Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 110

Chương 110

 

Hàng quà vặt chỗ góc rẽ đó chỉ rộng chừng vài mét vuông, đống kệ hàng chen chúc đầy cứ không có chỗ đặt chân. Bé Táo dắt tay Kiều Phụng Thiên, ngửa đầu hé môi định hỏi mua gì đó. Kiều Phụng Thiên cầm bao thuốc, còn mua cho cô bé cả một bịch kẹo sữa thỏ trắng với ô mai thanh mai, thuận tay xé giấy gói đút cho cô bé một viên kẹo.

 

Không thể về sớm được, y bèn dạo tới khu máy tập thể dục trong khu dân cư, cho bé Táo vịn tay đứng lên rồi nhìn cô bé nắm tay cầm đi từng bước dài đúng chuẩn. Phía sau là hàng cây sơn trà, hai ba cụ ông cụ bà phe phẩy quạt tản bộ cho tiêu cơm nhận ra bé Táo từ đằng xa, cười chào hỏi.

 

Kiều Phụng Thiên dựa vào tay vịn, tay đỡ lấy gáy bé Táo, chớp chớp đôi mắt đột nhiên tối sầm lại, rồi ngẩng lên nhìn những đám mây xếp thành từng dải đầy lạ kỳ trên bầu trời hôm nay.

 

Trịnh Tư Kỳ dự định nói với giọng điệu, thái độ, quan điểm, nét mặt thế nào, tất thảy y đều không biết rõ. Nghĩ đến đây, y mới chợt nhận ra thích một người thì phải nằm lòng, thấu hiểu tường tận mọi suy nghĩ của người ấy. Chắc rằng sẽ nói ra một cách bình thản, nhà cửa rối tung loạn lạc, biết đâu chừng còn có cả cảnh quăng ném nồi niêu xoong chảo. Kiều Phụng Thiên mới lò dò đoán trong đầu thế thôi đã thấy tội lỗi vì ý nghĩ chỉ biết lo thân mình, lại cảm thấy khuây khỏa khó hiểu.

 

Khuây khỏa ở việc có được sự chủ động và lập trường tự do. Ánh sáng chói lòa và áp suất dâng cao đột ngột sau khi có được tự do hòa lẫn vào nhau. Không phải mừng vui, nhưng cũng chẳng phải buồn sầu.

 

Kiều Phụng Thiên xót xa Trịnh Tư Kỳ phải trả giá đắt hơn mình nhiều lần, bất đắc dĩ gây nên tổn thương cho người thân. Thế nhưng y lại không thể tự tiện nhúng tay chỉ vì thứ cảm xúc xót xa không đáng một xu này, quấy nhiễu những suy tư và dũng cảm hai người đã tích góp từ lâu. Hành động mang tính bộc phát vò mẻ không sợ sứt, ôm bom cảm tử gì gì đó thường thông dụng trong tình thế đối mặt với khó khăn.

 

Hóa phức tạp thành giản đơn, nghĩ thẳng thắn đơn giản tốt hơn đường quanh co rối rắm biết bao nhiêu.

 

"Bé Táo này." Kiều Phụng Thiên cúi đầu nhìn Trịnh Úc, nắn hai nhúm tóc bên trái bên phải trên đầu cô bé. Kiều Phụng Thiên đoán là tác phẩm của Trịnh Tư Kỳ.

 

"Dạ!" Cô bé đáp giòn tan, nhai nuốt viên kẹo sữa trong miệng rồi ngửa đầu lên nhìn Kiều Phụng Thiên.

 

"Bác có đánh con không?" Y hỏi không có đầu đuôi gì.

 

"Bác ạ?" Trịnh Úc chu môi: "Dạ đánh, đánh mông anh họ. Hồi con còn bé á, lúc mà con bé xíu cơ, không vâng lời không chịu ăn cơm bác cũng đánh mông con, bố con kể hồi xưa cũng bị bác đánh, không chịu học bài là ông nội với bác song kiếm hợp bích đuổi đánh quanh sân luôn."

 

Kiều Phụng Thiên nghe thế bật cười, lời kể vô cùng gợi hình gợi cảm.

 

"Con bị đánh có đau không?"

 

"Dạ đau!" Bé Táo nhăn mũi nhíu mày, xòe tay ra: "Tay bác phẳng, đánh đau ơi là đau luôn á chú!"

 

Trong căn bếp nhà họ Trịnh, Trịnh Tư Nghi không nói nên lời.

 

"Cậu nói rõ ràng, lặp lại một lần nữa." Trịnh Tư Nghi cầm vội lau bọt nước trên tay vào khăn, nắm chặt vạt tạp dề cũ rồi buông ra dường như rất bối rối: "Cậu nói rõ lại từng từ từng chữ cho chị, nói, nói đi."

