Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 111

Chương 111

 

Kiều Phụng Thiên nhận cuộc gọi của Trịnh Tư Kỳ. Trong điện thoại, Trịnh Tư Kỳ nói Kiều Phụng Thiên dẫn bé Táo đi đón Tiểu Ngũ Tử về nhà trước, anh có chút việc riêng cần giải quyết. Kiều Phụng Thiên cầm máy nghe anh nói, bé Táo giở trò xấu len lén gãi vào lòng bàn tay y, y nhẹ nhàng nắm tay cô bé, rồi gật đầu đáp lời.

 

Hoàng hôn Lợi Nam, tại hồ Kim Kê cạnh cục đường sắt số bốn, mặt trời rọi thẳng xuống mặt hồ xanh trong yên ả.

 

Trịnh Tư Kỳ dựa vào rào chắn hút hết nửa bao thuốc còn lại trong xe, hết điếu này đến điếu khác, một tay cầm chiếc móc khóa hình kỳ lân, chờ cho dấu đỏ trên mặt dần biến mất. Anh không muốn để bé Táo nhìn thấy. Dấu tay sưng vù nóng ran lên, hằn rõ vết, không chỉ là đau đớn, mà hơn thế nữa là cảm giác đau lòng và nhẫn nhịn của Trịnh Tư Kỳ, không hòa giải chất vấn. Trịnh Tư Kỳ mua chai nước suối ướp lạnh áp lên, giọt nước trôi tuột vào cổ áo anh.

 

Trước kia khi chỉ có một mình, anh rất hưởng thụ việc được hòa mình vào khung cảnh trống rỗng. Bây giờ anh muốn được sánh vai ở bên Kiều Phụng Thiên, dù không nói lời nào.

 

Chuông điện thoại reo, Trịnh Tư Kỳ lấy ra bấm nghe máy: "Ừ?"

 

"Anh đang ở đâu?" Kiều Phụng Thiên ở đầu bên kia thở hắt, hỏi anh.

 

"Bọn anh ——"

 

"Em hỏi anh đang ở đâu." Kiều Phụng Thiên ngắt lời anh: "Anh còn muốn trốn em à? Em không dắt bé Táo theo, em đi tìm anh, anh ở đâu?"

 

Trịnh Tư Kỳ ngừng vài giây ngắn ngủi, cười vào điện thoại rồi ngửa đầu nhìn lên tán cây xanh rậm rạp gốc phải cỡ hai người ôm mới hết: "Anh đang ở hồ Kim Kê."

 

"Cụ thể hơn đi."

 

"Cụ thể..." Trịnh Tư Kỳ cố tình trêu y, đưa mu bàn tay lau nước dính trên cằm: "Anh đứng dưới một gốc cây siêu siêu to."

 

"..." Kiều Phụng Thiên ở bên kia điện thoại im lặng, thở dài khẽ đến mức khó lòng nhận ra: "Giống câu đùa trên mạng ấy, anh hỏi bạn gái anh đang ở đâu cô ấy lại trả lời đang đứng dưới một đám mây."

 

"Anh đâu có bạn gái." Trịnh Tư Kỳ dịu dàng giả vờ tỏ ra ngu ngơ với Kiều Phụng Thiên.

 

"Trời ơi." Trịnh Tư Kỳ không nhìn thấy Kiều Phụng Thiên ôm trán chịu thua: "Bộ trọng điểm em nói nằm ở đó hả anh? Cây ở hồ Kim Kê phải tính bằng mẫu đất ấy, anh nói thế thì em phải xách drone theo để kiếm anh thôi." Kiều Phụng Thiên nặng giọng: "Anh trả lời em đàng hoàng!"

 

Kiều Phụng Thiên rất hiếm khi nổi giận với anh, trân quý anh đến mức không nỡ lòng nói nặng lấy một câu. Giọng điệu y chỉ hơi dữ dằn lên một tí như thế Trịnh Tư Kỳ cũng thấy sống động, đôi mắt nheo đôi mày nhíu, vẻ nhỏ giọng chậc lưỡi hiện sờ sờ trước mắt anh.

