Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 50

Đông Văn Li tưởng mình cất giữ những cảm xúc nho nhỏ này rất tốt.

Nhưng hình như tiên sinh có thể nhìn thấu, mấy ngày sau, anh mở lời đề nghị với cô, cuối năm, Phòng Thương mại tổ chức hoạt động từ thiện, bất kỳ người nào gặp hoàn cảnh khó khăn, nếu đáp ứng một số điều kiện nhất định sẽ được phát lương thực, gạo, mì các loại, anh hỏi cô có muốn đi hỗ trợ không.

Đương nhiên là cô muốn đóng góp sức lực nhỏ nhoi của mình.

Anh chạm vào chóp mũi của cô, nói sẽ không có thù lao.

Đông Văn Li cười, hỏi trong lòng anh, cô thích kiếm tiền đến vậy sao.

“Đúng vậy, tỳ hưu nhỏ (*).” Anh đưa cho cô danh sách hàng cứu trợ và thông tin ngân sách.

(*) Tỳ hưu là loài thần thú trong truyền thuyết của Trung Quốc, được xem là linh vật mang về tài lộc cho gia chủ.

“Nhất quyết giữ tiền.” Cô ngồi trên thảm, ngả đầu lên đùi anh, lật qua xấp tài liệu, chân thành nói, “Tiên sinh, anh có một báu vật đấy.”

“Chứ sao, anh có một báu vật rất lớn.” Anh dựa vào sofa, thấy Đông Văn Li lật đến mấy trang sổ sách, anh đưa tay vỗ vỗ đầu cô, “Biết tính sổ sách không?”

“Hửm?” Đông Văn Li nhìn sổ sách không rời mắt.

“Chuyên ngành ngoại ngữ không học môn kinh tế học.” Anh nhớ ra, tự gật đầu với bản thân, “Cũng không cần học nhiều, chỉ cần học kế toán là được, để có thể hiểu được sổ sách, không bị người ta lừa.”

Đông Văn Li chỉ lo lật qua tài liệu, không để t@m đến lời này, cô ngẩng đầu trả lời: “Em cứ phân phát hàng hóa theo danh sách là được, còn chuyện sổ sách này, dưới anh có nhiều người như vậy, anh không thể để họ nhàn rỗi mà làm khó một cô bé như em được.”

“Lười biếng.” Anh cười, đẩy cô ra, lại dặn dò, “Vào ngày phát hàng từ thiện, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến, lúc đó vàng thau lẫn lộn, em phải cẩn thận, thấy ai đáng ngờ thì tránh xa một chút, để đàn ông phát hàng. Anh cho em đến đó nhưng không bắt em làm việc, hiểu không?”

“Dạ hiểu.” Cô lên tiếng, đóng tài liệu lại, “Tiên sinh, em hiểu rồi, em sống một mình ở Hà Nội hơn hai năm rồi mà.”

Nói xong, cô đứng lên, ôm đồ đạc của mình, cung kính gật đầu: “Chúc ngủ ngon, tiên sinh, em đi ngủ đây.”

“Đợi đã.” Anh giữ cô lại, “Phải về phòng của em sao?”

Đông Văn Li nghiêm túc nói: “Tiên sinh, ngày mai em còn phải đến Phòng Thương mại để hỗ trợ công việc.”

Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhưng cô liên tục né tránh.

“Đông Văn Li.” Anh ngồi trên sofa gọi tên cô.

“Anh thật sự quá kinh khủng.” Cô khoát khoát tay, trốn tránh như con cá chạch đã phòng thủ.

Anh rũ mắt, mỉm cười bất lực.

Còn chưa có chuyện gì xảy ra mà đã cảnh giác cao độ với anh như vậy rồi.

*

Hôm sau, tiên sinh bận việc khác, anh bảo Finger đi cùng Đông Văn Li đến từ đường của Phòng Thương mại.

Từ đường ở đây cũng giống như ở Quảng Đông và Quảng Tây, nhà cao cửa rộng, sau cửa có sư tử đá màu xám, giống hệt như kiến trúc thời kỳ Minh – Thanh. Đã có rất nhiều người xếp hàng trước cổng Phòng Thương mại, tài xế đưa họ đi qua cổng VIP.

Đông Văn Li đến nơi, Finger xuống xe bung dù chờ cô. Hôm nay cô mặc đồ đen, ngay cả chiếc mũ nhung trên đầu để ngăn cách sự chênh lệch nhiệt độ cũng có màu đen. Đông Văn Li nhìn thấy mũi giày tròn màu đen lộ ra dưới chiếc áo khoác phẳng phiu của mình, lại nhớ ra tối qua thím Nại đã đưa cho cô bộ quần áo này.

Cô ăn mặc giống hệt như thiên kim tiểu thư của một ông trùm xã hội đen.

Tối qua thím Nại đã nhắc đến từ đường của Phòng Thương mại, đó là nơi thế nào, tại sao tiên sinh lại để cô A Li đến đó một mình. Đông Văn Li trấn an bà ấy, nói Finger cũng đến đó. Nhưng thím Nại lại nói bà ấy không tin vào cái đầu ngỗng ngốc nghếch đó, hữu dũng vô mưu. Đông Văn Li vừa định nói mấy câu biện hộ cho Finger, thím Nại lại lấy ra một bộ quần áo. Đông Văn Li vẫn nhớ bộ quần áo này, năm đó cảm thấy bộ quần áo này quá đắt tiền, cô không mặc, cũng không mang ra khỏi trang viên. Nhưng thím Nại nói vào tình huống như vậy thì nên mặc bộ quần áo này, mặc như vậy thì người ta không dám chọc, không ai dám làm phiền cô A Li.

Cô liếc mắt nhìn Finger một cái, anh ta để một tay sau lưng, tay kia cầm dù che nắng cho cô, khung cảnh như vậy, cô nghĩ người ta càng không dám chọc cô hơn.

Có rất nhiều cái tên mà cô không nhận ra được khắc trên tấm bảng, nhang vòng dựng ngược, quỷ thần mặt xanh nanh vàng đứng sừng sững trong từ đường, Tiểu F giống hệt như con ruột của quỷ thần, lạnh lùng trừng mắt, cảnh giác cao độ, giống như chỉ thở bằng một lỗ mũi.

Đông Văn Li giật giật áo của anh ta: “Tiểu F, hiền lành một chút, chúng ta đến đây làm từ thiện mà.”

Lúc đó Finger mới hiểu ra, cố nở một nụ cười.

Người khác trong Phòng Thương mại đã bắt đầu chuyển hàng ra, người phụ trách hơi lớn tuổi, tiên sinh đã dặn dò cô phải gọi ông ấy là bác Khâm, anh nói bác Khâm là người giữ từ đường này, cô có thể tin tưởng ông ấy. Cô ngước mắt nhìn người đàn ông lớn tuổi đáng kính này, không nhìn thấy đôi chân đã yếu đi của ông ấy, ông ấy chống một cây gậy có rồng xanh quấn quanh.

Hình như bác Khâm đã biết Đông Văn Li đến đây, ông ấy lịch sự chào hỏi, chỉ vào đống hàng hóa đã được chuyển xuống, nói, “Cô A Li, hàng hóa đã được chuẩn bị xong, nngài Khảm đã kiểm kê, bây giờ chúng ta bắt đầu phát nhé?”

Tiên sinh đã nói về ngài Khảm, hai năm qua, Phòng Thương mại có nhiều thay đổi lớn, bây giờ địa vị của ngài Khảm cao thứ hai trong Phòng Thương mại, trước đây họ làm ăn trong lĩnh vực khoáng sản, sau đó lại chuyển sang thương mại, ông ấy còn một số thương vụ ở Trung Quốc mà người khác không được phép biết đến, người ta ghi thù, không hào phóng với ông ấy, nhưng sau lưng ông ấy còn có băng đảng địa phương bảo vệ, cho nên mới có chỗ đứng vững chắc trong Phòng Thương mại.

Anh nói chỉ cần không chọc người này thì không sao.

Đông Văn Li cũng không muốn có khúc mắc gì với ngài Khảm.

“Làm phiền bác Khâm rồi, người bên ngoài đã xếp hàng rất dài, cũng trễ rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”

Cửa từ đường vừa mở ra, người bên ngoài ùa vào, Đông Văn Li tưởng mình đã chuẩn bị tinh thần, lúc này cũng bị dọa cho giật mình.

Vốn dĩ cô nghĩ người hôm này đến đây chỉ là những người gặp hoàn cảnh khó khăn trong xã hội, cô chỉ cần giám sát, giúp đỡ, phát hàng hóa theo danh sách cho mọi người là được, nhưng lúc nhìn thấy thanh niên trai tráng và mấy tên lưu manh giương nanh múa vuốt trong đám đông, ai nấy đều hung hăng lao về phía trước, giống như hộp cá mòi bị nổ tung, mấy con cá mòi đang chen chúc cùng một chỗ lại giành nhau lao đến lối ra duy nhất.

Bác Khâm cầm cây gậy rồng xanh gõ lên cửa sắt một tiếng, tiếng kim loại va vào nhau làm người bên ngoài sợ hãi.

“Phòng Thương mại dư dả hàng hóa, giúp đỡ người yếu thế, nhận hàng theo tên trong danh sách. Tiên sinh đã gửi lời, người nào giả danh người khác, cướp bóc của người khác, gây sự thì chỉ có vào chứ không có ra.”

Ông ấy vừa dứt lời, mấy người đàn ông cao lớn giữ cửa Phòng Thương mại thật sự đóng cánh cửa sắt cao năm mét.

Cửa đóng sầm lại, ánh sáng bên ngoài cũng biến mất ngay lập tức, mọi người bị nhốt trong từ đường, chỉ còn ánh lửa yếu ớt len lỏi ra từ ánh mắt của quỷ thần mặt xanh nanh vàng.

Sau khi ánh sáng biến mất, người trong từ đường cũng hoảng loạn, ngay cả Đông Văn Li cũng hơi bất an, có nhất thiết phải giết gà dọa khỉ như lời bác Khâm nói không?

“Đừng sợ, cô A Li, họ chỉ làm vậy để hù dọa đám người gây chuyện kia thôi.” Finger trấn an cô.

Trong bóng tối, cây gậy rồng xanh phát ra âm thanh như tiếng người bước đi, âm thanh đó hòa vào đám đông, sau đó, giọng của bác Khâm lại vang lên: “Biết điều thì đừng nói tôi không cho các người một cơ hội.”

Sau đó, cánh cửa hé ra một khe hở nhỏ.

Chớp mắt một cái, những người lợi dụng thời cơ để tranh giành lợi ích cho bản thân cũng chen lấn lao ra qua khe hở.

Sau khi đám người kia rời đi, bác Khâm mới nhờ người mở cửa ra, Đông Văn Li lại nhìn thấy ánh mặt trời, cô cảm thấy thoải mái hơn một chút, đây mới là những người cần được giúp đỡ nhất.

Bác Khâm đi đến, cúi đầu xin lỗi Đông Văn Li: “Xin lỗi, cô A Li, làm cô sợ rồi.”

Đông Văn Li lắc đầu, ý nói mình không sao.

Nhưng cô không ngờ được, hóa ra làm chuyện tốt cũng gây nên tình huống éo le như vậy. Vào giây phút này, bác Khâm chỉ còn mang dáng vẻ lịch sự, nhã nhặn, hoàn toàn trái ngược với người đàn ông đã dọa đám người gây chuyện kia sợ đến mức một đi không trở lại, cô đã lường trước được, để trấn áp những người này, hẳn là tiên sinh cũng có một mặt hung dữ trong bản thân mình.

Nhưng cô chưa từng nhìn thấy.

Việc phân phát hàng hóa sau đó cũng dễ dàng hơn nhiều, Đông Văn Li chỉ cần duyệt lại danh sách nhận hàng bên cạnh.

Cô phát hiện mấy đứa trẻ đã giật tiền xu của cô cũng đến đây, chúng đang nhón gót nhìn quanh, chờ đợi đến lượt mình nhận hàng.

Cuối cùng cũng đến lượt chúng, Đông Văn Li giữ chúng lại.

Mấy đứa trẻ thấy cô mặc quần áo lộng lẫy, xinh đẹp, chúng e dè ấp úng: “Chị, chị ơi, bọn em đáp ứng điều kiện mà.”

“Chị biết.” Đông Văn Li cầm túi hàng, thăm dò cổ tay của chúng, sau đó hỏi chúng, “Còn trộm cắp nữa không?”

Mấy đứa trẻ đỏ mặt, im lặng không nói gì.

“Cô A Li đang hỏi đấy.” Finger nhấc một đứa lên.

“Không trộm cắp nữa, không trộm cắp nữa!” Đứa bé bị nhấc lên vẫy tay loạn xạ, đứa bé bên cạnh vội vàng đi đến van xin, “Không trộm cắp nữa, chị ơi, bọn em không trộm cắp nữa, chị buông tha cho cậu ấy đi!”

Đông Văn Li bảo Finger thả đứa bé ra.

Cô chỉ dạy dỗ chúng một chút, sau đó vẫn phát hàng hóa cho chúng, còn lấy ra mấy tờ tiền từ trong túi, bảo chúng chia đều cho nhau.

Mấy đứa trẻ vui vẻ chạy đi.

“Chúng sẽ trộm cắp nữa đấy.”

Đông Văn Li nghe thấy giọng nói phụ nữ bên tai.

Cô quay đầu, nhìn thấy Lyrisa, cô ấy đã biến mất tăm suốt hai năm qua.

Mái tóc của cô ấy đen dày, nhưng màu môi không còn rực rỡ như trước, hào quang một thời sáng ngời trên người cô ấy cũng không còn, cô ấy mặc áo dài trắng mềm mại, trông giống hệt như vị ni cô mà cô từng nhìn thấy trên đ ĩa DVD, mấy từ “gợi cảm” và “xinh đẹp” cũng không còn liên quan gì đến cô ấy.

Gặp lại cô ấy, cô hơi bất ngờ: “Cô Lyrisa?”

Lần đầu gặp nhau, cô ấy ngồi trên chiếc Lincoln thân dài, tiên sinh mở cửa trang viên, bắn pháo hoa rực rỡ mừng sinh nhật cô ấy, Lyrisa luôn là tâm điểm của đám đông, chỉ bằng lòng khiêu vũ cùng một mình anh.

Cô ấy gật đầu, mỉm cười: “Cô A Li, lâu rồi không gặp?”

Nói xong, cô ấy tiếp tục giúp đỡ người trong Phòng Thương mại.

Đông Văn Li không nghĩ sẽ gặp lại Lyrisa.

Sau đó, bác Khâm nói Lyrisa là phu nhân của ngài Khảm.

Không phải trước đây Lyrisa từng đi theo… Sao bây giờ lại trở thành phu nhân của ngài Khảm rồi?

Đông Văn Li nhớ Lyrisa từng được vinh danh là nữ diễn viên xuất sắc nhất, sau khi đột ngột biến mất, cô ấy lại xuất hiện trong tình cảnh này, là ẩn mình sau khi kết hôn sao?

Đông Văn Li hỏi Finger về Lyrisa, nhưng Tiểu F nói anh ta chưa từng để t@m đến những chuyện này, cho nên không biết ngọn nguồn.

Cô không có được câu trả lời, nhưng hàng người trước mặt vẫn còn dài, cô kiểm đếm số lượng hàng hóa theo danh sách mà tiên sinh đã đưa, phát hiện hôm nay không còn dư lại bao nhiêu.

Tiên sinh nói rượu ấm thơm ngát trong bữa tiệc từ thiện là để cho truyền thông và mấy kẻ có tiền nhìn, thảm đỏ lộng lẫy và sự có mặt của minh tinh không có nghĩa là số tiền thu được sẽ được dùng cho mục đích từ thiện, mặc dù hàng hóa được phân phát đơn giản như vậy, nhưng có thể giải quyết được nhu cầu cấp bách của một số người.

Đông Văn Li đồng tình sâu sắc, cho nên cô để mắt kỹ càng đến số hàng hóa được phân phát, nhưng khi phân phát hàng hóa xong, Đông Văn Li nhìn thấy bên ngoài vẫn còn một hàng người rất dài.

Bác Khâm nhờ người đi ra giải tán đám đông chưa nhận được hàng hóa.

Đông Văn Li hỏi bác Khâm: “Tại sao lại còn vài người chưa nhận được gì vậy ạ?”

“Cô A Li, tiên sinh hào phóng, nhưng cô biết đấy, không có cách nào cứu trợ hết người nghèo trên thế giới. Phòng Thương mại cũng phải cân nhắc chi tiêu công tác, nếu không, thành viên khác của Phòng Thương mại có ý kiến, tiên sinh sẽ khó xử.”

