Chương 112
Trong thư phòng, Tiểu Ngũ Tử giải bài tập toán cho Trịnh Úc. Trịnh Úc lia mắt nhìn giấy nháp định chép đáp án vào vở bài tập, Tiểu Ngũ Tử đã giơ tay ra vỗ bộp lên tờ nháp: "Cậu nói biết làm mà, cậu tự tính lại đi."
"... Tớ thấy hơi khát á." Trịnh Úc nắm chặt cây bút chì không động đậy, nhăn mũi.
Tiểu Ngũ Tử nhìn cô bé chằm chặp, gấp giấy nháp đút vào túi quần rồi mới đứng dậy: "Vậy tớ đi lấy nước ấm cho cậu."
"Ài!" Trịnh Úc kéo góc áo Tiểu Ngũ Tử: "Tớ không khát tớ không khát, tớ... không hiểu bài."
Tiểu Ngũ Tử lại ngồi xuống, móc giấy nháp trong túi trải ra dưới ánh sáng đèn bàn. Cậu bé nghiêm túc xoay bút, dịch lại gần hạ nhỏ giọng: "Vậy để tớ giảng lại lần nữa."
Trịnh Úc học văn giỏi nhưng lại kém toán số. Chỉ mới tí tuổi thế thôi mà đã loáng thoáng nhận thấy mai này cô bé sẽ phải vật lộn ăn thua đủ với toán học. Tiểu Ngũ Tử lại học đều các môn, tiếng Anh ngữ văn ổn, toán số thậm chí còn học giỏi là đằng khác. Trịnh Úc đã xài hẳn hai, ba tờ giấy nháp để làm bài tập về gà với thỏ sống chung chuồng mà vẫn chưa giải ra, Tiểu Ngũ Tử im lặng không nói tiếng nào viết viết vài chữ ra ngay đáp án chính xác.
Từ ngày Trịnh Úc phát hiện bạn mình có kỹ năng này, Trịnh Tư Kỳ đã hoàn toàn bị bỏ qua một bên. Trịnh Úc chính thức ôm đùi Tiểu Ngũ Tử, soạn bài ôn bài làm bài tập kiểm tra bài, Tiểu Ngũ Tử bất đắc dĩ trở thành gia sư toán số bán thời gian của cô bạn.
Ông trời sinh Trịnh Úc thiếu mất sợi dây học toán số, phải đếm ngón tay mới học được bảng cửu chương, kể cả khi nói đi nói lại một bài toán hai ba lần như nhai bánh xe cũng chưa chắc cô bé đã hiểu hết, gặp ai kiểu gì cũng cũng đập vở xuống khua tay nổi đóa chứ huống chi là một đứa nhóc còn choai choai. Ngờ đâu Tiểu Ngũ Tử lại là đứa bé vừa khờ khạo vừa thật thà, chẳng có tí nóng nảy bất bình tĩnh nào, giảng một lần không hiểu thì giảng lại lần hai, giảng hai lần vẫn không hiểu thì giảng lại lần ba...
Các bạn cùng lớp cũng biết mối quan hệ hết sức tốt đẹp giữa Trịnh Úc và Tiểu Ngũ Tử, nhưng không ai hay hai nhóc này ở chung một nhà —— Tiểu Ngũ Tử không để Trịnh Úc nói bí mật này với bạn khác, Trịnh Úc chớp mắt hỏi cậu bé lý do là gì, Tiểu Ngũ Tử nghĩ ngợi rất lâu mà vẫn không sao giải thích rõ nguyên cớ: "Không có lý do gì hết, nói chung là... kể ra không hay."
Trịnh Tư Kỳ luôn rất mừng trước sự hiếu học và nhạy bén của Tiểu Ngũ Tử, có cậu bé, mình trời sinh bộ não học văn không cần suốt ngày bị mấy câu hỏi vớ vẩn kiểu "Xin hỏi thuyền trưởng năm nay bao nhiêu tuổi" làm cho nghệch mặt ra. Điều duy nhất khiến anh đắn đo là trong mối quan hệ giữa anh và Kiều Phụng Thiên, hai đứa nhỏ phải sống với nhau thế nào mới phù hợp, để sau này có thể thấu hiểu và chấp nhận.
