Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 108

Chương 108

 

Trịnh Hàn Ông từ thời xuân xanh phơi phới cho tới lúc về già chưa hề một lần chải chuốt, nhìn bề ngoài ông không giống một trí thức chút nào, nhìn ngược nhìn xuôi vẫn không đoán ra ông viết bút lông hết sức điêu luyện. Hồi công tác ở bảo tàng thành phố, chuyên môn của ông là nghiên cứu đồ đồng, toàn chơi nồi đồng với lư đồng nên cánh tay khỏe, rất hợp với tính tình nóng nảy bộc trực của ông.

 

Quan hệ giữa ông và Trịnh Tư Kỳ khó mà định nghĩa, nhận xét là tốt hay không cũng không phải. Lúc Trịnh Tư Kỳ còn nhỏ, Trịnh Hàn Ông dị ứng cái kiểu lông bông không học vấn không nghề ngỗng của anh; mấy năm nay con người trưởng thành trầm xuống, Trịnh Hàn Ông lại chê bai anh chỉ biết giả vờ đứng đắn. Ngoài kiếm được công việc ra tiền với sinh được đứa con gái ngoan ra, Trịnh Tư Kỳ không làm được mấy việc khiến Trịnh Hàn Ông hài lòng ưng mắt.

 

Nghịch lý tình thân điển hình trong văn hóa Trung Quốc, mỗi người cầm một đầu mối quan hệ cha con im ắng không mặn không nhạt, thi thoảng cũng có đùa vui với nhau nhưng hiếm khi tâm sự chuyện cá nhân. Có những dấu hiệu chỉ ra mối quan hệ này có khả năng nổ tung ngay giây tiếp theo, song cả bên đều biết rõ tình cảm thuộc phạm trù tình thân máu mủ này nào yếu ớt như trong tưởng tượng.

 

"Con chào chú, con tên là Kiều Phụng Thiên." Kiều Phụng Thiên vô thức chắp tay, nở nụ cười: "Con là bạn của thầy Trịnh, chưa chào hỏi đã theo anh ấy tới đây làm phiền chú ạ."

 

Trịnh Tư Kỳ đứng đằng sau cười cười, nhìn cổ áo trắng phau phẳng phiu của Kiều Phụng Thiên. Không tệ, không kiêu ngạo cũng không tự ti, cũng chẳng hề nói năng ấp úng trúc trắc, không mất bình tĩnh ngay từ đầu.

 

"Ôi chà, xem chú nói tầm bậy tầm bạ này." Trịnh Hàn Ông cười, giơ cái xẻng trong tay khua khoắng chỉ vào nhà: "Được được được, trời nóng, vào nhà uống miếng nước đi chứ ngồi ngoài sân làm gì, ngoài này lắm muỗi."

 

Kiều Phụng Thiên ngoái đầu lia mắt nhìn Trịnh Tư Kỳ.

 

"Đi thôi, vào nhà pha cho em ấm trà Long Tỉnh." Trịnh Tư Kỳ đẩy vai Kiều Phụng Thiên về trước: "Bình thường ông cụ nhà anh không nỡ bỏ ra uống đấy."

 

"À đúng rồi, lấy cái ấm tử sa của bố ra mà pha." Trịnh Hàn Ông khua tay vẽ hình tròn không ra tròn méo không ra méo, quay sang Trịnh Tư Kỳ: "Cái bác tặng cất ở chân tủ phòng khách ấy, biết mà đúng không?"

 

"Con biết, cái ấm bố thiếu điều làm bảo vật gia truyền." Trịnh Tư Kỳ mở cửa, ngoái đầu hỏi Trịnh Hàn Ông: "Nay trời nắng nôi sao bố không vào nhà?"

 

"Hai đứa vào trước đi, chị mày mới sáng nay dắt bé Táo ra chợ mua dưa hấu với nước ô mai cất trong tủ lạnh đó." Trịnh Hàn Ông kéo vành nón xuống: "Mấy bữa nay không mưa, chậu lưỡi hổ nhìn khô quắt lại rồi để ra xới miếng đất."

 

"À, bố." Trịnh Tư Kỳ nghe vậy như nhớ ra gì đó, giơ tay vỗ vai Kiều Phụng Thiên: "Vừa khéo, hôm nay con dắt cố vấn chăm cây tới cho bố đây này, chuyên nghiệp hẳn hoi nhé."

