Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 120

Ngoại truyện 3: Từng chút.

 

Tháng chín, bé Táo và tiểu Ngũ Tử cùng nhập học ở trường trung học cơ sở trực thuộc đại học Lợi Nam.

 

Trịnh Úc học đúng tuyến đúng khu vực, nằm trong phạm vi tuyển nên vào thẳng lớp 7/2, lớp thường. Tiểu Ngũ Tử hộ khẩu ngoại tỉnh lại học tiểu học dự thính, theo lý mà nói cậu bé phải về học ở trường trung học cơ sở huyện Lộc Nhĩ, nhưng nhờ thành tích học xuất sắc suốt sáu năm, trường trung học cơ sở trực thuộc đại học Lợi Nam thật lòng muốn giữ học trò nên Trịnh Tư Kỳ lấy danh nghĩa tài trợ mười hai ngàn tiền xây khu mới, lấy tấm vé thông hành đưa cậu bé phá lệ bước vào lớp 7/1, lớp bồi dưỡng trọng điểm tên lớp Hỏa Tiễn.

 

Năm ngoái quốc gia vừa ra chính sách cấm các trường đại học tổng hợp xây dựng cơ sở trong thành phố, nên các cơ sở phân hiệu của đại học Lợi Nam phải chuyển về khu Kim Quan đồng không mông quạnh sát bên là đường cao tốc Kim Quan, đằng sau lưng là hàng trăm mẫu ruộng lúa, ngày nào cũng nghe tiếng bò rống trâu kêu. Trường trung học trực thuộc đại học Lợi Nam đặt ở cơ sở Kim Quan, tài nguyên thì ít nhưng chất lượng cao, những hạt giống xuất sắc trong các trường tiểu học công lập của thành phố chưa nói tới chuyện bị b*p ch*t như cây trà bứt trụi những búp lá tươi non, đã thế còn đồng loạt áp dụng học nội trú như kìm kẹp, tất cả chỉ để độc chiếm danh hiệu thủ khoa thành phố Lợi Nam.

 

Lúc đó Trịnh Úc nghe tới chuyện ở nội trú ký túc xá, lại còn phòng bốn người đã háo hức tới độ suýt bay lên trời. Trái lại Tiểu Ngũ Tử quấn quýt không rời Kiều Phụng Thiên từ năm lớp một cực kỳ không nỡ lại vô cùng ngại ngùng nói ra, mất mặt này, không ngoan nữa này, ngoài miệng thì không có động tĩnh gì nhưng ăn cơm mất ngon thấy rõ. Kiều Phụng Thiên thấy vậy cũng không nói năng gì.

 

Ngày đưa hai đứa nhỏ đến lễ khai giảng, Kiều Phụng Thiên không đi cùng. Không phải không muốn, không lo lắng bận lòng hay là hạ quyết tâm, mà là không thích hợp.

 

Không thích hợp ở chỗ, y thấy Trịnh Úc đã là thiếu nữ, dần hình thành quan điểm riêng và góc độ nhìn nhận độc lập về mọi thứ, không còn là em bé Táo ngoan ngoãn nhất trần đời Trịnh Tư Kỳ nói gì là nghe đó từ lâu rồi. Bản thân y là đàn ông, đảm nhiệm vai trò của người mẹ đến nơi cô bé sẽ sống ba năm tiếp theo là không phù hợp. Chỗ khuyết thiếu ấy cứ để nó trống đi vậy, không nên gượng ép lấp đầy. Sắc màu chỉ đôi chút không phù hợp thôi sẽ trở thành mối bận tâm đeo bám từng giây từng phút, gây sự chỉ trích, đàm tiếu, cuối cùng làm tổn thương hai đứa nhỏ.

 

Tiểu Ngũ Tử vẫn biết điều, dù không cam lòng nhưng cậu bé vẫn thấu hiểu và tôn trọng. Lúc đeo cặp trước giờ đi, Tiểu Ngũ Tử ôm Kiều Phụng Thiên thật chặt, hôn mấy cái rồi nhỏ nhẹ nói: Cuối tuần có rảnh chú đến nhé ạ, con sẽ coi bé Táo cẩn thận.

 

—— Không để bạn chểnh mảng học hành.

 

—— Không để bạn yêu sớm.

 

—— Không để bạn mập lên.

 

Kiều Phụng Thiên ngồi xuống nhìn cậu bé hết sức lo lắng, chỉ sợ cái đầu ám vàng của thằng bé này có ngày bị bé Táo bổ cho chết tươi.

 

Lúc Trịnh Tư Kỳ về đến nhà Kiều Phụng Thiên ngủ trưa chưa tỉnh, quấn mình trong tấm chăn màu trắng của Trịnh Tư Kỳ chỉ ló mỗi đầu ra. Cạnh giường là hai cái vali chưa xếp xong để hở kéo khóa. Rèm cửa kéo một nửa để lọt vài tia nắng chiều cuối thu lóng lánh chậm rãi chảy tràn lên mái hiên, trôi nổi bên gương mặt Kiều Phụng Thiên vạch ra hai mảng một ánh vàng một trắng như tuyết.

 

Trịnh Tư Kỳ tháo cà vạt cởi giày, rón rén đi chân trần ngồi xuống cạnh giường, tấm nệm không chịu nổi vóc dáng to lớn kia hơi lún xuống. Người trên giường cảm nhận được động tĩnh vẫn không chịu tỉnh, ngủ thấy nóng quá thò tay trái khỏi chăn gãi gãi mũi, khép hờ mi mắt trở mình quay lưng về phía Trịnh Tư Kỳ, chỉ cho anh nhìn chỗ tóc gáy rối bời và vành tai màu hồng cánh sen.

 

Dễ thương quá, Trịnh Tư Kỳ thấy y dễ thương quá sức, không nhịn nổi cúi người hôn lên vành tai y.

 

Thích em, năm năm sáu năm vẫn cứ thích em như ngày đầu.

 

Trịnh Tư Kỳ ôm Macbook tới ngồi khoanh chân trên giường im lặng viết bài, ở cạnh tới khi Kiều Phụng Thiên tự tỉnh ngủ.

 

"... Sao anh không gọi em dậy?" Kiều Phụng Thiên quẹt rồi nhéo mũi, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ mới phát giác mặt trời đã sắp lặn hẳn về Tây nên cựa quậy nửa thân trên dưới tấm chăn dậy: "Em ngủ tê cả cổ rồi đây này..."

 

"Muốn anh bóp cho em không?"

 

Trịnh Tư Kỳ cúi đầu nhìn y, vén nhúm tóc dính trên mặt rồi cười chạm vào gò má trái nóng ran. Trên đó có vết ngấn ngủ để lại, từa tựa như hình chiếc lá: "Tiệm massage sư phụ Trịnh khuyến mãi vàng mùa thu, nửa tiếng đấm bóp miễn phí, quý khách có hứng thú không?"

 

"Nhỡ quá giờ khuyến mãi thì tính sao đây sư phụ Trịnh?" Kiều Phụng Thiên chống tay ngồi dậy, cúi đầu quay gáy mình về phía anh: "Đắt thì thôi bỏ đi, em phải tiết kiệm lo cho gia đình rồi."

 

"Đừng, sư phụ Trịnh không cần tiền." Trịnh Tư Kỳ gập máy tính đặt một bên, cựa quậy chân dịch lại gần: "Sư phụ Trịnh muốn em lấy thân báo đáp."

 

Kiều Phụng Thiên nghe xong cười phì, xong thì hắt xì một cái nhỏ xíu phun đầy người Trịnh Tư Kỳ.

 

Tình cảm của hai người hết sức kỳ diệu. Mới đầu chẳng kịch tính gay cấn gì, không thăng trầm cũng không triền miên, chỉ dốc lòng tận tâm tập trung vào cuộc sống. Cứ tưởng sau sáu năm, thời gian chảy trôi như dòng nước rồi sẽ khiến đôi bên hiện nguyên hình, dù yêu thích mấy cũng sẽ phai nhạt. Còn chuyện có còn thấy người kia tốt lành đẹp đẽ hay không, có còn yêu hay không thì như bao cặp vợ chồng già bình thường vậy, một khi đã quen thuộc rồi sẽ không còn quan trọng nữa, họ chỉ đơn giản muốn có chỗ dựa vào lúc tuổi già và nửa đời sau an yên. Nhưng sự thật không hề giống như thế, ở với nhau càng lâu, hai người rõ ràng càng đặt nhau vào vị trí đặc biệt nhất trong tim, như miếng thịt da ôm chặt vào lồng ngực không thể phớt lờ, phải để tâm từng phút giây, thi thoảng âm ỉ cơn đau chung, đạt tới sự tương thông tương thích cả về sinh lý lẫn tâm lý không tài nào tưởng tượng nổi.

 

Đến mức độ chủ nghĩa duy tâm mê tín phong kiến, nói cách khác, dường như giữa hai người tồn tại một thứ cảm ứng thần kỳ khác thường.

 

Chẳng hạn hai năm trước, Trịnh Tư Kỳ đột ngột viêm ruột thừa nằm viện, Kiều Phụng Thiên vào đêm anh khám ra đó bị sốt nhẹ, cứ lúc sốt lúc hạ mãi không khỏe, giấu giếm không chịu nói mà cứ gắng tỉnh táo chăm anh nửa tháng trời. Tới khi Trịnh Tư Kỳ khỏe rồi xuất viện, y cũng khỏi hẳn.

 

Hoặc chẳng hạn như cuối năm ngoái, Kiều Tư Sơn đột ngột suy tim suy phổi không dấu hiệu báo trước, nằm ở phòng ICU ba ngày, nhưng cuối cùng không qua khỏi và ra đi vào tháng giêng. Theo tập tục Lộc Nhĩ, Kiều Tư Sơn được chôn cất, làm đúng nghi thức túc trực bên linh cữu, di quan và tiệc đãi không được thiếu cái nào. Sức khỏe Kiều Lương không cho phép nên một mình Kiều Phụng Thiên gồng gánh hết trách nhiễm. Tang lễ nhà nông phải khóc, phải k** r*n cho to, mặc dù có thể không thấy nước mắt đâu thì vẫn phải gào khóc ra tiếng. Mấy ngày đó, Kiều Phụng Thiên nằm sấp trên bồ đoàn trước quan tài khóc mấy lần, Trịnh Tư Kỳ đứng bên nhìn cũng đỏ mắt theo mấy lần. Dù có lúc Kiều Phụng Thiên chỉ xem như khóc giả, dù bản thân anh cũng chỉ xuất hiện với thân phận bạn bè còn chẳng phải đốt giấy tang.

 

Trịnh Tư Kỳ toàn khóc lén không cho Kiều Phụng Thiên biết, nhưng rốt cuộc đây vẫn là Kiều Phụng Thiên nhà anh, tinh mắt với cẩn thận muốn chết nên y vẫn nhạy bén phát giác, ôm lấy mặt anh nhỏ nhẹ hỏi han: "Anh sao thế, sao anh cũng khóc thế này?"

 

"Ai biết đâu." Trịnh Tư Kỳ nghĩ lại mà thấy buồn cười, ôm y trả lời: "Thì, nói sao nhỉ, bây giờ đã thay đổi ra nông nỗi không tài nào nhìn em rơi nước mắt, thấy em khóc anh cũng muốn khóc, chính anh cũng không biết lý do vì sao, anh không kiềm chế được, cứ như phản xạ vậy."

 

.

 

"Chừng nào đi quân sự?"

 

"Cuối tuần, có xe chở thẳng lên núi." Trịnh Tư Kỳ kéo cổ áo ngủ xô lệch của Kiều Phụng Thiên: "Anh coi thấy trường quốc phòng nằm kế bên trường bọn nhỏ đấy, biết đâu là mời thầy về huấn luyện. À mà em không biết bé Táo mê trai cỡ nào đâu, lúc lái xe tới đó có một đội mấy anh lính đang tập luyện ngoài thao trường, để đầu đinh vai u thịt bắp, con bé suýt thì ch** n**c miếng ra mặt luôn mà."

 

"Lấy cái kiểu bướng của anh mà nói ấy." Kiều Phụng Thiên nghiêng đi liếc anh một cái: "Em đoán, thể nào anh cũng hỏi con bé bố đẹp trai hơn hay anh lính đẹp trai hơn."

 

"Đúng là không ai hiểu anh bằng em, anh hỏi thật mà."

 

"Rồi thế nào nữa?"

 

"Con bé nói, phong cách khác nhau khó kết luận, con không trả lời được. Anh nói không được, anh không chịu, nhất định phải chọn một, rồi con bé trả lời Tiểu Ngũ Tử đẹp nhất. Anh thấy cô nhõi này bây giờ ghê gớm lắm, thật sự với em luôn, học đâu được cái kiểu nói năng vòng vo rồi."

 

Trịnh Tư Kỳ và Kiều Phụng Thiên cùng cười với nhau.

 

"Em mua kem chống nắng cho bé Táo anh có nhớ cầm đi không đó, em thấy cái lọ màu hồng còn y nguyên trên bồn rửa tay kìa, chờ xem, con bé ngốc nhà anh tuần sau về thành cục than đen cho coi."

 

"Thì để con bé tự mua đi vậy, chừng nào có thời gian anh chạy qua đưa, không có thời gian thì gửi bưu điện."

 

"Ký túc xá trường sao hả anh? Em còn chẳng tới xem kìa, anh lắp rèm cho con chưa đó?"

 

"Xong xuôi hết, tự mang chăn màn, phòng bốn người, có nhà vệ sinh riêng, có máy lạnh nữa." Trịnh Tư Kỳ bóp từ xương sống ra hai bên vai, cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể không làm y đau: "Sung sướng hơn hồi anh học đại học nhiều. Thời đó phải tắm nhà tắm chung, mùa hè là xếp hàng dài ngoằng như đi du lịch Tết vậy."

 

"Thế cũng đỡ, Tiểu Ngũ Tử thì em không lo lắng gì rồi, thế nào cũng ráng chịu được hết." Kiều Phụng Thiên hơi nghiêng đầu, nhìn Trịnh Tư Kỳ cười: "Em lo lắng cho bé Táo cục cưng của anh, tiểu thư được chiều từ bé đến lớn mà, nhỡ đâu hết thấy mới mẻ là rùm beng muốn về nhà, sống ở ký túc đâu có nhẹ nhàng gì, con bé cũng chưa xa anh bao giờ."

 

"Thôi đi, con bé có không chịu nổi thì cũng không chịu nổi cơm ăn tin, thèm thịt thà em nấu thôi." Trịnh Tư Kỳ không nhịn được cười: "Em tưởng con bé thấy vui lắm khi bị kìm kẹp giữa hai ông già với nhóc Tiểu Ngũ Tử suốt từng ấy năm hả, muốn hội hè với hội bạn gái từ lâu rồi. Em cứ yên tâm, con bé vui quên trời đất kia kìa, tụi mình cứ nuôi thả đi."

 

"Anh là bố ruột thật hả?"

 

"Trên lý thuyết là vậy."

 

"Còn thực tế?"

 

"Cũng vậy." Trịnh Tư Kỳ ôm lấy y từ sau lưng: "So, em có thể thôi lo lắng tập trung ở với anh được chưa, anh nghĩ đã chúng ta cũng nên có thế giới hai người rồi em nhờ? Bao năm khó khăn mới có cơ hội đây."

 

"Đồng chí lão Trịnh à." Kiều Phụng Thiên nhíu mày: "Anh, chắc chắn anh nhắm trúng quy chế nội trú của trường trung học phụ thuộc nên mới năn nỉ đưa hai đứa nhỏ vào học bằng được, đừng có biện hộ anh không chạy đi đâu được đâu."

 

Trịnh Tư Kỳ bình thản nhìn y đầy đàng hoàng, cười.

 

"Dã tâm của phường trộm cướp, rõ như ban ngày."

 

"Được quá ta, nay có mở rộng vốn văn chương, còn xổ thành ngữ liên tiếp nữa." Trịnh Tư Kỳ không nhịn được hôn lên má y mấy cái, càng hôn càng mạnh, làm y té ngửa ra sau ngã ập vào chăn. Trịnh Tư Kỳ bị kéo theo vòng tay vào cổ, cúi xuống hôn khắp mặt y: "Ngủ đã giấc chưa?"

 

"Ừm." Kiều Phụng Thiên nhìn chiếc sơ mi mới toanh của anh, biết rõ còn cố hỏi: "Thì sao?"

 

"Không sao hết." Trịnh Tư Kỳ hôn từ đôi mày đến khóe môi: "Muốn em lấy thân báo đáp."

 

Thế giới hai người, nhắc tới cụm từ này làm Kiều Phụng Thiên cứ liên tưởng tới tiểu phẩm kinh điển của Quách Đạt Thái Minh, vở tiếng còi xe xước không vang.

 

Tục, rất tục, cực kỳ tục, tục tới nỗi đầu ngón tay Kiều Phụng Thiên nở cả ra, lâu lắm tim không đập thình thịch cứ như mối tình đầu đồi trụy.

 

Thật ra Trịnh Tư Kỳ và Kiều Phụng Thiên đã không còn trẻ trung gì nữa rồi, đã vào thời kỳ khủng hoảng tuổi trung niên. Bất kỳ ai cũng sẽ bị cuộc sống chèn ép cho sứt đầu mẻ trán, đánh mất tinh thần dứt khoát quyết tâm không lùi bước.

 

Kiều Phụng Thiên đã bước qua tuổi ba mươi lăm, là đàn ông sắp đầu bốn đến nơi. Trịnh Tư Kỳ bốn mốt, bốn hai, thẳng tiến về độ tuổi tri thiên mệnh. Đồng nghiệp anh có vài người kết hôn sinh con sớm, con cái đi học cũng lại kết hôn sinh con sớm, quay đi quay lại đã sắp thành ông bà đến nơi. Dù gương mặt Kiều Phụng Thiên có trẻ trung thế nào đi nữa cũng không chống lại được sức mạnh của thời gian để trẻ mãi không già. Kiều Phụng Thiên đứng trước gương sửa soạn, phát hiện gò má mình đã trễ xuống nhiều lắm rồi, y mím môi, rãnh mũi má cũng sâu hơn chút xíu. Chừng mấy năm trước thôi còn thức đêm ghê hơn, vật vờ tới hai, ba giờ sáng rồi ngủ bù tới tận giữa trưa hôm sau, lúc dậy vẫn cứ khỏe như vâm. Mà một, hai năm trở lại đây sức khỏe giảm sút đi thấy rõ, thức đêm ngủ bù cũng không thấy khá hơn đã đành, đằng ngày ngực còn thấy đau tức âm ỉ.

 

Y hỏi Trịnh Tư Kỳ có cảm thấy giống mình lúc nhận ra các tín hiệu này koong, anh vẫn cứ ôm y như mọi người, dịu dàng cười đáp, tám trăm năm trước anh đã vậy rồi, nhận thức rõ sự thật mình là một ông già, em thì chậm hơn anh nhiều, vẫn cứ xinh như thế thôi, anh thích em.

 

Kiều Phụng Thiên nghĩ bụng, còn anh á, có tận mười năm nữa anh vẫn cứ xấu xa chết thôi.

 

Y nhìn Trịnh Tư Kỳ soi gương cạo râu, cánh tay chống lên bồn rửa làm thế đứng của anh thẳng tắp, mọi đường nét những năm ba mươi vẫn còn nguyên vẹn. Đôi mắt chiếu rõ trong gương dù đúng là cũng có thêm vết chân chim, xương gò má cũng nhô lên, song những dấu hiệu báo hiệu tuổi già này với anh đều trở thành điểm cộng cho phong thái điềm đạm trưởng thành. Cứ như lưỡi hái thời gian gào thét lướt qua trên đầu mọi người, chỉ khi đến chỗ anh mới thu ém, khen anh thật đẹp trai, rồi lướt qua một cách dịu dàng thắm thiết, nói ta đây không nỡ.

 

Vừa tự hào vừa không cam tâm, thích anh rồi lại trách giận anh, cái đồ yêu quái quyến rũ chết người này.

 

"Em nhìn chằm chằm mặt anh làm nó không nhúc nhích được luôn đó." Trịnh Tư Kỳ tắt máy cạo râu điện, với hai ngón tay qua bóp mũi y: "Em nhìn cái gì?"

 

"Nhìn anh càng già càng đẹp, càng già càng quyến rũ chứ gì." Kiều Phụng Thiên đẩy tay anh ra, quấn khăn quàng cổ rồi thắt thút: "Anh có đúng là thầy giáo không vậy? Sao ngày càng có phong thái của chủ tịch giám đốc ấy?"

 

"Ầy." Trịnh Tư Kỳ cười nheo cả mắt tựa lên vai y, ngửi ngửi: "Sao nghe chua chua ta?"

 

"Chua ông nội anh."

 

"Em không lo xíu nào à?" Trịnh Tư Kỳ lại bắt đầu nghiêm túc, nâng mặt y lên, ngón cái dịu dàng miết khóe mắt y: "Hửm?"

 

"Chút xíu."

 

"Lo cái gì?" Trịnh Tư Kỳ kéo y lại gần thêm chút nữa.

 

"Lo hai đứa mình rạn nứt."

 

"Phì."

 

Kiều Phụng Thiên sờ bàn tay trái của Trịnh Tư Kỳ đang áp lên mặt mình, mân mê đến chiếc nhẫn kim cương ở ngón tay vô danh. Trên tay trái y cũng có một chiếc như đúc, là món quà Trịnh Tư Kỳ tặng vào tháng trước, đắt muốn líu lưỡi, đắt tới độ Kiều Phụng Thiêm kiếm được hóa đơn xong thiếu điều xông vào tiệm trả hàng ngay trong đêm.

 

Mỗi cái nhẫn đính đá thôi ấy?!

 

Thật ra mấy năm trở lại đây Kiều Phụng Thiên hiếm khi so đo chuyện "tiền anh tiền em" rồi. Y đã biết cách yên tâm thoải mái, quên đi tất cả và xem Trịnh Tư Kỳ như người nhà, người yêu.

 

Trịnh Tư Kỳ kiếm giảng viên đứng lớp thay, hôm nay anh nghỉ, đã bàn xong sẽ dẫn Kiều Phụng Thiên đi hẹn hò. Nhưng trước đó sẽ ghé viện Đông y thăm mẹ Lý Mịch Hàm. Bao năm qua Trịnh Tư Kỳ vẫn tròn bổn phận chăm sóc hai ông bà. Họ vốn là người có tư tưởng vô cùng truyền thống, song vẫn là những người có giáo dục có văn hóa, thấu tình đạt lý nên lúc nào cũng cảm thấy cứ ràng buộc Trịnh Tư Kỳ như vậy là không hay, người ta cũng phải bắt đầu cuộc sống mới. Hồi trước ông bà còn hay gọi điện bảo Trịnh Tư Kỳ đưa bé Táo đến nói chuyện, càng về sau này, Trịnh Tư Kỳ muốn tới thăm nom đều bị từ chối hết, nói con cứ lo công việc, đừng đến.

 

Bà đã có tuổi còn khám ra bị tiểu đường khó chữa, chân đau dai dẳng, thị lực cũng suy giảm dần, nhưng tinh thần lại rất minh mẫn. Cũng may ông có sức khỏe lại thường xuyên tập thể dục, lương hưu cũng khá nên vẫn dư dả chăm sóc người bạn già, mướn một chị giúp việc lanh lẹ chịu khó nên sống tương đối thoải mái.

 

Nhưng nói thì nói vậy, làm sao bỏ mặc thật cho được? Hôm nay là ngày bà cụ đến viện Trung y khám bệnh, lấy đường ăn kiêng với bánh quy tiêu hóa, Trịnh Tư Kỳ mà biết chắc chắn sẽ đến, nhân tiện kể tình hình học hành của cháu ngoại với hai ông bà.

 

Kiều Phụng Thiên ngồi ở ghế phụ lái ngái ngủ, kéo tấm che nắng xuống rồi xoa xoa cái lưng ngủ dậy ê ẩm mềm oặt cả ra. Sáng sớm tháng chín nắng độc, giờ này này vẫn nắng chang chang.

 

"Anh về nhanh thôi." Trịnh Tư Kỳ tháo dây an toàn, mở cóp sau, nhìn Kiều Phụng Thiên tay chân èo uột thì cười: "Hay mình khỏi đi rạp chiếu phim với thủy cung cho rồi, dẫn em đi massage người mù nhé."

 

"Anh là sư phụ Trịnh mà?" Kiều Phụng Thiên ngửa mặt ra sau, xương cổ kêu răng rắc: "Tại anh hết đó."

 

"Đúng, tại anh hết." Trịnh Tư Kỳ hạ giọng, ghé lại sát tai y: "Sướng phần anh, tội phần em, hửm?"

 

Kiều Phụng Thiên muốn đá bay cái đồ phóng túng hình người dạng chó kia ra khỏi cửa sổ xe cho rồi.

 

Cho đến hiện tại, mối quan hệ của Trịnh Tư Kỳ và Kiều Phụng Thiên chỉ có thêm Trịnh Hàn Ông biết, bởi vì sự tình đã đến nước buộc phải nói ra, không thể giữ im lặng mãi. Phản ứng của ông bình tĩnh hơn Trịnh Tư Kỳ hồi đó nhiều, cũng chỉ ở lì trong phòng một đêm không ra ăn cơm, tiện tay lật đổ bàn trà làm gãy đôi hai thanh chặn giấy tuyên thôi, không hổ là lực tay của dân chơi lư đế đồng hạng nặng. Kết quả là hôm sau, không đợi Trịnh Tư Nghi Trịnh Tư Kỳ thay phiên nhau gõ cửa khuyên can, ông cụ đã cầm hai cái lõi táo đã gặm sạch ra, ngồi xuống sô pha, cay đắng thù hằn lên tiếng:

 

- Thằng ch* đ* khốn nạn nhà mày, bố mày gần đất xa trời sống không thọ bằng mày đâu! Đừng có phá cháu gái tao học hành thì mày thích yêu ai kệ bố mày! Thằng rước họa!

 

Ông trừng mắt thổi râu phì phì xả một tràng, phủi mông chắp tay sau lưng lại ra làm vườn chơi chim nựng mèo.

 

Trịnh Tư Kỳ thấy bố mình trừ cái ăn nói hơi bỗ bã ra, quả đúng là ông già thông tuệ sáng suốt.

 

.

 

Trịnh Tư Kỳ xách đồ vào phòng bệnh, phát hiện hai ông bà đang cãi nhau hay là chiến tranh lạnh gì đó. Một người ngồi bên đầu giường gọt táo, người kia đeo kính lão ngồi cuối giường giở báo rào rào, không biết có đọc vào chữ nào không. Nghe động tĩnh ngoài cửa rồi thấy Trịnh Tư Kỳ bước vào, bà mới tươi cười đập vào tay ông: "Tư Kỳ đến kìa! Ông đừng gọt nữa!" Bà vừa nói vừa vội vã xuống giường xỏ dép vào.

 

"Cứ nghỉ đi ạ." Trịnh Tư Kỳ cũng không làm bộ khách sáo với ông bà, đặt đồ lên tủ đầu giường, vẫn gọi mẹ: "Mẹ, trong người sao rồi?"

 

"Thì cũng thế thôi." Ông đứng dậy rót nước cho Trịnh Tư Kỳ, còn bà thì lấy cái ghế vuông con dưới gầm ra cho anh ngồi: "Lần nào con tới cũng đem bao nhiêu là đồ, đã nói đừng mua nữa, bố mẹ không ăn được."

 

Trịnh Tư Kỳ đỡ bà, cười: "Không ăn được thì để đó dịp lễ Tết biếu người khác vậy."

 

Ông đưa ly nước cho anh: "Kẹt xe không? Hôm nay con không có lớp à?"

 

"Nghỉ thay phiên ạ." Trịnh Tư Kỳ chỉ về phía tây: "Cũng không đến nỗi, chưa tới giờ cao điểm, con đi vòng qua cổng Tây đường Vĩnh Hòa nên không có xe mấy."

 

"À, vậy thì được." Bà cười gật đầu, thấy ông bưng trái cây cho Trịnh Tư Kỳ lại loăng quăng trước mắt mình, giơ chân đá một cái, bẻ tay, đảo mắt.

 

Cái kiểu cãi vã mất tự nhiên này, Trịnh Tư Kỳ cười, hỏi vài ba câu mới hiểu họa từ miệng ông cụ mà ra. Bà nhà bị ốm hay ủ ê buồn rầu, đã lúc nào cũng nghĩ ngợi lung tung, cứ lo lỡ mình chết thì nhà cửa không biết làm sao, tiền bạc không biết làm sao, con gái mình mất lâu rồi không có ai chăm sóc ông bạn già, để ông cô đơn một mình lở ổng nghĩ quẩn muốn tự sát thì sao đây? Thế là bà cứ âu sầu rầu rĩ cả ngày, đã thế còn phải ăn kiêng nhạt nhẽo không có mùi vị, tính tình dở chứng, động tí là quăng ném làm người ta khó chịu, ông thấy bà ốm đau nên cố gắng nhẫn nhịn.

 

Rồi sáng nay phải đi tái khám, ông chuẩn bị cơm chiên với bánh bao nhân rau từ sáng sớm, rồi mua thêm sữa đậu nành. Ai biết đêm qua bà nằm nghĩ ngợi gì mà ra ăn sáng mặt mày hằm hằm. Đầu tiên là chê sữa đậu cặn quá lọc không kỹ uống lợm hết cả họng, rồi chê ông nấu cơm sai lè ra, dầu chan cơm chứ cơm chiên cái gì! Ông cũng đâu phải người không biết giận, đặt đũa mắng bà, bà này suốt ngày cứ bị cái gì vậy không biết?!

 

Bà giận dữ đập bàn, ông to tiếng gì?! Ông to tiếng cái gì? Mất vui rồi đúng không? Ông chướng mắt bà già ốm yếu này đúng không? Ông khỏi phải vội, ông còn sống lâu, tôi cũng chỉ được mấy năm nữa thôi, đợi ngày tôi xuống mồ ông đi mà kiếm bạn già nào thấu tình đạt lý ấy!

 

Chứ gì nữa! Bà coi đó tôi có kiếm hay không?! Ngày mai tôi đi luôn!

 

Ông cũng nóng vội nhất thời nên nói lảm nhảm.

 

Trịnh Tư Kỳ nghe xong, thật tình anh không có kinh nghiệm gì ở mấy chuyện này nên không biết khuyên ngăn thế nào. Anh với Kiều Phụng Thiên hòa hợp với nhau bấy lâu, số lần cãi vã chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một lý do nữa là anh về Kiều Phụng Thiên không sống chung nhà, tránh được một mớ mâu thuẫn vụn vặt hằng ngày, mặt khác hai người thật sự yêu nhau, không chịu nổi nửa kia chịu ấm ức nên Trịnh Tư Kỳ thường xuyên là người cúi đầu làm người chân thành nhận lỗi, Kiều Phụng Thiên xem như chẳng có gì cứ đến dọn phòng cho anh, anh cũng xuống thang kéo y tới nói tí chuyện riêng tư, thế là hai người không nhịn được cười phá lên, bao nhiêu sự bực dọc khó chịu đều tan thành mây khói trong khoảnh khắc.

 

Chỉ là trong nửa năm qua, những mối lo lắng nghi hoặc nhỏ nhoi âm ỉ trong lòng Kiều Phụng Thiên có vẻ lại trở về như xu hướng lao dốc của một chu kỳ dao động hình sóng. Dù rằng y vững tin hai người đã gắn bó khăng khít đến mức không thể tách rời, những mầm đậu bén rễ ở tầng sâu cảm giác vẫn cứ tồn tại.

 

Không phải điều gì đó phai nhạt, mà là đạt đến ngưỡng điểm nút chuẩn bị diễn ra sự biến đổi về chất.

 

Tiễn Trịnh Tư Kỳ xuống lầu, ông đi trước, anh theo sau.

 

"Chưa thấy tính tình mẹ con như vậy bao giờ nhỉ?" Ông quay đầu, cười: "Xưa nay Từ Hi luôn là mẫu mẹ vợ tinh tế thấu hiểu cơ mà."

 

"Chưa bao giờ, lúc nào mẹ cũng vui vẻ với con cả." Trịnh Tư Kỳ cũng nói đùa với ông: "Với bố thì có đấy ạ."

 

Ông làm bộ thở dài như thật, với tay đấm đấm thắt lưng: "Ôi cũng không phải thế... mà vậy bây giờ biết làm sao được? Ra sao thì cũng quá nửa đời người rồi, ai rời khỏi ai được, ai rời đi người kia cũng không sống nổi..."

 

Trịnh Tư Kỳ không nói gì.

 

"Tới tuổi tính tình ai cũng vậy, càng sống lâu càng trẻ con, càng gần đến cuối đời lại càng nghĩ nhiều." Ông sờ mũi, đưa tay cho Trịnh Tư Kỳ xem mấy vết tím đỏ trên cổ tay: "Nửa đêm mẹ con đau nhức không ngủ được, con nhìn cấu nhéo bố thành ra thế này. Con nghĩ bố không tỉnh mà được. Hỏi bà ấy làm sao, bảo là không làm sao ngủ tiếp đi. Có vợ ở bên bầu bạn lúc tổi già, tiểu tiết không quan trọng."

 

Trịnh Tư Kỳ muốn nói gì đó đã thấy ông dừng bước, quay lại chỉ vào tay phải mình.

 

"Nhẫn."

 

"Vâng?" Trịnh Tư Kỳ vô thức sờ vào tay mình, chạm đến chiếc nhẫn cứng cáp nọ "Cái này ạ". Anh bỗng cười hơi ngượng ngùng.

 

Ông chậc lưỡi nhíu mày, giọng điệu nhẹ nhàng khoan khoái: "Tránh né gì chứ, hai ông bà già này mừng còn không kịp."

 

Trịnh Tư Kỳ bèn tự thiên thả tay xuống cạnh chân.

 

"Mối quan hệ giữa người với người này là vậy đấy, có khi nói dứt là dứt, còn có khi trắc trở nguy nan, à, nó lại là cả cuộc đời, con thấy có kỳ lạ không? Bởi thế." Ông xoa xoa lòng bàn tay, nụ cười tạo thành vết rãnh sâu hoắm, "Gặp được nhau thì hãy trân trọng, hết lòng nâng niu, sửa sang đôi chút cũng không thành vấn đề, nhưng cũng đừng vì thế mà níu giữ quá trớn. Con nên hiểu rằng bản thân mối quan hệ này có quy tắc của riêng nó, không thể lúc nào cũng tốt đẹp, cũng không thể lúc nào cũng tồi tệ."

 

Đây lên kia xuống, như dòng nước nhỏ thời gian chảy dài sẽ tắc nghẽn, rồi thời gian dài cũng sẽ tự khơi thông.

 

Trịnh Tư Kỳ nhẹ nhàng mở cửa lên xe vì Kiều Phụng Thiên lại ngủ mất, yên tâm ngửa mặt để lộ gương mặt lúc say ngủ chứ không co cụm lại hay thận trọng tránh né như ngày xưa. Trịnh Tư Kỳ dựa lưng vào ghế lái, lặng lẽ ngắm y mười phút. Trong mười phút đồng hồ này, trong mắt trong tim, tiếng chim hót tiếng hoa đua nở, tiếng bước chân thưa thớt qua lại trên phố, lẫn với tiếng động cơ xe chậm chạp lướt qua.

 

Trịnh Tư Kỳ im lặng nắm lấy tay bàn tay đang hơi nắm của Kiều Phụng Thiên, để hai chiếc nhẫn kề sát bên nhau.

 

Cuối cùng hai người đi thủy cung thật. Cả hai đều không hào hứng với mấy chuyện ăn uống vui chơi, nghĩ bể đầu vẫn không ra đi chơi chỗ nào bây giờ, bàn bạc một hồi chốt lại thủy cung là lựa chọn ổn, nhiệt độ vừa phải lại còn ở trong nhà. Thủy cung vào ngày làm việc vắng vẻ tới nỗi nhìn muốn khóc, trong đường hầm hình mái vòm màu lam đậm chỉ loe ngoe vài vị khách ghé đầu nghiêng tai chốc chốc dừng lại chốc chốc rảo bước. Cá trong bể bơi nhàn nhã, biết thỏa mãn trong ngôi nhà kính quá nhỏ bé so với đại dương này, trong không gian thủy cung đằng sau tấm kính nào san hô rực rỡ, nào sứa trong suốt, nào cá mập con với cá chình điện.

 

Nếu không có kiến thức lẫn đam mê gì với đại dương thì... thật ra rất chán, lại còn thấy lạnh nữa. Trịnh Tư Kỳ cởi cardigan của mình ra khoác thêm cho Kiều Phụng Thiên, nắm tay y chậm rãi dắt đi.

 

"Hình như dạo này em có hơi sinh sự phải không anh?" Kiều Phụng thiên đan năm ngón tay mình vào bàn tay anh, ngửa đầu nhìn con cá đuối trắng như tuyết lướt qua: "Có làm anh thấy khó chịu không?"

 

"Khó chịu thì anh không có đâu, thật." Trịnh Tư Kỳ lắc đầu: "Cũng không thấy em sinh sự chỗ nào, nhưng mà thấy em dễ thương, cũng có khi suy nghĩ linh tinh đấy chứ."

 

Kiều Phụng Thiên cười: "Nhiều thì phiền lắm, em rất sợ."

 

"Sợ?"

 

"Sợ hai đứa mình... một ngày nào đó thật sự phai nhạt, em trở nên đáng ghét, anh không còn thích em nữa, mình sẽ giống như mấy cặp vợ chồng trung niên chia giường ngủ vậy đó."

 

Càng đi sâu diện tích vòm thủy cung càng rộng rãi, mấy vị khách khác đi nhanh hơn nên bấy giờ khắp xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn nước và cá, lẫn tiếng vang vọng rất khẽ.

 

"Lúc nào anh cũng nói anh thích em thích em, đến tuổi này rồi em vẫn còn lo lắng à?" Trịnh Tư Kỳ dịu dàng hỏi.

 

"Ừm, em lo chứ."

 

Vì lòng người khó đo dò, thật giả lẫn lộn.

 

"Vì em quá thích anh, nên mới sợ em nhỉ?"

 

"Đúng thế." Kiều Phụng Thiên thừa nhận.

 

"Ngốc ạ." Trịnh Tư Kỳ đẩy nhẹ vai y, "Biết mình thích anh, thế mà không tin anh sẽ luôn thích em."

 

"Em ngốc thật mà, cứng đầu, hay nghĩ bậy bạ, hết cách thôi." Kiều Phụng Thiên nhăn cúi, cúi thấp đầu nhìn đôi tay đan chặt của cả hai: "Có lẽ sâu thẳm trong lòng em hiểu rằng anh sẽ mãi mãi không thay đổi không rời đi, nên em mới bắt đầu biết tác oai tác quái, không còn dè dặt từng li từng tí nữa?"

 

Trịnh Tư Kỳ dừng lại làm Kiều Phụng Thiên anh đang dắt tay cũng phải dừng theo, anh rướn người về phía y, cúi xuống hôn.

 

Nghĩ kỹ thì những năm qua số lần hôn nhau không hề giảm bớt, mặc dù cảm giác tê dại như có dòng điện phóng vọt khắp cơ thể đã dần dần biết mất, làm dịu bớt những cơn run rẩy cảm xúc, song đến tận bây giờ vẫn chưa từng thấy nó nhạt nhẽo bớt thú vị hay thừa thãi, trái lại mỗi lần cúi đầu, mỗi lần kiễng chân và mỗi lần ngửa đầu lên đều đã trở thành bản năng, ghim vào ký ức cơ bắp. Sáng sớm, gặp nhau, trước khi đi ngủ, bất kể làm gì cũng muốn hôn nhau một cái.

