Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 106

Chương 106

 

Tối hôm đó hai người đem về nhà hai chậu dương xỉ tóc thần, một chậu bạc hà. Kiều Phụng Thiên không mua chậu to, nhỏ nhỏ mà phát triển tốt, cây nào cây nấy cũng trông còn rất non. Lý do là vì người làm vườn trọng sự chăm dưỡng, phải chứng kiến nó nhỏ xíu rồi lớn lên trong vòng tay mình mới ý nghĩa, nếu đã mua cây lớn với khỏe rồi mang về nhà định sẵn chỉ có thể chờ ngày nó héo tàn.

 

Những lời Kiều Phụng Thiên và Trịnh Tư Kỳ nói với nhau ở chợ hoa đều từ tận đáy lòng, moi tim móc phổi ra nên đêm ấy khó tránh và cũng không kiềm chế được cơn đ*ng t*nh, l*m t*nh lần thứ hai trong phòng tắm, lúc Tiểu Ngũ Tử lẫn Trịnh Úc còn chưa ngủ.

 

Kiều Phụng Thiên bị anh xuyên xỏ tới độ hoảng loạn, y cảm giác như thời gian và địa điểm lần này còn tr*n tr** to gan hơn cả lần đầu, bèn vội vã tránh thoát khỏi anh với tay tắt đèn. Y ngoái đầu lại, vùng tối tăm phía sau chỉ nhìn lờ mờ nhìn thấy ô cửa sổ vuông trên tường, Trịnh Tư Kỳ ấn y lên tường hôn sâu, hàm trên đã quấn lấy nhau thì cả cánh cửa sổ cũng mất tăm khuất dạng.

 

Bóng hai người gãy làm đôi trên tấm gạch men, chớp tắt, chồng chéo, từ hai biến thành một, từ một chia làm hai. Trịnh Tư Kỳ rải từng nụ hôn từ yết hầu đến bờ ngực gầy của Kiều Phụng Thiên, tiếp đó lần xuống h* th*n, hôn từ xương sườn rõ nét đến hai bên thắt eo như dòng suối uốn lượn qua những vách đá bên sườn núi. Kiều Phụng Thiên bị đè trên tường không có lấy một khoảng trống để lùi về sau, hai chân mềm nhũn, tay bấu chặt tấm gạch men, mím môi không dám phát ra tiếng động quá lớn.

 

Cởi khuy, lưng quần tuột xuống hoàn toàn, cảm giác tr*n tr** rõ mồn một. Khi những nụ hôn rải đến gần bắp đùi, Kiều Phụng Thiên mới bắt đầu cảm giác thấy sự kháng cự từ trong cơn đau tức từ bụng và mê man, y đẩy vai anh ra. Đương nhiên không phải là kháng cự con người Trịnh Tư Kỳ, mà là kháng cự tâm thái có thể chấp nhận tất cả của Trịnh Tư Kỳ hiện tại.

 

Trịnh Tư Kỳ trong mắt y là ánh trăng trên trời, là thứ không thể nào bị vấy bẩn. Y nào quan tâm mình có phải là kẻ ở thế hèn mọn trong cuộc tình này hay không, không quan trọng, y không so đo điều này bởi vì Trịnh Tư Kỳ ở trên cao mới có thể chiếu sáng mình mọi lúc.

 

Hai đầu gối Kiều Phụng Thiên bỗng chụm vào nhau, mềm nhũn quỳ dưới đất, vùi đầu vào vai Trịnh Tư Kỳ thở gấp.

 

"Em sao thế?" Trịnh Tư Kỳ buộc phải dừng lại, anh nghiêng đầu ôm chặt Kiều Phụng Thiên vào lòng, chuyển sang cởi áo y, đ*ng t*nh hôn lên vai và xương quai xanh phơi trần của y: "Anh sẵn lòng, là lời em nói mà."

 

"Em không muốn anh làm điều này, em không cần..." Kiều Phụng Thiên duỗi thẳng tay chân ra, nhặt túm hoa liễu màu vàng dính trên ống quần, nắm lấy bàn tay đang khám phá lối vào bí ẩn ẩm ướt của mình: "Em muốn xem hình xăm trên hông anh."

 

Lúc l*m t*nh, Kiều Phụng Thiên mới thực sự cảm nhận được cơ thể thoạt trông trầm tĩnh của Trịnh Tư Kỳ hóa ra ấm áp và đầy sức sống đến thế. Trịnh Tư Kỳ thỏa thuê buông mình như một trang sách Kiều Phụng Thiên tình cờ lật mở, trang sách bừng lửa không che giấu khát khao thèm muốn bên trong cách diễn đạt. Kiều Phụng Thiên ngửa mặt lên theo từng cú thúc, đọc rõ ràng đến từng câu từng chữ.

 

Hành động đưa mái chèo tách bụi cỏ lau để con thuyền chậm rãi xuôi vào chỗ sâu kín một cách kiềm chế, thực tế lại là hành vi bất chấp lý trí muốn san phẳng nơi này.

 

Phòng tắm rất nóng, quấn quýt vào nhau lại càng nóng hơn. Mồ hôi trên trán Trịnh Tư Kỳ tụ lại trượt xuống nhỏ vào mắt anh, tầm nhìn cứ thoáng chốc mờ căm. Anh nhìn cái cổ rướn cao của Kiều Phụng Thiên, yếu hầu hình con thoi như hạt táo trượt lên rồi xuống, hõm xương quai xanh tạo thành một cái rãnh hình tam giác.

 

Anh cầm lòng chẳng được cắn một cái, để hằn dấu răng đỏ, cắn xong lại thấy xót bèn khẽ khàng hôn lên dấu vết mình gây ra như dỗ dành.

 

Cúi xuống sẽ choáng đầu, Kiều Phụng Thiên chỉ đành cắn răng nhìn trân trân lên trần nhà gắn bóng đèn không mấy sáng. Kiều Phụng Thiên nhìn bóng dáng Trịnh Tư Kỳ phản chiếu trên mặt đèn phẳng hình thoi, cụp mi tưởng tượng hào quang rực rỡ của anh, một thần thái chói mắt khác biệt hoàn toàn vì những k*ch th*ch giờ phút này.

 

Hình xăm trên lưng anh gần như đã phai thành một mảng màu xanh đen, nhưng đường nét họa tiết vẫn còn rõ ràng như cũ, hình một con chim tước mỏ nhọn đuôi dài đang gập cả hai cánh, đến nay vẫn chưa hề lỗi thời. Vai Trịnh Tư Kỳ, cánh tay anh, tấm lưng, đường thắt lưng, đôi chân có tỉ lệ rất phương Tây, nhưng mọi đường nét thẩm mỹ lại vô cùng phương Đông; mượt mà như một bản phác họa tỉ mẩn hoàn toàn không một nét gãy, nhấn mạnh cẩu thả đột ngột hay nổi bật có chủ đích nào. Hình xăm đặt trên bức nền này mới càng trông thanh lịch và nghiêm túc.

 

Kiều Phụng Thiên như đang ngồi trên xích đu, thoắt lên cao rồi xuống thấp trong làn gió ấm.

 

Một chân y chạm đất, chân kia quặp vào hông anh, mồ hôi thấm sũng lưng làm tường gạch men trơn trượt tạo ra tiếng ma sát kin kít. Mà đó rốt cuộc có phải âm thanh phát ra từ gạch hay không Kiều Phụng Thiên đã không muốn thừa nhận nữa, bị ép vào tường làm tới trình độ thế này đã là quá sức chịu đựng của y rồi.

 

Cánh mũi y phập phồng, không ngờ Trịnh Tư Kỳ sẽ ghé sát tai mình thầm thì "Anh yêu em", chẳng những thế còn lặp đi lặp lại liên tục.