 

Kiều Phụng Thiên đứng ở cạnh cửa sững người, rất là muốn nói: "Chú đừng nghe anh ấy nói linh tinh ạ."

 

"Ai thế? Cậu bạn này hả?" Trịnh Hàn Ông ngồi xổm cạnh bụi tre, kéo cái ghế con ra kê: "Làm nghề này à?"

 

"Không phải, nhưng mà rành thực tế lắm, không kém chuyên nghiệp đâu bố." Trịnh Tư Kỳ lia mắt sang Kiều Phụng Thiên, cười nhẹ: "Em chỉ ông cụ nhà anh mấy tí, để anh vào kiếm cho em cái mũ rơm."

 

Kiều Phụng Thiên ngoái đầu nhăn răng, im lìm mấp máy môi —— Gài em hả.

 

Trịnh Tư Kỳ chầm chậm chớp mắt —— Anh nào dám.

 

Cây lưỡi hổ của Trịnh Hàn Ông rất thê thảm, lá ỉu xìu héo hon thiếu điều cong quẹo, nhìn thì bóng bẩy nhưng màu sắc lá không được khỏe, ẩn bên dưới màu xanh là ánh vàng nhạt héo úa. Kiều Phụng Thiên đoán chắc lúc mua từ chợ hoa về ông không xả rễ mà đã trồng ngay, đảm bảo vì để bớt chi phí nhà vườn đã bọc cây bằng nhựa nhiệt, mà tính chất của lưỡi hổ vốn ưa nắng, trốn dưới bụi tre tự nhiên cũng vàng vọt đi.

 

Kiều Phụng Thiên chịu khó đào đất, lấy cây lưỡi hổ ra để lên trước. Món này cũng mỏng manh như con người vậy, cần phải có quá trình tuần tự dần dần chứ không thể vội vàng kéo nó ra phơi dưới ánh mặt trời. Y múc nước trong thùng bằng bình thiếc, cho thêm miếng chất dinh dưỡng vào rồi tưới đều.

 

Có lẽ là ảo giác, sau khi làm hì hục làm xong, Trịnh Hàn Ông dường như trông vui vẻ tươi tắn hơn vẻ mệt mỏi ban nãy nhiều.

 

Kiều Phụng Thiên rửa sạch bụi đất bám trong lòng bàn tay, đi vào thư phòng.

 

"Xong rồi hả em?" Trịnh Tư Kỳ nhét trả quyển sách về cái giá chất đầy ắp của Trịnh Hàn Ông, bưng ly nước lên: "Uống miếng nước đã, ly của anh."

 

Kiều Phụng Thiên giơ hai tay, xòe mười ngón tay ra trước mặt làm nước nước bắn tung tóe lên mặt Trịnh Tư Kỳ, không kịp né.

 

"Ầy." Trịnh Tư Kỳ nhắm mắt tháo kính, mũi ướt nhẹp: "Vào cả miệng anh rồi."

 

Kiều Phụng Thiên ráng nín cười: "Mát không?"

 

"Đâu chỉ từng đó, tim còn bay cả lên đây này." Trịnh Tư Kỳ đeo kính lại về sống mũi, vòng tay kéo y vào người mình: "Anh thấy em học hư rồi đó."

 

Kiều Phụng Thiên đẩy cánh tay anh đang quặp lấy mình ra: "Anh tưởng em ngoan ngoãn hiền lành lắm hả? Em muốn buông thả bản thân, thiết lập nhân vật sụp đổ be bét trước mặt anh từ đời nào rồi mà."

 

"Be bét thành nước anh vẫn thích." Trịnh Tư Kỳ mặt không đỏ tim không đập mạnh, tiếp tục vòng tay chưa chịu từ bỏ ý định ôm ấp.

 

Kiều Phụng Thiên nghiêm túc nhấp ngụm nước, buồn nôn rùng mình trong ngực anh.

 

Không giống thì sao là bố con được, dù trong ngấm ngầm vẫn luôn có sự tương thông tương đồng với nhau. Bố cục và phong cách, thậm chí là khí chất thứ rất khó lòng giải thích thư phòng của Trịnh Hàn Ông có thể nói là đồng nhất với của Trịnh Tư Kỳ. Bên trong màu sắc chủ đạo tông lạnh có nguồn sáng phụ ấm áp, bên trong không gian gọn ghẽ vắng lặng lại xuất hiện những món đồ trang trí lạ mắt nằm ngoài trật tự.

 

Kiều Phụng Thiên đảo mắt quan sát một lướt, trước hết bị hai bức thư pháp treo trên tường hấp dẫn sự chú ý.

 

Một bức đề "Mơ ruộm vàng dưới mưa dầm", bức còn lại viết theo thể chữ Lệ, đề "Cầu vồng tàn thu lấy cơn mưa". So sánh thì chữ Lệ khó viết hơn, đòi hỏi sự uyển chuyển dập dìu đột ngột như đầu tắm đuôi én, cực kỳ thử thách kỹ năng di chuyển ngòi bút của cổ tay. Tuy vậy, chữ hành khải lại có sự phóng khoáng, viết nhanh gọn không gò bó, tìm động trong tĩnh, bay bổng tựa cánh hồng kinh động mĩ miều như dáng vẻ du long, hợp với thẩm mỹ đại chúng hơn.

 

Đều đẹp cả, nhưng cả hai không có con dấu với lạc khoản.

 

Trên trần nhà thể nào cũng phải có một cái quạt trần cổ ba cánh quạt làm bằng sắt xoay ù ù, trong thư phòng đầy ắp mùi mực hòa với hương gỗ tử đàn, ở tầng trệt hơi ẩm thấp nên ngửi qua có vẻ đắng mà nồng hơi ẩm. Trịnh Hàn Ông bảo Kiều Phụng Thiên vào nhà chơi cho mát, giờ chỉ còn mình ông ngoài vườn dọn dẹp.

 

Trịnh Tư Kỳ đan năm ngón tay mình vào năm ngón tay Kiều Phụng Thiên: "Em thấy bức nào đẹp hơn?"

 

Chịu, không hiểu. Kiều Phụng Thiên ngẫm nghĩ một thôi một hồi, thành thật lắc đầu: "Em không trả lời được, cái nào cũng đẹp hết, hết đời em cũng chẳng viết nổi."

 

"Bảo em chọn một mà." Trịnh Tư Kỳ vặn hỏi tiếp: "Trong đó có một bức anh viết."

 

"Thật á?" Kiều Phụng Thiên nghiêng đầu nhìn anh: "Lỡ em không chọn cái anh viết anh có giận không?"

 

"Giận, anh giận thật luôn." Trịnh Tư Kỳ gật đầu chắc nịch: "Suốt đời này em chỉ được bất chấp tâng bốc anh thôi, tâng người khác anh bực bằng hết."

 

"Sao anh nhỏ nhen vậy hả?" Kiều Phụng Thiên biết anh đang nói đùa, bĩu môi nhìn hai bức thư pháp treo trên tường, giả vờ tỏ vẻ nghiêm túc mân mê cằm: "Em thấy... mận ruộm vàng dưới mưa dầm đẹp."

 

"Lý do?"

 

"Anh muốn em nói vì bút pháp hay kết cấu chữ hay nét mực gì gì đó thì em không nói được đâu." Kiều Phụng Thiên nhìn nét chữ "Mưa" cuối cùng nhàn nhã lả lướt: "Nhưng cảm thấy bức này không cứng nhắc hay gò bó theo khuôn phép, cực kỳ... bay nhảy tùy tiện, trong thực tế lại hàm chứa trật tự phương pháp nào đó em không ngẫm ra, chỉ biết là bình thản thong dong, rất giống với con người anh, nhìn dễ chịu vô cùng."

 

Trịnh Tư Kỳ cười: "Em khen ngợi chuyên nghiệp thật đấy, khen chữ mà còn khen luôn cả người, hai bên không bên nào thua bên nào."

 

"Vậy anh nói đi em chọn đúng không?"

 

"Đúng." Trịnh Tư Kỳ gật đầu, đưa tay nhéo cằm y: "Chúc mừng em trúng át chủ bài, bợ đỡ đúng bên rồi đó."

 

Trịnh Tư Kỳ không nói thật một điều là thực ra cả hai bức đều do anh viết. Bức chữ Lệ viết hồi mười tuổi, Trịnh Hàn Ông đứng sau lưng cầm miếng đá hoa cương sau lưng bắt Trịnh Tư Kỳ tập viết cho bằng được, suy nghĩ hơi chểnh mảng hấp tấp một tí là một đập vào mông. Chữ Hành khải thì viết hồi mười bảy, sau lần đầu tiên Trịnh Tư Kỳ thất bại ở kỳ thi đại học, khi ấy cơ thể nồng nặc mùi thuốc lá, lòng dạ mờ mịt thẫn thờ.

 

Khách quan mà nói, bức thư pháp Kiều Phụng Thiên thích này quả thật Trịnh Tư Kỳ đã đặt cả tâm tình vào trong, mỗi một nét bút là một tiếng thở dài khi không thể thấy rõ con đường phía trước nhưng vẫn cứ khăng khăng muốn tiến lên.

 

Thời điểm ấy Trịnh Tư Kỳ gần như đã tiêu xài hết sự mạnh mẽ và cố chấp cả cuộc đời anh. Từ chối trường nghề, từ chối công việc ở bảo tàng Trịnh Hàn Ông nhờ người kiếm cho, từ chối công việc thực tập ở phía Bắc, một mình âm thầm gánh vác tất cả. Lúc đó mục tiêu như củ cà rốt treo trước mắt, nhưng rồi sau đó lại rỗng tuếch mất tăm. Anh cùng cực kiệt sức, hơi thở cố níu lấy cũng thoi thóp mệt nhoài.

 

Kiều Phụng Thiên là củ cà rốt khác của anh đã phát triển thành một chùm nho chua ngọt mọng nước, khiến anh càng thêm phần mê đắm. Sau khi đạt được những mong cầu, lần đầu tiên trong đời anh muốn trân trọng vùi thứ ấy vào trong đất, chờ mong ngày này sang năm, tương lai mai này dài lâu, mãi mãi về sau.

 

"Ông cụ nhà anh nói gì với em?"

 

Trịnh Tư Kỳ ôm Kiều Phụng Thiên vào lòng, xoa xoa gáy y. Thư phòng kéo rèm nên không thấy rõ ngoài sân, bên ngoài cũng không nhìn thấy được bên trong nhà.

 

"Cũng không có gì, chú hỏi em làm công việc gì, bao nhiêu tuổi, tại sao quen anh, vân vân, toàn chuyện lặt vặt cả thôi. Chú Trịnh... là người rất nhiệt tình, chẳng giống em tưởng tượng chút nào."

 

"Thế chứng tỏ ông ấy thích em thật đấy." Trịnh Tư Kỳ ghé vào tai y cười: "Em không thấy hồi xưa rượt đánh anh vòng vòng trong sân thôi, còn nhiệt hơn vậy nữa cơ, khác xa tưởng tượng của em luôn."

 

"Nhiêu đó đã là gì." Kiều Phụng Thiên không dám ôm anh chặt, sợ lỡ đâu bất thình lình không buông nhau ra kịp: "Mẹ em lúc đuổi đánh anh em với em cũng y chang."

 

"Tụi mình thê thảm ghê, ăn đòn để lớn."

 

Tiếc là anh không được bằng em. Anh tự cô lập bày đặt im lìm kín đáo, nào có kiên cường nghiến răng chịu đựng bão táp mưa sa như em.

 

"... Có khả năng nếu muốn nói chuyện này ra anh cũng không thể nói với ông cụ nhà anh được. Tim phổi ông yếu, anh không thể khiến ông gặp nguy hiểm vì chuyện này, được không?"

 

"Ừm." Kiều Phụng Thiên không nghĩ đã gật đầu.

 

"Em có thấy ấm ức không?"

 

"Chẳng có tí xíu nào luôn." Kiều Phụng Thiên lại lắc đầu.

 

"Phụng Thiên à." Trịnh Tư Kỳ chợt thở than, vòng siết cánh tay rồi tựa cằm mình lên vai Kiều Phụng Thiên: "Nếu mọi người ai cũng biết được em tốt nhường nào, thì dù chuyện có thể chấp nhận hay không chấp nhận anh cảm thấy họ đều sẽ chấp nhận cả thôi."

 

Nghe như câu nói nhịu, nhưng Kiều Phụng Thiên hiểu rất rõ.

 

Anh muốn nói là như ly nước chỉ người uống mới biết nóng hay lạnh, chuyện này chỉ cần riêng mình em hiểu là đủ, cần chi phô trương cho ai nhìn.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment