Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 49

Thật ra Đông Văn Li không muốn ở trong căn nhà nhỏ đó.

Sau đó, lúc đứng dưới vòi sen, anh hỏi cô tại sao không chuyển sang căn nhà mới mua.

Ánh sáng lờ mờ len lỏi qua khung cửa sổ kính mờ.

Trong không gian chật hẹp, mọi cử động đều khó khăn, cô cúi đầu, nói mình không muốn ở lại nơi này.

Cô chỉ quay về để thu dọn đồ đạc.

Nhưng rõ ràng cô đã thừa nhận, trong không gian chật hẹp như vậy, dòng nước cuốn đi bằng chứng phạm tội vào ngày mưa, cô càng mê đắm anh hơn.

Cành hoa trên bồn rửa mặt cạnh cửa sổ đong đưa, ánh đèn vàng công suất thấp cũng theo đó mà lay động, giống hệt như dư chấn của một trận động đất.

Phòng ngủ đã nhỏ hẹp, sự có mặt của anh càng làm nó chật chội hơn.

Màn đêm nồng đậm, sâu thẳm như giấc mộng.

Đông Văn Li xoay người nằm xuống, ôm gối trong lòng, nhìn người đàn ông bên cạnh đang nhắm mắt dưới ánh đèn leo lắt.

Lông mi của anh rất dài, dày đến mức ngăn cản cả ánh sáng, tạo thành một chiếc bóng nho nhỏ dưới mắt anh.

Chiếc bóng nho nhỏ này chỉ thiếu một đoạn nữa là có thể liên kết với chiếc bóng sống mũi của anh tạo ra.

Cô nhẹ nhàng vươn tay, cố gắng che đi ánh sáng mà không tạo nên tiếng động trên chiếc giường một người ngủ này, muốn hai chiếc bóng kia hoàn toàn liên kết với nhau, nhưng cô vừa vươn tay ra, anh đã xoay người ôm cô vào lòng.

“Làm gì đấy?” Anh không mở mắt.

Sau khi anh xoay người lại, rốt cuộc hai chiếc bóng nhỏ xíu cũng liên kết với nhau, Đông Văn Li mới rút tay về, lúc ánh mắt của cô nhìn đến sống mũi của anh, cô đưa tay lên, vuốt v3 dọc theo sống mũi của anh trong vô định, nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, em không ngủ được, tối nay anh phải quay lại khách sạn thôi.”

“Không phải đang ngủ rất ngon sao?”

“Em ngủ không ngon, giường nhỏ quá, nếu nửa đêm em đá anh xuống giường, anh cũng không thể trách em.”

“Em có bản lĩnh làm vậy sao?” Anh mở hé hai mắt, thấy cô đưa chóp mũi đến trước mặt anh, anh nghiêng đầu hôn lên môi cô.

Cô duỗi chân đạp chăn, thể hiện mình thật sự có bản lĩnh đó.

Anh dễ dàng nắm lấy cổ chân cô.

Ánh trăng lặng lẽ len lỏi vào, chiếu lên làn da trắng trẻo của cô.

Lòng bàn chân của cô vẫn nằm trong tay anh.

Nóng hổi lại trẻ trung.

Anh nhổm người dậy, cơ bụng mạnh mẽ lộ rõ dưới cơ ngực rộng lớn.

Đông Văn Li thấy anh lại ngồi dậy, vội vàng rút chân về.

“Em chạy đi đâu ——” Anh kéo cô lại.

Cô lắc đầu, tha thiết van xin: “Em rất buồn ngủ, tiên sinh, không được đâu.”

“Anh chưa nói không được thì thôi, em còn trẻ như vậy, sao lại không được?”

Anh nói rất có lý.

Đông Văn Li kêu khổ thấu trời, quá khó để đối phó với anh, một giờ đêm rồi, cô thật sự rất buồn ngủ.

Cô ngây người, trông tủi thân hết sức.

Người trước mặt thấy cô uể oải, nhịp điệu cũng hỗn loạn, anh vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Buồn ngủ thật à?”

Cô mếu máo gật đầu, không mở mắt nổi.

Bầu không khí im lặng hết nửa phút.

Người kia đang ngồi lại đứng dậy, đan tay với cô, đầu ngón tay chạm vào đầu lưỡi cô,

“Mở miệng ra.”

*

Đồ khốn kiếp.

Hôm sau Đông Văn Li thức dậy, đó là những từ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô.

Thật sự không xem người ta là con người mà.

Cô lề mề thu dọn đồ đạc, lúc cô xuống lầu, anh đã ngồi ở đó, ăn mặc chỉnh tề, đang đọc báo.

Thấy cô đi xuống, anh dời mắt khỏi tờ báo, nhìn về phía Đông Văn Li, nói: “Đến ăn sáng đi.”

Lúc này, Đông Văn Li chống đối, cô đứng trên cầu thang, lớn giọng nói: “Không ăn!”

Anh lên giọng: “Đông Văn Li.”

Đông Văn Li đứng im tại chỗ, giở giọng giận dỗi: “Em không ăn, chân em đau, tay em đau, đầu em đau…”

Anh đặt tờ báo trong tay xuống, đi thẳng về phía cầu thang nhỏ hẹp, chỉ còn mấy bậc thang nữa, nhưng cô không chịu xuống, anh đến bế cô như bế công chúa, “Ăn vạ đúng không, anh còn chưa vào, em lấy đâu ra nhiều bệnh như vậy?”

Anh bế cô đến chiếc ghế mà cô đã tìm thấy trong chợ đồ cũ.

Đông Văn Li không mang dép lê, ngồi trên ghế, sửa lời: “Vậy miệng em đau.”

“Cái này thì anh nhận.” Anh lấy đôi dép lê lông xù của cô đến, “Sáng nay anh mua cho em sủi cảo tôm thủy tinh mà em thích, ăn no thì miệng sẽ hết đau.”

“Lừa đảo.” Cô không cam tâm.

Anh đưa đũa cho cô: “Không lừa đảo.”

Hôm qua ngủ quá trễ, bây giờ Đông Văn Li thật sự cảm thấy hơi đói, tuy ngoài miệng hung dữ, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn cầm đũa.

“Dịch Thính Sanh, anh tiêu rồi, đợi em ăn xong, em sẽ làm phiền anh.” Cô đâm đũa vào sủi cảo tôm thủy tinh.

Anh cảm thấy buồn cười, đẩy lồ|\|g sủi cảo tôm về phía cô, biết rõ cô ăn no, tâm trạng sẽ tốt, sẽ không làm ầm ĩ với anh nữa.

Sủi cảo tôm được mua từ một nhà hàng Quảng Đông rất đắt tiền ở Hà Nội, hương vị cực kỳ ngon, sau khi Đông Văn Li ăn gần hết, cô cũng không còn nhớ vừa rồi mình tức giận cái gì.

Finger đến hỗ trợ khuân vác đồ đạc, trước khi lên đường, Đông Văn Li phát hiện mình quên mang đôi dép lê lông xù.

“Em quên mang dép lê của em rồi, tiên sinh.” Đông Văn Li định đẩy cửa xe, quay vào trong.

“Trong nhà có rồi.” Anh đưa tay giữ cô lại, đưa cô lên xe.

“Trong nhà? Nhà nào?” Đông Văn Li không hiểu.

“Đương nhiên là nhà ở Sài Gòn rồi.” Anh đóng cửa xe giúp cô, “Yên tâm, không thiếu thứ gì.”

Nhà?

Đó là nhà của cô sao ?

*

Đây là lần đầu tiên Đông Văn Li quay lại Sài Gòn trong hơn hai năm qua.

Rõ ràng vẫn là đất khách, nhưng khi quay lại vẫn có cảm giác như người xa quê mới trở về.

Bến cảng bên bờ biển Sài Gòn vẫn không thay đổi nhiều, mỗi ngày đều có rất nhiều tàu thuyền khởi hành từ bến cảng, có người rời đi, cũng có người trở về. Sông Mê Kông trùng trùng điệp điệp, vạn vật từ Bắc chí Nam đều bị cuốn ra biển cả.

Đông Văn Li ngẩn người nhìn ra bến cảng ngoài cửa xe, nhưng một bàn tay lại xuất hiện trước mắt cô, tựa như ngăn cách những ký ức kia bên ngoài chiếc xe.

Cô quay đầu, anh đặt tay lên vai cô, thoải mái trò chuyện cùng cô: “Hai năm qua, thím Nại học được cách nấu rất nhiều món Trung Quốc, nghe nói em sắp trở lại, sáng sớm thím Nại đã nhờ người ra chợ mua thức ăn tươi mới.”

“Những người cũ vẫn ở trong trang viên sao?” Đông Văn Li hỏi.

“Ừ, không có thêm người mới gia nhập, người cũ cũng không rời đi, giống hệt như trước.”

“Làm việc ở nhà anh vẫn hái ra tiền đấy chứ.” Cô vờ thoải mái.

Anh nhìn ra dáng vẻ u sầu của cô, vậy là anh đưa tay xoa tóc cô, “Ừ, không có nơi nào ở Sài Gòn tốt hơn chỗ của anh.”

Cô nhìn dáng vẻ phiền muộn của mình phản chiếu trong đáy mắt anh vào giờ phút này, lại nhớ đến năm đó anh nhẹ nhàng lướt qua cuộc đời cô, vì vậy mà cuộc đời cô xuất hiện rất nhiều thay đổi to lớn, vậy là cô vùi đầu vào âu phục của anh.

Anh thật sự không nghĩ cô sẽ làm như vậy, vậy là anh giơ tay xoa gáy cô, dỗ dành cô.

Lồ|\|g ngực phập phồng của anh đã xác nhận, đây chính là hai năm sau.

Nhưng cô quay lại Sài Gòn.

Cô nhớ đến những đêm mưa, lo sợ bất an, muốn rơi nước mắt.

——

Dinh thự số 1 ở Sài Gòn không thiếu thứ gì, đúng như lời anh nói.

Thím Nại đã sắp xếp mọi thứ, lúc nhìn thấy Đông Văn Li, bà ấy luôn miệng gọi cô A Li, nói cô A Li quay lại thì tốt rồi, cô A Li quay lại, trang viên mới có sức sống.

“Tiên sinh đã nhờ người làm vườn giỏi nhất Sài Gòn để chăm sóc vườn hoa của cô.”

“Ngày nào tôi cũng lau chùi xích đu của cô.”

“Cô để lại quyển sổ trong căn phòng nhỏ kia, tôi không đụng vào một trang nào.”

“Cô A Li, tôi đã học nấu món Trung Quốc, từ giờ về sau, cô muốn ăn cái gì, tôi đều nấu được!”

Thím Nại có bận rộn thế nào cũng cực kỳ tốt bụng.

Đông Văn Li ngồi bên bàn ăn, không thể không nói, “Tiên sinh, lần này quay lại, em phát hiện hình như thím Nại nói nhiều hơn.”

“Vui vì em quay lại đấy.” Cơm tối thật sự rất phong phú, tiên sinh gắp cho cô một miếng sườn kho tàu, “Em nên quay lại thường xuyên hơn, đừng nói đến căn nhà nhỏ kia, dù có là khách sạn tốt nhất Hà Nội cũng không dễ chịu bằng nơi này.”

Đông Văn Li biết anh không nói quá, cô nhìn chằm chằm chén cơm đang từ từ bị chất cao như núi, vẫn nói: “Đi đi về về thì hơi phiền phức.”

“Phiền phức cái gì?” Anh vẫn gắp thức ăn cho cô, “Mỗi tuần anh nhờ tài xế chở em quay lại Sài Gòn một chuyến, sau đó chở em ra Hà Nội một chuyến, em ngủ một giấc là đến nơi thôi.”

“Như vậy cũng không được.” Đông Văn Li lắc đầu, “Tiên sinh, anh quên rồi sao, em còn có tiệm hoa mà.”

“Đó là vấn đề.” Anh đặt đũa xuống, “Vậy cứ cách một khoảng thời gian thì quay lại Sài Gòn, đợi A Li tốt nghiệp thì chuyển hẳn về Sài Gòn.”

“Tốt nghiệp rồi thì chuyển về Sài Gòn sao?” Đông Văn Li cho miếng sườn kho lên miệng, nhìn về phía anh, mập mờ hỏi.

“Đương nhiên ——” Anh kéo dài âm cuối, đưa tay chạm vào vành tai cô, “Môi trường kinh doanh và môi trường ngoại ngữ của Sài Gòn tốt hơn một chút, có nhiều cơ hội hơn, quan trọng nhất là anh ở Sài Gòn. Quay lại Sài Gòn rồi, A Li muốn làm gì thì làm.”

Anh nói đúng.

Cô ở Sài Gòn, anh có thể che chở cô, có anh rồi, có lẽ cô sẽ không còn phải lo lắng chuyện tìm công việc ổn định sau khi tốt nghiệp. Không chỉ đơn giản là một công việc, ngay cả tiền tài, địa vị… cũng đều là những thứ anh dễ dàng trao cho cô. Dựa trên sự hiểu biết của cô về anh, chỉ có cô không thể tưởng tượng ra, chứ không có thứ gì mà anh không thể cho cô.

Nhưng anh cũng không hoàn toàn đúng.

Không phải lúc nào anh cũng ở Sài Gòn, một nửa thời gian trong năm, anh là người Pháp.

Giống như cô, cô sẽ không sống ở Việt Nam mãi mãi.

Nhưng Đông Văn Li không nói.

Đối với cô, tương lai là một chiếc hộp bí ẩn, không thể đoán định.

*

Không khí giao thừa trên đường phố Sài Gòn nồng nhiệt hơn Hà Nội.

Mấy năm qua, cứ vào thời gian này, Đông Văn Li thường trốn trong căn nhà nhỏ, cuộn tròn trên sofa, dịch tài liệu cho người khác, không quan tâm bên ngoài đã mấy giờ.

Có khi dịch từ tiếng Pháp sang tiếng Việt, có khi dịch từ tiếng Việt sang tiếng Pháp, có khi còn dịch từ tiếng Pháp sang tiếng Trung.

Cô cắn đầu bút, nghĩ lại hai năm trước, cô không hề tưởng tượng được khả năng ngoại ngữ vốn là điểm yếu của cô lại trở thành công cụ để cô xua đuổi những đêm cô độc và kiếm tiền.

Năm nay quay lại Sài Gòn, cô định ra ngoài đi dạo, cũng không bảo tiên sinh đi cùng, chỉ nói cô muốn một mình ra ngoài ngắm nhìn thế giới.

Tiên sinh đồng ý, nhưng nói đã gần đến giao thừa, bên ngoài hơi hỗn loạn, vậy là anh nhờ Finger bảo vệ cô từ xa.

Thật ra Đông Văn Li không muốn đến Chợ Lớn, nhưng mùi khói lửa ở nơi đó quá nồng đậm, hương vị Tết truyền thống tỏa ra từ mấy căn nhà cũ kỹ, nhất là trong con hẻm phía sau cửa hàng kia, trẻ con mặc áo đỏ, ném dây pháo đùng đùng rồi chạy đi, không hiểu sao âm thanh kia lại hấp dẫn cô đến vậy.

Cô không thể không đi đến đó, bước dưới mái hiên lợp ngói màu nâu xám, ngang qua từng căn nhà.

Cuối hẻm có một tiệm bánh cuốn, Đông Văn Li nhớ tiệm này là do ông chủ người Triều Sán mở ra, giao thừa năm nọ, ông ấy còn tặng bánh cuốn cho hai cha con cô.

Cô đứng trước cửa tiệm, lúc rèm cửa mở ra, cô định chào hỏi, nhưng một người phụ nữ mà Đông Văn Li không quen biết bước ra, bà ấy nói tiếng Việt chính gốc, hình như đã nhận sang nhượng tiệm “Bánh cuốn Triều Sán” này.

Mùi khói lửa vào lúc hoàng hôn trộn lẫn cùng vô số giọng nói bên tai cô, Đông Văn Li cong môi rời đi.

Căn nhà trước đây của cô được người khác mua lại, sau đó được sáp nhập vào khu tái thiết đô thị, một phòng triển lãm phong tục tập quán dân tộc sẽ được xây dựng ở nơi này. Đông Văn Li nhìn bản vẽ thiết kế được dán trên tường, thấy phòng triển lãm được thiết kế bởi một kiến trúc sư trẻ vừa trở về từ Mỹ, cô nghĩ, sớm thôi, mảnh đất Chợ Lớn từng là nơi không ai thèm để mắt sẽ trở thành một tác phẩm nghệ thuật.

Thật tốt làm sao.

Ra khỏi Chợ Lớn, có một sạp báo, rèm cửa kéo lên một nửa.

Ông chủ đeo một cặp kính dày cộp, nhìn mấy con số trên tờ vé số.

Đông Văn Li nhìn một vòng, tìm thấy quyển tạp chí mà trước đây cô từng mua ở sạp báo.

Là một quyển tạp chí có viết truyện ngắn, sau bìa tạp chí là những ký tự tiếng Trung được in bằng mực đen, trông không giống bản gốc, chỉ giống bản sao lậu. Đông Văn Li từng mua quyển tạp chí này, đó là xuất bản phẩm duy nhất bằng tiếng Trung mà cô có thể mua được khi mới đến Sài Gòn.

Đó có lẽ là tuổi xuân của cô.

Những năm ở Hà Nội, cô chưa từng nhìn thấy tạp chí này.

Đông Văn Li trả tiền, mua một quyển tạp chí.

Ông chủ thối cho cô mấy đồng tiền xu, nhưng tự dưng một đám trẻ con chạy đến, không nói không rằng mà giật tiền trên tay cô.

Đông Văn Li định đuổi theo, nhưng thấy đám trẻ con chạy chân trần trên mặt đất đầy tàn thuốc và thủy tinh vỡ.

Đột nhiên cô nhớ đến lời tiên sinh nói, thế giới bên ngoài không tốt đẹp.

Vậy là Đông Văn Li đi về hướng mà mấy đứa trẻ chạy đi, phát hiện chúng sống trong cô nhi viện mà Tiểu Đường từng sống.

Hình như cô nhi viện rất trống trải, khoảng sân từng được lát gạch xanh, bây giờ cũng tràn ngập cỏ dại úa khô, mấy chiếc bàn từng là nơi sách vở chất đống, bây giờ lại trở thành bàn ăn cho mấy đứa trẻ lang thang kia, chúng ngồi bên bàn, giành giật mấy đồng tiền vừa lấy từ tay Đông Văn Li.

Tiếng ồn ào làm mấy chữ viết treo trên bức tường lay động, dòng thư pháp “Tấm lòng nhân ái” rơi xuống, bụi bặm bay lên.

Mấy đứa trẻ đang tranh giành với nhau, bị tiếng động kia làm giật mình, chúng ngây người một lát, sau đó lại bắt đầu cãi nhau.

Đông Văn Li nhìn mấy hạt bụi rơi xuống giày cô, nhớ rõ năm đó, ngay tại nơi này, Tiểu Đường đã khẳng định, “Em sẽ trở thành người thừa kế tương lai của cô nhi viện này, trở thành người chính nghĩa, nhân từ như viện trưởng.”

Dù cho bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn sẽ không bao giờ quên được đôi mắt trong trẻo của cậu ấy.

Nhưng vạn vật đổi thay, cô nhi viện vỡ nợ, Tiểu Đường cũng chỉ để lại một lá thư, nói mình muốn ra ngoài ngắm nhìn thế giới.

*

Đông Văn Li quay về, tự mình đi vào căn phòng nhỏ.

Buổi tối tiên sinh về nhà, nghe thím Nại nói sau khi ra ngoài trở về, sắc mặt của cô A Li không tốt lắm, không ăn cơm tối, còn về phòng rất sớm.

Anh đưa áo khoác trong tay cho thím Nại, đi đến căn phòng nhỏ của cô ở mặt phía Tây.

Anh gõ cửa, giọng nói buồn bã phát ra từ bên trong: “Ai thế?”

“Là anh.” Anh trả lời.

“Chờ em một chút.”

Sau đó có tiếng dép lê đi đến bên cửa, cô mở một khe hở nhỏ, nhìn thấy anh, cô nói: “Tiên sinh?”

Qua khe cửa, anh nhìn thấy đáy mắt cô vẫn còn chan chứa nỗi buồn chưa được giải quyết xong.

Anh vươn tay xoa mặt cô: “Không cho anh vào ngồi một chút à?”

Đông Văn Li mở cửa ra.

Căn phòng nhỏ sạch sẽ, tươi mát, dưới chiếc đèn bàn có một tờ tạp chí được xuất bản từ nửa năm trước.

“Sao không xuống lầu ăn tối?” Anh ngồi xuống chiếc ghế bên bàn, kéo cô ngồi lên đùi anh.

“Em không đói.” Cô lắc đầu.

“Anh nghe thím Nại nói buổi trưa em chỉ ăn một chút, sao bây giờ lại không đói?”

“Sao cái gì thím Nại cũng nói với anh thế?”

“Em mà ngoan ngoãn được ba lần một ngày thì còn sợ người khác tố cáo à?”

“Người trẻ bọn em không quan t@m đến sức khỏe, ăn uống không có quy tắc.”

“Ừ.” Anh xùy một tiếng, “Lúc trẻ không theo quy tắc, về già sẽ mắc bệnh dạ dày.”

Đông Văn Li quay đầu, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, cuối cùng cô cũng cười, lắc đầu nói: “Anh cũng phải đối đáp một tiếng mới được.”

“Đi thôi.” Anh nhúc nhích chân, đặt cô đứng lên sàn nhà.

“Đi đâu?”

Anh đứng dậy, cầm áo khoác jean của cô: “Đi ăn khuya.”

“Ăn khuya sao? Sẽ mập đấy.” Đông Văn Li xấu hổ nói.

“Mập một chút càng tốt, gầy quá thì trơ xương ra.”

“Ai trơ xương?” Đông Văn Li không thấy mình trơ xương.

“Anh trơ xương.” Anh giữ lấy eo cô, đẩy cô ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng nhấc chân đóng cửa, “Ôm vào không thấy nặng gì cả, giống như ôm một linh hồn vậy.”

Cô nheo mắt, nhón chân áp sát vào người anh: “Dịch Thính Sanh, anh từng nghe qua “Liêu Trai Chí Dị” chưa? Có khi nào em không phải là con người không?”

Anh kéo tay cô ra khỏi áo vest của anh, gật đầu: “Rất có thể.”

Đông Văn Li vẫn kéo cà vạt của anh: “Anh không sợ sao?”

Anh xoay người lại.

Bờ lưng của cô nhẹ nhàng chạm vào cánh cửa.

Anh nghiêm túc nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn (*).”

(*) Nguyên văn là “Mẫu đơn hoa hạ tử”, xuất phát từ câu thành ngữ “Mẫu đơn hoa hạ tử, tác quỷ dã phong lưu”. Câu này biểu đạt tình yêu lãng mạn dành cho một người phụ nữ. “Mẫu đơn” ám chỉ người đẹp, nghĩa là đàn ông có thể làm mọi chuyện vì người đẹp, kể cả chết dưới tay người đẹp.

Đông Văn Li ngây người một lát, sau đó nhẹ nhàng tiếp lời anh, cười híp mắt: “Có phải anh quá giỏi tiếng Trung rồi không?”

“Không giỏi đến vậy.” Anh không tránh xa cô, còn đưa chóp mũi đến trước mặt cô, ánh đèn lưu luyến phản chiếu trong đáy mắt anh, “Nhưng đủ để đối phó với em.”

Đông Văn Li đẩy anh ra: “Anh có ý đồ xấu, nói là đến đây dỗ dành em ăn cơm, vậy mà lại cư xử như lưu manh.”

Anh đứng đó, mỉm cười bất lực, dang tay biểu đạt mình bị oan.

Đông Văn Li khoanh tay nhìn anh.

Anh đành phải tiến lên một bước, dỗ dành cô:

“Vậy công chúa điện hạ cao quý của tôi ——”

“Tôi có vinh hạnh được ăn khuya cùng người không?”

Đông Văn Li bật cười, đi vòng qua anh, xuống lầu.

Vậy là anh cầm lấy áo khoác jean của cô, đi theo sau.

*

Đoạn cuối cùng của sông Mê Kông chảy qua Sài Gòn, từ Sài Gòn chảy ra bờ Nam của Thái Bình Dương.

Ban đêm, tàu thuyền gầm rú trở về.

Du thuyền đang cập bến bật đèn sáng trưng.

Chỉ là một bữa tối đơn giản, chiếc du thuyền này lại thể hiện thành ý to lớn.

BBQ trên du thuyền là bữa ăn mà thực khách đến đây ăn tối yêu thích nhất, tỏa ra hương vị thơm nức mũi, k1ch thích vị giác của con người.

Đông Văn Li nghe nói rất khó đặt được gói du lịch hạng sang trên chiếc du thuyền này, nhưng họ chỉ đến đây ăn khuya thôi.