"Lần này cậu hiểu chưa?" Tiểu Ngũ Tử vẽ vòng tròn trên giấy, thấy Trịnh Úc ngơ ngác gật gật thì nói tiếp: "Vậy bây giờ cậu tự tính lại cho tớ xem."
"Cậu nghiêm túc quá à." Trịnh Úc bĩu môi hết sức bất đắc dĩ, xoay mặt đi cười tủm tỉm rồi cầm bút chì viết chữ 井, rồi vẽ vòng tròn vào khoảng trống: "Còn nghiêm túc hơn lúc bố tớ giảng bài á, giống y chang thầy giáo luôn."
Tiểu Ngũ Tử cũng hợp tác đánh dấu X vào chỗ trống khác: "Cậu cứ mất tập trung ấy nên mới không biết làm."
"Tại tớ đần thì có." Trịnh Úc lưỡng lự nhìn chằm chằm ván cờ caro, chậm chạp không đặt bút.
"Cậu không đần tí nào." Tiểu Ngũ Tử kiên nhẫn chờ: "Cậu còn thông minh hơn tớ một chút nữa kìa, thầy cô giảng gì cậu nghe xong là hiểu ngay, tớ còn phải nghĩ lâu lắm mới hiểu."
"Đó là tại cậu nghĩ nhiều hơn tớ chứ bộ." Trịnh Úc vẽ hình tròn vào dưới góc phải: "Túm lại mai mốt cậu phải ráng giảng bài cho tớ nhiều nhiều, mấy bạn học trên trường, tớ còn học thêm ở nhà nữa, nhìn riết nghe riết rồi tớ cũng biết làm thôi nhờ?"
"Dọn nhà đi rồi không dạy cậu được nữa." Tiểu Ngũ Tử cụp mắt, đánh dấu X.
"Hả?" Trịnh Úc ngẩng đầu nhìn cậu bé: "Cậu sẽ dọn đi hả? Sao cậu phải dọn đi? Sao không ở nhà tớ nữa?"
"Tại..." Tiểu Ngũ Tử phồng má, cười: "Tại vì tớ với chú tớ là con trai, sao mà ở nhà cậu hoài được." Sao có thể bám víu vào nhà cậu để sống đây.
"Liên quan gì chứ?"
"Đương nhiên là liên quan rồi."
"Liên quan gì?"
"Có nói... cậu cũng không biết đâu."
"Cậu không nói tớ biết sao tớ biết được! Tớ bảo tớ đần cậu còn bảo tớ không đần mà! Cậu cứ vậy hoài luôn, không chịu nói gì với tớ tớ có hỏi cậu cũng không nói! Cậu muốn đi chứ gì, cậu không thèm chia chú Tiểu Kiều cho tớ một xíu xiu nào có đúng không?" Trịnh Úc giận, cúi đầu siết bút chì vạch dấu X vào ô trống thật mạnh.
"Tớ không..." Tiểu Ngũ Tử huých cùi chỏ vào cô bé, cúi đầu nhìn mi mắt bóng bẩy vểnh cong lên đầy xinh xắn dưới đèn bàn: "Tớ không có đâu, thật đó, không phải tớ không nói cho cậu biết, mà... mà là tớ cũng không biết phải nói sao nữa, chuyện người lớn tụi mình đâu nói hay hỏi linh tinh được phải không, tớ, tụi mình..."
Ngữ pháp với từ vựng Tiểu Ngũ Tử học tới nay vẫn còn chưa đủ để cậu bé diễn tả được những suy tư của mình một cách đầy đủ và chính xác bằng ngôn ngữ lưu loát.
"Tụi mình không nên tùy hứng, không nên thiếu tôn trọng các chú."
Tiểu Ngũ Tử nói ra có hơi ngượng ngùng, còn bẽn lẽn hơn cả lúc được cô giáo chủ nhiệm chọn đi thực hiện nghi thức kéo cờ vào tháng thứ hai đầu tuần trước. Mặt cậu bé lúc đỏ chót, chìm trong bóng tối làm nền lại càng trông đỏ thấu.
Trịnh Úc chu môi tới độ đủ móc được nguyên chai dầu lên, hừm hừm nửa buổi trời: "Cậu bắt nạt tớ không có mẹ."
Tiểu Ngũ Tử thấy cô bé dỗi nhanh mà xuôi cũng nhanh, bèn chiều ý hạ giọng an ủi: "Tớ cũng không có mà, hai tụi mình hòa nhau."
"Cậu có chú Tiểu Kiều mà!"
"Nhưng chú Trịnh cũng tốt lắm."
"Vậy hai tụi mình đổi đi."
"..."
"Cậu lại không thèm chia cho tớ nữa rồi đó!"
"... Chú Trịnh nghe được sẽ buồn cho xem."
"Bố tớ chả buồn đâu! Ừm... nhưng mà tụi mình đổi nhanh nhanh thôi, đổi xong phải trả lại nữa á, tớ vẫn muốn bố lắm."
Tối đó Trịnh Tư Kỳ vẫn ở với Trịnh Úc một lúc như thường lệ, Tiểu Ngũ Tử đã rửa mặt đánh răng lên giường từ sớm, giở gối đầu lấy quyển sách ngoại khóa cất ở dưới. Cuốn sách này là Trịnh Tư Kỳ mua cho cậu bé, trọn bộ Jules Verne, quyển cậu bé đang đọc là Hành Trình Vào Tâm Trái Đất, một tác phẩm khoa học viễn tưởng của Pháp không nổi tiếng bằng Hai Vạn Dặm Dưới Đáy Biển.
Kiều Phụng Thiên mở cửa đi vào, cầm một hộp sữa ấm. Tiểu Ngũ Tử nhìn rồi nhíu mày chu môi, đóng sách lại: "Uống nữa con nôn mất chú ơi."
"Tuần sau đổi qua sữa chua." Kiều Phụng Thiên quẳng hộp sữa vào ngực cậu bé: "Hay sữa đậu nành cũng được, nói chung con phải uống sữa, cho cao lên."
"Chú Trịnh nói cái này phụ thuốc vào gen cơ."
"Ừ ừ, con thấy gen chú ấy tốt cỡ nào đó." Kiều Phụng Thiên ngồi bên mép giường, vặn đổi hướng trục đèn bàn cạnh giường: "Con mà không chịu uống sữa mai mốt lớn bé Táo cao hơn con một cái đầu cho xem."
Tiểu Ngũ Tử bị dọa thế thì sững sờ, chọc vội ống hút hút liền một ngụm sữa thật to.
Chiếc đèn bàn này cũng là Trịnh Tư Kỳ mua cho. Tiểu Ngũ Tử thích nằm trên giường đọc sách, tư thế thì không phải lúc nào cũng thẳng thớm, anh sợ Tiểu Ngũ Tử còn nhỏ đã đeo kính nên hết sức để ý bảo vệ thị lực của cậu bé. Lâu lâu thấy Tiểu Ngũ Tử học bài ngồi hơi khom lưng cũng sẽ âm thầm đứng đằng sau ấn vào lưng cậu bé.
Theo điểm nhìn của Kiều Phụng Thiên, Trịnh Tư Kỳ thật sự đối xử với Tiểu Ngũ Tử rất tốt mà vẫn cùng lúc giữ khoảng cách phù hợp. Anh không chủ động bước vào phòng cậu bé, không chủ động kiểm tra bài tập của cậu bé, không làm những hành động thân mật, nói chuyện cũng bằng tông giọng đề nghị hoặc hỏi han, rất mực khuôn phép và không một kẽ hở.
Ban đầu, Kiều Phụng Thiên tưởng là Trịnh Tư Kỳ làm thế vì không muốn mối quan hệ của cả hai quá lộ liễu. Sau này y mới ngày càng hiểu ra, anh làm vậy là vì Tiểu Ngũ Tử —— Để ngăn cậu bé vô thức chuyển dịch tình cảm dành cho Kiều Lương của mình sang cho anh sau chuỗi ngày đằng đẵng không được gặp bố.
Sống chung, tương tác với nhau nhiều, những hình ảnh ta thấy ở cự ly gần là rất khác biệt so với nhìn từ xa.
Thật ra con người Trịnh Tư Kỳ không phải lười, mà là lười cấp vũ trụ, được cái khéo ăn nói nên lúc nào cũng có lý do để biện hộ. Trịnh Tư Kỳ không những bị cận thị mà thực tế anh còn hơi bị quáng gà, quen để đèn đêm, Kiều Phụng Thiên lại phải tối hẳn nếu không trằn trọc lâu lắm mới chìm vào giấc ngủ. Trịnh Tư Kỳ đam mê sản phẩm công nghệ cao và những đồ dùng một lần, hoặc mấy thứ không cần thay mới bảo hành sửa chữa trong thời gian dài, hoặc chỉ cần dùng một lần rồi vứt quách đi đỡ chiếm diện tích; Kiều Phụng Thiên lại thích những thứ truyền thống hơn, đến bây giờ vẫn thấy tã lót phải bằng bông mới tốt. Trịnh Tư Kỳ thích cà phê, có cả máy pha cà phê với bình pha cà phê ủ lạnh; Kiều Phụng Thiên bị ép uống thử từng cái một mà chẳng nếm thấy khác nhau tí gì. Trịnh Tư Kỳ hơi gắt ngủ, ngủ không ngon nửa tiếng đầu sẽ im phăng phắc không nói năng gì.
Câu chuyên kết hôn vốn không tồn tại trong cuộc đời Kiều Phụng Thiên, vậy mà suốt hơn một tháng qua y cũng đã phần nào hiểu được "hôn nhân" là gì, lẫn những sự "bất hòa" nhỏ nhặt.
Vậy nhưng vẫn có rất nhiều sự phù hợp dịu dàng. Trịnh Tư Kỳ cố gắng cải biến số phận mình, học cách làm vườn làm cỏ, mấy hôm trời mưa tiệm tóc đông người Kiều Phụng Thiên không phân thân ra được, chẳng cần y gọi điện nhắc nhở anh đã tự động nhớ phải bưng chậu hoa ra hứng để hứng nước rồi. Trịnh Tư Kỳ nhớ kỹ số đo và cỡ giày của Kiều Phụng Thiên, quần áo giày dép anh mua cho Kiều Phụng Thiên lúc nào cũng vừa vặn như in không cần đổi trả, Kiều Phụng Thiên chẳng biết anh nhớ từ bao giờ. Cả hai l*m t*nh với tần suất bình thường, nhưng thường Trịnh Tư Kỳ không tham lam kéo dài ra vô tận, vừa sợ bị bắt gặp lại vừa lo Kiều Phụng Thiên vất vả. Trịnh Tư Kỳ gắt ngủ là thật, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa một lần gắt gỏng với Kiều Phụng Thiên, y chỉ cần giũ chăn kéo rèm cửa cho anh thôi, mọi sự bực dọc trong người anh đều tiêu tan hết.
Thêm vào đó cách anh đối xử với Tiểu Ngũ Tử có chừng mực trên dưới rõ ràng khiến Kiều Phụng Thiên càng thích anh ở một cấp độ hơn thế nữa —— Nếu tương lai có thể, liệu kết hôn cũng được có phải không?
Để mối quan hệ này được chính thức và hợp pháp mang lấy sự "trung thành" và "dài lâu".
"Nội gọi điện nói gì với con đó?" Kiều Phụng Thiên vứt hộp sữa rỗng đi, rút tờ khăn giấy cho Tiểu Ngũ Tử lau miệng: "Hồi tối qua."
"Nội hỏi con có học giỏi không, có khỏe không, con trả lời là tốt lắm, con hỏi bố với ông nội có khỏe không, bà nội nói cũng vẫn ổn ạ. Có cái dạo này trời nóng phải tắm giặt nhiều cần đứng dậy với xoay người, ba làm không được còn bị bà nội đánh nữa."
"Đánh thật luôn à?"
"Dạ." Tiểu Ngũ Tử khua tay so dài thật dài: "Nội bảo nội bẻ hẳn mấy cành liễu về mài vỏ dành riêng để đánh ba luôn đó, ba mà làm rơi đũa là nội khẻ vào tay, đứng dậy mới được chút xíu đã ngồi xuống cũng bị khẻ vào tay, nói không rõ chữ với không ăn hết được canh cá cũng bị khẻ nốt." Tiểu Ngũ Tử gật gật: "Nội bảo cái đó phải đánh, càng đánh mới càng có quyết tâm, càng bắt ép mới càng nhanh khỏi bệnh."
Kiều Phụng Thiên không đáp, chỉ cười.
"Thế nội... có hỏi gì chuyện của chú không?"
Tiểu Ngũ Tử bỗng khựng mất mấy giấy, sờ mũi: "Dạ có."
"Ồ."
"Tiểu Ngũ Tử không nói gì hết ạ." Cậu bé mím môi, nhíu mi tâm lại cứ như người lớn, ánh mắt chợt thoáng vẻ nghiêm nghị không hợp lứa tuổi: "Chừng nào nghỉ hè Tiểu Ngũ Tử về Lang Khê với nội và ba, Tiểu Ngũ Tử cũng sẽ không nói đâu, chú... chú không phải lo lắng ạ."
Kiều Phụng Thiên sững sờ, rồi tức khắc bật cười: "Con biết chú đang nghĩ gì hả mà bảo chú đừng lo?" Y đưa tay xoa mi tâm cậu bé: "Đừng cứ giống người lớn mãi thế này."
"Con không biết những gì con nghĩ có phải điều chú đang nghĩ không." Tiểu Ngũ Tử nhắm mắt lại mặc y xoa xoa: "Nên con không nói."
"Con không nói làm sao chú biết?"
"Con mà nói... chú sẽ giận mất."
"Bữa trước con đánh bạn cùng lớp ra thế kia chú có giận không?"
"..."
Kiều Phụng Thiên không ép cậu bé, bàn tay lần xuống x** n*n gò má kia. Mập hơn hồi còn ở Lang Khê một chút rồi, nhưng vẫn đen nhẻm, nói chung là có thêm được tí thịt nắn thấy mềm mại: "Không nói thì thôi vậy, con đi ngủ sớm đi cho cao."
"Con không nói cho người khác biết chú thích ai đâu."
Kiều Phụng Thiên nhìn đôi ngươi đen nhánh của cậu bé. Tiểu Ngũ Tử có gương mặt hao hao giống y, nhìn cậu bé chẳng khác nào nhìn chính bản thân mình. Trong đôi mắt trẻ thơ luôn hiện hữu sự ngây thơ và sắc sảo tự nhiên, có thể tự phá ngang con đường thênh thang thẳng tắp bằng cách thức của riêng mình như hiệu ứng tán xạ ánh sáng Tyndall.
"Chú... chú thích ai?"
Khả năng đọc biểu cảm của Tiểu Ngũ Tử khác hẳn với những đứa trẻ khác, Kiều Phụng Thiên biết điều này từ lâu rồi. Y không ngại nói cho cậu bé biết mọi chuyện, đứa nhỏ này quá sức ngây thơ và biết điều và luôn thụ động tiếp nhận mọi thứ, không hề bài xích hay phản kháng. Chẳng qua Kiều Phụng Thiên cảm thấy bây giờ vẫn còn quá sớm để cho cậu bé biết chuyện, không ngờ đứa nhỏ này im lìm hay biết nhiều thứ còn hơn cả người lớn, rồi lại một mình hiểu ra, một mình tiêu hóa.
Tiểu Ngũ Tử bỗng bật cười, nhăn mũi nháy mặt giống một thằng nhóc bình thường hết sức tinh nghịch: "Chú thích con chứ ai."
Edit: tokyo2soul