Ngoại truyện 2
Lữ Tri Xuân trốn đến Tiền Giang, vẫn xài chứng minh giả, vẫn lấy cái tên Tri Xuân trong "Thảo thụ tri xuất bất cửu quy". Dù có từng bị Kiều Phụng Thiên cười nhạo, cậu nhóc vẫn thấy hai chữ nọ êm tai, nghe hay viết gì cũng gợi lên sự lặng im bất ngờ và hơi ấm đầy cụ thể và hình tượng hóa.
Tiền Giang là một trong những thành phố duyên hải phát triển đầu tiên, so về sự phồn hoa đông đúc thì không khác gì Lợi Nam, cũng khoác vẻ lạnh lùng tỉnh táo không đếm xỉa tình người tương tự, cũng có những ánh đèn được trau chuốt kỹ lưỡng. Khác biệt ở chỗ, để đặt chân sinh tồn được ở nơi này có phần khó khăn hơn, trước hay sau đều là khoảng trống rỗng tuếch, chỉ toàn là không khí của tự do và cô độc.
Tháng đầu tiên, cậu nhóc tiêu hết phân nửa số tiền tích góp thuê một căn trọ trong khu nhà tập thể ở ngôi làng đô thị xa tít trung tâm thành phố, trần nhà ẩm thấp sàn thì thủng thọt, nhà đầy gián, cái giường xếp gãy toi hai miếng lò xo, cánh cửa sổ mẻ mất nửa miếng kính, dột nát rách rưới tới nỗi trộm lẻn vào cũng phải thấy thương xót nhét lại cho ít tiền mới đi, thậm chí còn tệ hơn cả Lỗ Gia Oa Lợi Nam.
Tháng thứ hai, cậu nhóc lùng sục khắp các chợ việc làm lớn nhỏ, gom cả chồng tờ rơi tuyển dụng xanh xanh đỏ đỏ dày cui. Tự động lọc hết mấy công ty nổi tiếng với biên chế không cần xem, mấy công ty nhỏ yêu cầu kinh nghiệm với trình độ học vấn cũng không có cửa nốt. Chỗ lao động trí óc thì chê Lữ Tri Xuân dốt nát ít học, chỗ lao động tay chân thì chê Lữ Tri Xuân tay chân khòng khoèo sao mà chịu phơi nắng phơi gió cho nổi. Chật vật lắm mới kiếm được chỗ gọi phỏng vấn gấp, tới nơi mới biết bị công ty môi giới lừa, suýt nữa không còn cả cái quần mà mặc.
Tháng thứ ba, cậu nhóc nấu mì ăn liền hư luôn cái nồi điện công suất nhỏ, làm mất điện nguyên tầng khu nhà. Chủ thuê dễ dãi hơn hồi ở Lỗ Gia Oa nhiều, chỉ lên tới nơi im lặng mở tủ điện bật công tắc nguồn lên, không nói năng gì thêm.
Giữa tháng thứ ba, chủ nhà giới thiệu cho cậu nhóc công việc phục vụ bàn ở một nhà hàng. Chính tại quầy tiếp khách của nhà hàng này, Lữ Tri Xuân đã tình cờ gặp Đồng Thanh.
Tối hôm ấy thời tiết khá xấu, ngoài trời xám xịt mưa như trút. Lữ Tri Xuân rất quý trọng công việc không dễ gì mới kiếm được này nên muốn chịu khó lanh lẹ chút cho quản lý nhà hàng có ấn tượng tốt. Cậu nhóc vắt sạch khăn lau góc quầy thu ngân, nghe trước mặt có tiếng ho nhẹ, ngẩng lên thì thấy Đồng Thanh dầm mưa ướt sũng mái tóc đen, gầy đến độ má gần như hõm vào.
Lữ Tri Xuân hỏi người nọ cần phục vụ gì bằng tiếng phổ thông cực kỳ chuẩn chỉnh, người nọ lại nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn ngón tay mình, ngẩng đầu lên lại chẳng nói năng gì. Tưởng người ta là dân địa phương phải nói giọng Tiền Giang mới hiểu, Lữ Tri Xuân lập tức quay người định kiếm phục vụ khác.
"Này..." Người nọ lẩm bẩm, dường như rất do dự mới gọi Lữ Tri Xuân. Cậu nhóc dừng lại, cố gắng nhếch khóe môi giả bộ nở một nụ cười đầy kiên nhẫn và hiền lành, lần nữa nhìn người nọ bằng ánh mắt hỏi han. Người nọ giơ ngón cái lên, chỉ ra chỗ ghế dài gần cửa sổ đằng sau lưng —— có một đôi nam nữ trung niên đang ngồi đằng xa xa đó: "... Trả tiền."
Tiền cơm bốn mươi bảy tệ, người nọ muốn quét thẻ. Lữ Tri Xuân đẩy hóa đơn thanh toán về trước, lúc ký tên mới phát hiện bàn tay phải thon dài trắng nõn của người nọ đang run nhè nhẹ, nắm bút chặt tới nỗi khớp xương ra trắng xanh, đầu bút không khác gì thầy bói xem voi lưỡng lự mất một khoảng khắc mới khó khăn đặt vào chỗ trống. Cách di bút hết sức bất ổn lộn xộn, ngoằn ngoèo rồng bay phượng múa, cuối cùng lia nhanh tới nỗi không thấy dấu vết.
Người nọ lại nhìn Lữ Tri Xuân đầy khó hiểu rồi mới quay đi. Lữ Tri Xuân nghi hoặc nhìn người nọ đi vòng qua hàng rào ngăn, sườn mặt chia thành những mảng sáng tối khuất bóng, sau đó cúi đầu nhìn chữ ký dính mồ hôi trên hóa đơn —— Đồng Thanh.
Đằng sau tên là dòng chữ nhỏ xíu lờ mờ không rõ nét, Lữ Tri Xuân nheo mắt xem cho rõ —— SOS.
Dù to hay nhỏ, quan tâm hay mặc kệ, Lữ Tri Xuân khi xoắn xuýt một hồi cuối cùng vẫn chọn giấu quản lý, im lìm hoảng loạn chui vào nhà vệ sinh báo cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng ập tới dẫn người báo cảnh sát với nhóm Đồng Thanh đi, gây một vụ náo loạn um sùm trong nhà hàng.
Sau đó Đồng Thanh được giải cứu khỏi đường dây lừa đảo, tổng công ty thường cho Lữ Tri Xuân tám ngàn, quản lý chi nhánh lại sợ bị trả thù bởi đường dây này kéo theo một loạt thiệt hại tài sản con người không đáng có, âm thầm sa thải Lữ Tri Xuân. Từ đó Lữ Tri Xuân giật mình nhận ra, cuộc đời thật khó lường và số phận đầy rẫy bất hạnh, mình không thích hợp tạo dựng quan hệ với bất kỳ ai.
Sau đó nữa, không biết người nọ nghe ngóng địa chỉ từ ai mà bất ngờ xuất hiện dưới tầng khu nhà tập thể cũ nát Lữ Tri Xuân ở.
Lần đầu tiên, người nọ xách một rổ trái cây nhập khẩu to đùng chỉ để cảm ơn tinh thần trượng nghĩa tương trợ, hăng hái làm việc nghĩa của Lữ Tri Xuân. Lữ Tri Xuân mới biết cậu ta không lớn tuổi lắm, học đại học ở thành phố này, trước khi bị dụ dỗ vào đường dây lừa đảo là sinh viên y từ vùng núi vươn lên, một thân một mình ở đất Tiền Giang này. Rồi lại phát hiện cậu ta hoàn toàn khác với hôm đó, hóa ra là một cậu trai sáng sủa thích cười và hơi ngượng ngùng.
Lần thứ hai, cũng lại chẳng biết nghe ngóng từ đâu chuyện Lữ Tri Xuân bị sa thải, hết sức căm phẫn đạp xe đạp tới nói chuyện, vừa phẫn nộ vừa hết sức áy náy. Lúc muốn an ủi Lữ Tri Xuân, miệng cậu ta như mới mọc ra hay sao mà chậm chạp không ra thể thống gì, nói năng lắp bắp không rõ chứ. Tự cậu ta còn thấy phiền, tự giơ tay tát mình luôn.
Lần thứ ba, Đồng Thanh lôi Lữ Tri Xuân lên xe đạp, bánh xe quay tít mù đưa cậu nhóc lang thang khắp cùng ngõ hẻm khu phố cổ Tiền Giang, phải kiếm được công việc mới cho cậu nhóc bằng được mới thôi. Đồng Thanh cũng không giỏi ăn nói gì, lúc xin việc làm thêm chẳng biết giới thiệu về Lữ Tri Xuân cái gì cho hay, cứ đứng sừng sững một bên, lâu lâu gật đầu liên tọi xen lời: "Cậu ấy được lắm! Chắc chắn làm được công việc này ạ!"
Lần thứ tư, Lữ Tri Xuân được tuyển làm nhân viên ca tối cho tiệm sách mới mở, lương không cao, được cái môi trường tốt, sạch sẽ ít người mà sống cũng thoải mái thong dong, được phát cho một cái tạp dề đồng phục màu đỏ thẫm. Đồng Thanh ở bên kia điện thoại hay tin còn vui hơn bản thân Lữ Tri Xuân gấp trăm lần, tối hôm đó xách theo phần cơm thịt bò mua trong căn tin trường chạy tới.
Lần thứ năm, Đồng Thanh về quê báo bình an, gửi cho Lữ Tri Xuân một thùng đặc sản quà quê từ nơi xa xôi, đào vàng với dâu, kèm theo giấy ghi chú nhỏ đề "Ăn mau nhé".
Tiền Giang những ngày nắng cháy gay gắt, Lữ Tri Xuân xoa trái đào vàng lông trắng to bằng nắm tay đã rửa sạch sẽ, như thể đang chạm tay vào thứ mềm mại căng mọng nào đó. Hồi nhỏ Lữ Tri Xuân cứ thấy trái đào nhìn giống y chang não người với cả đống khẽ rãnh mạch não chằng chịt quanh co. Lúc đó còn tưởng quả óc chó là hạt đào, còn hạt đào là quả óc chó. Có nhiều điều không phải cứ hễ nhận định lâu dài là sẽ chính xác như vậy, tương tự như ngày xưa khi nhận biết mình khác biệt với người bình thường, cậu nhóc cũng thấy sự khác biệt ấy chẳng có gì đáng kể.
Hơn một thập kỷ cứ ngỡ chỉ là thoắt đổi sớm chiều, hóa ra vô cùng lớn lao.
Lữ Tri Xuân hơi sợ hãi, để rồi sau đó, khi Đồng Thanh quay về Tiền Giang, cậu nhóc ra sức tránh né không liên lạc gì với người ta. Lữ Tri Xuân phát hiện gương mặt, mùi hương, bóng dáng và giọng điệu nói chuyện của cậu ta bắt đầu quẩn quanh trong những giấc mơ của mình càng lúc càng thường xuyên. Mình không khác gì cánh bướm không kiềm chế nổi trước sức hấp dẫn của ánh lửa, hoặc kẻ đứng trên đỉnh tòa nhà cao tầng không kiểm soát nổi suy nghĩ muốn gieo mình xuống. Kết cục đã rõ rành rành, vậy nhưng sự chần chừ không cam lòng từ bỏ thôi thúc cậu nhóc thử một lần nữa.
Gia cảnh Đồng Thanh khốn khó từ nhỏ, cậu không nhìn nhiều trải nhiều. Điều ấy ăn sâu vào suy nghĩ tận sâu trong đáy lòng cậu, rằng hết thảy sự tốt lành lặng lẽ đến bên mình đều là do trời ban hoặc số mệnh an bài.
Con châu chấu xanh biếc dài tận hai chục phân bắt được ngày bé; trận tuyết lành phủ kín hoa màu chỉ sau một đêm; thầy Nhâm dạy sinh học từng dạy bảo "Văn hóa bắt nguồn từ tự tu dưỡng bản thân và tự nhận thức"; tờ giấy trúng tuyển mỏng tang; cô nàng tóc dài thích thầm cậu ba năm để rồi cuối cùng khiến cậu vỡ lẽ ra được xu hướng tính dục của bản thân trong hỗn độn ngơ ngác.
Cuộc sống vật chất túng quẫn bất ngờ nuôi dưỡng được một trái tim mộc mạc nhỏ xíu như hộp diêm dễ dàng lấp đầy, dù chỉ một nhúm cát hay xác ve màu trà trong veo, thứ cổ lỗ sỉ người ta chướng mắt không coi ra gì. Thậm chí đến cả xu hướng tính dục chẳng "tốt đẹp" này, cậu cũng đón nhận một cách bình thản.
Bạn cùng lớp nói cậu vô tư chất phác mà không biết thực tế lạnh lẽo hiểm độc thế nào. Một người quá vô tư thể nào cũng có ngày bị bán đi còn vui vẻ đếm tiền cho người ta. Kết quả một lời thành sấm, chỉ vì nhiệt tình đưa tay giúp đỡ mà Đồng Thanh bất hành bị trói buộc trong cái ác không cách nào thoát thân.
Trong hơn hai tháng rưỡi bị nhốt, nhân sinh quan của Đồng Thanh trải qua quá trình cải tạo "triệt để từng ngóc ngách", dài dằng dặc và khó khăn đến tưởng như hai lần bốn mùa đã qua.
Lừa đảo lấy đồng tiền bất nghĩa người ta để dưỡng lão hay cứu mạng, mấy kẻ đó đêm vẫn ngủ ngáy khò khò vang trời. Nhân tính lẩn khuất sâu thẳm hơn người lúc làm việc ác thậm chí còn kỹ lưỡng hơn bình thường, xóa sạch sẽ dấu vết không bỏ sót không từ thủ đoạn. Đàn bà trở thành món công cụ không có phẩm giá, lệ thuộc ký sinh vào người đàn ông để sinh nhai và thỏa mãn; họ thậm chí sẵn sàng hành động như Lý Mạc Sầu đẩy Hồng Lăng Ba vào bụi hoa tình.
Không phải Đồng Thanh không có cơ hội trốn thoát, nhưng không chùn chân trước lúc lâm trận thì cũng là bị người phớt lờ từ chối.
Mãi cho đến lần gặp Lữ Tri Xuân lướt qua kia, một thoáng nhìn cậu nhóc cẩn thận giơ cao hai tay lách người cười hì hì chạy tới chạy lui trong sảnh, một thoáng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn khuất xa của cậu nhóc ấy, mây tạnh mưa tan, cười thật tươi một giây lát.
Đồng Thanh khác nào ống kính máy ảnh dưới bàn tay của nhiếp ảnh gia bậc thầy Bresson, may mắn bắt được một khoảnh khắc quyết định bất chấp ánh sáng lẫn bố cục.
Chỉ một thoáng qua như thế, ý chí cầu sinh dâng thẳng từ lòng bàn chân nghèo túng lên đến tận trời xanh. Trực giác mách bảo cậu có thể đánh cược một lần, cậu trai kia có lẽ chính là ánh sáng và niềm hy vọng tìm thấy con đường sống sót từ bờ vực cái chết.
Cược thắng, được cứu.
Sau này cậu phát hiện, thật ra Lữ Tri Xuân không phải một người dũng cảm, cậu nhóc nhạy cảm nghĩ nhiều, thậm chí còn sợ sệt nhu nhược hơn hẳn người khác. Cậu nhóc cũng chẳng phải một người có đủ quan tâm với cuộc sống và đủ thản nhiên trước cái tốt và cái xấu —— Đói thì ăn, không nhớ ra thì quên ăn, cơn đau dạ dày không nặng mấy thì uống thuốc hay khỏi uống cũng được. Công việc khó khăn quá nếu nhận định chắc mình sẽ không làm tốt thì cũng chẳng cần tự thách thức bản thân. Lắm người xấu, cũng nhiều người tốt, tôi đâu thể phân phân biệt được họ bằng gương mặt, thôi thà khỏi tiếp xúc cho lành.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Đồng Thanh cảm tưởng mình đang dắt tay cậu nhóc liều mạng chạy về trước. Như chập tối đạp xe chở cậu nhóc đi khắp hang cùng ngõ hẻm Tiền Giang, hàng cây hai bên đường đứng lặng, người qua lại trên đường muôn hình vạn trạng khắp bốn bề có hợp có tan, hai người lại hệt như đang đi giữa chốn đồng hoang, xé gió lao về phía mặt trời, vô thức muốn gánh thay số mệnh có lẽ rằng rất đau thương bấp bênh chính bản thân mình cũng chẳng biết rõ kia, giúp cậu nhóc mở tung đôi cánh đang co rúm, nhìn cậu nhóc bay vút lên qua những ngọn núi cao.
Đồng Thanh đã phải chịu đựng hậu quả trước xu hướng tính tục của bản thân, không cách nào tránh khỏi bản thân bỏ qua sự hiếu kỳ và cảm kích để lao thẳng đến một tình yêu non nớt chớm nở. Cậu gói từng quả đào vàng thật kỹ lưỡng cẩn thận, đặt vào thùng, dường như đặt cả trái tim thiếu nữ uốn lượn chín chín tám mốt ngả đường của mình vào cùng.
Ngày hội lục sắc tổ chức tại quảng trường Tân Quang Thiên Địa ở trung tâm thành phố Tiền Giang đã được đăng ký và phê duyệt thành công. Trong thời gian quảng bá trên các phương tiện truyền thông, cả cộng đồng phút chốc dậy sóng, kích động cứ như nô lệ được tự do vĩnh viễn giơ tay hò hét freedom.
Kiều Phụng Thiên không thích tham gia mấy cuộc vui ồn ào náo nhiệt lại bị hai tấm vé máy bay không rõ nguồn gốc không rõ giá tiền của Trịnh Tư Kỳ cộng thêm một tràng khua môi múa mép vừa dụ dỗ vừa lừa lọc của Hà Tiền nài ép lôi kéo tới. Người kẹt xỉ với đồng tiền như Kiều Phụng Thiên chỉ có kiếm tiền nuôi gia đình là chuyện quan trọng nhất trần đời, ba cái nghỉ việc đi du lịch với y đúng là vừa phí tiền vừa phí nhân lực. Huống chi còn có cái bóng đèn công suất 800 watt hình người không có mắt mũi để nhìn kia chình ình ở đây.
Nhưng Kiều Phụng Thiên không thể không thừa nhận, đêm đó, y được chứng kiến cầu vồng đẹp nhất trên đời.
Quảng trường Tân Quang Thiên Địa có diện tích lớn, tòa tháp sắt hình chữ A cao chót vót đặt ở trung tâm đêm đó bật sáng tất cả đèn dưới chân, sắc màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím rực rỡ hiện ra trở thành ngọn tháp cầu vồng tuyệt đẹp khiến người ta choáng váng.
Số lượng người tham gia đông hơn dự kiến nhiều lần cứ như đổ về từ đủ mọi nơi, chen chúc nhộn nhịp tấp nập, có người đi một mình có cặp đôi, có người tuổi tác khác lớn cũng có những người trẻ, có nam với nam có nữ với nữ, những cặp đôi trở thành tiêu điểm có đôi mặc đồ Tây, còn có đôi mặc đồ cưới, vẽ hình cờ lục sắc lên má, tay giơ cao bảng lục sắc "love is love".
Sau đó, trong mưa dải ruy băng màu giăng khắp quảng trường và ca khúc nhạc nền "Cầu Vồng" của Trương Huệ Muội, đám đông căng lá cờ lục sắc khổng lồ như mái vòm che nắng chậm chạp giương ra rồi giơ cao lên trời. Đám đông bên dưới lá cờ tự do ôm hôn nhau như bình thường, như thể chưa hề có lời dị nghị nào tồn tại.
Hà Tiền chen chúc qua dòng người, vừa ngoái đầu đã bắt gặp cảnh Kiều Phụng Thiên với Trịnh Tư Kỳ cũng đang ôm ấp nhau, tiếng cảm thán "Ôi cái đụ" thốt lên rồi mau chóng hòa lẫn về đám đông hết sức thức thời.
Kiều Phụng Thiên không nhịn được cười: "Nhất định phải tới nhất định phải tới đó, anh biết bầy quỷ múa loạn là sao chưa?"
Trịnh Tư Kỳ tựa cằm trên đỉnh đầu y, vòng tay ra sức ôm chặt y vào lòng: "Đâu có, đẹp vô cùng."
"Cái gì đẹp vô cùng?" Kiều Phụng Thiên hỏi.
"Cầu vồng đẹp." Trịnh Tư Kỳ đáp.
"Em còn tưởng anh khen em chứ." Kiều Phụng Thiên giả bộ bĩu môi, bật cười: "Nhạt nhẽo ghê á."
"Khen cả." Trịnh Tư Kỳ lại sát mặt y hôn một cái: "Khen em là báu vật cho anh gặp được cầu vồng đẹp nhường này."
Pháo hoa rực rỡ đột ngột phóng vút lên không trung. Lúc nổ tung, nguồn sáng lộng lẫy rọi chiếu bầu trời đêm xanh đậm phút chốc sáng trưng như ban ngày tỏa ra khắp đám đông. Như thể dưới nền trời xanh trong ấy, những con người yêu nhau này đây chỉ là những điều thường nhật, lại dường như đủ sức biến hóa bao thương đau, niềm hân hoan và tình yêu thành chuyện nhỏ nhặt vẫn trôi qua mỗi phút giây.
Hơi thở của Trịnh Tư Kỳ lướt qua gò má, khoảnh khắc cái ôm chầm nụ hôn dịu dàng của anh tìm đến, đầu óc Kiều Phụng Thiên mê man ngẩn ngơ, nhất thời quên cả nói với Trịnh Tư Kỳ rằng, trong lúc hoảng hốt ban nãy y vừa nhìn thấy bóng dáng gầy gầy của Lữ Tri Xuân.
Bầu trời sáng rực ánh lửa, trong đám đông đồng thanh có ai đó nắm chặt cổ tay Lữ Tri Xuân: "Này cậu!"
Lữ Tri Xuân ngạc nhiên ngoái lại nhìn quên cả rút tay về, vẻ mặt đầy hoang mang và mất tự nhiên. Lá cờ lục sắc trên gương mặt cả hai sáng bừng như nhìn thấu được điều gì, bên trong sự cẩn trọng là nỗi vui thầm chẳng rõ tư vị, trong nỗi vui thầm lại tồn tại chút mịt mờ không sao thấy rõ.
Lữ Tri Xuân đã cố ý trốn tránh không liên lạc với Đồng Thanh chừng nửa tháng nay, nhìn lọn tóc đen dài che khuất gương mặt của cậu, cậu nhóc lờ mờ cảm giác cổ tay và gò má mình đang đua nhau sôi bỏng.
"À ờ ừm gì nhỉ..." Đồng Thanh gãi gãi ót, sờ sờ cổ: "Con người tôi, thật ra tôi, cậu nhìn tôi... à không, đúng vậy tôi là..." Đúng vậy tôi là gay.
Lữ Tri Xuân rụt tay lại, nhưng Đồng Thanh như kịp thời nhận ra nắm chặt không chịu buông.
"Tôi muốn hỏi... thế, thế, đào ngon không?"
Dứt câu, Đồng Thanh giơ bàn tay rảnh rỗi bên kia lên tự cho mình một cái tát —— Má nó cái miệng ngu đần này!
Lữ Tri Xuân sững ra nửa buổi trời, miệng há hốc, lát sau mới không nhịn được cười phì thành tiếng. Cậu nhóc cúi đầu chạm vào mũi mình, gật khẽ: "Ừm, ngon lắm."
Đồng Thanh nhìn pháo hoa ánh lên hệt như chấm sáng li ti trong veo tỏa rạng rơi vào đôi mắt cậu nhóc. Thảo thụ Tri Xuân bất cửu quy, cậu cảm thấy cái tên ấy thật hay, thật đẹp.
Edit: tokyo2soul