 

"Con đường sỏi sát bên cái đình nhỏ ngay đường vào phía Tây, ở đó có hai bàn cờ vây, anh ở ngay cạnh." Trịnh Tư Kỳ đẩy kính, nhịn câu "Anh chờ em" xuống không nói ra.

 

"Chờ em." Kiều Phụng Thiên nói rồi cúp máy.

 

Kiều Phụng Thiên xuống tàu điện ngầm, đang giờ cao điểm buổi tối nên người chật kín chen chúc muốn nghẹt thở, mồ hôi túa ra dính dớp trên áo thun thành những mảng uốn lượn bất quy tắc. Y ở bên kia hồ Kim Kê cách Trịnh Tư Kỳ một đầm nước. Nhìn từ xa, Trịnh Tư Kỳ không cao lớn như lúc ngắm anh ở cự ly gần, dưới bóng cây um tùm thẳng tắp, anh cũng chỉ là nét phẩy ngang trên trang giấy.

 

Y mới hiểu ra rằng, đứng trước những lựa chọn như vậy bất kể ai cũng nhỏ bé, cũng đều có cảm giác băn khoăn và bất an ở nhiều mức độ khác nhau. Có người có chiều hướng chúi xuống rõ ràng khi không chịu nổi áp lực nặng nề, có người cắn răng gắng chịu đựng, có người khom lưng khoằm mình quỳ phịch xuống đất không gượng dậy nổi, lại có người vứt bỏ đòn gánh chọn chạy trốn.

 

Trịnh Tư Kỳ không kịp che đậy sự yếu đuối của bản thân nên Kiều Phụng Thiên tự tiện nhận lấy. Y băng qua cây cầu vòm bắt ngang mặt hồ, lại gần mới thấy rõ dấu tay trên mặt anh và nắm tàn thuốc anh nắm trong tay. Trái tim y chợt bị thứ gì đó dội vào, sau cảm giác đâm nhói lướt qua là cơn đau âm ỉ kéo dài.

 

"Ô." Kiều Phụng Thiên bước tới đập vào vai trái anh, cố tình cười trêu: "Lần đầu tiên em thấy anh bị đánh đó, ngàn năm mới gặp một lần, lạ à nha."

 

"Để cho em mở mang tầm mắt đó." Trịnh Tư Kỳ vặn chai nước suối ra uống một hớp, gật đầu: "Cho em chiêm ngưỡng lực tay của một người phụ nữ có thể khiêng bệnh nhân nặng hơn tám chục ký lên sáu tầng lầu."

 

"Vậy chắc anh bị nội thương rồi đó?" Kiều Phụng Thiên bước lại gần cười.

 

"Trước lúc em tới anh dựa vào cây nôn ra hai bụm máu kia kìa." Trịnh Tư Kỳ quay đầu sang, nhìn chằm chằm sống mũi Kiều Phụng Thiên, tay chỉ vào mặt mình: "Em thấy sao?"

 

Kiều Phụng Thiên áp tay lên mặt anh: "Em đau lòng chết mất."

 

"Còn gì nữa không?"

 

"Em muốn được chịu đau thay anh thì tốt biết mấy." Kiều Phụng Thiên không buông tay, xoa xoa khắp khuôn mặt anh.

 

Trịnh Tư Kỳ không nhịn được nhếch nhếch khóe môi: "Còn có."

 

"Còn có... em nghĩ không biết nếu em hôn anh liệu anh có thấy dễ chịu hơn chút xíu nào không?" Kiều Phụng Thiên nghiêng mặt.

 

"Thế em thử xem."

 

Ánh dương mất hút dần ở đằng Tây, màu trời chuyển từ đỏ nhạt sang lam sẫm. Kiều Phụng Thiên đứng vịn vào rào chắn, nhón chân thổi lên má Trịnh Tư Kỳ, rồi đặt một nụ hôn.

 

Men theo ven hồ Kim Kê ra khỏi công viên, Trịnh Tư Kỳ và Kiều Phụng Thiên không chen chúc lên tàu điện ngầm mà chọn lên tuyến xe buýt muộn. Tuyến xe buýt này khá ngắn lại ít khách, máy lạnh mở phà phà không tiết kiệm năng lượng chút nào, phải quấn thêm khăn mới thoải mái.

 

Xe buýt muộn đến trạm mới sáng đèn, xe màu xanh đậm lưa thưa chỉ vài ba hành khách. Trịnh Tư Kỳ và Kiều Phụng Thiên ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau cho hai người, Trịnh Tư Kỳ ngồi bên trong dựa vào cửa sổ. Từ hồi vào dạy ở đại học Lợi Nam đến nay, anh hiếm khi đi xe buýt.

 

"Thật ra anh thích đi xe buýt đêm một mình lắm." Xe buýt chòng chành tiến về phía trước, bỗng nhiên Trịnh Tư Kỳ quay sang nói với Kiều Phụng Thiên: "Bắt đầu từ thời học cấp ba, nếu không có điểm đến nào anh có thể trả mỗi một tệ rồi ngồi đến hết chuyến không buồn xuống."

 

"Nghe... lãng mạn ấy chứ." Kiều Phụng Thiên chống tay lên lưng ghế trước, úp mặt vào tay mình nghiêng đầu nhìn anh: "Nhưng mà nghe chẳng phóng khoáng gì hết trơn, không giống phong cách của anh chút nào."

 

"Vậy phong cách anh thế nào?" Trịnh Tư Kỳ nghe vậy cười: "Vung đao cưỡi ngựa độc hành giữa sa mạc?"

 

"Cũng không đúng, nghe thô quá." Kiều Phụng Thiên lắc đầu, mân mê cằm nghĩ ngợi trong chốc lát: "Thật ra thì... chắc anh là kiểu văn nhã bại hoại?"

 

Trịnh Tư Kỳ giơ tay chọc vào giữa mi tâm y: "Em càng lúc càng to gan nhỉ."

 

Kiều Phụng Thiên cố tình làm bộ muốn cắn ngón tay anh.

 

"Học lại năm mười hai cực kỳ mệt mỏi, tính như là được ăn cả ngã về không. Học trên trường thì dồn hết sức vào đề với bài thi, về nhà thì tự học thuộc lòng tới khi đầu óc rỗng tuếch, chân mềm nhũn. Linh hồn anh lúc ấy ngủ đông, não bộ chi phối anh học hành làm bài như một cái máy, anh cũng không biết vì lý do gì, chỉ là bỗng nhiên không muốn tầm thường đến hết đời."

 

Trịnh Tư Kỳ nhẹ nhàng kể lại câu chuyện cũ, tuy dùng rất nhiều phép so sánh ví von nhưng Kiều Phụng Thiên không hề cảm thấy ngượng ngập hay gượng ép.

 

"Về nhà cũng thấy mệt vì phải vùi đầu viết tiếp mớ bài thi dài vô tận. Hồi đó chỉ lúc bắt những chuyến xe buýt muộn về nhà anh mới có thể không làm gì cả, không nghĩ gì cả, nghe mấy bài hát nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm, hoặc dựa ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc."

 

Trịnh Tư Kỳ quay đầu về phía cửa sổ xe: "Hồi đó mỗi lúc ngồi trên xe buýt anh hay tưởng tượng mấy thứ viển vông về thành phố Lợi Nam này. Trương Ái Linh có câu, đèn đường là mặt trăng của cõi âm trôi nổi giữa rãnh nước không đáy. Anh không nghĩ ra được câu nào hay hơn thế, anh nghĩ những cung đường lớn những tuyến đường ray của Lợi Nam chính là mạch máu của thành phố này, ngày qua ngày thực hiện vòng lặp tuần hoàn mọi điều mới mẻ và xưa cũ. Anh nghĩ ống khói nhà máy và tháp giải nhiệt là những vết sẹo cũ khó chữa lành của nơi đây."

 

Kiều Phụng Thiên bội phục vì anh nhớ được chuyện của mười mấy năm trước rõ ràng được như thế, lại vừa rung động trước sự nhạy cảm và trí tưởng tượng phong phú của anh hồi ấy: "Nếu anh làm đề văn thi đại học trên xe buýt khéo phải được điểm tối đa luôn ấy nhờ?"

 

"Thi đại học lần hai, đề thi phần viết văn của anh thuộc dạng bán cấu trúc*." Trịnh Tư Kỳ quay đầu lại, cũng bắt chước Kiều Phụng Thiên gác tay lên lưng ghế trước, gối lên mu bàn tay, chỗ bị đánh vẫn còn âm ỉ đau: "Đề bài yêu cầu bọn anh tả tuyết, chủ đề quen thuộc nhưng rất khó để phát triển ý mới."

 

*Có thể hiểu là "bán mở" tức thí sinh có không gian để thể hiện tự do suy nghĩ và sự sáng tạo của bản thân, không gò bó bám sát hoàn toàn đề bài.

 

Hơn mười năm trước, trong bài văn đó Trịnh Tư Kỳ đã diễn giải những bông tuyết giăng đầy trời thành lời cổ vũ cho vạn vật. Cổ vũ mọi người rằng thế giới này vẫn xứng đáng được thượng đế gột rửa, xứng đáng được thêm thắt vào tầng nghĩa mới trên những gì sẵn có; nếu bạn vẫn có thể đứng bên cửa sổ ngắm nhìn tuyết rơi, vậy chứng tỏ bạn vẫn còn khỏe mạnh. Bạn hãy cứ bình thản chờ đợi tuyết ngừng rơi, tuyết tan, miễn là trong tim còn lưu giữ niềm mong đợi vạn vật đâm chồi nảy lộc, nở hoa đua nhau khoe sắc.

 

Trịnh Tư Kỳ chợt nở nụ cười trông cực kỳ xấu hổ, đẩy kính: "Bây giờ nghĩ lại, bài văn anh viết hơi có cảm giác bi thảm thế nào. Cứ như tuổi trẻ mới trải nghiệm được mỗi tí đã cảm tưởng mình khám phá được chân lý cuộc sống, tỏ vẻ lõi đời khuyên bảo những người sống không tốt, đừng sợ, có gì mà ta không vượt qua được? Đúng là ngây thơ."

 

Đúng như lời Oscar Wilde đã viết, trụy lạc lớn nhất là tính nông cạn. Những kẻ ngu độn thật sự, chẳng hạn như kẻ bị thần linh mang ra giễu cợt hay làm trò tiêu khiển, toàn là những kẻ không tự mình biết mình.

 

"Hẳn rất nhiều người đều cho rằng mình có câu chuyện riêng của bản thân, mình khác biệt với mọi người, nỗi đau của mình không ai hiểu rõ được."

 

Trịnh Tư Kỳ nhìn từ mi tâm Kiều Phụng Thiên, lần xuống chóp mũi rồi đến cái cằm: "Nhưng so sánh là biết ngay, khi anh và em bằng tuổi nhau, anh nào có khổ sở bằng em? Anh còn có quyền tự do lựa chọn, làm gì phải đau khổ như em đâu."

 

Kiều Phụng Thiên nín cười, muốn nói anh tự nhiên tham gia chương trình Buổi Hẹn Với Lỗ Dự hay Nghệ Thuật Cuộc Sống thế, sao tự nhiên lại nghiêm túc mùi mẫn thế làm gì.

 

"Phụng Thiên à." Trịnh Tư Kỳ lên tiếng trước: "Em thật phi thường."

 

Kiều Phụng Thiên ngơ ngác.

 

"Sau này khó khăn trắc trở có lớn lao đến mấy, có phải tốn bao nhiêu thời gian, đòi buộc anh phải từ bỏ lòng tự tôn và ăn nói nhún nhường đến chừng nào, người ta có thấy anh là đồ ích kỷ tự phụ vô lý anh cũng chấp nhận." Trịnh Tư Kỳ nói: "Chỉ cần em vẫn mãi ở bên anh là được."

 

Buổi chiều, Trịnh Tư Kỳ nói với Trịnh Tư Nghi trong bếp, mình đã trao đi tất cả những gì mình có thể cho người thân yêu nhất, công việc ổn định, địa vị xã hội khá cao, nhà cửa xe cộ bất động sản, cơ thể khỏe mạnh không bệnh tật, cuộc hôn nhân không cãi vã không kẻ thứ ba và con cái ngoan ngoãn.

 

Nỗ lực sửa đi sửa lại vật vã lắm mới đạt được điểm cao khi làm một người con và một người cha, lại vì câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng chủ quan viết thoát ý quá tay mà bị trừ điểm tới độ chẳng còn cả điểm trình bày, thật bất công và không khách quan chút nào.

 

"Em ấy là điều em mong muốn nhất cho đến ngày hôm nay, bất kể thế nào em cũng sẽ không buông tay. Đôi khi những gì chị tưởng là tốt lại không hề đẹp đẽ gì, không phải sao?"

 

Trịnh Tư Nghi im lặng rất lâu không nói gì, quay đầu lau sạch bàn bếp, rửa thớt rồi phơi sang một bên, vò hai ba cái giẻ lau rồi trải ra cho khô.

 

"Cậu muốn chị nói cái gì đây?"

 

Trịnh Tư Nghi chống tay lên cạnh bồn rửa lên tiếng: "Bây giờ cậu đã nói đến như thế còn muốn chị nói cái gì đây? Chị phải kề dao lên cổ lấy cái chết ra ép cậu không được yêu cậu ta, hay là đợi cậu tự kề dao vào cổ mình ép chị chấp nhận hai đứa? Cậu làm vậy không phải hỏi ý kiến chị, mà là thông báo."

 

"Cậu muốn hỏi chị nghĩ gì, vậy chị cho cậu biết. Tư Kỳ, chị không đồng ý, chị khẳng định chị không đồng ý." Trịnh Tư Nghi dừng một thoáng: "Nhưng chị cũng chỉ có thể không đồng ý được đến đó thôi. Cậu không còn là con nít, cháu trai cậu cũng sắp lớn học đại học rồi, chị với cậu có đánh nhau đứt gân gãy xương chị cũng chỉ là chị gái cậu, không phải mẹ cậu, cuộc sống của chị và cậu tách biệt riêng phần mình, chị cũng không cách nào vênh mặt hất hàm sai khiến cậu theo ý chị."

 

"Chị từng gò ép em quá mức, nghĩ lại làm vậy là sai." Trịnh Tư Nghi xòe lòng bàn tay mình ra nhìn, thở dài: "Chị mà thuận theo tự nhiên bớt nói lại, biết đâu bây giờ cậu vẫn là người bình thường."

 

Kiều Phụng Thiên nhìn ánh nước trong đôi mắt Trịnh Tư Kỳ, lập tức hoảng hốt. Y hơi chớp mắt phản ứng một lát trước khi nhích đến gần.

 

"Anh ——"

 

"Chị anh bị người ta bỏ rơi, hôm nay anh nói với chị, đôi khi những gì chị tưởng là tốt lại không đẹp đẽ gì. Anh cố ý, chị cũng nghe rõ, chị đã im lặng rất lâu..."

 

Xe buýt băng băng về trước, Kiều Phụng Thiên xoa xoa mặt anh như không biết làm sao.

 

"Thật ra anh đâu cần phải nói thẳng đuột ra như thế đúng không em? Anh có thể khéo léo hơn một chút. Nhưng, nhưng anh muốn chị hiểu, rốt cuộc anh nhận ra kết quả của việc thành thật với bản thân là làm tổn thương chị mình. Thực lòng mà nói, anh không hối hận đến thế." Trịnh Tư Kỳ đẩy mắt kính: "Nhưng anh khó chịu."

 

Cảnh đêm Lợi Nam đã khác mười năm trước nhiều. Ngày xưa người qua lại các cung đường thưa thớt như vào buổi sớm tinh mơ, bây giờ lại có thêm rất nhiều những ý vị đẹp đẽ, ánh sáng loang lổ và rực rỡ xa hoa khuất lấp đi bức tường đổ nát ở một mặt khác của cuộc sống.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment