Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện, lòng bàn tay của Đông Văn Li toát mồ hôi.
Cũng may, ngôi chùa trên núi đông nghịt người, không ai phát hiện ra những gợn sóng trập trùng trong lòng cô. Cô tránh đám đông, băng qua lối đi nhỏ lát đá xanh, tìm một nơi yên tĩnh.
Đoàn phim đi đến chỗ trụ trì làm nghi thức tạ ơn, Đông Văn Li đã biết tiên sinh sẽ đi cùng. Ngôi chùa này rộng lớn, đi hết một vòng mất nửa ngày, chi bằng cô chờ họ ở nơi này.
Mặt sau của ngôi chùa còn yên tĩnh hơn mặt trước, cô lần theo bậc thang, đi đến nơi cao hơn, nhìn từ trên xuống.
Ngọn núi mênh mông, kéo dài ngàn dặm, có lẽ là vì mọi người tin tưởng và đã quen nhìn thần Phật, trong chùa có rất nhiều bàn thờ thần Phật lớn nhỏ khác nhau, nếu không phải bên dưới có khắc tiếng Việt, thậm chí cô còn tưởng mình đang đứng ở Lĩnh Nam, đứng ở Quảng Châu.
Sau khi sương mù che phủ ngôi chùa bắt đầu tản ra, Đông Văn Li mới phát hiện mình đã vô thức đi đến phòng thiền trong sân sau của ngôi chùa, nơi này vắng người hơn mặt trước, cô đoán đây là nơi các tăng nhân nghỉ ngơi.
Đông Văn Li đang định quay lại, đột nhiên có gì đó nhảy ra trước mắt. Lát sau, Đông Văn Li nghe thấy một tăng nhân râu tóc bạc phơ phía sau lưng lẩm bẩm gì đó.
Đông Văn Li nhìn thấy cái đuôi dài của sinh vật kia lướt qua, cộng thêm lời của vị tăng nhân già, tay chân chậm chạp kia thì hiểu ngay, đó hẳn là con khỉ nhỏ đi trộm cắp đồ của người ta.
Tăng nhân không đuổi kịp nó.
“Dừng lại.” Đông Văn Li lập tức đuổi theo.
Con khỉ nhỏ đang chạy phía trước, nghe thấy giọng của cô thì dừng lại, nhưng nó chỉ quay đầu, nhếch mép, lắc lắc món đồ trên tay, giống như đang khoe chiến tích.
Đông Văn Li nhíu mày, ra sức đuổi theo nó.
Mỗi lần sắp bắt được, con khỉ nhỏ phá phách lại chạy đi mất, giống như đang cố ý trêu chọc cô.
Đông Văn Li hối hận vì không dẫn theo Lai Phúc, không thì cô đã có thêm sự giúp sức.
Vất vả một hồi, cuối cùng, dường như con khỉ nhỏ chạy cũng mệt, nó đứng trên tảng đá, tò mò nhìn cô.
Đông Văn Li đứng chống tay lên đầu gối, thở hồng hộc, thấy nó ngừng chạy, cô thẳng lưng, đưa tay ra: “Đưa cho tao.”
Lúc này Đông Văn Li mới phát hiện nó cầm một chuỗi hạt bồ đề màu xanh trắng, có hoa văn hình bông sen hiếm thấy, rất xinh đẹp. Đông Văn Li đoán hẳn là chuỗi hạt kia rất hiếm có, cho nên mới khiến cho vị tăng nhân lớn tuổi không màng chuyện thế gian phải đuổi theo như vậy.
Cô vươn tay ra, con khỉ ngơ ngác nhìn cô.
Đông Văn Li phát hiện vừa rồi mình nói tiếng Trung, vậy là cô chuyển sang tiếng Việt, lặp lại: “Khỉ nhỏ, đưa cho tao.”
Con khỉ nhỏ xíu, có lẽ chỉ là một đứa nhỏ chưa lớn, rất nghịch ngợm, phá phách, thấy Đông Văn Li đưa tay ra mấy lần, nó giơ tay qua đỉnh đầu, đứng trên tảng đá.
Tảng đá nằm trên sườn núi, cánh tay của nó duỗi lên cao hơn tầm với của Đông Văn Li.
Đông Văn Li ra sức giật lấy, nhưng nó rất ranh mãnh, mỗi lần cô nhảy lên, nó lại vươn tay cao hơn, còn đắc ý kêu lên.
Đông Văn Li bị một con khỉ vị thành niên xem thường chiều cao, tức giận hết sức.
Cô ra sức giành lại mấy lần nhưng không thành công.
Con khỉ nhỏ không nhúc nhích, còn làm mặt xấu.
“Mày!”
Đông Văn Li chống hông, ngẩng đầu, bắt đầu uy hiếp nó: “Khỉ nhỏ, tao là người, mày là khỉ, xét từ góc độ thuyết tiến hóa, tao văn minh hơn mày một chút, cho nên tao không đánh nhau với mày. Bây giờ tao cho mày một cơ hội, mày ngoan ngoãn giao chuỗi hạt ra đây, tao sẽ tha thứ cho tội ăn cắp và chê cười chiều cao của tao, nếu không…”
Nó tròn mắt nhìn cô, hình như cũng hiểu chút chút, nó áp tay vào hai bên người, nghiêng đầu tò mò, không biết đang nghĩ gì.
Đông Văn Li thấy con khỉ hạ cánh tay xuống, tưởng đây là cơ hội tốt, cô khẽ vươn tay giành lấy, nhưng không ngờ con khỉ nhỏ lại nhanh hơn cô, nó nhanh nhẹn giơ tay lên, sau đó nhìn Đông Văn Li, phấn khích kêu lên.
Đông Văn Li:…
Nó đang chơi đùa với mình à?
“Mày!” Đông Văn Li bị chọc tức, lúc cô định liều mạng chiến đấu với nó, một bàn tay xuất hiện bên cạnh cô, nắm chặt cổ của con khỉ.
Con khỉ nhỏ còn chưa kịp phản ứng đã bị đ è xuống tảng đá, nó giương nanh múa vuốt muốn thoát ra, nhưng sức lực của người đàn ông quá mạnh mẽ, con khỉ gầy gò nhỏ xíu bị ấn đầu xuống, không cách nào thoát được.
“Buông ra.” Anh lớn giọng.
Con khỉ nhỏ mở to mắt, không nhúc nhích, giả chết.
“Buông ra.” Anh lặp lại, tiếp tục đè nó xuống, tăng thêm sức lực.
Con khỉ giãy dụa mấy lần cũng không thoát ra được, chỉ có thể ném chuỗi hạt bồ đề trong tay.
Đông Văn Li vội vàng nhặt lên, phủi bụi, sau đó nắm chặt trong tay.
Lúc này anh mới buông tay, con khỉ nhỏ vừa chạy vừa kêu mấy tiếng.
Đông Văn Li quay đầu, không biết tiên sinh đã đến từ khi nào, cô chào hỏi: “Tiên sinh, sao ngài lại đến đây?”
“Buổi sáng đã cảm thấy cô không tập trung, vừa rồi lại thấy cô lén la lén lút, vậy là tôi đi theo nhìn xem.” Anh nhẹ nhàng trả lời, đứng trên bậc thang nhìn cô, nói, “Tôi tìm cô hai lần nhưng không thấy, hóa ra là bị khỉ bắt nạt ở đây.”
Bị khỉ bắt nạt, Đông Văn Li đã không vui, anh còn nói như vậy, cô không thể không biện minh: “Tôi chỉ giả heo ăn thịt hổ (*) thôi.”
(*) Là thành ngữ tiếng Trung, ẩn dụ cho việc lập mưu để đánh lừa, giả vờ yếu đuối để đối phương phớt lờ, rồi nhân cơ hội giành chiến thắng cuối cùng.
“Vậy nếu tôi không đến, cô định khi nào mới thôi giả heo đây?”
Hả?
Cô ngẩng đầu, cảm thấy tiên sinh còn cố ý chế giễu cô, anh như vậy cũng đáng ghét hệt như con khỉ nhỏ.
“Vậy nếu tôi không giương đông kích tây, ngài có thể chế ngự nó trong vòng một giây không, là tôi phân tán sự chú ý của nó, làm nó kiêu ngạo, tự phụ, cuối cùng chủ quan khinh địch.” Cô khẽ ngầng đầu, so đo đến cùng.
Cô nói như vậy nghĩa là cô luôn dự đoán anh sẽ xuất hiện.
Mấy sợi tóc của cô dính trên trán, đôi mắt hơi rũ xuống lại lém lỉnh nhìn anh.
Anh không thể không gõ gõ trán của cô, “Nhanh mồm nhanh miệng.”
Cô cong môi cười, lúm đồng tiền xuất hiện, sau đó cô ngẩng đầu, nói với anh: “Tiên sinh, tôi phải trả chiếc vòng tay này về cho chủ nhân của nó.”
“Tôi đi cùng cô.”
Vậy là hai người họ đi dọc con đường núi cùng nhau, lúc Đông Văn Li bước đi, mới phát hiện mình chạy suốt đoạn đường dài.
Anh vẫn luôn đi theo sau cô, cô nghĩ bước chân của anh dài, sợ anh đi sau lưng cô sẽ cảm thấy gò bó, nhưng cô lại không thể đi sau anh vì còn phải dẫn đường, vậy là bước chân dần dần tăng tốc, thậm chí sau đó còn chuyển thành chạy.
“Đông Văn Li, sao cô lại chạy?”
Cô nghe người sau lưng gọi mình, vậy là cô dừng bước, phát hiện ra mình quá tập trung tiến về phía trước, đã bỏ anh lại đằng sau.
Cô hoàn hồn, tự hỏi có khi nào đi trước một đoạn sẽ làm đối phương hiểu lầm rằng cô không thích đi cùng người ta vì người ta đi chậm hay không.
Cô đứng giữa đường, lúc hoàn hồn thì liên tục gật đầu, sau đó tiến lại gần anh.
Tiên sinh nhìn thấy cô lại đi đến, vậy là anh dừng bước, hỏi cô: “Đã đến đây rồi, cô còn đi ngược lại làm gì?”
“Tôi suy nghĩ không thấu đáo, ngài lớn tuổi rồi, tôi nên đi đứng thận trọng hơn một chút.”
Người đang đứng yên im lặng một lát.
Sau đó anh bước ngang qua cô, đi trước cô, lúc đi ngang qua còn nói: “Chẳng trách sao con khỉ ở Di Sơn lại bắt nạt cô.”
Đông Văn Li gãi đầu, đi theo sau.
*
Hai người đi đến sân sau của ngôi chùa, Đông Văn Li tìm thấy vị tăng nhân già, trả chuỗi hạt bồ đề lại cho ông ấy.
Tăng nhân già cảm ơn rối rít.
Lúc trò chuyện, Đông Văn Li mới biết, vị tăng nhân này năm nay đã chín mươi lăm tuổi, từng là trụ trì của ngôi chùa này, bây giờ ông ấy sống ở sân sau của ngôi chùa, chờ đợi Phật duyên cạn vơi, thân thể trần tục viên tịch (*).
(*) Viên tịch nghĩa là cái chết viên mãn, kết thúc trọn vẹn một vòng đời con người. Thường những bậc đại sư giác ngộ, thông đạt chân lí, thấu lẽ vô thường, biết trước giờ chết, tâm được tự tại thì mới đúng là viên tịch.
Đông Văn Li nhìn thấy tượng Phật vàng trong phòng dâng hương, tụng kinh của ông ấy, trước bức tượng vàng còn có một chuỗi hạt bồ đề giống y hệt.
Sau khi vị tăng nhân thành kính quỳ lạy, ông ấy cầm lấy chuỗi hạt, xoa xoa trong lòng bàn tay: “Nhiều năm như vậy, cuối cùng chuỗi hạt bồ đề bông sen màu trắng này cũng tìm được người hữu duyên.”
Nói xong, ông xoay người, đưa hai chuỗi hạt bồ đề đến trước mặt Đông Văn Li, lại nói gì đó, nhưng cô không hiểu.
Cô nhìn người bên cạnh cầu cứu, tiên sinh giải thích với cô: “Trụ trì nói chuỗi hạt này đã được khai quang, có Phật Tổ phù hộ, muốn tặng cho cô.”
“Như vậy sao được.” Đông Văn Li khoát khoát tay, “Lúc con khỉ nhỏ lấy nó đi, trụ trì rất lo lắng, đây hẳn là một món đồ rất quý giá của nhà Phật.”
“Sau khi thầy viên tịch, chuỗi hạt này theo thầy xuống mồ, như vậy thật đáng tiếc làm sao. Phật soi đường dẫn lối cho thầy, thầy tìm được chủ nhân của nó khi còn sinh thời, rất hiếm thấy.”
Trụ trì vẫn kiên trì.
Đông Văn Li còn hơi do dự.
Nhưng sư thầy nói: Ý Phật khó hiểu thấu.
Cho nên Đông Văn Li nhận lấy, cầm hai chuỗi hạt bồ đề trong tay, cúi đầu lạy tượng Phật vàng.
Vị trụ trì già có một tập kinh, Đông Văn Li không hiểu, nhưng tiên sinh lại có thể giao tiếp với vị trụ trì.
Đông Văn Li cầm hai chuỗi hạt trong tay, chuỗi hạt bồ đề có màu trắng xanh, kích thước và hình dáng từng hạt có độ đồng nhất cao, lấp lánh rực rỡ dưới ánh sáng.
Sau khi tiên sinh vào phòng đọc kinh, vị trụ trì già đến gần Đông Văn Li, nói cây bồ đề là cây trí tuệ, cũng là cây nhân duyên. Một chuỗi tượng trưng cho sự giác ngộ và cắt đứt nỗi phiền muộn, trong tay cô có hai chuỗi là gửi gắm tương tư, nếu sau này cô tìm được bạn đời tốt, có thể trao cho người đó, tượng trưng cho đời đời kiếp kiếp không chia ly.
Đời đời kiếp kiếp không chia ly —— một thông điệp bi thương mà lãng mạn.
Cô cảm thấy một chuỗi bồ đề tốt đẹp như vậy, cho cô thì thật lãng phí.
Mặc dù có một vài tâm tư mà cô cảm thấy vừa xấu xa vừa khó tả, nhưng cũng cảm thấy không gì sánh bằng tình yêu kéo dài qua cả sự sống và cái chết.
Vậy là cô ngồi trong hành lang màu vàng, ngẩn người nhìn hồ sen.
Sương mai lăn xuống lá sen, rơi xuống hồ nước, quấy rầy cá chép dưới tán lá sen.
Sáng sớm cô đã thức dậy, bây giờ lại ngáp dài, đợi tiên sinh đọc kinh xong đi ra.
“A Li, đi thôi.”
Cô thu bàn chân đang lắc lư dưới hồ lên, vạt váy trắng lướt qua băng ghế đá.
“Tiên sinh, ngài đợi một chút.”
Cô gọi anh.
Anh quay đầu, nhìn thấy cô xòe bàn tay, đưa chuỗi hạt bồ đề quý giá ra trước mắt anh, “Tôi giữ chuỗi hạt này cũng không có tác dụng gì, ngài cầm lấy đi.”
Anh không nhúc nhích, chỉ đứng đó, chậm rãi nói: “A Li, cô biết có tiền cũng không mua được, có tâm cũng không cầu được chuỗi hạt bồ đề này.”
“Tôi biết.” Cô vẫn ngẩng đầu nhìn anh, “Cho nên tôi muốn đưa cho ngài.”
“Bởi vì nó quý giá.”
“Tôi nghĩ rồi, đây là thứ quý giá nhất mà tôi có được.”
Anh xoay người lại hẳn, hơi khom lưng, hỏi cô: “Tại sao lại đưa cho tôi?”
Tại sao lại đưa cho anh?
Không biết, có lẽ là vì chán nhìn thấy hoa sen rơi lệ, hoặc có lẽ là chán nhìn thấy cá chép giật mình.
Nói tóm lại, sáng sớm hôm nay, cô đến nơi bồng lai tiên cảnh này là vì anh, cô muốn đưa quả ngọt ngoài kế hoạch này cho anh.
“Bởi vì —— tôi sắp rời đi.” Cô nói.
Cô đã nghĩ xong, thật ra cô không cần nghĩ, bởi vì đó là kết cục hiển nhiên.
“Tôi lấy tiền của ba về rồi, tiếp theo tôi muốn ra Hà Nội học, tiên sinh.”
Cô không muốn nhận lời đề nghị vĩnh viễn ở lại nơi này.
Cũng không có cơ hội vĩnh viễn sở hữu vườn hoa hồng có xích đu.
Hai người họ trầm lặng.
Tiếng chuông chùa mang theo thanh âm nặng nề của trần thế.
Cuối cùng anh hỏi cô: “Khi nào đi?”
“Tôi đã mua vé xe để ba ngày nữa khởi hành.” Cô thật thà nói, “Cảm ơn ngài đã giúp đỡ tôi, cho nên tôi muốn tặng chuỗi hạt này cho ngài.”
Sau khi nói xong, cô vẫn nghe tiếng hạt sương mai rơi xuống hồ sen bên tai, tượng trưng cho một khoảng lặng trầm mặc giữa hai người họ.
Cuối cùng anh đưa tay ra, nhưng chỉ lấy một chuỗi hạt bồ đề từ tay cô.
Anh đeo chuỗi hạt vào tay trước mặt cô, dường như hạt bồ đề trắng ngọc được sinh ra là để nằm trên cổ tay anh.
Đường nét gương mặt anh vốn nhã nhặn, lạnh lùng, đeo chuỗi tràng hạt vào, trông càng giống như một người không màng thế tục.
“Giữ làm kỷ niệm.” Một người không màng đến thế tục như vậy, để lại cho cô một chuỗi hạt, không đành lòng từ chối người khác.
Đông Văn Li ngơ ngác nhìn chằm chằm chuỗi hạt còn lại trong tay cô.
Nhất định anh không biết ngụ ý này.
“Ngôi chùa trên đỉnh núi thờ phụng Bồ Tát, là nơi cầu kiến thức, cầu tương lai linh nghiệm nhất, đã đến đây rồi, hay là đi lạy Phật đi, xin ngài phù hộ cho cô học hành thuận lợi, tương lai rộng mở.” Anh đề nghị.
Học hành thuận lợi, tương lai rộng mở.
“Dạ.” Cô đồng ý, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi trong chính điện, cô lại do dự, đồng ý rồi cũng không nhúc nhích.
“Sao thế?” Người trước mặt thấy cô không đi theo cũng dừng lại đợi cô.
Cô mở đôi môi khô khốc, ngượng ngùng nói: “Tiên sinh, tôi không biết dâng hương lễ Phật, sợ mình cư xử vụng về, làm thần Phật cười chê.”
Sự bối rối của cô trông quá chân thành.
Sáng sớm anh đứng dưới cây bồ đề, thấy cô cầm ba nén hương, không biết làm thế nào.
“Không khó đâu, cô đi theo tôi.” Anh nhẹ nhàng nói.
Vậy là cô thật sự đi theo anh.
Trong đại điện, chúng sinh quỳ lạy, chỉ có hai người họ từng bước đi lên bậc thang, đến điện thờ đang bị đóng cửa để tu sửa trên đỉnh núi.
Sương mù trên núi tản ra xung quanh họ, ngay cả tiếng chuông trầm thấp, du dương kia cũng nằm dưới chân họ.
Lúc lên đến đỉnh núi, cô học theo dáng vẻ anh dâng hương, lạy Phật, dừng chân.
Anh chắp tay trước ngực, vô cùng trầm mặc.
Trên tay anh còn có chuỗi bồ đề tương tư, lộ rõ trong làn khói hương.
Cô vụng trộm nhìn góc mặt của anh.
Giữa tiếng tụng kinh, cô thoáng nhìn thấy thương hải tang điền (*) sau lưng, đột nhiên nghĩ đến câu “Tôi thấy hết thảy chúng sinh đều là cỏ cây, chỉ có mình người là núi xanh”.
(*) Chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.
Cô nghe nói, chuỗi hạt bồ đề tương tư không thể đeo lung tung.
Còn nghe nói, Phật không độ người duyên cạn.
Trong tiếng tụng kinh, cô không cầu tương lai, không cầu phú quý, cũng không dám cầu duyên.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi thấy hết thảy chúng sinh đều là cỏ cây, chỉ có mình người là núi xanh —— Không phải nguyên văn, trích trong “Đại Thừa Huyền Luận”.
Phật không độ người duyên cạn —— Không phải nguyên văn, xuất phát từ Internet.