Hoa Nhài Cùng Xuân - Hàn Tê

Chương 3

8.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã biết Trần Mạt giấu trong mình một con quái vật.

Lần đầu tiên nó xuất hiện là khi tôi chín tuổi, còn Trần Mạt mười một. Ba mẹ phải đi làm ăn xa, chỉ còn hai chị em sống nương tựa lẫn nhau.

Trần Mạt là một người chị tốt, không hề do dự nhận lấy trách nhiệm chăm sóc tôi.

Mỗi buổi chiều, chị ấy đều đun nước nóng, pha thêm nước lạnh rồi gọi tôi đi rửa mặt.

Nhưng hôm đó, chị lại sai tôi làm một việc, giọng nói nghe là lạ: “Đi lấy nước cho chị.”

Tôi không nghĩ ngợi gì, liền ngoan ngoãn làm theo.

Khi tôi cúi xuống đặt chậu nước, bất ngờ có một bàn tay ấn mạnh vào gáy tôi, ép đầu tôi xuống.

Tôi ngã chúi xuống nền đất, mặt bị nhấn vào chậu nước, nước tràn vào mũi, vào mắt khiến tôi đau rát.

Phía sau, kẻ gây ra chuyện đó khe khẽ ngân nga một giai điệu vui vẻ.

Khi thấy tôi dần yếu sức, giãy giụa không nổi nữa, chị mới kéo tôi lên.

“Ai da, sao lại bất cẩn như vậy?” Chị cười tươi, hỏi như không có chuyện gì.

Tôi sợ hãi nhìn chị.

Chị lại tiến sát vào tôi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má tôi, li3m đi những giọt nước còn đọng trên mặt.

“Thơm quá, bảo bối à, em thơm quá…”

Từ ngày đó, suốt nhiều năm sau, con quái vật kia cứ thế xuất hiện. Mỗi lần đều là như vậy: trước tiên là tra tấn, rồi ôm tôi gọi "bảo bối", để lại dấu vết trên cổ tôi bằng môi lưỡi, ánh mắt đầy si mê.

“Lại lớn thêm một chút rồi, bảo bối.”

9.

Lúc này, Trần Mạt ngồi ở phòng khách, nước mắt lăn dài trên mặt. Biểu cảm của chị không khác gì mỗi lần phát hiện ra quái vật đã tổn thương tôi.

Chị dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại sợ bị ai phát hiện.

Cuối cùng, chị chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Thực xin lỗi.”

Tôi do dự thật lâu, rồi bước lại gần và ôm chị.

Tôi nói: “Không sao đâu.”

Câu nói ấy giống như những lần trước.

Chị gái là chị gái, quái vật là quái vật.

Tôi phân biệt rõ ràng.

10.

Sáng hôm sau, tôi cảm thấy cổ mình vừa đau vừa ngứa.

Nhìn vào gương, tôi thấy đầy những dấu răng và vết đỏ.

Lòng tôi chùng xuống.

Tối qua, con quái vật lại đến.

Nó ôm tôi, hôn m*t từ cằm xuống đến tận xương quai xanh. Mà tôi thì đang chìm trong giấc mộng đẹp, hoàn toàn không hay biết gì.

Tôi quấn khăn quàng cổ, cố che giấu những dấu vết đó. Nhưng cuối cùng trong bữa sáng vẫn bị mẹ phát hiện.

Bà kéo phăng khăn tôi ra, rồi bất ngờ hắt cả ly sữa đậu nành nóng vào mặt Trần Mạt.

Bà gào lên, giọng đầy tức giận và đau đớn: "Bi3n thái! Cút đi! Cút ngay cho khuất mắt tôi!"

Trần Mạt không có nhiều đồ đạc, chỉ có một chiếc vali nhỏ.

Chị lặng lẽ đứng dậy, kéo vali ra khỏi nhà.

Đây không phải lần đầu tiên chị bị đuổi đi như vậy.

Tôi lén nhìn ra ngoài cửa sổ — Phó Thiển đang đứng ở ven đường gần đó, chờ tôi cùng đi học bù.

Trong dịp nghỉ này, ba đã trả lại điện thoại cho tôi.

Tôi lập tức nhắn tin cho anh: “Giúp tôi một việc. Anh thấy cô gái đang kéo vali ở ven đường không? Làm ơn đưa chị ấy đến ga tàu cao tốc. Làm ơn đấy!”

Phó Thiển trả lời ngay: “Trần Mạt à?”

Tim tôi thắt lại. Quả nhiên… anh cũng là người sống lại từ kiếp trước.

Ở đời này, lẽ ra anh vẫn chưa từng gặp Trần Mạt.

Phó Thiển hỏi tiếp: “Chị ấy đã làm gì mà đến kỳ nghỉ cũng bị đuổi ra khỏi nhà?”

Tôi trả lời: “Chị ấy... cắn cổ tôi.”

Phó Thiển: “Cái trò gì kỳ dị vậy?!”

Bình Luận (0)
Comment