 

Trịnh Tư Kỳ với tay khép cửa phòng bếp, cài khóa.

 

"Cậu khóa cửa làm gì?!" Trịnh Tư Nghi đột ngột cau mày.

 

"Chị." Trịnh Tư Kỳ giơ ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng: "Ban nãy chị nghe rõ rồi mà? Em không lừa chị, em cũng không đùa chị, em thật sự nghiêm túc."

 

Trịnh Tư Kỳ nhấp môi, nói tiếp: "Em thấy em ấy rất tốt, em ấy là người yêu của em, em định sống cùng..."

 

Bàn tay Trịnh Tư Nghi đột ngột cao phắt lên, sấn về trước, đôi dép lê nhựa lê trên sàn nhà phát ra tiếng bình bịch dồn dập giống như tiếng hai cái tát.

 

"Sống mẹ nhà cậu!"

 

Giây trước Trịnh Tư Kỳ còn đang hy vọng Trịnh Tư Nghi sẽ không nỡ giáng cái tát dốc hết sức này xuống, ngay giây sau đã thấy ánh sáng lóe lên kèm theo tiếng động cực kỳ to, bị tát cho một cái lệch mặt đau điếng. Mắt kính sụp xuống mũi ngả nghiêng sắp rớt, Trịnh Tư Kỳ đưa tay ấn trở về, nhắm mắt định thần lại.

 

Quá lâu không bị đánh mất thể diện như thế, ấn tượng về cảm giác đau đớn chỉ thoảng qua mà mơ hồ nay chính bản thân lại được trải nghiệm một lần nữa, đầu óc cứ lâng lâng kiểu gì.

 

Anh ngẩng lên nhìn thẳng vào Trịnh Tư Nghi, nhắc nhở bản thân không được phép biểu hiện ra dù chỉ một chút lung lay hay yếu thế.

 

"Chị cho cậu mặt mũi, cậu nghe cho kỹ, rút hết mấy thứ rắm chó cậu vừa phun ra nhanh lên!" Trịnh Tư Nghi lạnh mặt, chỉ tay vào mũi Trịnh Tư Kỳ: "Rút lại hết cho chị!"

 

Dấu tay trên mặt Trịnh Tư Kỳ rõ mồn một, trông chật vật chưa từng thấy. Anh lắc đầu, quay người cầm cây chày cán bột trong tủ bát ra chưa về trước: "Chị, lời em đã nói không rút lại được."

 

Cổ họng Trịnh Tư Nghi rõ ràng run lên, khóe môi hằn sâu giật giật lên xuống.

 

"Chị đánh em tại chỗ đi, em đứng yên, chị giận thì cứ đánh cho đã tay, miễn là không chết cho em thoi thóp thì chị đánh cỡ nào cũng được, giống hồi trước em không nghe lời chị vậy. Chị đánh em xong, chịu nghe em nói em sẽ giải thích tường tận với chị... được không?"

 

Trịnh Tư Kỳ tháo kính, gấp lại nhét vào túi áo.

 

Trịnh Tư Nghi nhận ra thái độ nghiêm túc của Trịnh Tư Kỳ, lần cuối chứng kiến đã là hồi anh khăng khăng đòi học lại cho bằng được mười mấy năm trước. Lúc ấy còn chưa lớn hẳn, bướng bỉnh như con lừa còn có thể nói vẻ nghiêm túc của thằng nhóc này chứa sự liều lĩnh của đứa trẻ con giả bộ đóng vai người lớn. Còn bây giờ anh đã ba mươi sáu tuổi, tính tình cũng đã điềm đạm trưởng thành lên nhiều, vẻ nghiêm túc đột nhiên xuất hiện trong mắt anh trở nên rõ rệt còn hơn trước, đã lâu như thế rồi, thái độ này rõ là khiến Trịnh Tư Nghi khiếp hãi.

 

Thằng nhóc này không nói dối, không bỡn cợt, không nói vui pha trò.

 

"Cậu..." Trịnh Tư Nghi nuốt khan, chau mày hít vào một hơi, đảo mắt khắp phía có phần không biết làm thế nào: "Nói chuyện nghiêm túc, mẹ nó cậu đừng có bày bộ dạng khổ sở thê thảm trước mặt chị..."

 

Thỉnh thoảng Trịnh Tư Kỳ cảm thấy, sự việc có thể giải quyết bằng một trận đòn thì vốn không phải là sự việc. Mà thường trong sự im lặng lê thê dai dẳng này sự việc mới diễn biến theo hướng không thể đoán trước và không thể kiểm soát. Trước khi thẳng thắn Trịnh Tư Kỳ đã phỏng đoán rất nhiều kịch bản, trong các thể loại mưa rào bão giật, anh sợ Trịnh Tư Nghi không nói năng một lời, anh sợ Trịnh Tư Nghi không hề tin mình.