Đông Văn Li tỏ ý đã hiểu, thương nhân làm thương mại, trích ra một ít lợi nhuận của bản thân cũng không phải chuyện dễ dàng.

Cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, nhân viên giải tán nhóm người kia, nhóm người than thở không thôi, nhưng cũng lần lượt rời đi.

Cuối hàng có hai người, một cô bé mặc quần áo cũ đang im lặng rơi nước mắt, có lẽ không muốn khóc thành tiếng, hốc mắt của cô bé ửng đỏ, nhưng tiếng nức nở vẫn biểu đạt nỗi thất vọng.

Bên cạnh cô bé là một người đàn ông trung niên đang quỳ xuống, gương mặt mang theo gió sương năm tháng, đế giày mòn hết, rõ ràng ông ấy phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm để làm việc. Đông Văn Li đoán, có thể ông ấy bán hàng rong, có thể là giúp việc, có thể là lái xe.

Trái ngược với nỗi thất vọng của cô bé kia, người đàn ông nở nụ cười trên gương mặt, ông ấy lau nước mắt cho cô bé, dỗ dành cô bé, nói, “Không sao, ba chạy thêm mấy chuyến xe là được mà, không có gì to tát cả.”

Cô bé cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng vẫn nức nở.

Đông Văn Li đứng sau cánh cửa, cánh cửa dần dần khép lại, hai cha con cũng sắp biến mất trước mắt.

Vào thời khắc đó, cô vội vàng tiến về phía trước mấy bước, chặn cửa lại.

“Bác Khâm, làm phiền bác chờ một chút.”

Cô ra ngoài, đi đến trước mặt hai cha con, lấy hết số tiền còn lại trong ví, đưa cho hai người họ.

“Chú cầm đi.” Đông Văn Li đưa cho ông ấy.

Cô hy vọng với số tiền này, ông ấy sẽ chạy ít chuyến hơn, dành nhiều thời gian cho con gái của ông ấy hơn.

Bàn tay chai sần của người đàn ông trung niên khẽ run rẩy, ông ấy chưa kịp nói cảm ơn, Đông Văn Li không dám nhìn sắc mặt của ông ấy đã quay đầu chạy vào trong cánh cửa sắp đóng lại.

Cô sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Sau khi Đông Văn Li quay lại, Tiểu F đi theo cô, nhẹ giọng hỏi, “Cô A Li, có người làm cô không vui sao?”

“Hửm?” Đông Văn Li che giấu giọt nước mắt nhỏ bé của mình, “Tiểu F, sao anh lại hỏi như vậy?”

“Tôi có cảm giác cô hơi buồn.”

Finger vốn không quá nhạy bén trước cảm xúc của người khác, Đông Văn Li không nghĩ thật ra anh ta lại rất chu đáo, có thể cảm nhận được sự chuyển biến cảm xúc nhỏ xíu của người ta.

Cô lắc đầu, xoay người đi, nói: “Không có, Tiểu F, tôi chỉ nhớ đến những chuyện đã qua.”

“Là vì ba của cô à?”

Đông Văn Li ngây người, “Anh biết sao?”

“Tiên sinh đã dặn dò tôi, đó là vết thương lòng của cô A Li, bảo tôi không được tùy tiện nhắc đến. Nhưng nếu cô A Li không vui, rất có thể là vì cô nhớ ba mình.”

Từ trước đến nay, tiên sinh chưa từng nhắc đến chuyện quá khứ trước mặt cô, Đông Văn Li không nghĩ anh luôn cảm nhận được nỗi buồn trong lòng cô, còn âm thầm dặn dò Tiểu F.

Cô lau nước mắt, mỉm cười hỏi anh ta: “Tiên sinh có nói gặp tình huống thế này, anh phải làm gì hay không?”

“Tôi nên cho cô ôm một cái.” Tiểu F dang tay, “Cô A Li, cô có cần tôi ôm một cái không?”

Cô ngây người một lát, cuối cùng cũng gật đầu, ôm anh ta.

Cô ôm anh ta, đột nhiên hiểu ra tại sao tiên sinh lại nói Tiểu F rất thân thiện, nhiều vệ sĩ như vậy, tại sao anh lại cho Finger đi theo cô.

Anh ta cũng giống như tiên sinh, tạo ra cảm giác an toàn, có năng lực chữa lành to lớn.

Bình Luận (0)
Comment