Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 105

Chương 105

 

Chợ hoa không lớn, phải đi qua con ngõ sâu mới vào được. Nơi đây như một chốn nhỏ yên tĩnh và biệt lập, mấy hàng bán hoa bán cỏ bán cá bán chim bán thú nuôi chật hẹp trải dọc hai bên đường, cây xanh bày đầy chỗ thấp lẫn cao, gần như sắp kết mấy sạp hàng ở đây thành chuỗi xanh um tùm, không phân chia được tiệm nào với tiệm nào.

 

Chỗ bán chim treo những chiếc lồng chim bằng mây đan thủ công hoặc dây thép cạnh cây dương xỉ tóc thần với mẫu tử. Mấy chú chim đầu xanh đầu đỏ hót ríu rít vừa làm phiền lại vừa vui tai người ghé qua. Mấy chú cún con nằm ngửa bụng trong lồng sắt, cuộn mình thành quả bóng lông mềm mại.

 

Con phố khá thưa người, mấy chủ hàng cũng thong thả kéo ghế mây ra trước cửa ngả lưng. Thấy có người đi vào cũng không đon đả mời mọc mà chỉ gật gật đầu rồi thôi, biếng nhác không muốn động đậy.

 

Khối lượng kiến thức của Kiều Phụng Thiên về cây hoa vượt xa sức tưởng tượng của Trịnh Tư Kỳ, y đi hết đường mà cây nào cũng biết tên, cây khói họ đào lộn hột, cây sung tì bà, cây huyết giác Madagascar, cây sen, hoa nhím biển với cam cúc dại, khó có loài cây hoa nào mà y không quen mặt biết tên. Nếu thấy hứng thú hỏi thăm về một trong số chúng, Kiều Phụng Thiên cũng đủ khả năng nêu một vài tập tính đặc thù của loài.

 

Trong mắt Trịnh Tư Kỳ, Kiều Phụng Thiên giống con cá được anh thả vào nước, đung đưa vây quẫy đuôi nhìn vô cùng tự tại vô lo vô nghĩ. Quả là đáng tiếc khi không thể nắm tay em trong khung cảnh này. Trịnh Tư Kỳ chỉ bèn ngắm y thật dịu dàng, tay đan tay bằng ánh mắt mình.

 

Anh nói với Kiều Phụng Thiên: "Hay chừng nào có tuổi em cũng mở tiệm hoa đi."

 

"Thôi." Kiều Phụng Thiên lắc đầu nguầy nguậy: "Thế cả đời này em không dứt khỏi được công việc mất, nửa đời mở tiệm tóc rồi nửa đời sau còn phải lo tiệm hoa nữa."

 

"Em muốn làm gì nhất?" Trịnh Tư Kỳ hỏi y: "Nếu hồi đó em không đến Lợi Nam."

 

Một câu hỏi rất xa xôi, bây giờ nhìn lại quá khứ khác nào nhìn ánh đuốc từ bên kia bờ.

 

"Dạy học ở huyện, vừa ổn định lại vừa dư dả thời gian." Kiều Phụng Thiên sờ mũi: "Mà anh biết rồi đó, chữ em xấu kinh khủng, muốn làm nghề này khéo không thi lấy chứng chỉ đi dạy không nổi luôn quá." Y nhìn Trịnh Tư Kỳ chằm chằm: "Sao giống anh được, chữ đẹp thế kia."

 

"Ý là thực tế em thích anh phần trăm cao là tại chữ anh đẹp, phần khác vì anh là thầy giáo?" Trịnh Tư Kỳ ghẹo y.

 

"Cũng có hết đấy, kết hợp lại, với điều kiện tiên quyết điểm trung bình của anh trên chín mươi, thêm hai điểm này nữa trong mắt em là max điểm, kiểu em bấm chọn anh ấy."

 

Kiều Phụng Thiên ngẩng lên nhìn trời, đúng lúc trông thấy một chiếc máy bay trắng xóa. Hồi bé có trò không biết bắt nguồn từ đâu, mỗi lần thấy máy bay bay ngang qua là phải giơ tay đóng khung máy bay lại một trăm lần, nếu được một điều ước sẽ thành sự thật. Mới đầu còn ngớ ngẩn đếm số, nhưng càng về sau càng rối càng loạn, không nhớ nổi, rồi có ước hay không cũng chẳng xem là thật nữa.

 

"Thầy Trịnh này."

 

"Ừ."

 

Hai người đi bên nhau, vai Kiều Phụng Thiên gần như sắp chạm vào cánh tay Trịnh Tư Kỳ. Chỉ cần một cái đụng chạm thôi lòng đã mềm nhũn, vậy nên sau đó mỗi lần loạng choạng của cả hai người đều rất giống như cố tình.

 

Trịnh Tư Kỳ đã muốn nói rất nhiều lần, em gọi anh là Tư Kỳ được không, anh sẽ gọi em là Phụng Thiên. Lúc không có ai thì anh gọi cục cưng Phụng Thiên. Nhưng đôi khi trong tình yêu lại xuất hiện kiểu tâm lý giấu kín như thế, mình càng muốn lại càng không chịu nói ra, càng muốn chờ đợi nửa kia phát hiện, càng muốn nửa kia sẽ cho mình, chứ không đợi mình phải lên tiếng.

 

"Thật ra hồi trước em đã muốn nói rõ ràng cái này, nhưng em lại cảm thấy rằng anh hiểu." Kiều Phụng Thiên không cho là mình đang nói gì to tát: "Em trời sinh đồng tính luyến ái, không phải vì thích anh nên mới biến thành thích con trai, mà vì anh, với điều kiện tiên quyết rằng anh là đàn ông, thì... dopamine trong cơ thể em mới khiến em chọn thích anh."

 

Trịnh Tư Kỳ cười nói cả từ "dopamine" ra, sau đó đáp: "Nên em muốn nói với anh là, em và anh khác biệt, anh không phải đồng tính luyến ái, anh sẽ không biến thành kiểu người thích đàn ông vì anh thích em. Sở dĩ anh như thế chỉ vì em là đàn ông, nên anh mới thích đàn ông có đúng không?"

 

Hai người như đang nói lòng vòng một hơi, mỗi người ra sức lắp ráp sắp xếp câu nói của người kia trong đầu, mãi mới hiểu ra được logic của vấn đề.

 

Kiều Phụng Thiên gật đầu trong một lúc im lặng, vẫn giữ nét cười trên môi: "Đôi khi nghĩ lại cũng thấy bất công, em chọn được anh giữa hàng triệu triệu con người chỉ bằng cách thức rất bình thường, anh lại bỏ cả lẽ thường vì em, bỏ qua hàng triệu triệu lựa chọn mà anh đã có thể thử."

 

Nếu đây là buôn bán, vậy anh chẳng có lời tí nào.

 

Trịnh Tư Kỳ xích lại gần hơn, chóp mũi gần như chạm vào trán y, đến khi khoảng cách chỉ còn là khe hẹp nhỏ xíu lại dời đi mất: "Đến tận bây giờ anh chưa một lần cảm thấy đó là thiệt thòi hay tổn thất, thật, em tốt hơn cả hàng triệu triệu lựa chọn đó."

 

Kiều Phụng Thiên tắm mình trong sự chiếm đóng của những câu yêu thương ngọt ngào phát xuất từ Trịnh Tư Kỳ. Y mềm yếu bất lực, tưởng như tan tác ngã quỵ. Trước lúc giơ cờ trắng đầu hàng, y cố giãy giụa lần sau cuối.

 

"Lần trước bé Táo nói, con bé muốn có mẹ."

 

Trịnh Tư Kỳ dừng lại một lúc, lát sau mới tiếp tục nhẹ giọng hỏi: "Con bé nói chính xác như thế à?"

 

"Con bé..."

 

Không nói chính xác như thế, nhưng làm sao xem lời bé Táo đã nói là thật được.

 

Bé Táo mới còn nhỏ xíu, vẫn chưa có được khái niệm rõ ràng về giới tính, càng chẳng hay biết những mối quan hệ phù hợp với đạo đức luân lý thuộc phạm trù này. Ở cái tuổi mà tốt hay xấu phụ thuộc vào bản thân thích gì ghét gì dần qua đi, con người sẽ dần bắt đầu để tâm đến những mối tương quan thân sơ với thế giới bên ngoài, dần không thể nào xem nhẹ sự so sánh giữa chính mình và người khác. Trưởng thành đôi khi là một kiểu biến tướng, một quá trình khiến con người ngày càng trở nên nhỏ mọn hẹp hòi.

 

"Anh không nói nghĩa là anh đang lừa bé Táo. Mai này con bé lớn lên biết rõ hiểu rõ mọi việc... chắc hẳn sẽ trách cứ anh." Kiều Phụng Thiên nghĩ, có lẽ trách cứ em phần hơn, cũng có thể sẽ hận em.

 

"Anh cứ xem tùy thích nhé." Bước vào cửa hàng ngoài mặt tiền chuyên bán chậu cây cỡ nhỏ hấp dẫn kha khá muỗi bay vo ve chung quanh, chủ tiệm đeo túi tiền quanh hông nói xong lại ngả dài lên ghế mây: "Giá cả đề hết trên đó, anh thích cái nào thì lấy."

 

Một góc bày đầy nha đam với dành dành, mấy chậu sen đá chỉ to cỡ bàn tay với đủ chủng loại kiểu dáng sắp xếp theo thứ tự độ cao đặt trên giá treo ba tầng. Kiều Phụng Thiên đưa tay chạm vào một chậu cây lá xanh mơn mởn, cụp mắt rũ mi, trông thì đang ngắm cây ngắm hoa mà thực ra tâm trí không hề để tâm đến bọn chúng.

 

Trịnh Tư Kỳ xót y không tưởng nổi. Anh nghĩ đến lần đầu tiên chạm mặt Kiều Phụng Thiên, y đã hung tợn đè Chiêm Chính Tinh xuống đất tát cho cậu ta một cái, ánh mắt hùng hùng hổ hổ không hề sợ sệt gì ai ấy hoàn toàn khác biệt. Từ thân chính mọc ra hai nhánh song sinh, đối với bản thân lúc nào cũng thoái mái buông thả, nhưng đối với người mình quan tâm lại luôn e dè sợ sệt bóng gió.

 

Hoảng hốt, lo được lo mất hẳn là trạng thái tâm lý chung trong tình yêu. Vì thích nhiều đến vậy nên mới nhận thức bản thân trân quý thứ nằm trong tay mình đến nhường nào, chỉ sợ một thoáng nơi lỏng sẽ đánh rơi, nắm quá chặt lại sợ hư hao, đủ thứ nghĩ suy lộn tùng phèo.

 

"Anh không định giấu con bé mãi." Trịnh Tư Kỳ ngẩng lên nhìn phiến lá dày mà trơn bóng như được bôi dầu, đặt tay lên lưng Kiều Phụng Thiên một cách tự nhiên: "Sớm thôi."

 

"Anh chẳng thèm hỏi ý kiến của em gì hết đã sớm thôi." Kiều Phụng Thiên dựa vào cánh tay anh.

 

"Anh không định thương lượng chuyện này với em." Trịnh Tư Kỳ lắc đầu.

 

Kiều Phụng Thiên ngoái đầu bật cười.

 

"Vì bất kể kết quả là gì, anh không muốn em thấy gánh nặng, hay thấy trách nhiệm là của mình." Trịnh Tư Kỳ cúi đầu: "Người tỏ tình với em muốn em trước là anh, người nhà bạn bè cũng là của anh, nói cái gì mà phải đối mặt chung là bậy bạ hết. Chính anh, anh không muốn em phải mạo hiểm gì vì anh, anh không muốn em phải chịu tổn thương vì anh."

 

Kiều Phụng Thiên dựa vào vai anh, phát giác trên chậu sen đá nọ có hình vẽ một khuôn mặt cười méo xẹo.

 

"Em có thể đối xử với bé Táo rất tốt rất tốt, nhưng em không trở thành mẹ của con bé được, mai này bé Táo sẽ không thích tên đàn ông là em này đâu. Anh đã làm đảo lộn, phá vỡ cuộc sống bình thường của con bé bằng việc yêu em, anh đã xuống rồi thì thôi còn tính tiện tay kéo theo một người xuống với anh, đúng là không kiêng nể gì hết."

 

Biết làm sao được.

 

Anh thích em, anh muốn em, anh thích em nhiều hơn Uông Tăng Kỳ cộng Thẩm Tòng Văn cộng Úc Đạt, anh thích em hơn tổng cộng tất cả sinh viên anh từng dạy, anh thích em hơn mọi thân bằng quyến thuộc của anh, anh thích em ngang bằng bé Táo, và ở một phương diện nào đó còn nhiều hơn cả bé Táo nữa.

 

Anh muốn dắt em đến siêu thị sắm sửa mua đồ ăn, ngắm em lăn tăn do dự chỉ để chọn cho anh một chai dầu gội đầu; anh muốn dắt em đến chợ hoa, ngắm em thỏa thích mang những chậu cây chậu hoa em yêu thích lấp đầy ngôi nhà của chúng mình; anh muốn lén dắt em vào lớp học, để em ngồi dưới cuối lớp nghe anh giảng bài, hí hoáy làm bài tập về nhà anh giao, tự tiện cho em điểm cao nhất; hoặc là dạy em viết chữ còn chưa giỏi, nét ngang móc phẩy mác, nắm chặt tay em chỉ em cách đặt và lực tì vào bút.

 

Anh hạnh phúc vô bờ khi được thấy em cười. Anh thấy tháng năm hoa nở đẹp nhất, tất cả là vì có em.

 

"Anh là bố của con bé, vĩnh viễn sau này anh sẽ luôn tôn trọng mọi quyết định trong tương lai của con, ngược lại, con bé là con gái anh, con bé cũng nên tôn trọng những quyết định trọng đại trong cuộc đời anh, bao gồm cả tôn trọng người yêu mà anh đã trịnh trọng lựa chọn."

 

Kiều Phụng Thiên bị từ "người yêu" làm cho giật mình.

 

Ánh mắt y trôi ngoài cửa, lia sang nhìn chủ tiệm vẫn đang nằm trên ghế mây, rồi lại dời mắt trở về trên gương mặt Trịnh Tư Kỳ, quấn quýt với anh thành một, đặt chậu cây về lại giàn.

 

"Anh nói vậy em vui lắm."

 

Trịnh Tư Kỳ hôn Kiều Phụng Thiên, ra sức m*t mạnh môi y một cái thật nhanh.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment