Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 30

Hình như tối nay anh say rồi.

Trong hành lang tối tăm, ánh sáng len lỏi qua cánh quạt hút gió, cánh quạt xoay tròn, cắt đứt nguồn sáng, làm ánh sáng nhấp nháy trên gương mặt anh, dáng vẻ nhã nhặn của anh hoàn toàn trái ngược với khung cảnh tối tăm này, không hiểu sao lại làm người ta cảm thấy anh thật tàn ác, chưa kể bây giờ anh còn buộc cô phải ngẩng đầu, lặp lại: “Chào hỏi đi.”

Cằm của cô đau đớn, anh chỉ dùng một chút sức lực, nhưng Đông Văn Li có cảm giác như xương hàm của mình sắp bị bóp nát, cô run rẩy: “Tiên…tiên sinh.”

Lúc này anh mới hài lòng, buông tay ra, cảm giác tàn ác mới dần dần tan biến, anh quay về dáng vẻ cũ, đứng trước mặt cô, nói: “Tôi đưa em về.”

Đó không phải là một câu hỏi cho phép cô từ chối.

Đông Văn Li hít thở, hốc mắt ửng đỏ, cô gật đầu.

Anh đứng trước mặt cô, mãi đến lúc đó mới hoàn hồn, thấy hốc mắt cô long lanh nước, anh mới hỏi: “Đau không?”

Làn nước trong hốc mắt còn chưa biến mất, cô chỉ lắc đầu.

“Đi theo tôi.”

Cô đi theo bước chân của anh, hình như anh biết cô nhất định sẽ ngoan ngoãn đi theo anh, cho nên anh không dừng lại.

Chiếc xe trong bãi đỗ xe không phải là chiếc xe anh thường đi, ngay cả tài xế cũng là một người mà Đông Văn Li chưa từng gặp, nhưng đều giống nhau ở chỗ tài xế vẫn lịch sự, chủ động mở cửa xe khi nhìn thấy cô.

Đông Văn Li cẩn thận lên xe, anh vào từ bên kia, sau khi ngồi vào chỗ thì đóng cửa.

“Bác tài, làm phiền bác đi đến ngõ Diên Vĩ.” Đông Văn Li tự giác nói địa chỉ của mình.

“Gần đến nơi thì thả cô ấy xuống, cho cô ấy đi bộ một cây số.” Anh chen vào.

Đông Văn Li:…

Cô bất mãn nhìn người đàn ông đang thắt dây an toàn, rõ ràng anh nói sẽ đưa cô về mà.

Anh mặc kệ vẻ mặt bất mãn của cô.

Đông Văn Li có cảm giác anh đang tức giận, nhưng anh tức giận cái gì?

Cô nghĩ mãi mà không ra, cho nên không nghĩ nữa, chỉ quay đầu nhìn ra cửa, cũng tức giận như anh.

Anh thắt dây an toàn xong mới chậm rãi nói, “Sao em có thể đi cùng loại người đó được chứ?”

Công cuộc hỏi tội đã đến, mặc dù đến trễ.

Cô nhìn ra bên ngoài: “Tôi muốn đi cùng ai thì đi.”

“Không đi học à?”

“Đi học hay không cũng đâu có liên quan gì đến chuyện này.”

“Họ không phải người tốt, em là con gái, qua lại với bọn họ làm gì.”

Đông Văn Li quay đầu, tức giận nhìn anh chằm chằm: “Ngài cũng không phải người tốt, vậy mà tôi đã qua lại với ngài lâu thật lâu còn gì.”

Lời này vừa phát ra, không gian xung quanh trở nên rất yên tĩnh.

Đông Văn Li không biết giữ mồm giữ miệng, chỉ muốn trút giận lên anh, bị anh nhìn chằm chằm, cô lại cảm thấy tê dại.

Sau đó, anh nghiêng người đến gần, vòng tay qua sau lưng cô. Hơi thở của cô ngưng đọng, anh xâm chiếm không gian của cô, cô hơi bối rối, vô thức nép mình vào góc, nhưng rốt cuộc anh chỉ kéo dây an toàn sau lưng cô, giúp cô thắt vào, sau đó nói:

“Hiểu rồi, A Li nhà mình giận dỗi vì mấy năm nay tôi không đến Hà Nội thăm em.”

Anh dễ dàng nhìn thấu cô, ngay cả cảm xúc bị che giấu này cũng bị anh phát hiện, cô muốn phủ nhận, nhưng chính mình cũng không chắc lắm.

“Em gửi thư cũng chỉ có bốn chữ. Lúc đến đón Lai Phúc còn dặn dò thím Nại đừng nói với tôi. Không rõ có phải mấy bạn nhỏ bước vào thời kỳ trưởng thành đều không thích gặp người già hay không, nếu tôi tùy tiện quấy rầy, có lẽ sẽ làm em thấy bất tiện, nhưng đã cho số điện thoại, em cũng biết địa chỉ, tôi luôn nghĩ em muốn gặp thì đã tìm gặp tôi rồi.”

Đông Văn Li đợi anh nói xong, lại không tìm ra sơ hở nào.

Anh nói lời này là đang suy đoán cô không muốn gặp anh trong hai năm qua.

Nhưng làm sao cô có thể tìm gặp anh được, hạt giống tình yêu vừa nảy mầm, nghĩ đến anh đeo nhẫn trên ngón áp út, cô đã tự nói với lòng mình, đời này họ không thể dây dưa.

Giống như trong chuyện này, người chủ động là cô, người muốn gặp anh cũng là cô.

Nhưng anh hoàn toàn không biết tâm tư thầm kín của cô, anh nói vậy thật sự không sai, thậm chí còn phiền muộn vì không nhìn thấu tâm tư “bạn nhỏ bước vào thời kỳ trưởng thành” của cô, giống như lời anh nói, muốn liên lạc với anh thì đã liên lạc từ lâu rồi.

Đây đúng là phong cách làm việc của anh, kỹ càng, rộng lượng, không ép buộc người khác.

Vậy là cô chỉ có thể thở ra một hơi yếu ớt, nhẹ nhàng nói: “Tôi không có ý đó, ngài hiểu lầm rồi.”

“Tôi đang đi học, tôi muốn mở một tiệm hoa của riêng mình, đúng lúc trường tôi hợp tác với công ty của Lê tổng, giá thuê ưu đãi, nhưng rất khó giành một suất, tôi muốn đăng ký tham gia.” Đông Văn Li giải thích đầu đuôi.

“Vậy thì tại sao em phải xin xỏ ông ấy?” Anh nghiêng đầu nhìn cô, “Có tôi làm gì?”

Hửm? Cũng đúng. Đông Văn Li thấy mọi việc còn chưa được ngã ngũ, cô không nghĩ ngợi, chỉ ngước mắt nhìn anh: “Vậy ngài muốn tôi xin xỏ ngài sao?”

“Vẫn phải xin xỏ mới được.” Anh trêu chọc cô.

Vào giây phút đó, cô bật cười.

Bóng đêm bên ngoài dày đặc.

Cảm giác quen thuộc dâng lên, giống như họ chưa từng chia ly.

Cô hạ kính xuống, nhìn ra bên ngoài, khẽ lắc đầu, sau đó quay đầu lại, nụ cười vẫn sáng ngời rực rỡ, cô nói lời ngon ngọt êm tai: “Vậy tôi van xin ngài, tiên sinh.”

Làn gió lẻn ra khỏi màn đêm, lùa qua mái tóc cô, rót đầy không gian trong xe, lúm đồng tiền nhàn nhạt của cô lúc sáng lúc tối.

Rốt cuộc anh cũng cong môi cười, “Vậy tôi sẽ biến mọi nguyện vọng của em thành sự thật.”

“Quyết định rồi đấy nhé.” Cô cười vui vẻ hơn, hạ kính xuống hoàn toàn, hưởng thụ luồng gió thổi vào mặt giữa đêm nóng bức này.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, đúng là cô bé này đã lớn hơn một chút, gương mặt trưởng thành, còn mang theo khí chất rất khác biệt của người lớn.

Hôm nay gặp lại, cô hoạt bát, tươi sáng, không còn phụ thuộc vào người khác, mấy năm anh không có mặt, cô đã trở thành một người có bề ngoài cứng rắn, nội tâm mềm mại, không làm anh thất vọng.

*

Xe chạy thẳng đến đầu ngõ Diên Vĩ, không dừng cách đó một cây số như lời anh nói, mà chạy thẳng đến ngõ.

Đông Văn Li xuống xe, đứng ngoài cửa vẫy tay, lịch sự nói tạm biệt.

“Tôi đến rồi, ngài về đi.”

“Không cần tôi tiễn à?”

“Không cần.”

“Em có biết tửu lượng của em kém đến mức nào không?”

“Đó là quá khứ, tiên sinh, con người có thể thay đổi rất nhiều trong hai năm.”

“Vậy là hai năm qua, em không biết viết thư cho tôi, mà lại biết uống rượu à?”

Đông Văn Li đưa gương mặt đỏ bừng qua cửa xe, “Tiên sinh, chuyện này ngài không thể trách tôi, ngài cũng đâu có viết thư cho tôi.”

Nghe xong lời này, anh gác tay lên khung cửa, “Tôi nhờ người nghe ngóng tin tức của em, tôi nghe nói em vẫn sống tốt.”

“Đúng vậy, tôi sống rất tốt.” Cô lại đứng thẳng dậy, xòe bàn tay ra, tựa như đang chứng minh với anh, “Ngài nhìn xem, có phải bây giờ tôi cũng sống rất tốt không?”

Không đợi anh trả lời, Đông Văn Li khoát tay, xoay người lại, “Đi đây.”

Người ngồi trong xe im lặng thật lâu, chỉ nhìn bóng lưng của cô biến mất trong hẻm, mãi đến khi thấy cô lục lọi lấy chìa khóa ra, sau đó ánh đèn u ám trong căn nhà mà cô bước vào sáng lên, anh mới cho tài xế lái xe đi.

*

Đông Văn Li nằm trên giường, chớp chớp đôi mắt đau nhức, men rượu bắt đầu phát huy tác dụng, lúc này cô mới phát hiện đầu của mình hơi đau.

Lai Phúc cảnh giác ngửi ngửi mùi hương không thuộc về cô mà lại ở trên người cô.

Nó nhạy cảm dựng tai lên, sau đó lại đưa cái mũi ướt nhẹp chạm vào cánh tay cô, nó nhìn xung quanh hai vòng, xác nhận xong mới bắt đầu vẫy đuôi, đi lòng vòng xung quanh cô, thậm chí còn không kiềm chế được, trong cổ họng phát ra tiếng ư ử.

Lai Phúc đã là một con chó trưởng thành, không gì có thể làm nó phấn khích đến vậy.

Ngoại trừ anh.

Tại sao anh lại xuất hiện?

Không đúng, Đông Văn Li trở mình, anh xuất hiện ở Hà Nội không có gì bất ngờ, Việt Nam nhỏ như vậy, anh làm ăn ở khắp nơi, đi công tác cũng là chuyện thường tình, chỉ là trước đây họ chưa từng gặp nhau.

Cũng đúng, cô bị kìm hãm trong một thế giới nhỏ bé, anh lại thỏa sức tự do, họ không thể có điểm giao nhau, lần này gặp được cũng là trùng hợp thôi.

Cũng mãi đến khi thật sự nhìn thấy anh, cô mới nhớ thời gian ở Sài Gòn đã là chuyện rất lâu về trước, lại nhớ về quãng thời gian đó, vì phiêu bạt quá lâu nên muốn dựa dẫm vào người khác, sinh ra những cảm xúc thiếu chín chắn.

Cô nghĩ đến ngón áp út trống trơn của anh…

Sau đó cô lại trở mình, bình tĩnh nói với bản thân: “Gặp lại thì gặp lại thôi, người trưởng thành không thể né tránh việc xử lý vấn đề…”

Dù sao trước đây anh cũng giúp đỡ cô rất nhiều, bất kể có xảy ra chuyện gì, anh cũng xứng đáng được cô cung kính gọi một tiếng “tiên sinh”.

Cô dụi mắt, ép buộc bản thân phải ngồi dậy rửa mặt, sáng mai còn có tiết, nhà cô xa trường, còn phải dậy sớm.

*

Thập niên chín mươi, đường phố Hà Nội vẫn còn rất nhiều xe xích lô, xe máy thì ít, xe đạp thì nhiều. Mặc dù cũng có xe buýt, nhưng rất khó đón xe, có khi chờ một tiếng đồng hồ cũng không đón được.

Đông Văn Li không mua xe đạp, cũng tiếc tiền đi xe ôm, bình thường hay đi bộ.

Mới sáng sớm đã có mưa.

Lúc xuống lầu, cô không nhìn thấy chiếc xe màu đen ở phía xa xa.

Đông Văn Li cầm dù, nhét giáo trình hôm nay vào túi vải. Cô cẩn thận băng qua vũng nước, cô mang giày thể thao, cố tìm nơi khô ráo để đi, nhưng nước mưa hòa lẫn với bùn đất dính vào giày cô, làm cô rất hối hận vì hôm nay đã mang giày trắng ra ngoài.

Đông Văn Li nghe thấy tiếng kèn xe, còn tường dòng xe sau lưng tắc nghẽn, vậy là cô không để ý, đến khi kèn xe vang lên lần nữa, cô mới phát hiện hình như tiếng kèn này giống như tiếng chào hỏi, vậy là cô quay đầu, nhìn thấy chiếc xe trên con đường tấp nập.

Trước đây cô còn nhỏ, không nghĩ dưới chân mình là đất cát, khi tất cả mọi người đều chật vật đối mặt với cuộc đời, ngồi trên một chiếc xe đắt tiền là một điều vừa xa xỉ vừa làm người ta ghen tị; nhưng bây giờ cô đứng bên ngoài chiếc xe, phiền muộn vì một chút xíu thể diện, lại còn không biết phải làm thế nào, cô đã hiểu ra.

“Lên xe đi.” Anh nói.

Đông Văn Li cũng không có lý do nào để giằng co với anh.

Lúc cô mở cửa xe, xếp dù lại, nước mưa ùa vào từ bên hông, cô vô thức ôm túi vải trong lòng, không quan tâm nửa bờ vai đã bị ướt, ngay cả đuôi tóc cũng dính nước.

“Tiên sinh, tại sao ngài lại ở đây.” Cô lịch sự chào hỏi, không để tâm bản thân mình bị ướt, hoặc cũng có thể nói, cô không phát hiện ra.

“Đi tham gia một buổi tọa đàm, không ngờ còn có thể tiện đường nhặt được con chuột lột ở đây.” Anh đưa tay lấy một chiếc khăn sau lưng ghế, đưa cho cô, “Lau đi.”

Đông Văn Li nhìn thấy chiếc khăn rất đẹp, có lẽ là được làm từ loại chất liệu rất mỏng manh, không thể để dính nước, cô hơi đau lòng, lại đặt khăn xuống, rút mấy tờ khăn giấy giữa hai ghế ngồi, “Tôi dùng cái này là được.”

Tiên sinh cũng chiều ý cô.

“Tôi tưởng ngài rời đi từ hôm qua rồi.” Đông Văn Li lau tóc, cố tìm đề tài nói chuyện.

“Tưởng? Tôi nghĩ trước khi phóng khoáng quay lưng về phía tôi nói lời tạm biệt, ít nhất em cũng hỏi tôi đến lúc nào, khi nào tôi rời đi.”

Đông Văn Li:…

Chậc, thật ra cô không quan tâm chuyện anh đến rồi đi, cũng không nghĩ họ sẽ gặp lại nhau.

Cô cảm thấy mình hơi nhỏ nhặt, còn hơi thù dai.

“Học cái gì?” Anh đổi chủ đề.

Đông Văn Li thấy anh đang nhìn chằm chằm mép sách lộ ra ngoài chiếc túi vải mà cô đang ôm, vậy là cô lấy sách ra khỏi túi, đưa cho anh.

“Văn học Pháp cổ điển.”

Anh tiện tay lật mấy trang sách, dừng ở trang giới thiệu nhà văn lãng mạn người Pháp, Alexandre Dumas.

“Em thích nhất tác phẩm nào của Alexandre Dumas?”

Ôn bài trước khi lên lớp sao? Đông Văn Li không ngờ anh lại hỏi như vậy, cô nghĩ ngợi một lát, “Bá tước Monte Cristo.”

“Tại sao?”

“Ừm…” Đông Văn Li nghe anh hỏi thì bắt đầu nói, “Đó là một câu chuyện báo thù. Tôi vừa đọc xong cách đây không lâu, lúc đọc quyển sách này, tôi bất ngờ vì trong đó mô tả nhiều phương diện trong bản chất con người, đồng thời lại xúc động với mạch truyện bi tráng. Cảm giác tự tay giết kẻ thù làm người ta rất thỏa mãn, tôi cảm thấy không sai.” Đông Văn Li bày tỏ quan điểm của mình, nói xong còn lịch sự hỏi anh, “Tiên sinh, ngài nghĩ sao?”

Anh đang lật sách của cô, nghe thấy lời này, anh khẽ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô: “Tôi cũng thấy rất hay, tôi thích sự chờ đợi và cứu rỗi mà nó biểu đạt.”

“Chờ đợi và cứu rỗi sao?” Đó là đáp án nằm ngoài dự đoán của cô, cô không nghĩ một người quyền lực trên thương trường, am hiểu về biển khơi như anh sẽ trả lời như vậy.

“Phải, chờ đợi nhân vật chính tái sinh, chờ đợi sự cứu rỗi sẽ gặp được trên đường đời.”

Nói xong, anh đóng sách lại, nhét vào túi vải của cô.

Đó là một đáp án rất kỳ lạ, Đông Văn Li nghiêng đầu nhìn anh, chậc lưỡi:

“Tiên sinh, trước đây tôi không biết ngài am hiểu về lĩnh vực văn học như vậy.”

“Có rất nhiều chuyện em không biết.”

“Tại sao lúc nào ngài cũng mắng tôi?”

“Có không?”

“Có, tôi cảm giác được.”

Anh đưa tay gõ gõ đầu cô:

“Toàn nhớ tôi mắng em, vậy tình nghĩa hôm nay tôi cho em đi nhờ xe, em có nhớ không?”

Bình Luận (0)
Comment