Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 28

Các câu lạc bộ của Đại học Quốc gia Hà Nội đang tuyển thành viên mới cho kỳ mùa thu, phía trước phòng ăn duy nhất của trường, đơn đăng ký xuất hiện khắp nơi. Cuối thế kỷ hai mươi, sự thay đổi về thời đại đã tạo nên một thế hệ người trẻ mới cực kỳ năng động.

Câu lạc bộ văn học truyền thống, câu lạc bộ thư pháp và hội họa đều rất vắng vẻ, câu lạc bộ bóng rổ, cầu lông cũng không lớn mạnh như trước, vậy mà câu lạc bộ phép thuật, câu lạc bộ hoạt hình và các câu lạc bộ mới xuất hiện lại rất đông đúc.

Nhưng nổi tiếng nhất lại là câu lạc bộ nằm ở vị trí tầm thường nhất. Từ xa nhìn đến sẽ thấy sinh viên nhón chân, ngẩng đầu nhìn dáo dác, câu lạc bộ nhiếp ảnh bên cạnh còn mang theo thiết bị, câu lạc bộ bóng rổ mang theo quả bóng, câu lạc bộ thư pháp và hội họa mang theo bàn vẽ để góp vui.

Trên chiếc bàn trước mặt biển người là mấy bó hoa đã hoàn chỉnh, có bó xinh đẹp rực rỡ, có bó duyên dáng lại lẻ loi, có bó sung túc như dệt cửi, có bó lạnh lùng như mặt trăng… Mặc dù mỗi bó đều có vẻ đẹp riêng, nhưng cách đây không lâu, chúng chỉ là những cành hoa tầm thường.

Đương nhiên hoa rất đẹp, nhưng so với hoa, cô gái đang cầm kéo tỉa hoa mới là lý do mọi người dừng chân thưởng thức.

Cô mặc một chiếc váy xanh, khoác một chiếc áo len trắng, tóc đen thẳng, buộc một nửa, rẽ ngôi giữa, cô hơi cúi đầu. Mặc dù không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng sóng mũi cao, hàng mi dày, vạt váy mềm mại chạm vào chiếc ghế, tất cả đều xinh đẹp như một bức họa, chưa kể cô còn có ma thuật biến mấy cành hoa lộn xộn, màu sắc và chủng loại khác nhau, thậm chí còn hỏng, trở thành một tác phẩm nghệ thuật trong tay cô.

“Câu lạc bộ cắm hoa tuyển thành viên mới, giúp các bạn nuôi dưỡng tinh thần và thể chất, củng cố tình cảm, cải thiện kỹ năng, nâng cao thẩm mỹ, hiện tại đã bắt đầu nhận đơn đăng ký, còn có thời hạn ưu đãi, bất cứ ai đăng ký vào hôm nay, cam kết sẽ được chị gái trước mặt đích thân hướng dẫn một tuần một lần…” Nữ sinh bên cạnh giơ đơn đăng ký lên, ra sức hét to, hiện tại cô ấy là phó chủ tịch của câu lạc bộ cắm hoa, tên Khổng Dung, nói đến đoạn chị gái đích thân hướng dẫn, đơn đăng ký trong tay cô ấy đều bị người ta giật đi hết.

Mấy nam sinh đứng gần nhất vội vàng viết thông tin, sau đó đưa đến trước mặt cô gái đang cầm đơn đăng ký: “Chị gái, đây này!”

Khổng Dung nhìn thấy mấy nam sinh lực lưỡng vừa bị câu lạc bộ bóng rổ từ chối, bây giờ lại đưa đơn đăng ký vào tay cô ấy, cô ấy ngây người một lát, sau đó gật đầu: “Chào mừng, chào mừng bạn học, sang bên kia đóng phí gia nhập câu lạc bộ nhé.”

Phía sau còn có một hàng thật dài, không bao lâu sau, một giọng nói thật lớn vang lên từ phía trước: “Xin lỗi, đủ số lượng rồi, câu lạc bộ cắm hoa ngừng tuyển thành viên.”

Tiếng thở dài tiếc nuối vang lên trong đám đông, Khổng Dung cất đơn đăng ký, trấn an: “Cảm ơn mọi người, không đăng ký được cũng không sao, sau này bọn mình sẽ tổ chức lớp học miễn phí.”

Mặc dù cô ấy nói như vậy, nhưng nhóm người kia vẫn tiếc nuối, đứng đó rất lâu, không muốn rời đi. Lúc này, cô bé đang cắt tỉa cành hoa mới dừng tay, đứng dậy nói với mọi người: “Cảm ơn mọi người đã yêu mến câu lạc bộ cắm hoa, để cảm ơn mọi người đứng đợi dưới trời nắng, toàn bộ thành phẩm hôm nay sẽ được tặng cho mọi người.”

“Cái gì?”

“Em muốn, em muốn! Đàn chị tự tay làm.”

“Đàn chị! Nữ thần! Người xinh đẹp nhất trong sân trường nói sẽ tặng cho mình thành phẩm mà chị ấy làm ra, mình có nghe lầm không?”

“Mọi người đừng vội, cứ xếp hàng nhận quà.” Sau khi mấy cô gái tách ra khỏi đám đông này, các thành viên khác trong câu lạc bộ bắt đầu ra tay giữ trật tự.

Khổng Dung giúp giải tán đám đông, vừa đưa một tay ngăn người ta đến gần, vừa thân thiết kéo cô gái còn lại ra, “A Li, cảm ơn cậu rất nhiều, hôm nay không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà còn vượt chỉ tiêu, câu lạc bộ nổi tiếng nhất của năm nay, nếu không phải chúng ta thì còn là ai nữa? Cậu giỏi quá.”

“Chỉ biết bán sắc đẹp của tớ là giỏi.” Đông Văn Li đùa giỡn với cô ấy.

“Ha ha ha ha, cậu rất biết thân biết phận, nhưng cậu đâu chỉ xinh đẹp, mà còn có kỹ năng, nhan sắc cộng với bất kỳ kỹ năng nào cũng đều vô địch.”

“Cảm ơn cậu, chỉ có điều tớ không biết nhóm đàn em cậu lừa gạt mà nhìn thấy người hướng dẫn là cậu thì có đòi lại tiền hay không. Mấy em gái thì không nói, nhưng cậu nghĩ mấy chàng trai lực lưỡng kia thật sự đến đây học cắm hoa sao?”

“Tớ không nói ai là người đứng lớp, cũng đâu có chĩa súng vào đầu họ, họ đăng ký là vì họ ngưỡng mộ nghệ thuật cắm hoa, ai mà cản được khát khao thẩm mỹ của một chàng trai lực lưỡng? Mà nói đến chuyện này ——”

Khổng Dung dừng lại, hỏi cô, “A Li, cậu thật sự quyết định rời khỏi câu lạc bộ cắm hoa sao, vị trí chủ tịch câu lạc bộ đã trống từ khi chủ tịch cũ ra trường, ai cũng biết cô ấy đề cử cậu, nhưng cậu lại rời đi vào thời điểm mấu chốt thế này. Câu lạc bộ cắm hoa đi từ một câu lạc bộ không ai biết đến, bây giờ đã đạt đến trình độ này, cũng đại diện trường chúng ta giành bao nhiêu giải thưởng, nhà trường rất xem trọng, còn nói sẽ thiết kế lịch học riêng cho chúng ta, cơ hội tốt như vậy, cậu không muốn sao?”

“Xin lỗi, Dung Dung, cậu biết dạo này tớ đang tìm mặt bằng phù hợp, còn làm phiên dịch, tớ thật sự không giúp được câu lạc bộ.”

Khổng Dung chậc lưỡi, “Cậu không cần phải nói xin lỗi, tớ thấy đó cũng không phải chuyện xấu, vị trí chủ tịch không thuộc về cậu thì thuộc về tớ, bây giờ cậu rời đi, đương nhiên tớ thấy vui rồi. Nhưng A Li, ngành ngoại ngữ thật sự có tương lai trong nước mình, chúng ta học Đại học Quốc gia, sau này tốt nghiệp sẽ được chào đón, cậu nhìn tên mấy cơ quan chính phủ và các công ty tư nhân tuyển dụng hàng năm thì biết, việc gì cậu phải sống vất vả như vậy, từ lúc tớ bắt đầu quen biết cậu, cậu đã làm biết bao nhiêu việc làm thêm, chậc, lúc nào cậu cũng bận rộn như vậy, thành tích học tập tốt, bề ngoài còn xinh đẹp thế này, cậu nói xem, có phải cậu chọc tức người ta không…”

Tính tình của Khổng Dung thẳng thắn, đơn giản, một khi đã mở miệng thì sẽ nói mãi không ngừng.

Đông Văn Li vội vàng cắt lời cô ấy: “Dung Dung, không phải cậu nói phải đi báo cáo với giáo viên hướng dẫn về phương hướng phát triển của câu lạc bộ cho sáu tháng cuối năm sao?”

