Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 76

Trên thế giới này, có người sẽ chia ly, có người sẽ gặp lại.

Đông Văn Li không biết Yên Yên quyết định như vậy, mãi đến khi cô tình cờ phát hiện bìa một album nhạc trong đống đ ĩa thời thượng tại một cửa hàng băng đ ĩa ở Vịnh Đồng La, Hồng Kông.

Ngoài cửa sổ, xe điện màu đỏ chậm rãi di chuyển trên đường ray, trong tiệm băng đ ĩa, ca khúc “Tội Danh Không Lãng Mạn” đang vang lên, cô nhìn chằm chằm người trên đ ĩa nhạc, thấy gương mặt lười biếng của cô ấy, móng tay đen đặc trưng, mái tóc ngắn đánh rối, cô ấy mặc quần jean rộng, đứng chính giữa ban nhạc, trông giống hệt như xưa.

Cô không khỏi cong môi.

“Cười cái gì đấy?” Người vừa đi mua cà phê cho cô quay lại.

Đông Văn Li lắc lắc đ ĩa nhạc trước mặt anh: “Dịch Thính Sanh, anh nhìn này, là Yên Yên đấy.”

“Đúng rồi.” Anh đưa ly cà phê trên tay cho cô.

Đông Văn Li cầm ly cà phê, đưa đ ĩa nhạc cho anh: “Anh đi trả tiền đi.”

“Càng ngày càng thích sai bảo anh nhỉ?” Anh cười, cầm đ ĩa nhạc trên tay, hỏi, “Chỉ cái này thôi sao?”

“Dạ.”

“Đây là album đầu tay của cô ấy, hay là chúng ta mua hết đ ĩa nhạc ở Hồng Kông đi.”

Đông Văn Li nghĩ ngợi một lát: “Cũng có lý, nhưng chúng ta mang nhiều đ ĩa nhạc như vậy có lẽ là không tiện di chuyển lắm.”

“Anh bảo em tự mang à? Anh sẽ gọi cho giám đốc chi nhánh ở đây, bảo ông ấy mua cho chúng ta.” Nói xong, anh thật sự lấy điện thoại ra định gọi.

Đông Văn Li vội vàng ngăn cản anh, dở khóc dở cười: “Em đùa thôi, bỏ đi, anh mà mua hết thì người hâm mộ của cô ấy mua cái gì?”

“Mua không được thì càng tốt, có khi hunger marketing (*) sẽ phát huy tác dụng.”

(*) Là chiến lược marketing đánh vào tâm lý của người tiêu dùng bằng cách cố tình giảm sản lượng hàng hóa trên thị trường để tạo cảm giác cung không đủ cầu, người tiêu dùng sẽ “thèm thuồng”, nhằm kéo dài chu kỳ bán hàng.

Anh nói gì về marketing, Đông Văn Li cũng không quan tâm, cô chỉ biết nếu anh nói mua, anh có thể mua đến khi cả Hồng Kông không còn một bản nào, cô không muốn như vậy, cô muốn đ ĩa nhạc của Yên Yên xuất hiện khắp phố lớn hẻm nhỏ, bất kỳ ai bước vào tiệm băng đ ĩa cũng có thể nhìn thấy cô ấy.

Vậy là cô không nói không rằng, kéo người kia ra ngoài.

“Cà phê, bà cô nhỏ, từ từ thôi, đổ.” Anh chậm rãi đi theo, càm ràm mấy câu, đi vài bước đã dừng chân.

Đông Văn Li quay đầu, buổi chiều mùa đông ấm áp, anh mặc áo vest, bên trong là áo sơ mi đen trắng, trung hòa dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm chỉnh của anh, thêm một chút mùi vị tươi trẻ, anh đứng trên con đường đông đúc, tựa vào bốt điện thoại, nhàn nhã uống một ngụm cà phê, thật sự toát ra dáng vẻ công tử Hồng Kông.

“Anh đến đây để du lịch thật sao?” Đông Văn Li quay đầu, chống hông, cảm thấy hơi bất lực.

“Không thì còn sao nữa, anh đã xin nghỉ phép ở Pháp, hai năm qua anh không được nghỉ ngơi, vất vả lắm.”

Dạo này anh còn học được cách kể khổ, bây giờ nói tiếng Quảng Đông còn lưu loát hơn cô.

“Đừng vội.” Anh nắm lấy tay cô, sau khi kéo cô đến bên cạnh, anh buông cô ra, đặt tay lên vai cô, “Ở bên anh một lát đi.”

Anh choàng vai cô, dáng vẻ cà lơ phất phơ, còn híp mắt, thoải mái uống cà phê dưới ánh nắng ban chiều, người qua đường liên tục liếc mắt nhìn họ, Đông Văn Li hơi xấu hổ, cô nói khẽ: “Anh buông em ra, mọi người đang nhìn chúng ta kìa.”

“Trai tài gái sắc, nhìn thì nhìn đi.” Anh nhẹ nhàng nói.

“Dịch Thính Sanh!” Đông Văn Li thấp giọng, nhẹ nhàng huých khuỷu tay vào người anh một cái, buộc anh phải buông cô ra.

“Em chơi bẩn, Đông Văn Li.” Anh cười, gạt bỏ dáng vẻ vô lại của mình, đưa ly cà phê trên tay cho cô.

“Đưa em làm gì?”

“Vứt giúp anh.” Anh đi trước.

Hả?

Đông Văn Li đuổi theo anh: “Em vứt sao?”

“Ừm.”

“Anh làm thế này là không lịch thiệp đâu đấy.”

“Ừm.”

“Trước đây anh đâu có như vậy!”

“Ừm.”

“Dịch Thính Sanh!” Đông Văn Li tức giận dừng bước, chua chát nói, “Ông chú già ơi, anh thay đổi rồi.”

Anh cười nói: “Xem kìa, em nói ai già?”

Sau đó anh cầm ly cà phê trên tay cô, ném chính xác vào thùng rác ven đường: “Ai cho em thô lỗ như vậy, hôm nay em gọi thẳng tên anh bao nhiêu lần rồi?”

“Anh không cho em gọi tên anh, vậy từ giờ về sau em sẽ gọi anh là đồ khốn kiếp. Lát nữa tàu điện đến, vừa lên tàu, em sẽ nói: Đồ khốn kiếp, mau lên tàu đi, đồ khốn kiếp, mau mua vé đi, đồ khốn kiếp, chúng ta xuống trạm nào? Nếu anh nhường ghế cho người lớn tuổi, em sẽ cầm loa quảng cáo anh với cả toa tàu, mau nhìn cái đồ khốn kiếp kính già yêu trẻ đi, mau nhìn cái đồ khốn kiếp đẹp trai này đi!”

Cô nói một tràng, biểu lộ rõ sự oán hận.

Nhưng anh chỉ đứng đó, bật cười nhìn cô, tiếng cười trầm thấp trôi đi.

“Anh cười cái gì! Em mắng anh mà anh còn cười!”

Anh đến gần ôm cô: “A Li, em đáng yêu quá.”

Anh bước đến ôm cô, trong buổi chiều mùa đông tràn ngập mùi pudding caramel, trên đường phố đông đúc, cô lại cảm thấy yên lòng, cơn tức giận vừa rồi cũng biến mất, cô tựa cằm lên vai anh, vẫn nói: “Xấu hổ quá, mọi người đang nhìn chúng ta kìa.”

“Trai tài gái sắc, nhìn thì nhìn đi.”

Đông Văn Li bật cười, thấy bóng dáng hai người họ ôm nhau phản chiếu trên cửa kính của tiệm bánh ngọt kia, cô nghĩ anh nói không sai, trai tài gái sắc, rất đẹp mắt, chẳng trách sao mọi người đều muốn nhìn họ.

Ánh nắng ban chiều ấm áp.

——

Họ ăn tối ở một nhà hàng xưa cũ.

Thời tiết trở lạnh, người đàn ông trước mặt cô đã quay về khách sạn thay quần áo, không còn mang dáng vẻ tươi trẻ, lười biếng như ban ngày, anh chậm rãi gắp thức ăn cho cô.

Đông Văn Li ngồi đối diện anh, nhìn người đàn ông nghiêm chỉnh, đẹp mắt trước mặt, cô vừa cầm đũa vừa nhìn anh, gật đầu nói: “Anh đúng là mặt người dạ chó (*).”

(*) Nguyên văn là “人模狗样”, phiên âm Hán Việt là “nhân mô cẩu dạng”, ý nói thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chó.

Sau khi đặt một miếng sủi cảo tôm vào chén của cô, anh gõ gõ vành chén của cô: “Nhà văn Đông, độc giả của em có biết em lạm dụng thành ngữ không?”

Cô cười hì hì, vặn vẹo trên ghế, không trả lời anh.

Anh lại buông đũa xuống, khoanh tay nhìn cô.

Hôm nay là ngày hiếm hoi anh đeo kính, lúc nhìn cô chằm chằm như vậy, trông anh quá nghiêm túc, không hề giống chàng công tử ngồi bắt chéo chân uống cà phê chiều nay, hình như lại biến thành người lớn nghiêm khắc rồi.

Đông Văn Li hơi căng thẳng: “Anh nhìn em chằm chằm làm gì, em đâu có gọi đầy đủ tên anh.”

“Qua đây ngồi.” Anh nhàn nhạt nói.

“Mỗi người một ghế…” Đông Văn Li cố cãi.

“Qua đây không?” Anh hơi hất cằm.

Đông Văn Li quen biết anh nhiều năm như vậy, cũng hiểu một số thói quen của anh, chẳng hạn như khoanh tay hất cằm như hiện tại, hơi nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn cô —— rõ ràng là nếu cô không nghe lời, về nhà sẽ chịu khổ.

Nhất là hai năm qua họ không được gặp nhau, anh bực bội dồn sức giày vò cô.

Cô đành phải ngoan ngoãn nhấc mông, ngồi bên cạnh anh.

Ghế sofa đơn rộng rãi lại trở nên chật chội vì sự xuất hiện của cô, anh lại vươn tay dời chén đũa của cô sang, còn không quên trách mắng cô: “Lúc nào cũng quên phép tắc, anh phải nhắc em mới được, có đúng không?”

Đông Văn Li thở dài, cô gọi đó là một trong những thói quen “bi3n thái” của anh —— lúc ăn, cô không được ngồi đối diện, phải ngồi bên cạnh anh.

Cô không biết chuyện này đã trở thành thói quen của anh từ lúc nào.

“Ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh thế này không phải tốt hơn sao?” Anh luôn phản bác cô như vậy.

“Khoảng cách tạo nên cái đẹp.” Đông Văn Li chỉ dám nhỏ giọng chống đối.

Sau khi nghe thấy lời này, bàn tay anh đưa lên gáy cô, lạnh lùng vuốt v3: “Không thích anh nữa à?”

Lòng bàn tay của anh to lớn, lúc áp vào đã che phủ hết gáy cô, giọng nói lại mập mờ bóng gió, làm Đông Văn Li đỏ mặt, cô cúi đầu lẩm bẩm: “Anh có thể đừng dùng giọng điệu này để nói chuyện với em được không?”

“Em ăn cơm cũng không yên.” Cô lại chống đối, da mặt ửng đỏ đến tận vành tai.

“Xem em sợ chưa kìa.” Anh cười, buông cô ra, vẫn bình thản ngồi đó, “Có phải bây giờ anh nói cái gì đều ám chỉ là tối nay anh muốn em không?”

“Dịch Thính Sanh!” Dáng vẻ hư hỏng của anh chọc giận cô, “Anh cứ thế này thì tối nay ngủ ngoài phòng khách đi.”

“Anh thế nào?”

“Anh…”

Đông Văn Li tức giận đến mức đưa ngón tay ra chỉ vào mặt anh, nhưng ngón tay đã chỉ đến mặt anh, cô lại không nói nên lời.

Anh nắm lấy ngón tay của cô, đặt lên bàn, nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Ngoan, ăn đi, ăn đi, không phải em nói ăn xong sẽ đi xe buýt mui trần sao?”

Đây mới là chuyện quan trọng.

Muốn đi xe buýt mui trần thì phải xếp hàng, đi trễ sẽ không được lên.

Trước khi lên đường, anh hỏi cô có muốn mua vé lên du thuyền đi quanh cảng Victoria để thưởng thức cảnh đêm hay không, Đông Văn Li lắc đầu, nói cô muốn đi xe buýt mui trần tận hưởng gió mát, đó mới gọi là thưởng thức cảnh đêm, đây là mục tiêu cuối cùng trong chuyến du lịch của cô.

Anh nhìn chóp mũi ửng đỏ vì gió lạnh của cô, nói, Đông Văn Li, mục tiêu cuối cùng của em vừa gian nan vừa oanh liệt.

“Em đã mang khăn choàng.” Cô khoe khoang khăn choàng trong túi.

“Sẽ bị cảm đấy.” Anh không đồng ý.

“Đi đi mà, em rất muốn đi.” Cô áp cả người đến như con bạch tuộc, nói lâu thật lâu, “Lãng mạn lắm.”

Anh nhướng mày, xem như cũng thấu hiểu chủ nghĩa lãng mạn của cô, cuối cùng mới đồng ý xếp hàng với cô.

Đông Văn Li nghĩ đến chuyện quan trọng, lỗi lầm nào cũng có thể bao dung, cô hào phóng nói: “Nhờ có xe buýt mui trần, em tha mạng cho anh.”

Anh cười, tiếp tục gắp thức ăn cho cô.

“Ăn ít một chút, ăn ít một chút.”

Cho dù thời tiết ban đêm trở lạnh hơn, vẫn có rất nhiều người xếp hàng lên xe buýt mui trần.

Họ chờ không bao lâu đã có thể lên xe buýt.

Đông Văn Li phấn khích cầm máy chụp ảnh, người bên cạnh đang thắt dây an toàn cho cô.

“Dịch Thính Sanh, nhìn bên này.”

Anh ngẩng đầu, cô bấm chụp, máy ảnh lưu giữ hình ảnh họ mỉm cười bên nhau.

“Kỹ năng chụp ảnh của em có tốt không?” Cô giành công.

Anh quấn khăn choàng trên cổ cô chặt hơn, dưới ánh đèn rực rỡ trong đêm ở Hồng Kông, anh bật cười với cô: “Tốt, anh chưa từng thấy ai có kỹ năng chụp ảnh tốt hơn em.”

Cô mỉm cười đặt máy ảnh xuống, nhìn cảnh đêm không ngừng thay đổi khi xe di chuyển, cô tán dương: “Dịch tiên sinh, quê nhà của anh đẹp quá.”

Cô quay đầu nhìn anh: “Anh có vui không?”

“Anh rất vui.” Anh vẫn nắm tay cô.

Thật ra gió đêm vẫn dịu dàng, thật ra ánh đèn vẫn rực rỡ.

Từ Nam đến Bắc, từ Bắc đến Nam, cô nghĩ, họ cùng nhau đi qua nhiều nơi thế này, từ giờ về sau có thể mãi mãi như vậy không ——

Như hình với bóng, vĩnh viễn bên nhau.

[Hoàn chính văn]

Bình Luận (0)
Comment