Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 47

Hiếm hoi lắm, Đông Văn Li mới được ngủ trưa, sau đó lại mở mắt trong căn phòng tối.

Cô nghe tiếng nói chuyện trầm thấp phát ra từ phòng khách, cô mặc đồ ngủ, bước ra khỏi phòng, chỉ nhìn thấy bao nhiêu túi lớn túi nhỏ mang nhiều logo khác nhau trong phòng khách.

Anh ngồi bên cạnh cửa sổ phòng khách, đã thay một chiếc áo sơ mi khác, áo sơ mi hé mở, anh nhíu mày nói chuyện điện thoại, tiếng Pháp nhã nhặn thường ngày lại xen lẫn mấy lời th ô tục, rõ ràng tâm trạng hiện tại của anh không tốt.

Lúc nhìn thấy Đông Văn Li đi ra, anh mới gạt bỏ sắc mặt không vui của mình, ngoắc tay về phía cô, cô ngoan ngoãn đi qua.

Anh đỡ cô ngồi lên đùi mình, dặn dò mấy câu qua điện thoại rồi cúp máy.

Sau đó anh quay đầu hỏi cô: “Anh quấy rầy em đúng không?”

Mặc dù vừa rồi, rõ ràng tâm trạng của anh không tốt, nhưng anh cũng không giận cá chém thớt, sắc mặt của anh vẫn  dịu dàng như cũ, thân thể của cô từ từ trượt xuống, anh còn nhẹ nhàng nhấc cô lên, cho cô ôm lấy cổ anh.

“Không có, buổi sáng đã dậy trễ rồi.” Đông Văn Li lắc đầu, “Ngủ nhiều sẽ thành heo.”

“Bạn nhỏ ham ngủ là bình thường.”

“Cho nên người già phải dậy sớm như vậy.” Cô nói.

“Chê anh già à, chậc.” Một tay anh vuốt v3 cổ cô, hơi dùng sức, “Anh nghĩ em chưa biết khổ là gì rồi.”

Cô nghe Finger nói tiên sinh rất khắt khe trong việc tập luyện, là khách quen của phòng tập Muay Thái, cô đã trải nghiệm sức lực của anh, một tay đè cô vào tường cũng không thành vấn đề.

“Xin ngài tha mạng.” Cổ cô hơi ngứa ngáy, cô cười lên, tìm cách thoát ra.

“Vậy nói cái gì dễ nghe hơn đi.”

“Em sai rồi, người lớn phải có lòng bao dung lớn, đừng so đo với em.”

Cô nhận sai quá nhanh, làm anh hơi bất ngờ, anh ngước mắt, nhưng bàn tay vẫn không buông gáy cô ra, anh nói với cô:

“Em biết cương biết nhu quá nhỉ.”

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”

“Đi đi, đi xem quần áo mới mua có vừa với em không.”

“Nhiều vậy sao?” Đông Văn Li bước đến sofa, nhìn một vòng, đưa tay chọn bừa hai món, chúng đều được làm từ chất liệu cao cấp, cô chép miệng, “Tiên sinh, anh cho em bao nhiêu đây là đủ để em mua lại căn nhà nhỏ của em rồi đấy.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đi lòng vòng quanh đống quần áo, mỗi lần nhìn thấy giá tiền lại khe khẽ kêu lên một tiếng, anh hơi phiền muộn, dưới tay anh là mấy người đàn ông to lớn, lực lưỡng, anh chỉ nghĩ nhờ họ chọn vài mẫu kinh điển và mới mẻ, lại quên dặn dò họ cắt mác quần áo đi.

Sau đó cô lại đến kỳ kèo mặc cả với anh, nói đắt quá, cô không thể nhận, bảo anh trả lại.

Cuối cùng cô chọn một bộ, sau đó chỉ tay vào số quần áo còn lại: “Tiên sinh, anh giúp em trả đống quần áo còn lại đi.”

Anh không trả lời, sắc mặt không thay đổi.

Giống như để làm anh hài lòng, cô lại cầm lấy một túi, mềm mỏng nói: “Vậy em lấy một bộ nữa.”

“A Li, đến đây.” Anh vẫn gác tay lên sofa, ánh mắt nhìn cô chăm chú.

“Em vừa qua bên này, anh lại bảo em quay về chỗ cũ, anh biết cách sai bảo người khác quá nhỉ.” Cô bất mãn lên tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua.

Cô lại ngồi lên đùi anh, tay anh vẫn vuốt v3 cổ cô như đang vuốt v3 mèo con: “A Li nhà mình thích ở khách sạn hay ở nhà?”

“Hửm?” Đông Văn Li nghĩ ngợi một lát, mặc dù khách sạn cũng tốt, nhưng cô vẫn thích ở trong căn phòng nhỏ của mình, vậy là cô trả lời, “Ở nhà.”

“Được rồi, vậy anh bảo trợ lý Lâm tìm một căn nhà lớn hơn tại một khu vực thuận tiện hơn ở Hà Nội.”

“Tìm một căn nhà sao?” Cô hoang mang hỏi, “Tiên sinh, anh muốn em chuyển nhà à?”

“Môi trường xung quanh nhà em quá hỗn loạn, còn xa trường học, nhà cũng không lớn lắm, anh đổi cho em một nơi khác lớn hơn.”

Đông Văn Li lắc đầu: “Em không muốn.”

“Không muốn sao?” Anh lắc lắc người cô, đưa tay búng trán cô, cười nói, “Không muốn thì đi theo anh làm gì?”

Anh nói ra lời này nhẹ nhàng như một lời đùa giỡn.

Đông Văn Li hơi ngơ ngác, sắc mặt cô thay đổi.

Người đối diện tưởng cô hoài niệm, vậy là anh tốt bụng an ủi cô: “Thế này, chúng ta vẫn giữ lại căn nhà của em, em vẫn có thể sống ở đó, trong tuần đi học thì em đến nhà mới, dù sao cũng tiết kiệm được rất nhiều thời gian đến trường, nghe chưa?”

Cô gật đầu: “Nghe rồi.”

“Còn tiền sinh hoạt không?” Anh vẫn ôm cô trong lòng.

Cô biết anh không có ý đó, không có ý duy trì mối quan hệ của họ bằng cách trao đổi vật chất, chuyện này là tất cả những gì anh có thể nghĩ ra để giúp đỡ cô ở một mức độ nào đó.

Cô cũng không bận lòng chuyện này, chỉ cảm thấy tiếc nuối vì mối quan hệ của hai người họ nhất định không thể bền lâu.

Sự thật tàn khốc đó phá tan niềm hạnh phúc tình yêu của họ.

Đông Văn Li biết sự tỉnh táo và tham lam của mình đang quấy phá, cô gạt bỏ những chuyện này, ngẩng đầu lên nói: “Tiên sinh, em còn tiền, anh không cần lo lắng, mấy năm qua ở Hà Nội, em cũng đã tiết kiệm được một ít.”

Nói xong, cô gom hết quần áo, giấu sau lưng mình: “Em nhận hết, nếu có một ngày em không còn tiền, em sẽ bán chúng đi.”

Anh nhướng mày: “Đông Văn Li, anh cho em là để em mặc, không phải để em bán.”

“Nhỡ đâu có một ngày như vậy thì sao?”

“Ngày đó sẽ không bao giờ đến.” Anh kéo cô lại gần hơn, “Thiếu cái gì thì thiếu, anh sẽ không bao giờ để em thiếu tiền.”

Cô nghĩ lời anh nói đúng là chân lý.

Mặc dù cô không biết mình có thể chiếm được nhiều tình yêu của anh hay không, nhưng cô biết cô nhất định sẽ nhận được rất nhiều tiền của anh.

*

Anh ở Hà Nội cùng cô hai ngày, có lẽ cũng là hai trong số những ngày hiếm hoi anh có một vài phút giây rảnh rỗi, mặc dù phần lớn thời gian, anh luôn dự họp qua điện thoại vì chênh lệch múi giờ.

Suốt hai ngày này, Đông Văn Li không rời khỏi khách sạn, sau đó Nguyễn Yên phát hiện, cũng chậc lưỡi với cô, tự hỏi có khi nào cô quá phóng túng không?

Đông Văn Li nhét thứ kia trở lại vào túi của Nguyễn Yên, Nguyễn Yên kinh ngạc, cô ấy xoay người Đông Văn Li lại, nghiêm túc hỏi cô, đàn ông lớn tuổi không thể làm được chuyện này sao?

Đông Văn Li ấp úng, nói không phải.

“Không đúng.” Nguyễn Yên lắc đầu nguầy nguậy, “Trai đơn gái chiếc lại còn lửa gần rơm, sao lại không dùng đến?”

Đông Văn Li che miệng của Nguyễn Yên lại, đóng cửa ban công, ngượng ngùng nói, “Yên Yên, chuyện này…”

“Chuyện gì?”

Cô khua tay múa chân.

Nguyễn Yên hít một hơi.

“Em chưa sẵn sàng, em sợ, cằm của em bị đau.”

Nguyễn Yên gật đầu: “Chị biết mối quan hệ của chúng ta rất tốt, chuyện gì cũng có thể nói được, nhưng chủ đề em nói vừa rộng vừa sâu, chị cũng sợ.”

Đông Văn Li lại nghiêm túc: “Chị hỏi em trước mà.”

Hình như Nguyễn Yên nhìn thấu nỗi lo lắng của Đông Văn Li, cô ấy rút một điếu thuốc ra, trấn tĩnh lại, “Chậc, chuyện này không có gì phải gấp, cứ từ từ đi.”

“Phải rồi.” Nguyễn Yên đang nói, lại nhớ ra một chuyện, “Hai ngày trước, cái tên to con kia trông tiệm cho em, còn dán thông báo tuyển dụng trước cửa tiệm của em, em định tuyển người à?”

Đông Văn Li gật đầu, cô còn phải thi cuối kỳ, lúc nào cũng đóng cửa tiệm hoa thì không tốt, cho nên cô muốn tìm người quản lý việc buôn bán của cô.

“Phải thuê người thôi, không thể để em lăn lộn một mình được.” Nguyễn Yên tựa vào tường ban công, nhả khói, nói lời này.

“Không phải chị cũng vậy sao?” Đông Văn Li nhìn Nguyễn Yên.

Cô lại nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt cô ấy, “Tối hôm qua chị luyện tập đến mấy giờ?”

Nguyễn Yên nheo mắt cười: “Không sao, chị đây ngủ rất nông, có cảm hứng thì sẽ viết vài câu, người ta sẽ không chết đi ngay lập tức, nhưng cảm hứng thì chỉ thoáng qua rồi biến mất.”

Nguyễn Yên vẫn mặc áo hai dây, cô ấy mặc như vậy suốt một năm, bất kể mùa nào, làn da trắng trẻo cũng nhuộm màu lúa mạch.

Tự dưng Đông Văn Li nhớ đến ngày đó ăn đồ xiên nướng, uống bia, Ken lái xe máy chở cô về nhà, nhờ cô khuyên nhủ Nguyễn Yên đổi nghề, còn nói sẽ dựa vào mối quan hệ để tìm công việc thư ký trong một công ty thương mại cho cô ấy.

Nhưng cô chưa kịp nói ra lời kia, Nguyễn Yên đã dập điếu thuốc, nói, “Chị viết được hai câu, hát cho em nghe nhé?”

“Dạ.”

Vậy là Nguyễn Yên lấy chiếc đàn guitar mà cô ấy định mang đi luyện tập.

Đông Văn Li đã nghe Nguyễn Yên hát rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe cô ấy hát ca khúc mà cô ấy tự sáng tác.

Cô ấy thong thả gảy đàn, sau đó điều chỉnh độ căng của dây đàn, đến khi âm sắc trở lại bình thường, cô ấy nhẹ nhàng gảy đàn.

Tiếng guitar du dương xua tan màn đêm.

Nguyễn Yên cất giọng, thanh âm đặc biệt mang một chút ảo mộng sâu kín và vẻ đẹp lạnh lùng.

“Ngày mai tôi đưa người rời đi, chiếc thuyền kia không có phương hướng.”

“Bóng dáng đơn độc băn khoăn, không người nào vĩnh viễn đợi chờ.”

Đó là mùa đông ở Đông Nam Á, làn gió hai mươi lăm độ C thổi từ mặt biển đến, ánh đèn đơn độc trên đỉnh đầu họ giống hệt như ánh trăng, Đông Văn Li dựa vào tường, giống như trở lại đêm đầu tiên họ gặp nhau ở Sài Gòn.

Cô đeo giỏ hoa hồng, trốn vào một góc, tránh phải trả “phí bảo kê”, trong lúc hoảng sợ lại nghe thấy tiếng huýt sáo, cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy Nguyễn Yên đang ngồi trên bờ tường cao, ôm cây đàn guitar trong tay, cà lơ phất phơ nói với Đông Văn Li, hôm nay cô gặp may, người trước mặt cô là chị đại Sài Gòn, cô ấy giảm giá, Đông Văn Li phải trả phí bảo kê cho cô ấy, sau này cô ấy sẽ che chở cho Đông Văn Li.

Đông Văn Li còn tưởng thật, nghiêm túc đưa tờ tiền nhăn nhúm trong tay.

Cô gái ngồi trên bờ tường sững sờ một hồi, sau đó lại nở nụ cười lưu manh, cô ấy cầm tiền, nhét vào túi quần ống loe, sau đó nhảy xuống tường, đi đến bên cô, cây đàn guitar cũ kỹ phát ra âm thanh trầm thấp.

“Em đã đưa tiền cho chị, vậy chị sẽ tặng em một bài hát.”

Đêm đó, Nguyễn Yên hát một ca khúc của Beyond cho cô nghe, cô ấy hát tiếng Quảng Đông êm tai lạ thường.

Kể từ lần đó, Đông Văn Li bắt đầu đi theo cô ấy.

Nguyễn Yên cảm thấy rất phiền phức, nhưng Đông Văn Li là cái đuôi mà cô ấy không thể cắt đứt.

Chuyện hai người khác nhau một trời một vực lại trở thành bạn bè một cách thần kỳ như vậy, đương nhiên cũng nhờ vào sự cố chấp của Đông Văn Li.

Sau đó Đông Văn Li phát hiện, dường như Nguyễn Yên không quan tâm chuyện gì, cũng gần như không có bạn bè.

Vì mối quan hệ với Nguyễn Đình, cô ấy phải chịu đựng rất nhiều ánh mắt xem thường và bao nhiêu lời chửi rủa, nói cô ấy là đồ tạp chủng, là đứa con gái lớn lên trong khu đèn đỏ.

Lúc đó, chỉ có Đông Văn Li là bám đuôi cô ấy mỗi ngày, thật ra cô ấy mạnh miệng yếu lòng, nội tâm của cô ấy thiếu thốn nhất là tình yêu.

Giọng hát mê hoặc của Nguyễn Yên chứng minh cô ấy là một cô gái lớn lên trong mùa mưa oi bức ở Sài Gòn.

Vào thời khắc đó, đôi hoa tai kim loại phô trương của cô ấy cũng lặng thinh, được ánh đèn đêm nhẹ nhàng nâng niu.

Đông Văn Li không khỏi cảm thấy áy náy vì đã định thuyết phục Nguyễn Yên tìm một công việc ổn định.

Cô nhớ đến lời thoại kinh điển trong một bộ phim Mỹ, “The Shawshank Redemption”:

“You know some birds are not meant to be caged, their feathers are just to bright.”

Có một số loài chim không thể bị giam cầm, bộ lông của chúng quá rực rỡ.

Bình Luận (0)
Comment