“À, đúng rồi, tớ phải đi đây, bái bai A Li, nói với Lai Phúc là tớ nhớ nó nhé.”

“Biết rồi, Lai Phúc cũng nhớ chị Dung Dung, bái bai.” Đông Văn Li vẫy tay.

Sau khi Khổng Dung rời đi, Đông Văn Li lấy chiếc điện thoại PHS từ trong túi vải ra, lại phát hiện điện thoại đã tắt nguồn từ lúc nào.

Cô bấm giữ nút nguồn, nhưng điện thoại không có tín hiệu, cô thuần thục mở nắp sau lưng, lấy pin ra, lắc lắc một lát, sau đó nhét vào, lại bấm giữ nút nguồn, điện thoại nháy lên hai lần, sau đó logo cũng chậm rãi hiện ra.

Cô vừa mở máy, Nguyễn Yên đã gọi đến.

Đông Văn Li bắt máy, đầu bên kia ồn ào, hình như là đang trong phòng tập, giọng nói của Nguyễn Yên truyền đến, “Bà cô của tôi, có phải điện thoại lại hỏng rồi không, đã bảo em đổi cái mới rồi mà, chị không chịu nổi em nữa, ngày mai chị mua cái mới cho em.”

“Cái này không tốt sao, Yên Yên?” Hình như Đông Văn Li đã quen bị cô ấy châm chọc.

“Tốt cái đầu em, gọi mười cuộc mà em nghe một cuộc là chị đã cảm ơn trời đất rồi.”

“Làm gì phô trương như vậy, chị gọi em mười cuộc liên tiếp bao giờ?”

“Bây giờ, Đông Văn Li, em không tin thì gọi cho công ty viễn thông đi, hỏi xem chị có gọi cho em mười cuộc không.”

“Không phải đã bắt máy rồi sao, có chuyện gì, Yên Yên?”

“Tối nay em đi ăn với Trần Thiết Kê đúng không?”

“Đúng rồi, em nhớ đã nói với chị rồi mà.”

Đông Văn Li đang để mắt đến một mặt bằng bên ngoài trường đại học, những năm qua, cô cũng lấy hoa tươi đi bán, còn nhận bày trí hoa, là những công việc bị người khác xem thường, cô cũng chưa có cửa hàng riêng. Đúng lúc có cơ hội tham gia dự án hợp tác với nhà trường, tiền thuê chia đôi, cực kỳ có lợi.

Trần Thiết Kê mà Yên Yên nói đến chính là quản lý đầu tư của dự án hợp tác đó, nhân phẩm chẳng ra sao, hay gây khó dễ cho Đông Văn Li, nói dự án hợp tác có nhiều lợi ích, nhưng điều kiện khắc nghiệt, quá trình phê duyệt dài đằng đẵng, lại tốn rất nhiều công sức, vậy là ông ấy chần chừ không hứa hẹn với cô.

Ông chủ Trần vô cùng keo kiệt, tính toán chi li, rất giỏi dùng thủ đoạn hại người lợi mình, có biệt danh là Thiết Công Kê (*).

(*) Nguyên văn là “铁公鸡”, cụm từ này chỉ người keo kiệt, bủn xỉn, rán sành ra mỡ.

Trần Thiết Kê nói không có cách nào đẩy nhanh quy trình, để giải quyết vấn đề thì phải đưa cô đi gặp chủ mặt bằng, ông ấy nói chủ mặt bằng muốn đảm bảo cô là sinh viên đại học, sau đó mới làm giấy tờ.

Mặc dù lời này nghe không đáng tin lắm, nhưng Đông Văn Li cũng không tìm ra lý do để từ chối.

“Chị nói với em, nhất định là cái tên Trần Thiết Kê này đang mưu tính gì đó, tối nay chị nhờ người mai phục ở đó, nếu ông ấy dám nhìn em bằng ánh mắt đen tối, bà đây bảo người ta móc mắt ông ấy ra, ném xuống sàn của câu lạc bộ ngầm (*) để vũ công nữ dùng giày cao gót đâm qua cho vui.”

(*) “Ngầm” ở đây là “underground”, “câu lạc bộ ngầm” ở đây là nơi biểu diễn nhạc underground. Dưới đây mình cũng edit “underground” là “ngầm” nha.

“Yên Yên, chị bạo lực quá.”

Những năm qua, Nguyễn Yên chơi trong ban nhạc ngầm, giao du với mấy tên côn đồ đã lâu, cô ấy nóng nảy, chuyện gì không vừa ý thì sẽ động tay động chân, đã đập không biết bao nhiêu cây guitar và bass, Ken đã đến đồn cảnh sát đón cô ấy về mấy lần.

“Chị đâu có làm gì, là ông ấy tự tìm đến cái chết.”

“Giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, ông ấy không dám làm gì đâu. Đâu phải ông ấy không biết em có một người bạn tốt sẵn sàng liều mạng như chị, kể từ khi nghĩ đến việc mở tiệm, em đã phải học cách đối phó với những chuyện này, sau này cũng không thể không qua lại với nhau, em biết ông ấy đang nghĩ gì, ông ấy chỉ nghĩ đi cùng một cô gái trẻ sẽ nâng cao thể diện, nhưng ông ấy cũng chỉ dám làm đến vậy thôi, ông ấy mà vượt quá giới hạn, không cần chị ra tay, em sẽ đích thân móc mắt ông ấy ra, cho vũ công giẫm đạp như hạt bắp.”

Hình như người bên kia bị sặc khói, ho một tiếng rồi lại cười: “Được lắm, chị hoa Chợ Lớn, giang hồ đồn đại không sai, em nói cũng đúng, Trần Thiết Kê làm gì có gan, dù sao ông ấy cũng là cái gì, cái gì đấy…”

Đông Văn Li giải vây: “Phụ trách dự án hợp tác.”

“Phải, là người phụ trách dự án, ông ấy thật sự không dám làm chuyện gì bẩn thỉu với em, nhưng ông ấy mời em đi ăn tối, em phải cẩn trọng với những người có mặt trong bữa tối đó, nếu bọn họ gây sự với em, Trần Thiết Kê có thể thoái thác toàn bộ trách nhiệm.”

“Em biết, em sẽ chú ý mà, Yên Yên.”

Tiếng bass gào thét ở đầu dây bên kia, Đông Văn Li nghe Nguyễn Yên chửi bậy một tiếng, sau đó cô ấy lại gân cổ nói: “Ranh con, đừng đụng vào bass của bà.”

Đông Văn Li hỏi: “Ban nhạc lại mở lớp hướng dẫn à?”

“Chậc, biểu diễn không kiếm ra tiền, lớp hướng dẫn thì “lừa người” được. Được rồi, chị không nói nữa, em phải cẩn thận, còn cái điện thoại kia thì đổi cho chị, cái thứ điện thoại ngu ngốc cũ nát đó mà còn giữ bên người làm gì.”

“Biết rồi.”

Đông Văn Li trả lời, sau khi cúp máy, cô nhìn thời gian trên điện thoại, nhét điện thoại vào túi, về nhà chuẩn bị.

Lai Phúc nằm dưới chân cô, lẳng lặng nhìn cô, càng lớn, nó càng lười di chuyển. Cô trộn thức ăn cho chó cùng với cơm, cho vào tô của nó, sau đó đóng cửa rời đi.

Cô bắt xe ôm, đứng trước nhà hàng đợi người kia, sau khi hoàng hôn khuất bóng, ông chủ Trần mới chậm chạp đi đến cùng một đám người.

Rõ ràng ông ấy đã nhìn thấy cô, vậy mà vẫn vác bụng phệ tiếp tục cười nói với người xung quanh.

Đông Văn Li biết ông ấy đợi cô chủ động đến gần, phải nở nụ cười, tạo ra hình ảnh ông ấy được thiếu nữ trẻ theo đuổi.

Đông Văn Li thản nhiên đứng đó mỉm cười.

Lúc đám người kia sắp đi ngang qua cô, sắc mặt của ông chủ Trần hơi sốt ruột, giống như không thể chờ được đến lúc cô lao vào lòng ông ấy, khi ông ấy sắp nổi trận lôi đình, cô gái vô hại đang ngồi bên kia mới đi đến, ngọt ngào chào hỏi ông ấy: “Xin chào ông chủ Trần.”

Lúc này ông ấy mới thỏa mãn, giới thiệu với người đàn ông cao cao đứng chính giữa đám người: “Lê tổng, đây là Tiểu Đông, là ứng viên của dự án hợp tác mà gần đây chúng ta đã đầu tư để khuyến khích sinh viên đại học gây dựng sự nghiệp, hôm nay cô ấy đến gặp anh.”

Nói xong, ông ấy nhón gót, thì thầm vào tai Lê tiên sinh, nói bằng tiếng Pháp: “Lai Việt – Hoa, làn gió mới.”

