Hoa Nhài Cùng Xuân - Hàn Tê

Chương 2

4.

Phó Thiển – vai phản diện trong truyện – là Thái tử gia của nơi này, chủ yếu là để làm nền cho nam chính vả mặt, đồng thời bị nam chính và nữ phụ phối hợp xử lý, tạo điều kiện cho nữ chính thuận lợi lên vị trí cao.

Không hiểu sao kiếp trước anh ta lại nổi điên, tìm cách hãm hại nữ chính Trần Mạt. Thế mà đến kiếp này, lại cứ dính lấy tôi không rời, như bị mê muội.

Chắc là hắn yêu Chu Tích sâu đậm quá chăng?

Lúc này tôi đang ngồi nghe giảng, còn anh ta thì ôm điện thoại, dùng tài khoản QQ của tôi để nhắn tin yêu đương với Chu Tích.

Chu Tích trông bề ngoài thì nhã nhặn, lịch sự, nhưng thực chất lòng dạ hẹp hòi hơn cả cây kim.

Kiếp này tôi không còn đưa hắn đi học nữa, nên từ đầu kỳ đến giờ, hắn cũng chẳng thèm gửi tôi lấy một tin nhắn.

Phó Thiển giả vờ là tôi, dùng giọng điệu nũng nịu nhắn cho Chu Tích: "Anh ơi, sao anh không quan tâm em gì hết vậy~!"

Chu Tích đáp lại lạnh lùng: "Nói chuyện cho đàng hoàng."

Phó Thiển tiếp tục: "Hứ, em nhớ anh mà!"

Rồi còn gửi luôn một cái sticker mèo dễ thương siêu "tình cảm".

Tôi không chịu nổi nữa: "Tôi bình thường không như vậy đâu, Chu Tích cũng…"

Còn chưa nói hết câu, thì Chu Tích đã gửi lại một cái sticker chuột con tỏ tình.

Tôi: “……”

Phó Thiển thì đắc ý khoe: "Hiểu thế nào là đàn ông chưa?"

Tôi chỉ biết nén giận.

Phó Thiển là tên bắt cóc đúng nghĩa, sáng nào 8 giờ cũng đến kéo tôi đi học, tối 9 giờ tan tiết tự học lại chở về. Còn thời gian ở giữa thì hành tôi học như điên.

Hễ tôi chậm một chút là anh ta chỉ vào khẩu hiệu học đường mà mắng: "Ba cái miệng đấy, ba cái miệng!"

Tôi bảo đã chia tay rồi, đừng làm phiền nữa. Anh ta lại bày ra cái mặt "em siêu yêu anh ta, tôi hiểu mà".

Thế là tôi cắm đầu học suốt một tháng, từ học lực trung bình nhảy lên nhóm đầu của khối. Còn Phó Thiển thì "đóng vai bạn gái thay thế" suốt cả tháng trời.

Tối 30/9, anh đưa tôi về tận nhà, còn không quên dặn dò: "Ngày mai không nghỉ đâu nhé! Tiếp tục học bù, điểm của em còn phải nâng lên nữa."

Tôi chỉ muốn nói: anh tốt nhất là đang quan tâm việc học của tôi, chứ không phải lo Chu Tích muốn gọi video mà thiếu người yểm trợ.

Vừa bước xuống xe thì đụng ngay Chu Tích đang đứng trước cửa nhà tôi.

Mặt hắn trầm xuống, hỏi: "Tiểu Lê, anh đến trường em tìm mà bạn em nói em đã cả tháng rồi không đi học chính khóa?"

Ánh mắt hắn sắc như dao quét về phía Phó Thiển, giọng lạnh tanh: "Em ở với cái loại người này suốt thời gian qua sao?"

Chương 5

Tôi theo bản năng né sang bên, núp phía sau lưng Phó Thiển.

Quả nhiên, trước sự khiêu khích mỉa mai của nam chính, anh chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại cà vạt, nở một nụ cười khinh khỉnh: "Tôi là loại người gì?"

Tôi nhỏ giọng thì thầm: "Anh là bạn gái trên QQ của hắn mà..."

Phó Thiển suýt nữa thì vấp chân ngã, như kiểu chó lao đầu vào… ừ thì, bạn hiểu rồi đó. Anh trừng tôi một cái rõ bén, sau đó lập tức lấy lại khí thế, ngẩng cao đầu nói bằng giọng đầy kiêu ngạo: "Chó ngoan thì tránh đường, hiểu chứ?"

Chỉ một chữ “hiểu” thôi mà đầy phong thái tổng tài dầu mỡ.

Chu Tích nhíu mày, bắt đầu xắn tay áo lên. Nhưng hắn còn chưa kịp ra tay thì… bốp! – ăn ngay một cú đấm vào mặt.

Phó Thiển nói đầy lý lẽ: "Người anh em, nghe tôi khuyên một câu: miệng ra miệng, tay ra tay, đánh nhau thì cứ ra tay đi!"

Và đúng như lời anh, không nói nhiều nữa mà bắt đầu đấm tới tấp vào mặt Chu Tích.

Nhưng Chu Tích cũng không phải hạng xoàng. Hắn nhanh chóng đáp trả, hai người đánh nhau quyết liệt.

Cơ mà đáng tiếc thay, Phó Thiển đi đâu cũng kè kè theo vệ sĩ. Vừa thấy đánh tay đôi không ăn thua là anh hô quân tiếp viện.

Chu Tích mở to mắt, không thể tin nổi, gương mặt thanh tú giờ đây đầy căm giận: "Hèn hạ!"

Một mình sao đấu nổi mấy người? Chẳng mấy chốc Chu Tích bị đ è xuống đất.

Phó Thiển lấy giày giẫm nhẹ lên mặt Chu Tích, cười kiểu phản diện kinh điển: "Ai bảo với ngươi là 1 chọi 1 hả?"

Rồi anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt thản nhiên nhưng đầy đe dọa: "Ngày mai nên làm gì, chắc em hiểu? Em không muốn bạn trai mình bị đánh kiểu này mỗi ngày chứ?"

Anh cúi xuống, nhổ một bãi nước miếng lên người Chu Tích: "Cô ấy rất hợp gu tôi. Ban đầu tôi còn định giữ lời hứa mà không đụng đến anh đấy."

Chu Tích ngẩng lên, ánh mắt đầy tủi hờn và uất ức: "Tiểu Lê… em vì anh mà…"

Tôi: “???”

Ủa? Tới lượt tôi xuất hiện rồi à?

Tôi lạnh lùng nói: "Chu Tích, chuyện này không liên quan đến anh."

Ánh mắt Chu Tích lập tức trở nên đầy đau khổ, khàn giọng gào lên như con thú bị dồn vào đường cùng: "Tiểu Lê!"

Trời đất… sao càng nói càng rối vậy trời?

Chương 6

Chu Tích nhỏ giọng nói với tôi: "Em yên tâm, anh sẽ không nói gì với ba mẹ em đâu."

Trong mắt hắn ánh lên chút trong suốt của sự cam chịu: "Là anh vô dụng…"

Tôi thật sự không biết phải nói gì.

Chu Tích lảo đảo bước đi, cả người đầy thương tích. Trước khi rời đi, hắn quay lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn Phó Thiển một cái, giọng căm hận: "Cứ chờ đấy!"

Phó Thiển khoanh tay trước ngực, cười lạnh như thể đang xem kịch vui.

Đợi khi Chu Tích đi khuất, anh mới thả tay xuống, giọng tiếc nuối: "Ủa, sao hắn không nói câu: 'Đừng khinh thường thiếu niên nghèo' nhỉ?"

Tôi liếc nhìn anh: "Anh khoanh tay trước ngực làm tôi cứ tưởng anh ngươi bự lắm."

Phó Thiển lập tức như bị dẫm đuôi, mặt đỏ bừng, hét lên: "Em đang nói linh tinh cái gì vậy hả?!"

Tôi xoay người bỏ đi, không quên đáp lại một câu sắc bén: "Chứ không phải đêm qua anh cũng nói linh tinh suốt à?"

Chỉ là… đáp lễ thôi mà.

7.

Khi mở cửa vào nhà, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên sofa.

Là Trần Mạt.

Tôi không muốn nói chuyện với chị ấy, nhẹ nhàng thay giày rồi bước đi về phòng.

Kỳ lạ, năm đó vào dịp Quốc Khánh này, cả hai chúng tôi đều không về.

“Tiểu Lị, trên bàn có sữa bò, em uống rồi hãy ngủ.” Trần Mạt bỗng lên tiếng.

“Không…” Tôi từ chối, nhưng vừa nói ra, tôi bỗng nhận ra điều gì đó.

Ánh mắt tôi lóe lên, nhìn chị, trong đôi mắt chị ngập tràn nước mắt.

“Tiểu Lị, là chị đây.” Chị ấy nói.

Trên thế giới này, chỉ có một người gọi tôi là Tiểu Lị, dù tôi đã bảo không thích, vẫn cố chấp gọi tôi như vậy.

Đó là người chị duy nhất của tôi.

Người chị yêu thương tôi – Trần Mạt.

Bình Luận (0)
Comment