Đám đông tản ra.
Đông Văn Li chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh ở nơi này.
Anh nắm lấy tay cô, giống như tránh cho những người chưa rời khỏi buổi ký tặng tò mò vì thấy họ ôm nhau.
Đông Văn Li đi theo anh, đầu óc cô dần dần nhớ về những ký ức mơ hồ về bóng lưng của anh, bất kể là trên phiến đá trong trang viên ở Sài Gòn, hay là khi anh ngăn chặn cú tát của cô Đông, vừa dắt cô ra ngoài vừa dạy cô không được cúi đầu… Những năm gần đây, hóa ra là vì sự xuất hiện và tồn tại của anh, cô mới trở thành dáng vẻ “tương lai” mà khi đó cô không thể tưởng tượng được, bóng lưng của anh vĩnh viễn cho người ta cảm giác an toàn.
Anh đi phía trước, bước chân của cô lại hơi gấp gáp vì muốn bắt kịp anh, ánh mắt cô hướng về hai bàn tay đang nắm lấy nhau, ánh sáng len lỏi qua kẽ ngón tay, làm cô có cảm giác không chân thật.
Anh dẫn cô đến cửa bên hông, cánh cửa nặng nề đóng lại, ngăn cách mọi ồn ào sau lưng họ.
Anh xoay người, đặt tay lên vai cô, Đông Văn Li tựa lưng vào cửa, đằng sau chiếc bóng ngăn cách ánh đèn đường của anh, cô nhìn thấy bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống hẻm nhỏ, cô run rẩy mở miệng, bàn tay cô vô thức nắm chặt lại, trái tim đau đớn vì quá căng thẳng và xúc động, cô đỏ mắt.
“Là đi công tác nước ngoài sao…” Đông Văn Li ngẩng đầu hỏi anh, hơi thở của cô hóa thành làn khói trắng, chóp mũi ửng đỏ, mắt cũng ửng đỏ, “Là đi công tác… Sau đó đến gặp em, có đúng không…”
Anh đưa tay vuốt v3 cằm cô, nhận lấy những cảm xúc phức tạp của cô.
Cảm giác vững chãi quen thuộc kia lại xuất hiện, tiếng đếm ngược tràn đầy mong đợi và hy vọng về thiên niên kỷ sắp tới vang lên, anh đến gần cô, đáy mắt anh phản chiếu bóng dáng bất lực và khó tin của cô giữa đám đông, giống như khung cảnh năm đó, anh hơi cúi người, kéo cô đến gần, dịu dàng nói: “Ngốc, không phải là đến công tác, mà là đến tìm em, muốn đại diện cho toàn bộ độc giả của em, giám sát em cầm bút thay đổi kết cục.”
“Sao lại có thể…” Cô do dự, hoang mang, lại không tin nổi, rõ ràng cô đã để anh lại trong đêm tuyết ở Paris mà.
“Sao lại không thể.” Anh vươn tay ôm cô vào lòng.
Cô ngửi thấy mùi hương đã rất, rất lâu không gặp, vùi đầu vào lồ|\|g ngực của anh, nghe tiếng nhịp tim anh, nhớ đến cuộc đời phiêu bạt trước đây, cô không khỏi run rẩy.
Hình như chỉ có sự xuất hiện của anh mới có thể chứng minh tất cả những ký ức kia là thật, nhưng cô vẫn sợ anh buông bỏ rất nhiều thứ để trở về với cô, cho nên cô mới vô thức nói —— có phải anh đến đây công tác hay không.
Nhưng hình như anh có thể nhìn thấu cô, anh nắm tay cô, xoa tóc cô, giống như trấn an cô, cũng giống như giải thích với cô: “Đừng lo, hiện tại anh định đoạt gia tộc Castille.”
Đông Văn Li ngẩng đầu nhìn anh, giống như muốn xác nhận xem có phải anh đang cố dỗ dành cô không.
Đầu ngón tay của anh vuốt v3 vành tai cô, ánh đèn đường chiếu vào hẻm nhỏ phản chiếu trong đáy mắt cô: “Bây giờ không còn phải kết thông gia với ai, cũng không ai có khả năng phản đối bất kỳ quyết định nào của anh, chỉ là anh xin lỗi, bây giờ anh mới đến đây.”
Thật ra Đông Văn Li chưa từng nghĩ anh sẽ đến, năm đó họ tạm biệt nhau, không ai hứa hẹn tương lai, có lẽ họ sợ không thể thực hiện được, hoặc có lẽ Đông Văn Li chưa bao giờ là một người dám mong cầu những điều xa xỉ.
“Vậy là trong hai năm qua… anh vẫn luôn muốn đến… đến tìm em sao?”
“Ừ, thật ra có rất nhiều lần anh muốn hỏi em có bằng lòng chờ anh không, nhưng anh sợ lời hứa sẽ làm đối phương đau lòng. Anh không dám dùng lời hứa để trói buộc em, nhưng em biết mà, khi có thể trở về bên em, anh lại sợ em yêu người khác, như vậy thì anh sẽ phát điên.”
Hai mắt Đông Văn Li ngấn nước, cô cong môi: “Không có người khác.”
Nói xong, cô lại ôm anh, tựa đầu lên vai anh, nói khẽ: “Chắc là khó khăn lắm.”
Năm đó, cô đã tận mắt chứng kiến anh bị bao nhiêu công việc bủa vây, đi làm mấy năm, cô biết lòng người khó đoán, bao nhiêu người đánh nhau bể đầu chảy máu để tranh giành tài sản và địa vị, huống hồ chi anh rơi vào tình cảnh kỳ lạ và phức tạp như vậy, ba và anh em mình ngồi trước bàn đàm phán với mình.
Anh gầy hơn một chút, có lẽ hai năm qua cũng không dễ dàng như anh nói.
“Chỉ là cần một chút thời gian.” Anh vỗ vỗ đầu cô, nhẹ nhàng nói, “Hồi anh còn nhỏ, ông ngoại đã dạy anh, người nào có thể đàm phán trên thương trường thì đều là bạn, hôn nhân là thứ bảo đảm an toàn và nhanh chóng nhất. Nhưng năm mười lăm tuổi, ông lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, khi anh trưởng thành, ông dạy anh mọi thứ trên thương trường, anh nghĩ anh luôn có thể tìm ra giải pháp trong khó khăn. Hoặc có lẽ là ông ngoại phù hộ cho anh tìm thấy sơ hở, mặc dù gia tộc của ông chịu nhiều tổn thất, nhưng những người tham lam, làm bừa sẽ tự rơi vào cái bẫy của chính mình.”
Kế hoạch và khó khăn trong suốt hai năm của anh được tóm tắt trong vài câu đơn giản.
Thấy gương mặt anh gầy đi, Đông Văn Li đau lòng, nhưng anh lắc lắc tay cô: “Đừng sợ, thị trường Trung Quốc trong thế kỷ mới có rất nhiều cơ hội, chỉ cần có thể gặp lại em, mọi chuyện đều không thành vấn đề.”
Khi đó, Đông Văn Li cũng không có nhiều niềm tin vào phán đoán của anh, nhưng tiếc là ý định về nước phát triển của anh lại bị ngăn cản, nhưng mười năm tới, cô thật sự trải nghiệm sự biến đổi của thời đại, nhìn thấy sự chuyển mình to lớn của thị trường nội địa và sự phát triển nhanh chóng của nền kinh tế, mới biết hiện tại anh đã đưa ra một quyết định cực kỳ chính xác, anh dựa vào quyết định đó, vững vàng bảo vệ vị trí của mình trong tương lai.
Nước mắt của cô còn chưa khô, cô lại hướng mắt nhìn người yêu, sự trầm tĩnh và dịu dàng được mài giũa và lắng đọng qua năm tháng trong mắt anh lại trở thành cảm xúc khó đè nén vì trận tuyết rơi này.
Cô đứng dưới ánh đèn đường trong gió lạnh tháng một ở Bắc Kinh, mỉm cười, đưa tay bắt tay anh:
“Dịch tiên sinh, đất mẹ chào đón anh.”
Anh nhẹ nhàng bắt tay cô: “Còn em, cô Đông?”
Cô nhón gót, ghé vào tai anh:
“Em cũng chào đón anh.”
Cô nghĩ, sách của cô, câu chuyện của cô, cuối cùng cũng có kết cục viên mãn.
——
Nguyễn Yên ngồi bên bệ cửa sổ, đọc xong quyển sách mà Đông Văn Li đã gửi.
Đây là lần đầu tiên cô ấy biết, hóa ra trong câu chuyện này, cô ấy lại có kết cục tốt đẹp như vậy.
Chuyện này làm cô ấy nhớ đến những đêm ở Sài Gòn, A Li nhỏ say bí tỉ, nói nhạc rock bất tử, lúc cô ấy bày tỏ ý định từ bỏ âm nhạc, A Li lại rũ mắt, đau lòng và tiếc nuối vì cô ấy. A Li còn tặng cô ấy một xe thu hải đường trường sinh, an ủi cô ấy, nói không sao, mỗi cô gái đều có thời kỳ nở hoa của riêng mình.
Rất nhiều lần say rượu, A Li lại nói, Yên Yên, em rất yêu chị.
A Li thật sự rất yêu cô ấy, ngay cả trong sách, mặc dù câu chuyện của cô ấy tràn ngập nỗi tiếc nuối, nhưng A Li cũng cho cô ấy một kết cục cực kỳ tốt đẹp, trong sách, cô ấy đã tổ chức hòa nhạc khắp thế giới, lượng tiêu thụ đ ĩa nhạc của cô ấy rất cao, cô ấy là giọng ca chính trong ban nhạc đột phá nhất của thế kỷ mới, cô ấy sẽ nhìn thấy bản thân mình biểu diễn nhiệt huyết trên màn hình lớn ở Tokyo, tựa như khẳng định những lời A Li từng nói trong đêm, Yên Yên, chị nhất định sẽ thành công.
Cô ấy mỉm cười, đóng quyển sách lại, sự thiếu hoàn hảo của cô ấy lại chín muồi thành một đóa hoa nở rộ quanh năm.
Nhưng cảm giác thất vọng làm cô ấy hơi khó thở, cô ấy mở ngăn kéo, phát hiện ra để tăng khả năng cô ấy và Ken có em bé, đã lâu rồi cô ấy không hút thuốc.
Cô ấy đang học cách trở thành nội trợ, tính toán thời gian, cô ấy phải đi chuẩn bị bữa tối rồi.
Cô ấy thật sự nghiêm túc học nấu ăn.
Nhưng lại không đuổi sự phiền muộn đi được.
Cuối cùng cô ấy xuống lầu, chạy đến cửa hàng tiện lợi, lấy tiền mua một bao thuốc lá, cuối cùng lại ngồi trên bờ tường cao ở góc đường, híp mắt hút thuốc như đang lên cơn nghiện thuốc lá.
Cô ấy hút thuốc, cả người mới thả lỏng, ngồi bắt chéo chân dưới trời chiều xanh thẳm, hai, ba sợi dây điện giăng trên cao, hình như đó mới là cô ấy, không cách nào bị trói buộc trong nhà bếp và trong gia đình của chính mình.
Bên ngoài mấy căn chung cư thấp tầng, vài người yêu nhạc đang chơi guitar.
Họ lịch sự cúi đầu, khen ngợi lẫn nhau, giống như không cần lo lắng liệu cây đàn guitar trong tay họ có đổi được một bữa cơm hay không, cũng không quan tâm bài hát đó có kiếm được tiền hay không.
Cô ấy cười, búng búng điếu thuốc trên tay, lúc định dụi điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, giọng một người đàn ông phát ra bên cạnh.
“Cô Nguyễn Yên?”
Vì anh ta nói tiếng Việt, vốn là chuyện rất hiếm khi xảy ra ở nơi này, Nguyễn Yên quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đeo kính kinh ngạc nhìn cô ấy, gọi tên cô ấy, làm cô ấy rất bất ngờ.
Bên cạnh anh ta có một chiếc xe, anh ta ăn mặc rất gọn gàng, tuy trông rất quen mắt, nhưng Nguyễn Yên không nhớ mình gặp người có tiền như vậy khi nào.
“Cô không nhớ tôi sao? Là tôi đây, năm đó cô hát dưới gầm cầu, tôi lang thang đầu đường xó chợ, muốn tìm người giúp đỡ, cô và cô A Li đã giúp tôi về quê!” Hình như còn sợ cô ấy không nhớ, anh ta lại khua tay múa chân, “Cô quên đấy thôi, cô ấy muốn đưa hết tiền trong túi cho tôi, nhưng cô nói cô ấy ngốc đấy.”
Nguyễn Yên đã nhớ, hóa ra là anh ta.
Năm đó, cô ấy và A Li đã cãi nhau ầm ĩ vì chuyện này mấy lần.
“Hóa ra là anh, đồ lừa gạt.” Cô ấy đang ném điếu thuốc đi thì bị anh ta cắt ngang, bây giờ điếu thuốc mới bay vào thùng rác.
“Tôi không lừa gạt đâu, cô Nguyễn Yên, tôi thật sự đến Hà Nội để tìm một công ty sản xuất âm nhạc phù hợp, năm đó tôi bị móc túi, không có tiền về nhà, may mà gặp được các cô, sau đó tôi lại tìm các cô, nhưng không gặp các cô dưới gầm cầu. Cô A Li đâu rồi, cô ấy có ở đây không, tôi muốn trả tiền cho cô ấy.” Anh ta lấy một xấp tiền mới tinh từ trong túi.
“Về nước rồi, ở Trung Quốc.” Nguyễn Yên trả lời anh ta.
“Hả? Tiếc quá.” Anh ta hơi thất vọng, sau đó lại đưa tiền cho Nguyễn Yên, “Cô có thể chuyển số tiền này cho cô ấy giúp tôi không?”
Nguyễn Yên nhún vai, lười biếng liếc mắt: “Người anh em, đây là Nhật Bản, tôi cũng đâu có gặp cô ấy.”
Người đối diện hiểu ra, áy náy nói: “Xin lỗi, tôi rất muốn trả cho cô ấy, ân tình của cô ấy quá lớn, nếu không gặp cô ấy khi đến bước đường cùng, tôi đã không thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, đúng rồi ——”
Nói đến đây, anh ta chợt nhớ: “Cô Nguyễn Yên, cô còn làm nhạc không? Bây giờ tôi là nhà sản xuất âm nhạc, đã mở một công ty sản xuất âm nhạc của riêng mình, cô có hứng thú không?”
Anh ta vừa nói vừa lấy một tấm danh thiếp từ trong túi.
Ánh mắt của Nguyễn Yên hướng về tấm danh thiếp nền đen viền vàng, thấy logo của công ty kia được thiết kế rất cao cấp.
Cô ấy dời mắt, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn, tôi không còn làm nhạc nữa.”
“Hả…” Người đối diện rất ngạc nhiên, “Tiếc quá…”
“Không có gì đáng tiếc cả.” Cô ấy cười, “Tôi đi mua thức ăn đây.”
“Cô Nguyễn Yên…” Người sau lưng gọi cô ấy, anh ta đi mấy bước theo cô ấy, “Tôi nghĩ mình phải nói, cô không nên từ bỏ, năm đó tôi đã bắt gặp cô hát dưới gầm cầu, cô nên đứng dưới ánh đèn, nên đứng trên sân khấu ——”
Anh ta nhét tấm danh thiếp kia vào túi của cô ấy, chân thành nói: “Cô cứ suy nghĩ đi.”
…
Người kia rời đi, Nguyễn Yên chưa nhận lời, nhưng cũng không thể nhận lời.
Cô ấy để tấm danh thiếp trong túi, nó nặng trích, đ è xuống bước chân đang đi mua thức ăn của cô ấy.
Tính toán đồng yên Nhật luôn làm cô ấy cảm thấy hoảng hốt, mặc dù Ken đã nói cô ấy đừng quy sang đồng Việt Nam, hàng hóa trong siêu thị đắt thế nào, đâu phải anh ta không mua nổi.
Tính toán thời gian, hôm nay là ngày nghỉ của câu lạc bộ, dựa theo thói quen, Ken sẽ trở về.
Cô ấy nhét đ ĩa DVD “Dạy Bạn Nấu Ăn” vào đầu đọc DVD, trên màn hình, một cô gái đeo tạp dề nói tiếng Nhật, giới thiệu từng bước rất sinh động.
Nguyễn Yên bấm ngừng, học theo trình tự.
Cô ấy học từng bước, nhưng thành phẩm cuối cùng vẫn có vị rất kỳ lạ.
Hai năm qua, cô ấy đi từ một người có thể làm nổ nhà bếp, đến chỉ đứt tay, bây giờ đã có thể làm ra thành phẩm, chỉ là không ăn được.
Chuyện này làm cô ấy hơi thất vọng.
Cô ấy bực bội ném đũa, đi đến bên cửa sổ, co rúc ở nơi đó, nhìn mặt trời lặn sau núi Phú Sĩ.
Dưới trời chiều, cô ấy nhìn thấy người yêu trở về, bên cạnh là một cô gái rất dịu dàng, Nguyễn Yên đã từng gặp cô ấy, cô ấy là bác sĩ trong câu lạc bộ, là người yêu trong mộng của đa số các thành viên trong câu lạc bộ, dịu dàng nhỏ nhẹ, rất phù hợp làm người phụ nữ của gia đình.
Hình như anh ta nói gì đó rất thú vị, người bên cạnh che miệng cười, gió thổi qua làn tóc.
Cô ấy biết mối quan hệ giữa hai người họ chỉ là đồng nghiệp.
Chỉ là khung cảnh đó quá tốt đẹp, giống như những bộ phim tình cảm thuần khiết của Nhật Bản mà khi xem, cô ấy thường vừa mắng vừa khóc để giết thời gian.
Cô ấy quay đầu, vô thức đưa bàn tay không sơn móng vào túi áo khoác, nắm chặt hơn, giống như làm vậy sẽ cho cô ấy cảm giác an toàn.
Vết chai do trước đây cô ấy chơi guitar đã biến mất, làm tấm danh thiếp quẹt xước đầu ngón tay.
Cô ấy lấy ra tấm giấy cứng cáp, ngây người nhìn dòng chữ đẹp mắt trên tấm danh thiếp, cô ấy luôn nghĩ người ta lừa gạt, nhưng Đông Văn Li lại vững tin đó là sự thật. Cô ấy luôn tưởng mình chín chắn và tỉnh táo, nhưng bây giờ cô ấy lại nghĩ A Li luôn đúng, thế giới này có những người trẻ nghèo khổ và không lừa gạt, số tiền mà A Li cho mượn thật sự đã giúp đỡ được những người cần sự giúp đỡ…
Cô ấy nghĩ như vậy, sau đó lại phát hiện, chẳng lẽ điều này có nghĩa là trong lòng của A Li, nếu A Li nói một ngày nào đó cô ấy sẽ thành công, vậy nhất định sẽ có ngày đó…
Khóa cửa vặn mấy vòng, người vừa bước đi dưới ánh hoàng hôn đã vào nhà.
Cô ấy nghĩ, cô đã thử sống cuộc đời tốt đẹp mà anh ta có thể cho cô ấy.
Nhưng xin lỗi, cô ấy không thể làm được.
Xin lỗi, cô ấy lại làm anh ta thất vọng.
Họ là hai thái cực khác nhau.
Một người theo chủ nghĩa lý tưởng mơ mộng hão huyền và một người theo chủ nghĩa hiện thực gò bó trong khuôn phép, hai người không thể đến với nhau.
Cuối cùng cô ấy vẫn rời bỏ Ken, rời bỏ Nhật Bản.
Cô ấy lại sơn móng tay đen, cởi bỏ những bộ quần áo nặng nề mà cô ấy đã mặc ở Tokyo, lại mặc chiếc áo hai dây dành cho mùa nóng, mang theo cây đàn guitar trở về Việt Nam, quay lại nhà máy đổ nát kia.
Không thành công thì thôi, cả đời này vùi đầu trong nhà máy đổ nát cũng được.
Chỉ cần cô ấy không ngừng chơi nhạc rock, chỉ cần cô ấy không ngừng tìm kiếm niềm vui tràn trề trong những tiết tấu, dù cho có một ngày cô ấy chết đi trong sự nghèo túng vì giấc mơ Rock n’ Roll xa xỉ, dù cho cô ấy phải sống cuộc đời tầm thường, vô vị, không có tên tuổi, nghèo rớt mồng tơi, cô ấy vẫn sẽ hát.
Đó là bộ gen trong người cô ấy, là toàn bộ ý nghĩa của cuộc đời cô ấy.
Là tín ngưỡng không thể bị phản bội.