 

Bước đầu tiên là tìm kiếm ổn định, nếu đến cả giao tiếp còn qua không được thì sau này hoàn toàn không tồn tại cơ hội được chấp nhận.

 

"Em không có..." Trịnh Tư Kỳ nhanh chóng nở nụ cười: "Em nghiêm túc."

 

"Cậu đừng có nhấn mạnh cái chữ nghiêm túc đó với chị!" Trịnh Tư Nghi đột nhiên ngẩng lên quát tháo đầy chói tai, nhìn chằm chằm dấu tay trên mặt anh: "Cậu đừng có mà giỡn hớt! Đừng có mà diễn cái bộ muốn giải quyết trong hòa bình chị sẽ lý giải được mấy cậu! Đừng có mà thấy mình ghê gớm, việc gì cũng nằm trong tầm kiểm soát!"

 

"Em ——"

 

"Đừng có nói cậu không có! Chị đây là người hiểu rõ nhất cái thái độ tự phụ của cậu!" Trịnh Tư Nghi đưa tay vỗ bồm bộp lên thớt: "Sao? Cậu định nói gì? Tính phân tích giống với đám sinh viên của cậu, lấy tình cảm với lý trí thuyết phục chị phải thấu hiểu bao dung cho các cậu? Cuối cùng chị sẽ thành đồ bảo thủ vô nhân tính, luẩn quẩn tới đâu cũng không có lý đúng không?!"

 

"Cậu tính toán hết rồi đấy mà hả? Cậu nói với chị làm gì? Lúc chị kiếm người này người kia cho cậu cậu sống chết không chịu đã viện cả đống lý do đạo lý tình yêu cơ mà? Nói đi! Chị đứng đây nghe cậu nói, để chị xem hôm nay cậu lại giải thích ra cái mớ gì!"

 

"Tiếp đi." Trịnh Tư Nghi bỗng khựng mất hai giây, yết hầu run lên, chị xộc tới quơ lấy chày cán bột giơ lên cao, nện mạnh xuống vai trái Trịnh Tư Kỳ: "Chị bảo cậu nói đi!!"

 

Chày cán bột đập mạnh vào xương đòn vang một tiếng trầm đục, đau tới độ lan tới tận trong kẽ răng. Trịnh Tư Kỳ ậm ừ rên khẽ trong cổ họng, người đứng thẳng không động đậy, đau díu cả mắt lại.

 

Sau giờ trưa, kế bên bồn rửa trong căn bếp, hai người chợt chìm vào im ắng phút chốc. Tiếng ve ngoài sân râm ran lúc được lúc mất, nếu đám ve ấy ngừng kêu thì dường như thể cả thế giới này rơi vào trạng thái tĩnh trong khoảnh khắc, không thể tiến lên hay thoái lui.

 

Trịnh Tư Kỳ vứt chày cán bột xuống, cào tóc.

 

"Cậu trai đó thực sự thích con trai?"

 

"Vâng."

 

"Hai đứa bao lâu rồi?"

 

Trịnh Tư Kỳ đẩy kính, tay trái gần như mất cảm giác không nâng lên nổi: "Hẹn hò hơn một tháng trước, quen biết nhau thì hồi mùa đông."

 

"Bé Táo biết không?"

 

"Không biết hoàn toàn, em chưa nói tới đó."

 

"Cậu có nghĩ đến chuyện bé Táo là con gái, bây giờ nó không hiểu sự gì còn nghe lời cậu ba hoa được, tới lúc nó lớn không cần cậu dạy nó cũng biết..." Trịnh Tư Nghi hơi dựa lên bàn bếp: "Thì cậu tính làm sao?"

 

Trịnh Tư Kỳ không nói gì —— Bây giờ dù có nói gì đi chăng nữa, Trịnh Tư Nghi cũng chỉ coi là lời nói suông.

 

"Cậu từng kết hôn sinh con, ba mươi sáu năm chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó, bây giờ gặp được một người thấy thích thú đã vội vàng muốn bước vào mối quan hệ cới người ta. Lỡ đâu một ngày thức dậy cậu phát hiện ra, à, hình như mình vẫn còn thích phụ nữ. Vậy cậu trai kia phải làm sao hả?"

 

"Cậu không phải người làm công việc tự do mà là giảng viên đại học trong biên chế, công việc ổn định đấy! không nói tới bố với chị cậu, cấp trên đồng nghiệp học trò của cậu đều là con người, đều có con mắt và đều nhìn vào, cậu có dám chắc mình sẽ không bị chèn ép, không chịu thiệt thòi, không bị đẩy vào đường cùng vì chuyện này không, cậu không hiểu ư?"

 

"Nếu hai đứa lận đận mãi rồi cuối cùng chia tay cậu sẽ làm gì? Cậu sẽ thích đàn ông hay đàn bà nữa, cuộc sống của cậu còn có thể quay lại quỹ đạo bình thường được hay không?"

 

"Chị với bố cậu rồi sẽ ra đi trước cậu, cậu già đi, hai đứa không thể kết hôn không thể công chứng tài sản, cậu phẫu thuật cậu trai kia không thể ký tên cho cậu, cậu chết cậu trai kia không thể thừa kế nhà hay xe của cậu, mối quan hệ gió thổi là tan đó ngoại trừ tiền bạc ra tích lũy gì cũng bằng vô dụng, cậu có nghĩ tới hay chưa?"

 

"Ngày cậu nhập quan, chưa nói tới đốt giấy để tang, kể cả khóc tang cậu trai kia cũng không có phần."

 

Cảm xúc của Trịnh Tư Nghi tạm thời lắng xuống, chị nói rõ ràng mạch lạc, từng câu từng chữ đều có chứng cứ lý lẽ, thẳng thừng soi vào hiện thực.

 

Trịnh Tư Kỳ giữ im lặng rất lâu.

 

"Những chuyện đó em đều đã nghĩ tới. Nhưng em biết phải giải thích với chị làm sao, em nói em không để tâm cái nhìn của người khác, chị sẽ nói tới lúc đó em mới biết mùi bây giờ nói miệng thì dễ lắm. Em nói em sẽ thích em ấy mãi, chị sẽ nói đừng có nói chắc như đinh đóng cột. Em nói em sẽ dạy bé Táo thật tốt, cho con gái em biết rằng có nhiều thứ trên đời này cần sự thấu cảm, chị sẽ nói em xem nhẹ lẽ thế tục quá."

 

Trịnh Tư Kỳ đẩy kính, cười: "Có lúc, khoảnh khắc em cảm thấy bất lực nhất không phải em không biết nói thế nào, mà là mọi lời em nói ra đều là thật lòng nhưng người nghe lại nhất nhất không tin."

 

"Đó là tại vì cuộc đời quá dài, cậu thì cứ như đứng một chỗ nghĩ hết chuyện cách xa cả ngàn cây số." Trịnh Tư Nghi thở ra, nhướng mắt day mi tâm: "Cậu mơ đi."

 

"Vậy em chỉ nói hiện tại." Trịnh Tư Kỳ nghiêng đầu nhìn chị: "Chị thấy em gánh cạo đầu một đầu gánh nóng* không cân nhắc sự gì, làm gì cũng sai trái, chị có thấu hiểu cho em không?"

 

*Chỉ sự nhiệt tình đến từ một phía

 

"Thấu hiểu, thấu hiểu, thấu hiểu." Trịnh Tư Nghi gật đầu, lẩm nhẩm từ này trong cổ họng vài lần, bất chợt nở nụ cười.

 

"Mấy người các cậu suốt ngày nói thấu hiểu, chị thật không hiểu nổi. Bọn chị đây từ nhỏ được giáo dục tư tưởng, nhận thức đã ăn sâu vào máu, chỉ đơn giản là thấy những chuyện đó là sai là không đúng. Môi trường xã hội ngày ấy vốn thế, người ta cũng đâu ra đường giơ cờ đòi đuổi cùng giết tận những thứ đó. Giờ chuyện rơi bịch xuống chân chị, chị giật mình chị thấy đau chị không chấp nhận được thì làm sao? Chị không chịu thấu hiểu thì làm sao? Lý do gì chị phải thấu hiểu? Chị không hiểu không chấp nhận thì có tội tình gì? Chị sai sao?"

 

"Đúng, cậu không sai, cậu thích trai hay gái mẹ nó đi nữa cậu cũng không sai, xã hội bây giờ tự do." Trịnh Tư Nghi nhìn thẳng vào Trịnh Tư Kỳ: "Vậy nên bố cậu đáng phải có thằng con trai thích đàn ông, chị có thằng em trai thích đàn ông, bé Táo có người bố thích đàn ông, cậu thản nhiên tận hưởng tình yêu đích thực, còn bố cậu chị cậu con gái cậu phải gánh chịu ánh mắt của người khác, chu toàn cho cậu giấu giếm thay cậu nói rằng là cậu ổn cậu sống rất tốt."

 

"Chị và mọi người thậm chí còn không có quyền lựa chọn, tại sao không được phép giãy giụa, không được phép thử kéo cậu trở về?"

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment