một chút vào lĩnh vực điện ảnh, phim điện ảnh vừa ra mắt là do anh ủy quyền cho Lyrisa làm nhà sản xuất, tham gia đầu tư làm phim.
Tiếng tăm và doanh thu của bộ phim này rất tốt, sau khi đạt được thành tích, cả đoàn làm phim đến chùa Di Sơn để tạ ơn, tiên sinh cho Lyrisa mặt mũi, đã đồng ý lời mời đi đến đó.
Xe của tiên sinh chạy thẳng đến sân bay, lúc đi ngang qua trang viên cũng không vào, chỉ bảo thím Nại nói với Đông Văn Li, mùa hè trên núi Di Sơn hơi lạnh, còn có mấy đàn khỉ, nhờ thím Nại hỏi cô có muốn đi xem cảnh mới không.
Đông Văn Li vội vàng đi ra, phát hiện ngoài tiên sinh còn có Lyrisa đứng cạnh chiếc xe đỗ ven đường, họ cùng nhau đứng dưới tán cây đợi cô.
Tiên sinh nhìn thấy cô đi đến, còn chưa nói chuyện điện thoại xong, đã hất cằm về phía cô: “A Li, lên xe trước đi.”
Đông Văn Li nghe lời, chờ tài xế mở cửa xe, cô vòng qua đằng sau ghế lái, vào hàng thứ hai, nép sang một bên.
Sau khi người bên ngoài cúp máy, Lyrisa mới lên xe. Lúc giày cao gót thanh mảnh của cô ấy chạm vào chiếc thảm lót bằng lông, Đông Văn Li nhìn thấy bàn tay đang đeo găng của cô ấy đặt trên mu bàn tay của anh.
Ánh mắt của Đông Văn Li khẽ né tránh.
Cô biết sự lễ độ và lịch thiệp của anh chưa từng dành cho riêng cô.
Cửa xe không đóng, anh áy náy hỏi mình hút hết điếu thuốc thì có phiền không.
Xung quanh im ắng, tất cả kính xe đều chưa kịp nâng lên.
Gió nóng từ bốn phía lùa vào xe.
Gió luồn qua dưới chân, váy của Đông Văn Li bị thổi lên, cô đưa tay giữ lấy, nhưng chiếc váy luôn làm người ta phiền lòng, phấp phới không ngừng.
Vậy là người trước mặt dập điếu thuốc trong tay, đợi một lát, sau đó bảo tài xế nâng kính lên.
Tiếng gió rì rào biến mất, trong xe im lặng, không ai lên tiếng.
Lyrisa chào hỏi Đông Văn Li trước: “Cô A Li, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Xin chào cô.” Đông Văn Li trả lời.
“Hửm? Hai người gặp mặt khi nào?” Anh ngồi trước mặt Đông Văn Li, thuận miệng hỏi.
“Mấy ngày trước, tôi đến vườn hoa hồng mở tiệc trà.” Lyrisa cười đáp.
Đến lượt người đàn ông im lặng.
Vào thời khắc đó, không hiểu tại sao không khí xung quanh lại ngưng đọng.
Lát sau, Đông Văn Li nghe người trước mặt chậm rãi nói: “Vườn hoa hồng thuộc về A Li, sau này cô muốn đến đó thì phải được cô ấy đồng ý trước.”
Anh nói bằng tiếng Trung.
Đông Văn Li ngồi đó ngơ ngác, không ngờ anh còn nhớ rõ lời hứa của họ vào đêm ngà ngà say đó.
Đông Văn Li nhìn thấy Lyrisa không có biểu cảm gì, trợ lý ngồi trên ghế phụ phiên dịch lại cho cô ấy, sau đó cô ấy quay đầu, lịch sự, chân thành nói với Đông Văn Li: “Xin lỗi, cô A Li.”
Đông Văn Li vội vàng lắc đầu: “Không, không cần, xin cô…xin cô cứ tự nhiên.”
Cô nói xong lời này, trong xe lại yên tĩnh.
Cô liếc mắt nhìn anh, anh nhắm mắt lại, sau đó cũng không còn động tĩnh gì.
Đông Văn Li không dám phá vỡ sự yên tĩnh này ——
Tựa như sự tĩnh lặng này là trạng thái bình thường trong cuộc sống của anh, ngoại trừ những lúc ở bên cô.
*
Đến núi Di Sơn đúng lúc một cơn mưa vừa qua đi, hơi nước mịt mờ che phủ ngôi chùa trên đỉnh núi, chỉ có vài vị khách hành hương.
Đông Văn Li đứng bên ngoài ngôi chùa, cô không hiểu nghi thức và quy tắc dâng hương trong chùa, cô bắt chước tăng nhân trong chùa, dâng ba nén hương lên cao, sau đó c ắm vào lư hương.
Không khí tràn ngập khói hương, xuyên qua làn khói đó, cô nhìn thấy anh cùng đạo diễn và nhà sản xuất đứng dưới cây bồ đề ngoài cổng, đang nói chuyện gì đó, lúc nói chuyện, anh mở hộp thuốc bằng gỗ đàn hương, lấy ra một điếu thuốc dài, ngậm trong miệng, sau đó đưa tay sờ túi, hình như là đang tìm gì đó.
Lúc anh cúi đầu, một ngọn lửa tỏa ra trước mặt anh, người phụ nữ rạng rỡ trước mặt đưa bật lửa cho anh.
Anh hơi bất ngờ, nhưng không từ chối.
Anh cúi đầu, gò má tham lam hóp vào, sau đó, một làn khói chậm rãi như khói hương trong chùa bao phủ thân thể anh.
Dáng vẻ thỏa mãn rất khác với sự nguy hiểm lúc anh dâng hương lên cao, nhắm mắt thành kính cầu nguyện trong chính điện.
Làm Đông Văn Li nhớ đến điếu thuốc mà anh đã đưa đến miệng của người khác trên du thuyền.
Cô nghe mấy cô gái xinh đẹp đi cùng nói tiên sinh là chỗ dựa của Lyrisa, còn có người ngốc nghếch hỏi chỗ dựa là gì. Cô nghe họ đùa giỡn với nhau, nói chỗ dựa có nghĩa là tình nhân.
Chỗ dựa có nghĩa là tình nhân sao?
Cô nhớ đến ngày đó anh chặn trước mặt cô, hỏi anh có đủ tư cách làm chỗ dựa cho cô không, người đối diện sợ đến mức không dám thở mạnh, đương nhiên cô biết rõ, anh quá đủ tư cách làm chỗ dựa của cô.
Cũng giống như khi cô nói không còn nhà để về, anh lau nước mắt cho cô, nói không phải còn có anh sao, cho cô dựa dẫm vào anh.
Nhưng anh hút xong điếu thuốc kia, bước vào nhân gian, cách nửa bức tường, người ta cũng không dám liếc mắt nhìn lần nữa.
Anh nhận lấy chuỗi tràng hạt mà nhà sư đưa, chắp tay lại, đưa l3n đỉnh đầu, nhắm mắt lắng nghe.
Lúc cúi đầu, trường sam (*) khẽ nhúc nhích.
(*) Là loại áo choàng bên ngoài được Phật tử, đạo tràng sử dụng khi đi lễ chùa.
Anh nói vườn hoa là của cô, sau này anh là chỗ dựa.
Nhưng nghĩ đến hai chữ “tình nhân”, cơ thể cô lại khẽ run rẩy.
Cô đứng trước mặt Đức Phật thiêng liêng, phát hiện ra phàm tâm (*) của mình.
(*) Nghĩa là tâm thức của một kẻ phàm, của một người tầm thường.
Ý nghĩ đó méo mó, biến dạng, cô kính trọng anh vì anh là người lớn, tôn thờ anh vì anh từ bi như Đức Phật, mấy lần ra tay giúp đỡ cô, vậy mà cô lại nảy sinh tâm tư khó đoán như vậy.
Anh lại cúi đầu.
Trong tiếng tụng kinh trầm thấp của tăng nhân, cô nhìn tượng Phật vàng đối diện, lơ đãng nghĩ, nếu như có một ngày anh đổ mồ hôi đưa điếu thuốc cho cô ——
Có phải cô cũng cô đấm ăn xôi mà hưởng thụ như người khác không?