Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 29

Thật ra anh đến đây không phải là để góp vui vào chuyện này.

Đông Văn Li đã từng nhìn thấy người đàn ông tóc bạc đang đi cùng anh trên video truyền thông, địa vị của ông ấy rất cao.

Cô từng nhìn thấy ông ấy trên tivi, nói về thúc đẩy kinh tế địa phương, tăng cường tương trợ ngành nghề.

Lê tổng đang ngồi, nhìn thấy người đàn ông lớn tuổi kia thì lập tức hoàn hồn, lảo đảo đi qua cầm lấy tay ông ấy, thân thiết gọi ông ấy là Lương tổng.

Hình như trước đó hai người đã ăn ở một nhà hàng khác, Lương tổng đã uống rượu đến mức mặt đỏ bừng, ông ấy giới thiệu người đàn ông phía sau.

Không đầu không đuôi, chỉ nói, “Lê tổng, đây là Dịch tiên sinh.”

Lê tổng làm ra chuyện hôm nay là để tình cờ gặp được anh, bây giờ đã đạt được mục đích, nhà hàng bên cạnh quá cao cấp, ông ấy không vào được. Nhưng ông ấy có mối quan hệ với Lương tổng, Lương tổng đang phụ trách việc kêu gọi đầu tư, chắc hẳn Dịch tiên sinh cũng sẽ cho Lê tổng một chút mặt mũi. Lô hàng của Lê tổng vẫn chưa vào thị trường châu Âu được, ông ấy muốn tìm một người giúp khai thông mối quan hệ, ông ấy đã từng nghe qua tên tuổi Dịch tiên sinh, biết trong ngành này, anh chính là Diêm Vương quyết định sống chết.

Bây giờ gặp được, ông ấy còn tưởng Dịch tiên sinh tung hoành ngang dọc trên thương trường là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, nhưng người trước mặt hình như còn trẻ tuổi hơn ông ấy, bề ngoài khôi ngô tuấn tú, bình thản đứng sau lưng Lương tổng, nhìn không ra cảm xúc gì.

Vậy là ông ấy đưa một điếu thuốc, nịnh hót lấy lòng anh: “Dịch tiên sinh, tôi là Lê Thành, cũng làm nghề buôn bán.”

Người đàn ông trước mặt không đưa tay nhận lấy điếu thuốc của ông ấy, chỉ gật đầu, trả lời ông ấy bằng tiếng Pháp: “Cảm ơn, tôi tự chuẩn bị rồi.”

Vậy là anh lấy ra một hộp thuốc từ túi trong của âu phục, vẫn đứng bên ngoài không gian ồn ào, không nhìn người bên trong, anh đứng đó, không nhúc nhích, chỉ khẽ nghiêng đầu, quẹt bật lửa trong tay.

Ngọn lửa tỏa ra trước mắt anh, nhưng anh không châm thuốc, chỉ lười biếng ngước mắt, Lê Thành khiêm tốn cúi người, nhưng ông ấy không cao bằng người trước mặt, vậy là chỉ có thể nhón chân tiếp lửa, “Để tôi, để tôi.”

Người trước mặt không nhúc nhích, Lê Thành nhón chân lâu, bắp chân cũng run rẩy, ông ấy cắn răng chịu đựng, thậm chí bật lửa còn hơi nóng vì lửa đang tỏa ra.

Nhưng rõ ràng người trước mặt không cho ông ấy thể diện, không nhận lấy ngọn lửa kia.

Đúng lúc ông ấy sắp không chịu nổi nữa, rốt cuộc người trước mặt mới cúi đầu, đưa điếu thuốc trong miệng đến bên ngọn lửa.

“Cảm ơn.” Anh đứng thẳng dậy, hút một hơi, giống như cho người đối diện một cơ hội, anh hỏi, “Lê tổng buôn bán cái gì, thuốc lá, vải, hay là trái cây, lượng hàng hóa cho một lần xuất khẩu là bao nhiêu, thường hợp tác với công ty vận tải nào?”

Anh nói một tràng tiếng Pháp, Lê tổng ngây người.

Đông Văn Li từ xa nghe thấy, anh vẫn như cũ, có thể nói tiếng Việt nhưng lại không nói, cũng không thể nói anh tự phụ, chỉ là khi tồn tại sự chênh lệch địa vị rõ ràng như vậy, anh vẫn nói tiếng Pháp theo thói quen.

Lê tổng mới học tiếng Pháp căn bản, tiên sinh nói nhiều như vậy, ông ấy không hiểu gì, không phải là đang tự mình cản trở công việc sao?

Ông ấy căng thẳng đến mức lòng bản tay toát mồ hôi, nếu bây giờ có người phiên dịch thì tốt rồi.

Phiên dịch sao? Trời ơi, không phải đã có sẵn một người à?

“Ngài đợi một chút, tôi gọi người phiên dịch của tôi.”

Vậy là Lê tổng đi đến bàn rượu, kéo Đông Văn Li đi cùng, cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không, có phản ứng gì hay không, chỉ kéo cô ra ngoài cửa.

“Cô, phiên dịch cho tôi.” Ông ấy chỉ đạo Đông Văn Li bằng tiếng Việt.

Đông Văn Li hất bàn tay bị ông ấy nắm: “Lê tổng, tôi phiên dịch có tính phí.”

Người đàn ông đang dựa vào tường nghe thấy giọng nói này, bàn tay đang đưa điếu thuốc lên miệng cũng dừng lại.

“Trả cho cô dựa trên tiền lương theo giờ của thị trường!”

“Trường hợp khẩn cấp, tôi lấy gấp đôi.”

“Cô!”

Người đàn ông đang rũ mắt nhìn giày, không màng đến bàn rượu kia, lúc này mới ngước mắt nhìn cô gái trước mặt, gò má cô ửng đỏ, hình như đã uống rượu, cô giơ hai ngón tay, mặc cả thành thạo bằng tiếng Việt.

“Gấp đôi thì gấp đôi, cô nhanh lên.”

“Được.” Cô thỏa thuận xong, lại quay đầu đối diện đôi mắt màu hổ phách kia.

Ánh nhìn quen thuộc, phản ứng đầu tiên của cô là hơi sợ hãi một chút.

Sau khi nhận việc, cô lựa chọn né tránh cảm xúc của mình, quay đầu nói với Lê Thành, “Vị tiên sinh này hỏi ngài buôn bán cái gì, lượng hàng hóa xuất khẩu là bao nhiêu, công ty vận tải nào nhận hàng.”

“Buôn bán phụ kiện đồng hồ, mỗi đơn khoảng hai, ba tấn, Công ty Thương mại Bình Đạt nhận đơn.”

Nói xong, ông ấy tha thiết nhìn Đông Văn Li, “Nhanh lên, dịch lại cho cậu ấy đi.”

Đông Văn Li chỉ có thể quay sang, đôi mắt thâm sâu của anh nhìn cô chằm chằm, rõ ràng anh biết tất cả, hiểu tất cả, nhưng chỉ im lặng đứng đó đợi cô.

Rõ ràng họ đã quen biết nhau từ trước, nhưng lại giả vờ như mới gặp nhau lần đầu.

Cô chỉ có thể phiên dịch những lời kia sang tiếng Pháp, truyền đạt những lời kia vừa chuyên nghiệp vừa tối ưu.

Nghe xong, anh đưa tay dập nửa điếu thuốc còn lại, lúc cánh tay giơ lên rồi lại hạ xuống, Đông Văn Li nhìn thấy chuỗi hạt bồ đề bị âu phục che đi mất.

Đông Văn Li ngây người.

Lê tổng căng thẳng, vỗ vỗ cánh tay cô, “Cậu ấy nói gì?”

Đông Văn Li hoàn hồn, chậm rãi nói: “Anh ấy nói muốn ngài mời anh ấy vào ngồi một chút.”

Lê tổng phấn khởi, dáng vẻ của vị tiên sinh này luôn lạnh nhạt, mặc dù anh đến đây cùng Lương tổng, nhưng đến bây giờ vẫn chưa bước vào trong, rõ ràng anh không xem bọn họ ra gì, chỉ là muốn đền đáp ân tình cho Lương tổng, vậy mà bây giờ lại nói muốn vào, mặc dù ông ấy không hiểu tại sao lại có sự chuyển biến lớn thế này, nhưng như vậy ông ấy cũng được lợi. Ông ấy vội vàng giải tán đám người vô tích sự kia, chừa chỗ cho tiên sinh.

Cả bàn ăn lớn như vậy, chỉ còn lại vài người thân tín của Lê tổng, Lê Thành lại gọi người mang rượu cao cấp lên, nhiệt tình, tha thiết rót một ly rượu đầy cho người đàn ông trước mặt, “Tiên sinh, có thể uống cùng ngài là phước đức của cuộc đời tôi.”

Ly rượu trước mặt anh đầy ắp rượu Tây cao cấp, Lê Thành nói bao nhiêu lời để mời rượu, Đông Văn Li phiên dịch từng câu cho anh nghe.

Anh chỉ gật đầu, ít khi trả lời, chỉ uống một chút xem như đáp lễ.

Lê Thành thấy bầu không khí hơi trầm, lời xin xỏ còn chưa kịp nói ra miệng, lời mời rượu cũng không hữu dụng, ánh mắt ông ấy lướt qua một vòng, cuối cùng dừng ở chỗ Đông Văn Li.

“Cô giúp tôi, mời tiên sinh một ly.”

“Lê tổng, tôi nhận việc phiên dịch thương mại, không bao gồm mời rượu.”

“Có phải Trần phó tổng cản trở công việc của cô không? Cô còn trẻ, nhất định tiên sinh sẽ nể mặt cô, tình hình tốt đẹp, ngày mai tôi sẽ chỉ đạo cậu ấy phê duyệt cho cô.”

“Nhỡ đâu tình hình không tốt đẹp, tiên sinh không nể mặt tôi thì sao?”

“Vậy cô quên luôn tiệm hoa của cô đi.” Lê tổng ngửa cổ, uống cạn ly, cầm ly rỗng, đảo mắt.

“Ngài hơi ỷ mạnh hiếp yếu rồi đấy.” Đông Văn Li lười biếng rót nửa ly rượu đỏ cho ông ấy, sau đó đứng dậy, gạt bỏ dáng vẻ nhàn nhã, lười biếng, khiêm tốn nói tiếng Pháp với người đàn ông đối diện, “Ly rượu này, tôi mời ngài.”

Người đàn ông trước mặt ngước mắt nhìn cô, ý cười chầm chậm xuất hiện trong đáy mắt.

Ý cười đó làm Đông Văn Li cảm thấy hơi sợ hãi, giống như cô bị bắt quả tang đang làm chuyện mất mặt, nhưng cô buộc bản thân không thể hiện cảm xúc, chỉ mỉm cười nâng ly, sau đó uống cạn.

Đám người xung quanh đang xem kịch hay lại vỗ tay, sau đó nhìn về phía người đàn ông đang im lặng.

Hình như anh không muốn rơi vào cái bẫy của họ, cũng không định giữ mặt mũi cho cô bé kia, chỉ cầm ly rượu, nhếch môi.

“Ngài không uống sao?” Đông Văn Li lật ngược ly rượu rỗng, đưa cho anh xem, tựa như đang đối đầu với anh.

“Lê tổng dẫn theo một cô gái có tửu lượng cao thật.” Anh chỉ nhàn nhạt đáp lời.

Lê Thành hiểu ý, không cách nào mời rượu người đàn ông trước mặt, ngay cả người đẹp mời, anh cũng không uống, lời này của anh hình như còn có ý trách móc ông ấy vì bắt người ta mời rượu, vậy là ông ấy chỉ có thể xin lỗi: “Người trẻ không biết sợ, liều mạng nhưng chân thành, tiên sinh đừng chấp nhất một cô bé sinh viên đại học, uống rượu nhiều đau dạ dày, tôi nghĩ là bỏ đi…”

“Sao có thể bỏ được?” Anh chậm rãi rót rượu, cầm ly, nhìn Đông Văn Li, khẽ hất cằm, “Ai mà từ chối được một cô gái xinh đẹp, lại còn có tửu lượng cao thế này?”

Trong lòng Đông Văn Li run rẩy.

Anh nói tiếng Trung.

Đúng là anh gợi cảm nhất khi nói tiếng Trung, thanh âm nhiễm chút men say, kéo âm cuối thật dài. Lúc nói lời này, ánh đèn đêm phản chiếu trong mắt anh, anh nheo mắt như khách quen trong quán rượu, dùng giọng điệu đùa giỡn, đánh giá vẻ ngoài của người phụ nữ vừa đưa rượu lấy lòng anh.

Sau đó anh lại ngẩng đầu, một hơi uống cạn.

Rượu trong ly anh mạnh hơn rượu trong ly cô.

Vào giây phút đó, người kia còn quên mất anh đang nói tiếng Trung, là ngôn ngữ mà ông ấy không hiểu, chỉ thấy anh để lại ly rượu rỗng, không sót giọt nào.

Lê Thành vỗ tay tán thưởng, có một quy tắc ngầm trong văn hóa uống rượu của họ, đối phương uống rượu nghĩa là có thể trao đổi. Điều này có nghĩa là cô bé rất hữu ích, là cứu tinh của ông ấy.

Lê Thành vội vàng mời rượu tiếp.

Uống vài ly khuấy động bầu không khí, tiên sinh không ngăn cản ông ấy rót rượu.

Lê tổng thấy màn dạo đầu sắp xong, vậy là ông ấy vòng vo nói đến lô hàng của mình ở bến cảng.

“Tôi cam đoan với ngài, tôi là thương nhân hợp pháp, hàng hóa chất lượng tốt, đều là loại cao cấp nhất. Chỉ là không biết tại sao đến Pháp lại không tiêu thụ được, tôi là người làm ăn nhỏ, chưa nhìn thấy nhiều chuyện đời như ngài, xin ngài giúp tôi tìm hiểu xem có chuyện gì.”

Lê tổng nói xong, sợ tiên sinh không hiểu giọng địa phương của ông ấy, ông ấy vội vàng hối thúc cô phiên dịch.

Mặc dù Đông Văn Li dịch không sai một từ, nhưng trong lòng thầm giễu cợt, Lê tổng bị lừa mà không biết, còn cần cô phiên dịch làm gì, lão cáo già này biết hết.

“Có hợp đồng thương mại ở đây không?”

Đông Văn Li dịch câu hỏi cho Lê Thành, “Tiên sinh nói anh ấy cần đọc hợp đồng thương mại, phải hiểu về kênh mua bán của ngài mới biết được.”

“Ừm, nhưng tối nay tôi không mang theo.” Lê Thành nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Đông Văn Li, trong mắt tràn ngập ý cười, “Tối nay tôi làm phiền cô Đông mang đến cho ngài.”

Đông Văn Li liếc Lê Thành, trong lòng còn chửi bậy một tiếng, giống như trút hết sự bất mãn của mình, lúc phiên dịch lại, cô chỉ nói: “Xin lỗi, tối nay Lê tổng không mang theo hợp đồng.”

“Sao không dịch nửa câu còn lại?” Người đàn ông vốn vô cảm, bây giờ đột ngột nói tiếng Trung, “Cô Đông, cô không mang đến cho tôi sao?”

Anh dùng ngôn ngữ chỉ hai người họ hiểu để làm khó cô, giống như né tránh sự soi mói của người ngoài trong lúc tra khảo ân oán cũ của họ.

Có ân oán gì đâu, Đông Văn Li nghĩ mình đã đền đáp đầy đủ cho những gì anh đã làm, đương nhiên trong thâm tâm, cô không thể nói mình không nợ anh cái gì, nhưng đã hơn hai năm rồi, cô nghe nói toàn bộ tế bào trong cơ thể con người sẽ được thay mới mỗi bảy năm, hơn hai năm kể từ khi chia ly, họ chưa gặp lại nhau, gần một nửa số tế bào không nhận ra nhau cũng là chuyện thường tình.

Huống hồ chi trong mắt anh, những lời chỉ trích của người lớn dành cho một bạn nhỏ vẫn tồn tại sau hơn hai năm.

“Ngài nói gì?” Tự dưng Lê Thành cảm nhận được một luồng không khí lạnh, ông ấy sờ sờ đoạn cánh tay lộ ra ngoài, không hiểu mấy lời tiếng Trung mà tiên sinh vừa nói.

“Tiên sinh nói gì?” Ông ấy huých huých khuỷu tay vào Đông Văn Li, định bảo cô phiên dịch.

“Không có gì.” Người đàn ông bên kia đứng dậy, hình như cảm thấy trong nhà quá nóng nực, anh cởi nút trên tay áo, “Lê tổng, tôi biết chuyện của ngài rồi.”

Lê Thành còn đang hoang mang, nhưng nghe tiên sinh nói như vậy, ông ấy mừng rỡ vỗ đùi, vội vàng đứng dậy, “Rất cảm ơn ngài, hay là, tôi tìm một nơi để giải rượu, tôi biết một tiệm mát xa, kỹ thuật chuyên nghiệp…”

“Không cần.” Anh cầm áo khoác treo trên lưng ghế, “Ngày khác đi.”

“Tôi đưa ngài, tôi tiễn ngài.” Lê Thành vội vàng cúi đầu, kéo chiếc ghế sau lưng giúp anh.

“Ngài dừng bước đi.” Anh lịch sự mà xa cách, vừa đi được hai bước đã dừng lại, quay đầu nhìn Đông Văn Li, nói tiếng Trung, “Còn không đi à?”

Đông Văn Li do dự mấy giây.

Cô đi đến trước mặt Lê Thành: “Lê tổng, tôi phiên dịch một tiếng mười lăm phút, ngài chỉ cần thanh toán cho tôi một tiếng là được, còn mười lăm phút kia coi như giảm giá cho ngài.”

Chưa dừng ở đó, cô lại nói thêm một câu: “Gấp đôi giá thị trường.”

Lê Thành làm xong việc thì vui vẻ hết sức, thoải mái móc tiền từ trong túi áo vest, thanh toán cho cô.

Đông Văn Li cầm tiền, sau đó lẳng lặng rời đi cùng người trước mặt.

Sau khi hai người họ đi ra, Lê Thành mới hoàn hồn, vừa rồi tiên sinh nói tiếng Việt với ông ấy sao?

Không đúng, hóa ra anh có thể nói tiếng Việt à? Vậy ông ấy còn tốn một đống tiền thuê người phiên dịch làm gì?

*

Sau khi ra cửa, Đông Văn Li đi theo anh.

Họ im lặng, một trước một sau, bóng đèn cuối hành lang hình như còn sống động hơn hai người họ.

Bước chân của Đông Văn Li chạm vào tấm thảm in tranh Bách Điểu Triều Phụng (*), không phát ra âm thanh nào, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, điều hòa không khí bật nhiệt độ thấp, Đông Văn Li sờ vào cánh tay mình, thấy hơi lạnh.

(*) Tranh Bách Điểu Triều Phụng lấy cảm hứng từ truyền thuyết về chim phượng hoàng trở thành vua của các loài chim. Theo truyền thuyết, khi phượng hoàng lên ngôi, mỗi năm các loài chim đều phải đến chầu và dâng lên một chiếc lông để dệt thành áo cho vua. Từ câu chuyện này, các nghệ nhân dân gian đã sáng tạo ra dòng tranh Bách Điểu Triều Phụng, ghi lại hình ảnh hàng trăm loài chim tề tựu dưới sự dẫn dắt của chim phượng hoàng. Tranh Bách Điểu Triều Phụng tượng trưng cho sự uy nghi, quyền quý và may mắn.

Nhưng tối nay, dường như hành lang kéo dài vô tận, cô nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, thấy chiếc bóng của người trước mặt xuất hiện trước mắt cô.

Anh vẫn cao lớn như trong trí nhớ của cô, mặc dù những năm gần đây cô phát hiện ra mình đã cao lên, tuy vào trường cũng nhận được bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của nam sinh cùng lứa, nhưng đi cùng anh, cô vẫn cảm thấy e ngại như trước.

Cũng không phải vì chia ly mà cảm giác e ngại kia phai nhạt.

Hành lang dẫn ra một ngã ba, anh rẽ trái ra bãi đỗ xe, cô lại muốn rẽ phải để bắt một chiếc xích lô, hoặc may mắn thì bắt được xe ôm.

Đúng là chuyện xảy ra như vậy, sau khi xuống bậc thang, anh đi sang bên trái.

Nhưng đột nhiên anh dừng bước, chừa lại bóng lưng cho cô.

Đông Văn Li hít một hơi, bước xuống bậc thang, nhìn bóng lưng của anh, đầu ngón tay nhúc nhích, nhưng cô không lên tiếng, chỉ rẽ phải.

Cuối bậc thang không có thảm, cô nghe rõ ràng tiếng gót giày của mình vang vọng khắp hành lang.

Một giây sau, cô tưởng mình đã có thể trốn thoát, đột nhiên cổ tay có cảm giác nóng hầm hập. Một bàn tay từ phía sau bao bọc toàn bộ cổ tay cô, cô mất thăng bằng, phải tựa vào mặt tường, trong lúc trời đất quay cuồng, cô ngẩng đầu, nhìn thấy anh ngay trước mắt cô.

Đó là khoảng cách mà họ chưa từng có được.

Mũi giày của anh gần chạm đến mũi giày của cô, lồ|\|g ngực của anh đối diện gương mặt cô, cô cảm nhận được trái tim lười biếng mấy năm trời của mình lại đập thình thịch trong lồ|\|g ngực, thấp thỏm và khổ sở như năm đó anh tặng cô cành hoa hồng sau trận ẩu đả với mấy tên ma men.

Anh buông cổ tay cô ra.

“Đông Văn Li.” Anh dùng giọng điệu trách mắng hệt như năm đó, gọi tên cô.

Anh vừa nói vừa đưa tay ra, ngón cái và ngón trỏ giữ lấy cằm cô, “Câm rồi à?”

“Không phải vừa rồi trên bàn ăn, em rất lắm lời với đám đàn ông kia sao? Tại sao đến lượt tôi lại thành hồ lô không miệng thế?”

Cô vô thức nhìn ngón áp út của anh, không ngờ ngón này trống trơn.

Thấy cô còn phân tâm, anh tăng sức lực ngón tay đang giữ cằm cô, nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt chếnh choáng say đó, chậm rãi nói:

“Sao thế, hai năm không gặp, lớn rồi, không biết chào hỏi à?”

Bình Luận (0)
Comment