Chương 109
Trịnh Tư Nghi bước vào nhà bao giờ cũng ầm ĩ rộn ràng, theo cách hình dung của Vương Hi Phượng thì là người chưa thấy mặt đã thấy tiếng.
"Gì mà nực quá trời quá đất!" Trịnh Tư Nghi nắm tay Trịnh Úc, đặt mớ bịch ni lông đầy ăm ắp xuống chân, móc chìa khóa ra mở cửa: "Năm nay nóng bất thường luôn ấy chứ!"
Kiều Phụng Thiên nghe tiếng động ngoài cổng nhà đột ngột đứng thẳng dậy, đẩy Trịnh Tư Kỳ ra.
"Chị anh về kìa."
Trịnh Tư Kỳ bị đẩy ra chỉnh kính lại rồi ra khỏi phòng, anh ngẫm lại tự nhiên thấy không vui tí nào, mới đi được hai bước đã quành về cúi đầu cắn môi Kiều Phụng Thiên: "Tai em thính ghê."
"Bố ơi bố!" Trịnh Úc đã không gặp Trịnh Tư Kỳ hai ngày liền, nhớ bố không chịu nổi. Cô bé còn chưa kịp đặt mông lên sô pha, vừa thấy bố bước ra từ thư phòng đã nhào tới nhảy bổ vào ngực. Trịnh Tư Kỳ vội vã ngồi xổm xuống ôm Trịnh Úc, bế bổng con gái lên.
Trịnh Úc thấy Kiều Phụng Thiên cũng ở đây còn mừng rỡ hơn nữa: "Bố với chú Tiểu Kiều tới đón con chung với nhau kìa!"
Dù là cho hay nhận, Trịnh Tư Kỳ luôn cố gắng hết sức để đối xử với Trịnh Úc một cách thật dịu dàng chu đáo từng ly từng tí một, thế nhưng chung quy vẫn chỉ có một mình anh đảm đương. Bây giờ có thêm một người nữa nhoáng cái khiến Trịnh Úc thấy mừng rỡ trọn vẹn, khi mà một chỗ trống được lấp đầy vừa khít.
"Ồ." Trịnh Tư Nghi thay giày, ngẩng lên nhìn Kiều Phụng Thiên đằng sau Trịnh Tư Kỳ mỉm cười: "Cậu là người lần trước à."
Với bố Trịnh Tư Kỳ Kiều Phụng Thiên vẫn còn che giấu được, nhưng y còn thấy sợ hãi hơn khi tiếp xúc với chị gái Trịnh Tư Kỳ. Trịnh Tư Kỳ kể với y mẹ anh mất khá sớm, trong nhà Trịnh Tư Nghi ở vai trò của một người mẹ. Bao nhiêu chuyện vụn vặt đời sống đều một tay chị quyết định lo toan, vừa nghiêm khắc mạnh mẽ lại vừa bao dung dịu dàng, gồng gánh gia đình đàn ông nhiều hơn phụ nữ này.
Kiều Phụng Thiên cảm thấy chị có đôi phần tương tự với Lâm Song Ngọc, không phải tính cách hay ngoại hình, mà là ở khí chất của người phụ nữ trưởng thành mạnh mẽ mà cuộc đời này giao phó cho.
Một khi nói ra, nếu nhận được sự đồng ý của chị, vậy đó sẽ trở thành nguồn động lực lớn nhất của Trịnh Tư Kỳ còn nếu chị không đồng ý, đó sẽ là trở ngại lớn nhất về sau.
Kiều Phụng Thiên phụ Trịnh Tư Nghi bóc vỏ bịch đậu tương.
"Tiểu Kiều cứ để đó chị làm cho, cậu ra ngoài phòng khách uống miếng nước đi." Trịnh Tư Nghi đứng rửa hai củ hành tây, vẩy nước: "Một hồi tay dính lông không, ngứa chết."
"Không sao ạ, ra đó em cũng ngồi không." Kiều Phụng Thiên đặt hạt đậu tương đã tách vào dĩa: "Thôi thì phụ chị một tay."
Trịnh Tư Nghi thấy y làm lanh lẹ quen tay nên cũng không cản nữa.
"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Bữa trước cậu đi vội quá chưa kịp nói với nhau câu nào." Trịnh Tư Nghi đưa cho y một trái mơ đã rửa sạch: "Mua ngoài chợ đấy, chị ăn thấy ngọt lịm, chút nữa rửa tay rồi ăn thử."
"Cuối năm nay ba mươi, tạm thời còn khai hai chín được ạ."
"Ôi trời đất ơi." Trịnh Tư Nghi tỏ vẻ không tin nổi, nhìn Kiều Phụng Thiên tới lui từ trên xuống dưới: "Sao mặt mũi không đúng tuổi tí nào? Mặt em bé trời sinh hả? Cậu nói vậy chắc chẳng mấy người tin nhỉ?"
"Có khi vì người em thấp bé, nên thường thường nhìn nhỏ hơn."
"Vậy cũng đúng thật, bữa trước chị còn tưởng cậu là sinh viên của thằng em chị, nhìn bé tí thế kia mà."
Kiều Phụng Thiên chỉ cười, không đáp.
"Hôm nay dắt bé Táo ra chợ mua đồ ăn." Trịnh Tư Nghi vén tóc, bốc đậu tương lên bóc vỏ: "Nghe bé Táo vô tình nói trong nhà có chú kia ở nhờ, là cậu nhỉ?"
Kiều Phụng Thiên sững người, hạt đậu lọt khỏi kẽ tay.
"Chị không soi mói chuyện hai đứa đâu." Trịnh Tư Nghi cười: "Tư Kỳ hơn ba mươi rồi, chị không xen vào chuyện bạn bè nó nhiều được, thuận miệng hỏi vậy thôi, cậu đừng để trong lòng."
Trịnh Tư Kỳ đang giải mấy bài tập Trịnh Úc không làm được, thấy Kiều Phụng Thiên theo Trịnh Tư Nghi vào bếp. Không phải anh không yên tâm để Kiều Phụng Thiên ở một mình với chị, càng không phải mong Kiều Phụng Thiên sẽ tự giải thích mọi chuyện. Anh chỉ đơn giản là muốn thuận theo tự nhiên, dù là thành thật hay giấu giếm cũng được, anh không muốn cứ uốn nắn quá tay như thế.
Anh đồng ý cho Trịnh Úc ở lại nhà Trịnh Hàn Ông chơi hết cuối tuần, trong bụng gần như đã nghĩ đến chuyện Trịnh Úc sẽ buột miệng vô tình tiết lộ gì đó. Anh không dạy Trịnh Úc không được nói lung tung trước mặt người khác, cũng không hề dạy con gái chuyện mình và chú Tiểu Kiều ở chung với nhau sẽ là điều gì đó bất thường trong mắt người khác.
Anh có ý đồ riêng, đâu đó hy vọng sau khi hiểu rõ câu chuyện Trịnh Tư Nghi sẽ huy động lực lượng tới tìm gặp mình chất vấn. Lúc đó anh sẽ có được cơ hội nói thẳng nói thật, dẫu sao so với việc mình thình lình dội xuống một câu – Có thể em muốn yêu một người đàn ông, trên cơ sở chị luôn tưởng rằng mọi việc của mình suôn sẻ, con đường phía trước bằng phẳng.
Vẫn tốt hơn nhiều.
Khi người kia đang giận không kiềm chế được, việc đáp trả là hợp lý, nhưng nếu người ta đang vui vẻ mặt mày hớn hở mình lại quay sang dội một gáo nước lạnh thì quả là vô đạo đức. Huống gì chủ động mở miệng cần nhiều sách lược ổn thỏa và nhiều can đảm hơn là bị động thừa nhận. Lắm lúc, đến cả hoàn cảnh để bắt đầu cũng khó tìm thấy vô cùng.
Chị, em nói với chị chuyện này, em đang yêu một người đàn ông.
Chị, chị tin không, có khi em thích con trai.
Chị, tiết lộ với chị bí mật này, em thích cậu trai kia, chị đừng mách bố, em sợ bố không chịu chấp nhận.
Trịnh Tư Kỳ đã vội nghĩ ngay tới viễn cảnh, hay là mình phải vác cành mận gai tới quỳ ngối trước mặt Trịnh Tư Nghi vừa khóc lóc vừa bày tỏ thì khá khẩm hơn? Làm bộ sợ hãi đau khổ một tí thì có phải kiếm được thêm mấy điểm đồng cảm đồng tình?
Trịnh Tư Nghi và Trịnh Hàn Ông tạm thời không rõ mối quan hệ giữa Trịnh Tư Kỳ và Kiều Phụng Thiên, ấn tượng ban đầu của cả hai về y là rất tốt, cơ bản cảm thấy y lễ phép kiệm lời, lại là một cậu nhóc mặt mũi trẻ măng dễ mến. Lúc ăn cơm trưa hai người còn nhiệt tình gắp đồ ăn cho y, bảo y đừng khách sáo cứ ăn thoải mái, tự nhiên như ở nhà, bạn của Tư Kỳ cũng là bạn của chúng ta.
Kiều Phụng Thiên lia mắt nhìn Trịnh Tư Kỳ một thoáng, Trịnh Tư Kỳ hiểu ra đối mặt với Kiều Phụng Thiên, nhìn y mấp máy môi với mình. Trịnh Tư Kỳ đoán, y ăn miếng cơm trắng cũng nếm ra được hương vị của áy náy với tội lỗi.
Trịnh Tư Kỳ xoa xoa đầu gối y dưới bàn cơm, rồi lại đưa tay vỗ vỗ.
"Cậu đưa bạn về nhà ở sao không nói với chị một tiếng?" Trịnh Hàn Ông đang thiu thiu ngủ trong phòng, Trịnh Tư Nghi đang rửa bát, một tay vén tóc.
Trịnh Tư Kỳ mới nói Kiều Phụng Thiên ra cổng khu dân cư đi bộ chừng sáu trăm mét rồi rẽ phải vào một hàng bán quà vặt mua cho anh một bao thuốc Kim Sa mềm lên. Kiều Phụng Thiên lấy làm kỳ lạ một hồi mới hiểu ra, sau khi hiểu ra thì im lặng, không nói gì thêm lặng lẽ dắt tay Trịnh Úc ra khỏi nhà.
"Cũng có ảnh hưởng gì đâu." Trịnh Tư Kỳ dựa hờ vào bán bếp, lấy bát đĩa đã rửa lau cho khô ráo: "Em ấy hiện gặp khó khăn, tạm thời ở chỗ em thôi chứ có gì đâu."
"Cậu ấy gặp khó khăn gì?"
"Sao việc nhà người khác chị cũng muốn nghe nữa vậy?" Trịnh Tư Kỳ cười: "Chuyện riêng tư gia đình người ta em không nói linh tinh với chị được đâu."
"Nhà chị là em thuê cho cậu ấy hả?"
"Vâng."
"Vụ giường bệnh ở bệnh viện cũng là nói giúp cậu ấy hả?"
"Vâng."
"Cậu vẫn là Trịnh Tư Kỳ thật hả?" Trịnh Tư Nghi cười với vẻ không thể nào tin được: "Thằng em trai gờ nào cũng treo cái ngữ chuyện không liên quan gì đến mình của chị?"
"Sao chị nói em chị ra cái kiểu nhân cách thối tha thế."
"Cái bản mặt cậu đúng là nhân cách thối tha còn gì, chị nhìn cậu từ thằng nhóc bé tí lớn lên thành tên đàn ông hơn ba chục tuổi đầu, chị lại chẳng rành cậu quá cơ?" Trịnh Tư Nghi trề môi: "Cậu hé miệng một cái là chị biết cậu muốn nói gì ngay, nhân cách cậu chị biết thừa đấy thôi?"
Trịnh Tư Kỳ muốn nói, tám chục phần trăm chị không biết em sắp nói cái gì với chị đâu, thật.
"Chuyện cậu kết bạn giúp đỡ người ta chị không phản đối cũng không can dự, cậu ba mươi sáu rồi chứ không phải mười sáu." Trịnh Tư Nghi vặn vòi nước nhỏ lại: "Nhưng cậu phải nghĩ cho cả bé Táo nữa, bé Táo là con gái, trong nhà có thêm một người đàn ông vô thân vô cố, nghe nói... còn có cả con trai à?"
"Em tự có chừng mực, trước khi hai người dọn đến em đã hỏi ý bé Táo rồi."
"Chừng mực cái rắm chó." Trịnh Tư Kỳ vừa mới ngửa mặt lên, "Con bé mới tí tuổi đầu không hiểu sự gì mà cũng tính ý kiến được hả? Chiếu theo cái kiểu dính cậu như sam kia thì chỉ cần cậu không bảo bán nó đi là nó vâng dạ liền, sao cậu không suy nghĩ tí gì vậy?"
Còn chưa chạm đến điểm khớp khác biệt quan điểm đã xuất hiện. Trịnh Tư Kỳ chợt cảm thấy con đường phía trước càng thêm phần dài dặc gian nan.
May mà sau đó Trịnh Tư Nghi cũng hiểu cho, xua xua tay: "Cậu dắt người ta về chị cũng không ở đây nói dai nói dài được, cứ để người ta ở lại đó một thời gian, tới hồi về bảo chị cậu nói lung tung chỉ toàn nghi thần nghi quỷ sau lưng người ta."
Trịnh Tư Kỳ chồng bát lên theo cỡ cất vào tủ bát. Tiếng đồ sứ chạm vào nhau nghe lanh canh êm tai.
"Thời gian rồi không giục cậu xem mắt nên bắt đầu buông thả rồi có đúng không." Trịnh Tư Nghi giặt khăn vò mạnh tay dưới vòi nước chảy: "Cô họ Lục đó cậu bảo không liên lạc là không liên lạc nữa, không có tí phong độ nào."
"Đã không có ý với người ta còn dây dưa mãi làm gì, thế mới càng mất phong độ ấy chứ?" Trịnh Tư Kỷ phản bác: "Em đã trình bày vụ này với chị từ lâu rồi mà, sao tự nhiên chị nhắc tới cô ấy làm gì?"
"Cậu khỏi lo bò trắng răng, mai mốt cứ hễ một ngày cậu không kiếm được người tốt, ngày đó chị cậu vẫn không buông tha được chuyện này. Cháu trai cậu vừa xong việc hệ trọng cả đời chị cậu rảnh rỗi lắm, chỉ chú tâm theo cậu sát sao."
"Đáp án của cháu em đúng không, chừng nào đó điểm nói với em, em ——"
"Cậu đừng có ngắt lời." Trịnh Tư Nghi quơ tay: "Bây giờ chị không cầu mong cậu kiếm được người tốt bao nhiêu, cũng không quan tâm tình trạng trình độ ra sao hay mặt mũi gia cảnh thế nào. Cái tuổi này của cậu cũng làm gì đòi hỏi được lắm vậy. Chị chỉ cần một người thực tế, giữ khuôn phép, đối xử tốt với cậu và bé Táo, sống với nhau yên ổn là được rồi. Thế có quá đáng không?"
Người như thế em đã tìm được rồi.
"Còn phải trị được cậu nữa mới được. Chăm sóc cậu thật tốt, bắt cậu biết chịu khó, không biết nấu cơm làm việc nhà đã đành còn vớ phải người lười biếng nằm một đống nữa thì chịu!"
Em ấy là người chịu khó, kỹ tính chu đáo, quan tâm dịu dàng, sống tận tụy quên mình.
"Mà suy cho cùng, phải là người cậu thích mới được."
Em thích, rất thích.
"Tiếc là thằng nhóc nhà cậu không lo mà tìm cho đàng hoàng đi!"
Tiếc là quá nhiều người không chấp nhận em ấy và em có cùng giới tính.
Trịnh Tư Kỳ đóng tủ bát lại, tiếng cọt kẹt vang như khúc nhạc dạo của bài dân ca êm ái: "Chị, em có chuyện muốn nói với chị."
Edit: tokyo2soul