 

Một câu thôi đã đủ trí mạng rồi, đây còn bắn liên hoàn bao nhiêu phát súng như thế. Có là trái tim tôi luyện thành thép cũng sẽ bị xuyên thủng không thương tiếc.

 

"Anh yêu em." Trịnh Tư Kỳ thúc sâu, hơi thở hỗn loạn, giọng nói ngắt quãng nhưng vẫn nghe thấy rõ ý cười thật lòng không hề có chút cợt nhả nào: "Cục cưng Phụng Thiên, anh yêu em, anh yêu em."

 

"Em không muốn nói thì không cần phải nói, nghe anh nói." Trịnh Tư Kỳ càng thúc càng sâu, càng vội vã: "Anh yêu em, cục cưng Phụng Thiên, anh yêu em."

 

"Nếu sau này anh cứ gọi em như vậy mãi, em có thấy phiền, có không tin lời anh nữa không?"

 

"Nhưng những gì anh nói đều là sự thật, anh yêu em."

 

"Yêu em nhiều lắm."

 

Kiều Phụng Thiên không nén nổi tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, nước mắt lăn dài xuống bên tai. Rút ra rồi lại thúc vào sâu hơn, sâu hơn nữa, cho đến khi những tâm tư và tình cảm hóa thành hình, bành trướng nở rộ bên trong cơ thể, rồi lại trở về nhẹ nhàng. Một quá trình trọn vẹn khó lòng diễn tả bằng lời, như một cái cây trồng trong chậu từ ngày ấp nụ đến lúc nở hoa.

 

Kiều Phụng Thiên ngửa cổ thút thít, không còn bận tâm đến chuyện có bị nghe thấy hay không. Con người khi gặp nỗi đau quá lớn sẽ khóc, lúc vui mừng cũng sẽ như thế.

 

Trịnh Tư Kỳ chỉnh đèn ngủ xuống mức sáng thấp nhất rồi kéo Kiều Phụng Thiên nằm ở mé trong giường vào lòng. Nóng thì kệ nóng, Trịnh Tư Kỳ áp chóp mũi mình lên trán Kiều Phụng Thiên ướm thử nhiệt độ, anh chợp mắt một lát rồi cũng chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Qua nửa đêm, điện thoại cả hai đều rung báo tin nhắn, rung bần bật nửa buổi trời mà không ai tỉnh.

 

Bên Trịnh Tư Kỳ là Đỗ Đông nhắn tin, hai người vừa kết bạn Wechat với nhau. Đỗ Đông lật tung bộ nhớ điện thoại mấy cái điện thoại cũ mới kiếm ra một tấm hình lịch sử đen hồi Kiều Phụng Thiên học trung cấp. Lúc đó Đỗ Đông xài chiếc Nokia, thử camera nên chụp đại một tấm hình.

 

Nhìn vào khuôn mặt chỉ toàn thấy điểm ảnh, con mắt lỗ mũi không phân biệt rõ đâu với đâu; mà phải xem toàn bộ bức hình thật kỹ giống như thưởng thức một bức tranh sơn dầu, rồi liên tưởng nghệ thuật —— mái tóc sặc sỡ ôm lấy đầu với cái cằm nhọn, hai vệt xanh nhạt lơ lửng dưới mắt, ánh mắt lảng tránh ống kính nhìn về phía xa xa, vẻ non nớt lẫn ngang bướng hằn trên khóe môi.

 

Đỗ Đông còn dặn dò kỹ bằng hai dòng tin nhắn theo sau.

 

—— Anh lén xem một mình nhé, tuyệt đối đừng cho Kiều Phụng Thiên thấy.

 

—— Không thể nào cậu ta cũng giết tôi.

 

Bên Kiều Phụng Thiên là tin nhắn đến từ số lạ, không hiển thị vị trí lẫn nhà mạng. Cả tin nhắn chỉ dài vỏn vẹn tám chữ —— Anh Kiều ơi, bây giờ em vẫn ổn ạ.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment