Chương 113
Trịnh Úc giơ tay máy mò mấy ngón tay như đang đánh đàn từ cằm Trịnh Tư Kỳ đi qua gò má rồi tóc mai anh, cuối cùng dừng ở thái dương. Trịnh Tư Kỳ không để râu, hôm nào cũng cạo sạch nhưng thể nào cũng còn sót lại gốc râu xanh xám, trồi khỏi da như những điểm pixel. Có lần xài dao cạo gấp của Kiều Phụng Thiên mới phát hiện tốt hơn mấy cái máy chạy điện nhiều, nhưng vần phải có tay nghề điêu luyện.
"Đỏ nè." Trịnh Úc mặc đồ ngủ tay bồng dịch lại gần nhìn ngó. Thật ra Trịnh Úc thích mặc váy ngủ loại mỏng nhẹ ấy, nhưng sợ mình ngủ xấu lại hay đá chăn mền, ngủ một giấc dậy hở ngực hở đồ trong nên Trịnh Tư Kỳ không cho phép.
May thay dấu đỏ cái tát để lại đã mờ dần thành vệt hồng không mấy rõ ràng: "Vì con sờ làm bố xấu hổ đó."
Trịnh Úc đâu có ngốc, dịch tay chỉ vào bên má còn lại của Trịnh Tư Kỳ: "Bố nói xạo, sao bên này có không có?"
"Vì cung phản xạ hai bên không dài giống nhau."
"... Hả? Phản gì thế bố?"
"Cung phản xạ." Trịnh Tư Kỳ cù lét eo con gái, nhìn cô bé bất thình lình co rụt người lại cười khanh khách, đôi chân trần thò khỏi tấm chăn mỏng giãy đành đạch. Trịnh Tư Kỳ cầm đồ bấm điều hòa chỉnh từ chế độ làm lạnh thành tạo độ ẩm: "Xạo con đó."
Trong phòng chợt sáng ánh đèn ấm ấp in bóng của Trịnh Tư Kỳ và Kiều Phụng Thiên lên tường. Kiều Phụng Thiên đang kiểm số lượng và kích thước cọ trong cốp trang điểm, định vứt mấy cái bị rụng lông rồi đi, tối cuối tuần này y có lịch đi trang điểm đám cưới. Trịnh Tư Kỳ ngả đầu lên gối y, cầm đầu cọ nhọn quét vào lòng bàn tay nghịch nghịch, rồi lại quẹt khẽ lên chóp mũi Kiều Phụng Thiên.
Kiều Phụng Thiên nghiêng đầu hắt xì, đầu gối giật bắn lên.
"A." Trịnh Tư Kỳ chấn động mạnh tới nỗi lảo đảo trọng tâm, nhíu mày ôm cổ đẩy kính: "Chấn động não tới nơi mất."
"Đáng đời anh lắm, ai bảo dựa dựa em." Kiều Phụng Thiên ngừng mọi hoạt động trên đùi: "Mới rung một cái đã chấn động, não anh là não người hay não đậu hũ đó?"
Trịnh Tư Kỳ giả bộ ra chiều ấm ức: "Hồi trước em dịu dàng lắm mà."
"Đó là tại vì hồi trước không thân với anh nên kiềm hãm bản tính." Kiều Phụng Thiên cúi đầu lại gần, đưa tay vuốt tóc mái Trịnh Tư Kỳ để lộ trán anh: "Người ta nói khoảng cách sinh ra cái đẹp giờ anh đã tin chưa? Tầm này anh quay đầu là bờ còn kịp."
"Không kịp." Trịnh Tư Kỳ xoay người, chôn mặt vào bụng Kiều Phụng Thiên, vòng tay ôm chặt eo y: "Em mặc kệ anh bị nhấn đầu vào nước đi."
Hôm nay Trịnh Tư Kỳ cứ như một con thú nhỏ, mệt mỏi, sợ hãi, van xin, cố chấp. Kiều Phụng Thiên vỗ về lưng anh, mỗi giây một lần, đều đặn như tần suất chiếc kim giây trên đồng hồ treo tường dịch chuyển. Đúng là sẽ thật áy náy khi trở thành gánh nặng của một ai đó, nhưng trước dáng vẻ đeo đuổi quyết không buông tay của người ấy, chưa chắc đã không nhen thứ cảm xúc ích kỷ.
"Dạo này anh đang bận ra đề thi cuối kỳ cho bộ môn văn học, cuối tháng này sinh viên thi xong là được nghỉ hè."
"Vậy thầy Trịnh cũng sắp được tự do rồi, anh tranh thủ hai tháng hè nghỉ ngơi cho khỏe."
Trịnh Tư Kỳ ôm y chặt hơn nữa, gần như siết lấy y: "... Tháng tám em có còn ở với anh nữa đâu."
Kiều Phụng Thiên thoạt tiên sững sờ, sau đó bật cười: "Chuyện này hai đứa mình bàn bạc xong xuôi cả rồi mà anh."
"Đừng đi mà." Trịnh Tư Kỳ rướn người dậy: "Ở lại với anh đi, anh đổi hết đồ trong thư phòng thành phòng cho Tiểu Ngũ Tử. Phòng ngủ của anh rộng lắm, em... nếu em không ngủ chung giường với anh thì anh đổi giường đôi thành hai cái giường đơn ——"
Kiều Phụng Thiên lại gần hôn anh, quấn quýt một hồi mới tách ra.
"Anh không nỡ xa em hay không nỡ xa cơm em nấu?"
"Bộ anh không sẵn lòng chia xa người anh yêu là chuyện kì cục lắm à?" Trịnh Tư Kỳ nhìn Kiều Phụng Thiên trong giây lát: "Anh không nỡ xa tất cả, đến cả mùi hương trên cơ thể em anh cũng chẳng nỡ xa, không được nhìn thấy em ruột gan anh rối bời, bây giờ ngày nào anh cũng nhìn đồng hồ ngóng em tan làm ra khỏi tiệm, nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa là anh vui vẻ. Em không ở với anh nữa, anh không biết phải chờ ai bây giờ."
Kiều Phụng Thiên kìm lại những rung động trong tim, cười hỏi anh: "Em chỉ chuyển nhà thôi chứ có ra nước ngoài đâu, lúc chưa quen em anh sống thế nào hả?"
"Anh hết nhớ rồi."
"Vậy ngày nào em cũng gọi điện cho anh, anh muốn em gọi bao lâu cũng được hết, trưa em tới trường ăn cơm với anh, chịu chưa?"
"Không chịu."
Trịnh Tư Kỳ đẩy Kiều Phụng Thiên lên sô pha, quỳ gối hai bên người ghìm chặt chân y, nâng mặt y lên rồi bất ngờ cúi đầu áp sát. Vạt áo Kiều Phụng Thiên bị vén cao, phút chốc không đẩy ra được. Sau khi khựng mất hai giây, Kiều Phụng Thiên quyết định không đẩy anh ra nữa, thẳng lưng dậy ôm anh, tay luồn vào mái tóc anh tiếp tục kéo dài nụ hôn.
Hai người mau chóng quấn quýt không soa tách rời, tiếng th* d*c và thỏ thẻ mập mờ kiềm chế choán lấp phòng khách. Anh nhanh lên, suỵt, nhẹ thôi, anh yêu em.
Cuối cùng cả hai ngã ra sàn, Trịnh Tư Kỳ ôm lấy Kiều Phụng Thiên từ phía sau. Y không biết mình lăn xuống từ bao giờ, không hề có cảm giác đau, chẳng biết vì l*m t*nh quá dễ chịu hay vì Trịnh Tư Kỳ bảo vệ mình quá chặt quá siết.
Xương sống Kiều Phụng Thiên hõm sâu, lúc ấn lên sẽ cảm nhận được từng đốt xương hợp lại thành một chuỗi. Trịnh Tư Kỳ mải miết vừa x** n*n vừa hôn lên lưng y.
"... Em có thấy anh là đồ sinh sự, không có tiền đồ không?"
"Anh nghĩ sao?" Kiều Phụng Thiên nhột, nằm nghiêng trên sàn nhà, bụng thầm nghĩ không uổng công mình lau cái sàn này mỗi ngày một lần cứ như mắc bệnh sạch sẽ, nằm ở chỗ sạch không có chút vướng bận gì: "Anh đặt câu hỏi thật hay câu hỏi tu từ?"
"Hỏi thật."
"Anh biết rõ em sẽ không trả lời có mà." Tay trái Kiều Phụng Thiên lần đến phía sau, nắm chặt cổ tay Trịnh Tư Kỳ: "... Anh đang làm nũng, muốn em khẳng định muốn em dỗ anh chứ gì?"
Trịnh Tư Kỳ nhích lại gần hôn lên những sợi tóc ngắn ngủn trên gáy y: "Em thông minh hơn anh."
"Sao em có thể rời xa anh được chứ. Anh biết đây là lần đầu tiên em yêu một người, em chỉ thiếu điều mong được quấn quýt bên anh hai mươi bốn tiếng một ngày. Không quan tâm anh đang đọc sách đi dạy làm việc trên máy tính hay là từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, anh có tin em có thể ngồi im cạnh bên ngắm anh cả ngày không?"
"Xem em tự tả mình thành đồ b**n th** kìa." Trịnh Tư Kỳ cười ở sau cổ y, hơi thở anh ấm áp: "Tin, anh cũng vậy."
"Nhưng trước khi là người yêu, đầu tiên em là một người đàn ông, và là chú của Tiểu Ngũ Tử. Số phận cả cuộc đời em xoay quanh người khác, em không thay đổi được, chính con người em là như vậy, em chọn hy sinh thời gian mình được ở bên nhau. Em không còn nghĩ nhiều trước khi nói bất kỳ điều gì với anh nữa, anh thấy em học xấu gan to, nhưng thật ra là vì em biết anh sẽ không rời đi, em ỷ mình được anh chiều mà làm càn... em nói như thế có được không anh?"
Trịnh Tư Kỳ giữ vai Kiều Phụng Thiên, đỡ y ngồi thẳng dậy: "Lúc cần nói mấy câu êm tai thì phải để anh chứ."
"Em ích kỷ, em thừa nhận." Kiều Phụng Thiên nhìn vào mắt anh.
Trịnh Tư Kỳ xoa xoa đôi mày của Kiều Phụng Thiên, v**t v* đến tận đuôi chân mày thành một đường cong mảnh dẻ. Trịnh Tư Kỳ chợt nhận ra một bàn tay mình cũng đủ che hết gương mặt của y, thế nhưng lại chẳng cách nào nắm giữ được hình bóng ấy. Có điều sự "không thể kiểm soát" ấy hoàn toàn không phải buông xuôi, mà chỉ là một chút mất mát bất lực vô cùng nhỏ nhoi.
Cơn đau âm ỉ dai dẳng còn tệ hại hơn cái đau thấu ập đến không trở tay kịp, may mắn thay nó cho con người khoảng trống ngắn ngủi để nghỉ lấy hơi, có thể suy nghĩ đến ngày mai, tháng sau, năm kế tiếp, mang ô khi trời sắp mưa, đóng cửa sổ khi trời sắp nổi gió, đủ khoảng không để bàn tính với chuẩn bị.
"Em nói mình ích kỷ, chính anh cũng không thể dứt ra. Anh níu giữ em không buông khác gì ích kỷ kéo bé Táo xuống nước, ích kỷ lợi dụng biến con gái thành vật hy sinh cho tình yêu lúc con bé còn chưa biết gì."
"Anh..."
"Hồi tối anh hỏi con, con thích chú Tiểu Kiều không." Trịnh Tư Kỳ hôn y, không cho y nói gì: "Con trả lời con thích lắm, anh lại hỏi, bố cũng thích chú Tiểu Kiều lắm, nhưng cái thích của bố không giống con. Con mới hỏi tại sao không giống hả bố, anh đáp con có thể thích thêm cả chú Tiểu Hà, chú Tiểu Triệu, chú Tiểu Lý. Nhưng bố chỉ thể thích một mình chú Tiểu Kiều mà thôi. Anh nói con thích chú con có thể đưa hết mọi thứ của mình cho chú, còn bố thích chú bố lại muốn hết mọi thứ của chú. Con thích chú con có thể hôn vào chân mày vào tai vào mũi vào mắt, nhưng chỉ có mình bố là được hôn vào môi chú."
Đơn giản hóa sự thủy chung, chiếm hữu và h*m m**n.
Kiều Phụng Thiên không nghĩ anh sẽ biến nặng thành nhẹ nói ra một cách thẳng thắn, mù mờ chưa tỏ và không có lấy một vết tích nào như thế: "Con bé nói sao?"
Trịnh Tư Kỳ ôm chặt y bật cười: "Con trừng mắt với anh, bố hôn môi chú Tiểu Kiều rồi hả? Nói anh là đồ đáng ghét, dám lén hôn em mà còn giấu không nói con biết nữa."
"Xem con gái cưng của anh bắt trọng điểm kìa." Kiều Phụng Thiên dở khóc dở cười.
"Hồi trước anh cứ nghĩ, sao em không trở thành "mẹ" của con bé, ngoài giới tính ra em có thua kém gì ai đâu. Sau này anh lại thấy rằng em không thể thật, em là đàn ông, tại sao em phải từ bỏ lòng tự tôn giới tính của mình vì anh? Nếu không ký thác tình cảm của hai ta vào mối quan hệ từa tựa như gia đình có phải rồi sẽ đổ vỡ chăng? Anh cho là không, anh yêu em nghĩa là yêu em, cho dù em ở đâu làm gì nghĩ gì, anh thật sự..." Trịnh Tư Kỳ tựa cằm lên đầu Kiều Phụng Thiên: "Anh thật sự không cam lòng, không nỡ, chỉ là như thế thôi."
"Ừm, em biết."
"Anh tìm nhà khác cho em nhé, bên chị anh cũng không biết chị có còn đồng ý cho em thuê không. Anh cũng không muốn em thấy áy náy trước mặt chị vì chuyện này, những gì anh muốn cho em đều xuất phát từ bản thân anh."
"Vâng, được ở gần anh thì tốt, không thì em mắc công đến gặp anh lắm."
"Ở gần anh?" Trịnh Tư Kỳ cười: "Thế thì ở xa trường lắm, Tiểu Ngũ Tử đi học thế nào đây?"
"Ai quan tâm chứ."
"Ồ em nói thật hả?"
"..."
"Sao em không nói gì hết, xạo anh à."
"Em đâu có."
"Vậy em nói trong tim em Tiểu Ngũ Tử là số hai anh là số một cho anh nghe đi."
"Bộ anh ba tuổi rưỡi à? Con nít ghê."
Nếu có thể, tương lai rất xa xôi sau này, khi Tiểu Ngũ Tử và bé Táo đều có cuộc đời của riêng mình, Trịnh Tư Kỳ nghĩ nếu cả hai vẫn còn có thể yêu, vậy thì kết hôn thôi, để từ lúc mặt trời mọc lên đến khi mặt trời lặn đi, từ sớm hôm đến chiều tàn, mọi khoảnh khắc qua đi đều quấn quýt bên nhau không thể tách rời.
Edit: tokyo2soul