Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 107

Chương 107

 

Cuối tháng, Trịnh Hàn Ông đón bé Táo về nhà chơi cuối tuần, gọi điện bảo Trịnh Tư Kỳ chiều tới rước con gái rồi tiện thể gọi luôn Trịnh Tư Nghi về nhà ăn bữa cơm gia đình. Lẽ ra chuyện này không liên quan gì đến Kiều Phụng Thiên, nhưng sau đó Trịnh Tư Kỳ quyết định sẽ dắt y theo cùng.

 

Trịnh Tư Kỳ nói một cách hết sức nhẹ nhàng chẳng có gì quan trọng, không áp lực và cũng không nặng nề. Vậy mà Kiều Phụng Thiên gần như không cần hỏi vẫn ngầm hiểu quyết định của anh, chỉ là y chưa chắc chắn về lời nói và hành động của bản thân. Y cảm tưởng như đang ở phía sau anh, được anh nắm tay bước từng bước chậm rãi về trước.

 

Cảm giác vội vàng không trở tay kịp đương nhiên có, nhưng Kiều Phụng Thiên hiểu đây là điều hết sức bình thường và không ảnh hưởng đến toàn thể. Hôm nay ngày mai, năm sau năm sau nữa đều phải mò đá sang sông mà đá thì nằm dưới đáy bề mặt lõng bõng gồ ghề, giẫm lên là hư hay thực, đi càng sớm càng biết sớm và càng sớm ngày an tâm. Chỉ có mình Tiểu Ngũ Tử tạm thời không đi theo được, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không thích hợp, đành nhờ để cậu bé lại cho Đỗ Đông Lý Lệ.

 

Tiểu Ngũ Tử sáng dạ nhạy bén, đeo ba lô lên cầu thang gõ cửa nhà chú Đỗ Đông, duỗi bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt tay Kiều Phụng Thiên, đôi mắt cong cong cười lộ hàm răng trắng, nói nhỏ xíu: "Con thấy chú mặc màu trắng đẹp lắm ạ."

 

"Con nói thật hả?" Kiều Phụng Thiên cúi đầu sờ trán cậu bé, lau mồ hôi.

 

Nét căng thẳng bất an in hết trên mặt Kiều Phụng Thiên mấy bữa nay, ngày xưa không quan trọng mình yêu ai ai yêu mình, giờ thì đầu cứ quanh quẩn suy nghĩ mặc đồ gì cho phải phép lịch sự, nói cái gì cho người học rộng thấy quý mến. Tiểu Ngũ Tử đâu có ngốc, cậu bé im ắng thấy rõ mọi thứ để trong lòng rồi chọn lúc quan trọng để nói ra.

 

Tiểu Ngũ Tử gật đầu hết sức cổ vũ khẳng định: "Dạ! Thật."

 

Nhà của bố Trịnh Tư Kỳ là căn hộ ký túc xá trước đây bảo tàng thành phố cấp cho nhân viên, một căn nhà gạch đỏ kiểu cũ những năm chín mươi mấy, rất giống khu cục đường sắt số bốn. Trịnh Hàn Ông ở đây từ năm hai bảy tuổi đến nay là bảy hai tuổi, yêu đương kết hôn, dưỡng dục một đứa con trai một đứa con gái, hơn nửa đời người không chuyển nơi cư ngụ.

 

Nhà không sát đường lớn, tĩnh lặng chỉ có tiếng chim hót, đập vào mắt toàn là những tán long não cao lớn um tùm xanh mướt một màu, mùi thơm thoang thoảng sau cơn mưa lại càng thẩm thấu vào sâu bên trong.

 

Trịnh Tư Kỳ gật đầu chào bác bảo vệ trước cổng, lái xe vào khu dân cư. Hai người lòng vòng qua mấy tòa nhà phủ đầy dây leo mà mãi vẫn chưa kiếm được chỗ đậu, mấy khe hở lác đác như ráng tận dụng cho hết nhồi kín kẽ.

 

"Hóa ra chế độ phúc lợi của bảo tàng tốt vậy à anh." Kiều Phụng Thiên mở hé cửa xe, dựa đầu lên lưng ghế, gió thổi làm rung rinh hàng mi: "Nhiều xe thế kia."

 

"Đâu mà."

 

Trịnh Tư Kỳ xoay vô lăng, định đậu xe dưới cây sơn trà cạnh thùng chứa.

 

"Ban đầu nhóm nghiên cứu viên về hưu ở chỗ này với bố anh, rồi mấy năm này người mất người dọn đi, toàn thanh niên hai mấy tuổi dọn vào, nên xe cứ mỗi ngày một nhiều lên."

 

Người già lắm bệnh, cổ thụ lắm sâu mọt. Những cô dì chú bác từng chứng kiến Trịnh Tư Kỳ đi học rồi thành gia lập nghiệp lần lượt lụi tàn dần. Những tờ cáo phó xé rồi dán, dán rồi lại xé đi, vòng hoa tang khiến người ta não nề. Khó mà gặp được ai thân quen đáng để đứng lại mỉm cười chuyện trò đôi ba câu.

 

"Tiện đó thôi." Kiều Phụng Thiên chỉ hiểu nửa vế sau: "Người bây giờ lười, đi đâu cũng có xe thì quá tiện rồi."

 

"Em không nghĩ tới mấy chỗ tắc đường ở Lợi Nam à?"

 

Trịnh Tư Kỳ quay sang cười với y: "Đường vành đai hai phía Nam toàn kẹt cứng cả ba cây số. Người nóng tính đụng cái là nổ sáng sớm ra đường chắc phải dẹp từng cái xe ì ạch chặn hết đường. Tới lúc kẹt xe thì so với xe điện xe hơi cũng chỉ là một cái chòi nghỉ có cửa sổ."

 

"Dừng lại đi thầy Trịnh." Kiều Phụng Thiên day thái dương, mùa hè đã nóng nực bực bội, mí mắt đánh nhau day mấy cái đã thành mắt ba mí: "Em ba chục rồi muốn còn chưa có, còn ở đây khoe mẽ với em nữa..."

 

Trịnh Tư Kỳ xoay vô lăng chuyển hướng, kéo phanh tay, rút chìa khóa tắt máy.

 

"Anh mua xe hồi nào đó?"

 

"... Hình như hồi năm ngoái, sao thế?"

 

Kiều Phụng Thiên để tay cho Trịnh Tư Kỳ nắm. Trịnh Tư Kỳ nắm cổ tay y, đặt chìa khóa vào lòng bàn tay.

 

"Của em, muốn lái đi đâu thì lái."

 

"Của em?" Kiều Phụng Thiên hùa theo câu đùa của anh: "Không có nó nữa năm giờ sáng anh dậy đi làm còn chưa chắc kịp, lại còn của em?"

 

"Không thành vấn đề." Trịnh Tư Kỳ hôn chụt lên trán y một cái: "Tầm này người thành công ai lại tự lái xe, chẳng phải toàn có tài xế hết à."

 

Kiều Phụng Thiên phì một tiếng nhịn hết nổi, mấy chữ "Anh nghĩ hay ghê" còn chưa kịp nói ra môi đã bị người kia phong ấn. Đến khi tỉnh táo lại, y vòng tay túm lấy cổ anh không dùng tí sức nào, ôm lấy nhau ngả dài trong khoang xe ấm áp mặc kệ hoàn cảnh địa điểm.

 

Chớp mắt đã sang tháng sáu, ngày dài và ai nấy đều mệt mỏi rã rời. Buổi trưa, mặt đất đầy bóng râm đổ xuống từ những tán cây, giật mình tỉnh giấc giữa tiếng oanh vàng ríu rít thoáng chốc.

 

Lúc mở cửa xe xách đồ xuống tới nơi, cả hai không ai dễ chịu mấy.

 

Kiều Phụng Thiêm bụm đôi môi sưng bỏng rát nhìn Trịnh Tư Kỳ đứng cứng đơ. Mặt y phiếm đỏ, vòng tay ôm eo anh: "Anh đừng đi vội." Kiều Phụng Thiên khựng một lát: "Anh ừm, chờ, chờ anh ổn hơn, anh tỉnh táo lại trước đã..."

 

Trịnh Tư Kỳ kéo căng vạt áo nhăn vài nếp lại cho Kiều Phụng Thiên, rồi đưa tay vuốt nhúm tóc đen vểnh lên cho y: "Em ôm anh anh tỉnh táo không nổi."

 

Kiều Phụng Thiên rụt tay về, quay mặt đi chỗ khác: "Thế đừng nhìn em, nghĩ... nghĩ tới bài nghiên cứu đầu tháng sau anh phải nộp."

 

"Đi thôi." Trịnh Tư Kỳ đẩy kính: "Em nói có một câu mà anh tỉnh hẳn rồi này."

 

Trịnh Hàn Ông ở tầng trệt, Trịnh Tư Kỳ dẫn Kiều Phụng Thiên vào nhà bằng cửa sau, ba bức tường thấp bằng gạch đỏ xi măng được chạm trổ dẫn tới khoảnh sân riêng không quá lớn.

 

"Dẫn em đi xem vườn ông cụ nhà anh này." Trịnh Tư Kỳ thò tay vào trong cánh cửa sắt, mở khóa không cài kín: "Cũng thích chăm hoa chăm cỏ giống em."

 

"Anh bỏ tay đi." Kiều Phụng Thiên nhìn anh chằm chặp, giật nắm tay trở về: "Anh đừng có ngang nhiên vậy chứ."

 

"Có ai ở đây đâu." Trịnh Tư Kỳ lia mắt nhìn, ngoái đầu lại cười: "Cho nắm thêm năm giây nữa đi."

 

Ở góc phía đông khu vườn của Trịnh Hàn Ông có hai gốc cây quế cao ngang nhau, cành lá xanh um tươi tốt, chưa đến kỳ hoa nở mà nhụy đã lớn thành những trái đen sì sì. Cạnh cây quế là một hàng tre trúc mảnh ưỡn mình thẳng tắp, xanh xanh ngay ngắn. Phía trước là một bụi cẩm tú cầu rất to, người Trung Quốc gọi là hoa tú cầu, một đóa màu ánh tím mọc thành cụm tròn xoe bung nở bên trong những phiến lá.

 

Góc phía tây thì đào xới thành một mảnh đất vuông vắn để trồng rau, có bốn hàng diếp ngồng với mấy bụi cải ngọt. Có cái lồng chim treo bên trên bạt che nắng để nuôi một chú chim hoàng yến đầu đốm đỏ, thấy có người đến là hót ríu rít.

 

Trịnh Hàn Ông cầm xẻng, đội mũ lưỡi trai màu đỏ chót đoàn du lịch nào đó phát cho, mặc áo ba lỗ quần cộc vén rèm cửa đi ra. Thấy Trịnh Tư Kỳ im hơi lặng tiếng đi vào cửa sau, ông giật mình kêu lên.

 

"Ô hay." Trịnh Hàn Ông nhấc vành nón, bĩu môi nhíu mày, nếp nhăn hai bên khóe miệng giãn ra: "Không đi cửa chính mà đi cửa sau làm gì, làm bố mày tưởng phường trộm cắp vào nhà."

 

"Lớn tướng như con mà đi trộm cắp à."

 

Trịnh Tư Kỳ cảm thấy Kiều Phụng Thiên còn giật mình hơn cả ông cụ nhà mình, mới nãy còn ngoan ngoãn để mình nắm tay thật chặt, thoắt cái đã giật phắt rút mạnh về cứ như con cá chép nhỏ.

 

Tuy Kiều Phụng Thiên không kịp trở tay, nhưng vẫn quan sát được bố Trịnh Tư Kỳ hoàn chỉnh đại khái. Y cứ tưởng một nghiên cứu viên làm công việc học thuật cả đời phải mặc sơ mi trắng với quần tây đen, lúc nào dưới chân cũng phải là một đôi giày da tươm tất, gọng kính chễm chệ trên sống mũi, nhìn thanh tao nho nhã, nói năng nhỏ nhẹ ôn tồn, nhưng thực chất lại là người biết tiến biết lùi. Nói cách khách, khẳng định là đúc từ cùng một khuôn với Trịnh Tư Kỳ.

 

Thế mà Trịnh Hàn Ông trông chẳng học thuật nghiên cứu tí nào, nói theo kiểu hơi bỗ bã thì ông rõ là một ông già luộm thuộm, da dẻ nhăn nheo không còn ra hình thù gì, lưng rất còng, trái lại có đôi mắt sáng cứ như thanh niên, không hề mờ đục như một số người lúc già đi.

 

"Bố còn nói con nữa, cứ quên không khóa cổng sau vào. Chị con chắc phải nói tám trăm lần luôn rồi? Bố không chịu nghe, sớm muộn gì người ta cũng khoắng cái nhà này sạch bách."

 

Trịnh Tư Kỳ thò tay ra sau lưng giơ chữ V, ngón trở với ngón giữa nghịch ngợm cong lại như hình tai thỏ. Kiều Phụng Thiên nhìn thấy bất lực cười thầm trong lòng —— Trịnh Tư Kỳ đang ghẹo y, an ủi y, nói với y đừng sợ, không sao cả.

 

"Khu này có trộm thế nào được."

 

"Vậy ra tháng trước xe điện của bố tự mọc chân ra chạy hả?" Trịnh Tư Kỳ nghiêng người để Kiều Phụng Thiên bước vào từ ngoài cửa, tiện đà với tay đóng cửa sắt lại: "Bây giờ đủ loại người, đâu ai biết ngày nào phủ Hầu gia thành cái xứ tạp nham đâu."

 

"Mày khỏi phải nhắc bố —— Ô, ai đây?"

 

Trịnh Hàn Ông nhìn gương mặt lạ lẫm của Kiều Phụng Thiên, khẽ giật mình.

 

Kiều Phụng Thiên vốn đã trông trẻ hơn tuổi, hôm nay còn sửa soạn mặc áo thun trắng đi giày trắng, quần jean màu xanh sáng, bắt chước phong cách thời thượng của thanh niên thiếu nữ dạo này xắn ống quần lên để lộ cổ chân. Nên thành ra giờ nhìn còn trẻ măng hơn, chắc chưa được hai mươi tuổi.

 

"Học trò à?"

 

Trịnh Tư Kỳ nghe mà muốn ôm trán, quả đúng không phải người một nhà thì không bước vào cùng một cửa mà.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment