Buổi khiêu vũ đêm đó, Đông Văn Li uống hơi nhiều, bước chân hơi nặng nề, đôi giày cao gót đắt tiền trên chân cô trở nên vướng víu.
Lúc đi đến cửa phòng, cô cũng không quay đầu nói tạm biệt, lại lục lọi túi xách tìm thẻ vào phòng.
Phòng của anh nằm ở đầu kia của hành lang, anh đứng sau lưng cô, muốn tận mắt nhìn cô vào phòng, đêm nay cô uống hơi nhiều.
Sau khi lục lọi một hồi lâu, cuối cùng cô cũng tìm thấy thẻ vào phòng, sau đó lại cúi người, tóc đen uốn xoăn từ trên lưng cô trượt xuống, che hết nửa gương mặt cô, cô cuống cuồng đưa tay vén tóc.
“Sao thế?” Anh bước về phía trước, giúp cô vén mấy lọn tóc rơi xuống.
“Em muốn cởi giày cao gót.” Cô hơi lắc lư.
Anh đỡ cô, biết rõ khi say, cô sẽ bắt đầu làm ầm ĩ lên: “Phải cởi ở đây à?”
“Đúng vậy, phải cởi ở đây, đúng là hình phạt tàn khốc của phụ nữ mà.”
Lúc cô nhấc chân cởi giày, vạt váy của cô khẽ đong đưa, chiếc váy cũng bị hất lên theo động tác của cô, để lộ ra bắp chân mảnh mai, cô không phát hiện ra, chỉ tập trung đấu tranh với món đồ trên chân.
Cô vô thức để lộ da thịt, làm anh khẽ nhíu mày.
Ánh mắt của anh hơi dao động, anh cầm lấy thẻ vào phòng trên tay cô, bế cô lên, sau đó quét thẻ mở cửa: “Vào trong cởi giày đi.”
Đèn cảm ứng bên cửa sáng lên ngay lập tức, nhưng đèn chính chưa bật, ánh sáng mờ mịt, Đông Văn Li vừa hoàn hồn đã bị anh đặt lên chiếc tủ bên cạnh cửa phòng.
“Cởi giày ở đây.”
Nói xong, anh lại ngồi xuống sofa thấp đối diện cô.
Cô chỉ lờ mờ nhìn thấy đường nét của anh, thấy sự tối tăm dâng lên trong đáy mắt anh.
Cô không hiểu, rõ ràng trước đó anh nói tối nay sẽ cho cô ngủ một mình, sao bây giờ lại lật lọng vào phòng cô?
Cô muốn xuống khỏi tủ đồ, vừa duỗi chân ra thăm dò, anh đã ngăn cản: “Không được xuống.”
Anh ngồi cách xa cô một mét, cứ vậy mà nhìn cô, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật từ tất cả mọi góc độ, nhưng cô xấu hổ đỏ mặt, không thể vờ như ánh mắt chăm chú của anh không ảnh hưởng đến cô.
Cô nhẹ giọng, trong ánh đèn leo lắt, cô thành khẩn van xin: “Tiên sinh…”
Người ngồi trước mặt anh đã ngà ngà say, giọng nói hơi run rẩy, giống như bảo cô cởi giày là đòi mạng của cô.
“Còn muốn tùy tiện cởi giày bên ngoài nữa không?”
“Không, không muốn…”
Vậy là anh đứng dậy, đi đến trước cửa tủ, giúp cô cởi đôi giày cao gót phiền phức kia.
Cô rút chân lại, như nai con sợ hãi.
Anh đứng trước mặt cô, giống như lúc khiêu vũ cùng cô, nhưng bây giờ cô đang ngồi trên tủ đồ trước cửa phòng, tầm nhìn này cao hơn so với lúc đứng, cô hơi ngước mắt đã có thể dễ dàng nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
Giữa ánh sáng mờ mịt, đôi mắt màu hổ phách của anh dần dần tối lại.
Cô nhớ tối nay họ ẩn mình trong đám đông, ẩn mình trong ánh đèn leo lắt như một mưu đồ bí mật.