Có lẽ Trần Thiết Kê không biết cô học tiếng Pháp, cô cười thầm, có phải mang dòng máu ngoại quốc sẽ rất hữu ích trong giới này hay không?

Cô mỉm cười, đưa tay về phía người đàn ông đối diện, nói bằng tiếng Pháp: “Xin chào, Lê tiên sinh, tôi là người Trung Quốc.”

Cô nói tiếng Pháp rất chuẩn mực, Lê tổng sính ngoại, thích giả vờ làm người ngoại quốc, ông ấy kiếm tiền bằng nghề giao thương với nước ngoài, bây giờ ông ấy lại hơi sững sờ, đưa tay ra, lịch sự đáp lời cô.

Vậy là Đông Văn Li thuận theo tình thế hiện tại, ngồi bên cạnh Lê tổng.

Trần Thiết Kê ngồi xuống, từ từ hoàn hồn, ông ấy cảm thấy mình đã xem thường cô bé này, chưa biết ai hơn ai.

Đông Văn Li im lặng ngồi đó, người trên bàn rượu nói chuyện kinh tế, thương mại, dù cuộc trò chuyện có đi xa đến đâu, cô cũng tỏ vẻ đồng ý và nể phục, giữ mặt mũi cho đám đàn ông tự phụ kia; vài ly rượu đã vào bụng, lúc mấy trò đùa tục tĩu bắt đầu xuất hiện, cô mở to đôi mắt ngây thơ, lắc đầu, nói cô không hiểu tiếng Việt lắm.

Cô ăn mặc đơn giản, xinh xắn, lại còn né tránh rượu, người ta thấy cô ngây thơ nên cũng không đành lòng, lúc đám đàn ông đã say mèm, nói đến chuyện xưa, cô bình tĩnh nheo mắt mỉm cười, lắc ly rượu đỏ trong tay.

Trần Thiết Kê đi đến chỗ cô, đặt tay lên ghế cô, nói không rõ chữ. Rất nhàm chán, lại còn vô tích sự.

Mặc dù những năm qua, tửu lượng của cô chưa tăng, nhưng cũng không còn dễ say như trước. Chủ tịch câu lạc bộ cũ tay trắng thành lập nên câu lạc bộ, kéo cô đi khắp thành phố xin tài trợ, phải làm bộ làm tịch không biết bao nhiêu lần, cô cũng học được vài kỹ năng ứng phó, trốn được thì trốn, giả vờ được thì giả vờ, bày ra dáng vẻ thiếu nữ yếu đuối, thật ra bên trong là con cáo nhỏ.

Cô không để ý đám người ồn ào bên cạnh, chỉ quay sang một bên, chống cằm nhìn nhóm người kỳ quặc này, lúc ứng phó, trong đầu còn có thể nghĩ đến đề cương mà hai ngày trước giáo sư chuyên ngành đã đưa cho cô dịch.

Cánh cửa mở ra trong làn khói, tiếng mở cửa vừa nặng vừa dày giống hệt như chương đầu tiên của đời người từ từ rộng mở, thế giới bên ngoài từ từ hiện ra trước mắt cô.

Giữa không gian ồn ào, cô lại cực kỳ nhạy cảm nghe thấy tiếng bước chân, cô ngước đôi mắt ngà ngà sau, ngữ pháp trong đầu cô đang thành thạo, lúc này lại bắt đầu lộn xộn.

Đến khi cánh cửa hoàn toàn mở ra.

Câu từ rối loạn, ý niệm tan vỡ.

Ly rượu trong tay nghiêng nghiêng, một ít rượu chảy xuống bộ âu phục được cắt may riêng của ông chủ Trần. Ông ấy nhảy dựng lên, gọi một nhóm phục vụ đến lau chùi cho ông ấy.

Kẻ đầu têu Đông Văn Li ngây ngốc đứng đó, không nghe thấy tiếng chửi rủa xung quanh, chỉ ngơ ngác nhìn ra cửa.

Giữa làn khói mịt mù, cô lại nhìn thấy đôi mắt đó.

Vào thời khắc đó, sự bình thản của cô tan vỡ.

Cô lại nhớ đến ngọn đèn hiu quạnh vĩnh viễn soi sáng trong làn khói giữa mùa hè oi bức ở Sài Gòn.

Cô đã tắt ngọn đèn đó, nhưng vào giây phút này mới phát hiện, nó lại bắt đầu sáng lên.

Bình Luận (0)
Comment