Cách bờ bên kia của bến cảng không xa chính là khu Chợ Lớn.

Đông Văn Li ngồi trên tầng cao nhất của boong tàu, thấy mấy đứa trẻ mặc quần áo xa xỉ, chơi đùa với xiên que trên đ ĩa, thịt bò Kobe ủ tuyết đắt tiền rơi vãi đầy sàn, làm cô nhớ đến đám trẻ con chân trần giật tiền trên tay cô hồi chiều nay.

Người trên du thuyền đứng trong ánh sáng rực rỡ như pháo hoa.

Ánh đèn trong mấy căn nhà thấp phía xa xa giống như làn khói, thoáng qua rồi biến mất.

Còn có tiếng rao, mấy cuốn chả giò nhân thịt băm và cà rốt nhỏ như ngón tay được cho vào chảo dầu, lớp vỏ trắng chuyển sang màu vàng, chủ quán đuổi mấy con muỗi vo ve trong đêm xong, lại dựng mấy cuốn chả giò lên cho ráo dầu.

Mãi đến khi chiếc xe máy cuốn theo bụi đất chạy đến, hai, ba cuốn chả giò mới được cho vào trong túi, sau đó được đưa đến bàn của những người ghé ăn —— hoặc đến mấy chiếc lều ở công trình đang được gấp rút thi công, hoặc là đến khu đèn đỏ không bao giờ ngủ.

Cô từng ở nơi đó, bây giờ lại ở đây.

Mưa phùn rơi làm cô ngẩn người, không biết là ai đã thông báo trời đổ mưa, mấy nhân viên mặc đồng phục dời lò nướng BBQ vào trong, người trên boong tàu xôn xao đi vào trú mưa.

Đông Văn Li ngồi trên boong tàu, gió thổi qua tóc cô, ánh mắt cô hướng về mũi chân mình.

Sơn móng chân màu hoa hồng bên trong đôi giày sandal đế bằng của cô đã bong tróc.

Cô mặc quần áo sang trọng, xa xỉ.

Nhưng thật ra cô biết, khi không có anh, cô vẫn mặc quần áo rẻ tiền, đơn độc làm đủ loại việc vặt ở Hà Nội, sống một cuộc đời hoàn toàn khác.

Đó là cuộc đời mà cô đã sống suốt mấy năm qua, không dám nghỉ ngơi.

Cô ôm đầu gối, nhìn những người trước mặt vội vàng vào trong trú mưa, có một thời khắc nào đó, cô cảm thấy thế giới trước mặt hoàn toàn là hư cấu, không có mối liên hệ gì với cô.

Mãi đến khi người đàn ông cách đó không xa bung cây dù giống hệt như trước, ngăn cách bầu trời trên đầu cô, lại gợi cho cô nhớ đến ngày đó ở bến cảng, anh cũng xuất hiện như thế này. Nhưng so với dáng vẻ nhã nhặn lại xa cách lúc đó, đôi mắt lấp lánh của anh bây giờ mới phản chiếu mùa mưa ẩm ướt ở Sài Gòn. Ánh đèn chiếu vào giọt mưa như mấy đốm lửa, nhảy múa trong mắt anh, ánh mắt của anh dịu dàng nhìn cô, anh nói:

“Anh còn tự hỏi em đi đâu, hóa ra là chạy đến đây.”

“Bạn nhỏ, người xưa từng nói, trời mưa mà không che dù sẽ bị trọc đầu.”

Lúc này cô mới ngẩng đầu lên, cô ngồi dưới cây dù che mưa che gió của anh, ngây ngốc mỉm cười, nhẹ nhàng gọi anh:

“Tiên sinh ——”

Anh hơi hạ đầu gối xuống, đưa tay chạm vào gương mặt cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mưa trên làn da cô, ánh mắt của anh mang theo sự dịu dàng nồng đậm của gió đêm lạnh lẽo.

Nhưng cô vẫn cảm thấy tiếc nuối, có phải cả đời này, cô không có cách nào yên tâm hưởng thụ thiên đường trần gian này hay không?

——————–

Ngọc có lời muốn nói:

Sông Mê Kông không chảy qua Sài Gòn, nói chung cứ xem các kiến thức địa lý trong truyện là hư cấu nha.

Bình Luận (0)
Comment