Dường như Đông Văn Li quay về những ngày sống ở Chợ Lớn, Sài Gòn, ban đêm nghe thấy tiếng thủy triều dâng lên khi sông Mê Kông hòa mình vào biển khơi, còn nghe thấy tiếng sóng đập vào mỏm đá ngoài cửa sổ, giống như cô sống trên biển cả rộng lớn.
Cô quay đầu, nhìn thấy thân thể mình trắng trẻo, duyên dáng như ánh trăng, hàng mi khẽ run rẩy, sau đó lơ đãng quay đầu lại, vùi mình vào chiếc gối mềm mại như mây.
Âm thanh du dương phát ra từ máy nghe đ ĩa che giấu sự căng thẳng của cô, còn ra sức che giấu giọng nói kiềm chế của anh.
Ngón tay của cô luồn vào tóc anh, ở nơi sáng tối giao thoa, có đôi lúc cô lại chạm vào vành tai và làn môi anh.
Năm ngón tay xòe ra, dường như cô có thể điều khiển được âm nhạc, lúc nào phát nhạc, lúc nào tắt nhạc, tất cả đều phụ thuộc vào cô, bản nhạc piano trầm bổng vang lên, đó là một cảm giác rất mới mẻ —— dạo chơi trong âm nhạc.
Giống như cây chuối tây ở Sài Gòn chào đón một cơn mưa nặng hạt sau mùa khô.
Mùa hè năm đó, ve sầu bỏ mạng, nhành cây xanh biếc lại bắt đầu trổ lá, cô được trải nghiệm thêm nhiều chuyện đời.
Cuối cùng anh bế cô lên, xả nước đầy bồn tắm, thân thể cô mỏng manh như trái cau xanh mới hái lăn lộn dưới làn khói hương, anh thả cô vào trong nước.
Lực đẩy của nước làm tóc cô trôi bồng bềnh.
Cô quay về dáng vẻ cũ, là dáng vẻ cô gõ cửa xe anh vào đêm mưa ẩm ướt, gương mặt mộc mạc không trang điểm của cô xuất hiện trước mắt anh.
“A Li ——”
“A Li…”
Anh gọi cô như vậy, cảm nhận nhịp tim trẻ trung của cô.
Hơi ấm của riêng cô truyền vào đầu ngón tay.
Anh rất muốn chiếm lấy cô, cũng rất muốn hủy hoại cô.
Cô lây cơn cúm mùa hè sang cho anh, làm amidan của anh bị viêm, gọi tên của anh, khiến anh hành động liều lĩnh.
*
Giống như họ đang từng bước nghiên cứu quá trình này, dù cho chưa dùng đến món đồ mà Nguyễn Yên đã đưa, cô cũng đã đủ phóng khoáng, có thể nói ra những lời làm chính cô phải đỏ mặt.
Chỉ là cô không nghĩ dưới lớp âu phục nhã nhặn của anh, gân xanh lại nổi rõ như vậy.
Hậu quả của chênh lệch về kích cỡ chính là cằm của cô vẫn đau, cô quá trẻ tuổi.
Cô quên mất tối hôm qua mình ngủ thiếp đi như thế nào, nhưng sáng nay tỉnh giấc, anh đã không còn ở đây, trong hộc tủ có lời nhắn của anh, bảo cô thức dậy thì gọi phục vụ phòng, bữa sáng sẽ được mang lên, anh có một cuộc họp, họp xong sẽ quay lại.
Đông Văn Li nhìn thời gian, bảy giờ rưỡi sáng, hẳn là anh đang tham dự một cuộc họp quốc tế.
Cô gọi phục vụ phòng, sau khi nhân viên khách sạn nói “Xin đợi một lát, chúng tôi lên ngay”, Đông Văn Li đi rửa mặt.
Đêm qua, sự k1ch thích chiến thắng lý trí, nhưng cô không nghĩ sẽ ở lại qua đêm, không chuẩn bị quần áo để thay, vậy là sáng nay cô vẫn mặc chiếc váy hôm qua.
Chiếc váy cổ vuông, làm lộ ra dấu vết màu hồng hồng, thậm chí còn có vết bầm tím trên cổ và xương quai xanh, Đông Văn Li muốn kéo cổ áo lên che lại, nhưng phát hiện gần cổ áo có vết rách nhỏ.
Cô vội vàng quay đầu nhìn thử, vết rách nằm ngay bên cạnh vai cô.
Bây giờ không thể giải quyết được, Đông Văn Li nhìn quanh, muốn tìm thứ gì đó để che chắn, ánh mắt của cô hướng về phía tủ quần áo trong góc phòng, cô bước đến, mở tủ quần áo.
Trong tủ treo mấy bộ âu phục tối màu và áo sơ mi, gọn gàng, sạch sẽ, ngăn tủ nhỏ bên dưới trưng bày mấy chiếc cà vạt kiểu dáng khác nhau, nhưng lại không có khăn choàng để che đi dấu vết kia.
Vậy là Đông Văn Li nhắm vào áo sơ mi của anh, cô tìm chiếc áo bình thường nhất trong số mấy chiếc áo đó, khoác bên ngoài chiếc váy của cô để che đi dấu vết màu đỏ trên cổ. Cô nghĩ, quần áo đều đã bị anh xé rách, vậy thì mặc một chiếc áo sơ mi của anh cũng không có gì quá đáng.
Cô nghĩ như vậy, sau đó mặc áo sơ mi vào, ngồi trên sofa, lấy điện thoại PHS ra, tìm cái tên “Bạn Tốt” trong danh bạ điện thoại, soạn một tin nhắn, gửi đi.
Gửi xong, cô đi rửa mặt.
*
Sáng sớm, trợ lý L@m đến tìm tiên sinh.
Peter liên kết với lãnh đạo của các công ty tàu thủy lớn, hẹn tiên sinh từ ba tháng trước, tiên sinh mới dành ra một chút thời gian, đồng ý trao đổi về các bước tiếp theo của phương án hợp tác.
Peter là một trong số những người con của ngài Kaserman ở Pháp, mặc dù vị trí và quyền lực hiện tại của anh ta trong tập đoàn không cao, nhưng vì mối quan hệ này, trợ lý Lâm chưa từng dám lơ là chuyện của anh ta, mặc dù tiên sinh luôn nghĩ Peter làm việc không ngay thẳng, tuy mang danh nghĩa là anh em, nhưng anh vẫn không muốn kết giao thân thiết với Peter.
Suốt một buổi sáng, rất nhiều lời phát biểu của Peter đã làm tiên sinh không vui, anh ta hạ giá đến mức gần như không còn lợi nhuận, kiếm chút thể diện trước mặt các hãng tàu, để tiên sinh gánh chịu hết mọi rủi ro, vậy mà còn tỏ vẻ hiền lành lại thấu tình đạt lý, giống như đàm phán không thành công là do tiên sinh thiếu hiểu biết.
Nói tới nói lui mấy câu, mặc dù sắc mặt của tiên sinh không có chuyển biến gì, nhưng chỉ cần nhìn tần suất anh xoay bật lửa trên tay, trợ lý Lâm cũng cảm giác được anh không vui.
Điện thoại trên bàn rung lên, trợ lý Lâm thấy tiên sinh khẽ nhíu mày, trong lòng anh ta lạnh ngắt, không biết người nào xui xẻo đứng trước họng súng, anh ta còn nghĩ khi nào cuộc họp kết thúc sẽ đi dạy dỗ người đó một trận, vậy mà lại nhìn thấy người vừa nhíu mày xem tin nhắn đã thả lỏng, sắc mặt cũng hoàn toàn thay đổi.
Sau đó, anh lại nói với người đang lải nhải không ngừng trong cuộc họp qua video: “Được rồi, vậy Peter cứ quyết định chuyện này đi.”
Hình như người bên kia không ngờ anh sẽ trao quyền lại như vậy, anh ta sửng sốt thật lâu, sau đó mới nói: “Louis, ý của anh là tôi có toàn quyền quyết định trong chuyện này sao?”
“Phải.” Anh tắt điện thoại, ngẩng đầu lên, hỏi, “Còn vấn đề gì nữa không, nếu không thì hôm nay kết thúc ở đây.”
Nói xong, anh thoát ra, đứng dậy định rời đi.
Trợ lý Lâm hơi ngạc nhiên, bởi vì trước đó tiên sinh đã bảo anh ta hủy bỏ mọi lịch trình vào cuối tuần này, còn tưởng tiên sinh muốn tập trung đối phó với Peter, nhưng anh chỉ nói vài ba câu đã đuổi người ta đi, còn cho Peter toàn quyền quản lý lô hàng quan trọng này.
Anh ta đứng dậy, do dự hỏi: “Tiên sinh, ngài thật sự để cho Peter quản lý lô hàng này sao? Tôi nghe nói dạo này anh ta đang cố tạo dựng thành tựu để lôi kéo sự ủng hộ của hội đồng quản trị.”
Tiên sinh mặc áo khoác, chậm rãi nói: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu (*).”
(*) Xuất phát từ câu thành ngữ “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ”, ám chỉ dã tâm và tham vọng không thể che giấu của một người.
Anh cầm lấy điện thoại trên bàn, “Thằng nhóc này thèm thuồng những thứ trong tay tôi lâu rồi. Cậu ấy thèm thuồng như vậy thì cứ để cậu ấy nếm thử đi.”
Có lẽ trợ lý Lâm hiểu, chuyện làm ăn ở bến tàu đâu có đơn giản như vậy.
Anh ta thấy tiên sinh nhanh chóng rời đi, còn nghĩ hôm nay tiên sinh không có kế hoạch nào khác, anh ta hỏi: “Tiên sinh, ngài muốn đi cùng cô A Li sao?”
Lúc này, người đang đi đến cửa mới dừng lại, quay đầu nói: “Finger nói cho cậu biết à?”
Trợ lý Lâm nhận ra mình đã vạch trần đồng đội, vậy là anh ta nhanh chóng sửa lại, nói: “Không có, tôi tự đoán.”
Tiên sinh nhét bật lửa vào trong túi, chỉ tay vào anh ta, cười nói: “Lắm mồm như vậy, bảo cậu ấy cuốn gói cút đi.”
*
Đông Văn Li đang ngồi trong phòng chờ bữa sáng, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chuông cửa, cô nhìn qua mắt mèo, thấy chiếc xe đẩy mang theo thức ăn, cũng không nhìn kỹ, cứ vậy mà mở cửa ra.
Sau khi mở cửa, cô lại nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục cùng áo sơ mi đen đứng bên ngoài, đẩy chiếc xe thức ăn ra.
Một tay Đông Văn Li vẫn cầm tay nắm cửa, thấy anh đến, cô ngạc nhiên: “Tiên sinh? Sao anh lại trở về rồi?”
Anh thoải mái đi vào trong: “Anh trở về bắt kẻ mặc trộm quần áo của người khác.”
Đông Văn Li buông cửa ra, cánh cửa tự động đóng lại, cô bất mãn, nhẹ giọng nói: “Em không mặc trộm, em đã nhắn tin cho anh mà.”
Phải, cô đã nhắn tin cho anh.
Trong cuộc họp kia, lúc người đối diện lải nhải không ngừng, làm anh hết sức đau đầu, anh đã nhận được tin nhắn của cô —— một câu “Tiên sinh, em có thể mặc áo sơ mi của anh được không” ngắn gọn như vậy, trong đầu anh xuất hiện những mảnh ghép không đứng đắn, làm anh mất hết kiên nhẫn với nhóm người đối diện, vậy là anh vội vàng kết thúc cuộc họp, đến gặp cô.
Anh đẩy xe thức ăn vào, ngồi cạnh cửa sổ.
Đông Văn Li mang từng đ ĩa thức ăn sang bàn trà cạnh sofa, ngồi xếp bằng trên mặt thảm.
Cô dùng nĩa ghim một miếng trái cây, vẫn mặc chiếc váy hôm qua, bên ngoài khoác thêm áo sơ mi của anh.
Chiếc váy đen hoàn toàn tương phản với gương mặt cô, sắc đỏ thiếu khống chế trên mặt cô hôm qua cũng đã biến mất, nhưng cô vẫn mặc áo sơ mi che chắn làn da trên cổ.
Cô ngồi trên sàn nhà, anh ngồi trên sofa bên cạnh cô, hơi ngả người về phía sau, nhìn cô ăn sáng.
Anh nhìn như vậy, Đông Văn Li không thoải mái lắm, tìm kiếm đề tài trong đầu, hỏi anh: “Tiên sinh, không phải hôm qua anh nói cuộc họp sẽ kéo dài cả buổi sáng sao?”
Đông Văn Li vừa nói vừa vươn tay cầm lấy chai sữa yến mạch cô đã đặt trên bàn trà, nhưng anh lấy chai sữa yến mạch đi, cầm ly của cô, rót nửa ly sữa, đưa cho cô: “Hồng nhan họa thủy (*). Em ở đây, làm sao anh họp được?”
(*) Nghĩa là phụ nữ có nhan sắc thường gây ra họa lớn. Câu này bắt nguồn từ chuyện trong lịch sử nhà Hán, hai chị em Triệu Hợp Đức và Triệu Phi Yến hưởng trọn sự sủng ái của Hán Thành Đế, tận cùng sự vinh hoa phú quý. Triệu Hợp Đức dung mạo tuyệt sắc, nhưng lòng dạ ác độc, được ví là “hồng nhan họa thủy”.
“Hửm?” Đông Văn Li cầm ly sữa yến mạch anh đưa sang, chiếc áo sơ mi rộng lớn của anh che phủ cổ tay cô, “Chính anh không muốn ngồi ở đó nữa, anh đổ lỗi cho em là không đúng. Lý do hồng nhan họa thủy hại nước hại dân là do hoàng đế háo sắc.”
Cô nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ.
“Phải, là anh háo sắc.” Anh nhìn cô, thản nhiên thừa nhận.
Cô cầm nĩa, tập trung vào đống thức ăn trên bàn, dấu vết màu đỏ giữa cổ và xương quai xanh của cô hơi lộ ra, anh nhìn vào nơi đó, nghiêng người về phía trước, đưa tay vén tóc cô ra: “Trời không lạnh, mặc kín như vậy làm gì?”
Anh đã biết rõ mà còn cố hỏi, Đông Văn Li không để ý đến thức ăn nữa, vội vàng kéo cổ áo che lại, nhìn anh chằm chằm: “Là lỗi của anh, váy của em rách rồi! Anh bồi thường đi.”
Hình như anh nhớ đến chuyện gì đó, hơi ngả người ra sau, cô đang quỳ gối trên sàn, anh dựa lưng lên sofa ngay trước mặt cô, chống cằm cười khanh khách nhìn cô.
Đông Văn Li cảm thấy bây giờ anh thật xấu tính, vậy là cô đứng dậy, vươn tay ra định đánh anh.
Cô chống tay lên sofa, nửa người nghiêng về phía anh, bàn tay sắp chạm vào anh thì bị giữ lại.
Anh nhẹ nhàng kéo cô đến gần hơn, vẫn giữ dáng vẻ nhã nhặn mà xấu tính: “Xem kìa, mèo con sắp giơ vuốt rồi.”
Cô bị kéo về phía trước, bàn tay đang chống lên mép sofa mất đi điểm tựa, lại chống lên lồ|\|g ngực của anh.
Cách một lớp quần áo, sự mạnh mẽ và hơi ấm vẫn truyền vào tay cô.
“Anh xin lỗi, anh không nghĩ da thịt bạn nhỏ lại non mềm như vậy, hôn một cái đã đỏ lên, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?”
Đông Văn Li vội vàng rút tay lại, nhưng tay kia vẫn bị anh nắm chặt, cô giãy dụa hai cái, nhưng vẫn không thể thoát ra.
Cô cuống cuồng: “Dịch Thính Sanh, anh ỷ mạnh hiếp yếu, anh vô liêm sỉ…”
“Anh sẽ bồi thường.”
Cô còn chưa kịp nói ra hai từ “đê tiện”, anh đã hờ hững nhận thua trước cửa sổ sát đất của khách sạn, làm cô cảm thấy mình phí công tốn sức.
Anh không buông tay cô ra, chỉ nhẹ nhàng kéo cô ngồi lên đùi anh, làm cô đối mặt với anh, anh khẽ nghiêng đầu, nói với cô: “Là lỗi của anh, anh làm hỏng quần áo của A Li nhà mình, anh háo sắc, anh vô liêm sỉ, anh bạo lực.”
Thanh âm trầm thấp của anh giống như một màng lọc, nhẹ nhàng, dỗ dành người ta như viên đạn bọc đường.
Anh thuyết phục được cô, nhưng cô vẫn thấy tiếc, vậy là cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Mới mua hôm qua, phải tìm rất lâu mới chọn được cái này.”
Dáng vẻ tủi thân của cô làm lòng anh đau xót vô cớ.
Vậy là anh đưa tay vuốt v3 cổ cô: “Lát nữa anh nhờ người mua cho em, muốn mua bao nhiêu cũng được.”
Cô vội vàng kéo áo về phía trước, che đi dấu vết màu đỏ trên cổ.
Dấu vết màu đỏ lướt qua tầm mắt anh, anh giữ tay cô lại: “Đừng nhúc nhích, để anh xem.”
Cô tìm cách thoát ra: “Anh xem cái gì?”
Anh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía xương quai xanh của cô, từ góc độ của Đông Văn Li, sống mũi của anh rất thẳng, mắt hẹp dài, ánh nhìn vốn kín đáo, hờ hững, bây giờ lại nghiêm túc quan sát, rất khác dáng vẻ của anh trong đêm, đường nét của anh xuất hiện rõ ràng trước mắt cô.
Nhưng ánh mắt của anh có thể thiêu đốt người ta, Đông Văn Li lại vô thức đưa tay ra che lại, bàn tay bị giữ chặt lại khẽ nhúc nhích, cô nghe anh nói hai tiếng “Không ngoan” rất thâm sâu.
Cô thật sự sợ lời này.
Vậy là cô chỉ có thể để anh xem.
Anh nhìn một hồi lâu mới đi đến kết luận, nói bạn nhỏ quá trẻ tuổi, làn da quá non nớt, hôn một cái là đỏ lên.
Đông Văn Li nghe anh nói như vậy thì đỏ mặt: “Làm sao em gặp người khác bây giờ?”
Anh buông tay cô ra, nghiêng đầu, ghé đến chóp mũi cô: “Không che được đâu.”
Cô rụt đầu lại, trượt xuống khỏi người anh, lại ngồi lên thảm, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Em không thể ra ngoài được.”
“Không cần ra ngoài, anh bảo Finger đi trông tiệm cho em.”
“Hả?” Đông Văn Li hoàn hồn, “Nếu anh ấy đứng trước tiệm hoa của em, làm sao em buôn bán được?”
“Em trông mặt mà bắt hình dong à?”
“Chứ sao, anh nghĩ anh ấy thân thiện lắm à?”
“Anh nghĩ cậu ấy rất được việc.”
“Sao anh biết?” Đông Văn Li không hiểu.
“Đã nghi ngờ thì không dùng người, đã dùng người thì không nghi ngờ.” Anh nói cho có lệ.
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị nữa, ăn no chưa?”
Cô gật đầu.
Anh cúi người xuống: “Đến lượt anh ăn.”
Mái tóc đen của cô buông xõa trên tấm thảm Morocco.
Sàn nhà lạnh lẽo chạm vào bả vai cô.
Đương nhiên, rèm cửa tự động đóng lại, bí mật của cô cũng chỉ có thể ẩn núp dưới cổ áo.
Sau đó, cô mô tả quãng thời gian này như thế nào?
Cô giống như hạt giống muốn đâm xuyên qua đất đai, liều mạng hấp thu chất dinh dưỡng từ trên người anh.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
A Li: Hu hu hu hu, thật phiền phức.