 

Kiều Phụng Thiên vòng tay lên cổ Trịnh Tư Kỳ, nhắm mắt lại.

 

Mấy năm trở lại đây mùi thuốc lá của Trịnh Tư Kỳ biến thành hương bạc hà, vì đôi khi cũng nhớ nhớ cảm giác khoan khoái khi hút vào rồi nhả khói, chỉ thoảng qua nên ngậm viên kẹo bạc hà là ổn. Chung quy mà nói thì cai thuốc thành công, đã là người đàn ông 100 điểm không có tật xấu nào. Kiều Phụng Thiên cứ tưởng mình thích mùi thuốc lá đó, nên khi anh cai thuốc thành công trong niềm vui cũng đâu đó có sự mất mát, vậy nhưng khi biến thành mùi bạc hà, y lại thích bạc hà nhất. Chẳng phải cả thèm chóng chán gì, thứ anh yêu thích vẫn luôn là người gắn liền với mùi hương ấy.

 

Trịnh Tư Kỳ cắn môi Kiều Phụng Thiên, m*t nhẹ môi y.

 

Vẫn phải nói rằng mấy năm nay Kiều Phụng Thiên vẫn gặp đôi chút biến cố và trắc trở. Điều may mắn và khác biệt so với quá khứ chính là Trịnh Tư Kỳ hạnh phúc vì được bầu bạn bên cạnh y, tuy không thể nói rằng đã bảo vệ ủi an y trọn vẹn, nhưng chí ít vẫn che chở được thay phần y cửa cơn giông bão, nói với y, em làm rất tốt rồi, đừng khóc có anh đây. Đôi khi Trịnh Tư Kỳ vẫn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, chỉ hận mình không thể làm được nhiều hơn nữa. Rốt cuộc phát hiện Kiều Phụng Thiên đã thấy đủ đầy, thấy mãn nguyện chẳng muốn gì hơn nữa. Cũng chính vì thế anh mới xót xa đến nghẹn tim, muốn nuốt hết y mới vừa.

 

Nụ hôn quá dài, hôn lâu đến nỗi Kiều Phụng Thiên thấy vàng lóa hết cả mắt, vịn vào Trịnh Tư Kỳ nói em sắp giàu to rồi.

 

Trịnh Tư Kỳ cười sặc sụa, hôn lên mi tâm, sống mũi, gò má quả táo của y, nói: "Đây cũng là lần đầu tiên anh yêu một người lâu đến vậy, anh cũng không biết suy nghĩ của em có phải điều bình thường không, anh chỉ biết những đôi ở với nhau lâu dài đều như thế, cả một đời, mình cũng giống họ vậy."

 

"Ừm." Kiều Phụng Thiên gật đầu, từ từ nhắm hai mắt để anh tiếp tục hôn.

 

"Em có thể tiếp tục lo lắng, tiếp tục cảm thấy mình già, cảm thấy hai chúng ta có khi rạn nứt, em còn có thể cãi nhau với anh, chia phòng ngủ với anh, kiếm thám tử tư theo dõi anh, ném đồ vào người anh."

 

"Anh tránh ra, em không nhì nhèo thế nhé." Kiều Phụng Thiên cười run cả người, cấu anh một cái.

 

"Anh đang ví dụ mà."

 

Trịnh Tư Kỳ nhìn Kiều Phụng Thiên trìu mến và kiên định, đôi mắt ánh sắc xanh lơ đậm đà của nước: "Bởi vì như vậy thú vị hơn mà, và rồi sớm muộn gì em cũng sẽ nhận ra, từng li từng tí, từng chút từng chút, anh vẫn rất yêu em, mọi điều em lắng lo đều chẳng xảy ra, em suy nghĩ linh tinh nhiều, để rồi ngoái đầu lại, phát giác đã đi với anh cả cuộc đời."

 

.

 

Cuối năm, Đậu Đậu con trai Trịnh Tư Nghi kết hôn, Trịnh Tư Kỳ bận rộn chạy đôn chạy đáo lại không đến buổi tiệc rượu. Kiều Phụng Thiên không muốn tháo nhẫn nên không đến dự, Trịnh Tư Kỳ cũng không hiện diện;

 

Đầu năm sau, Trịnh Tư Kỳ sang tên căn nhà hiện tại cho Trịnh Úc, mua một căn hộ chung cư cho hai người tại khu công nghệ cao, dựa lưng vào núi lại ở cạnh sông, quá phù hợp để dưỡng lão, đứng tên cả Trịnh Tư Kỳ và Kiều Phụng Thiên;

 

Trong năm đó, Trịnh Tư Kỳ dẫn Kiều Phụng Thiên sang New Zealand để kết hôn không quốc tịch. Kiều Phụng Thiên nhìn hai tờ giấy cười nói, không có tác dụng gì sất, Trung Quốc có thừa nhận đâu. Trịnh Tư Kỳ trả lời, dù chỉ là hình thức, anh vẫn muốn được làm cùng em một lần;

 

Cuối năm đó, điểm số của Tiểu Ngũ Tử nhảy vọt lên đứng đầu khối, giúp cậu bé chắc suất vào trường cấp 3 trực thuộc đại học Lợi Nam. Trịnh Úc điểm làng nhàng nhưng học rất giỏi ngữ văn, thi đạt được giải văn cấp quốc gia. Cô bé có bài văn lối viết trong veo uyển chuyển, giọng văn khéo léo tinh tế được trưng bày ở triển lãm trường. Ngày trường tổ chức Trịnh Tư Kỳ tình cờ đọc qua, chụp đoạn văn cuối cùng gửi cho Kiều Phụng Thiên.

 

"Mười mấy năm ngắn ngủi chưa vẹn một cuộc đời của tôi, mây cuộn mây tan, rực rỡ sắc màu, chưa một lần vất vả. Nỗi bất hạnh lớn nhất là từ nhỏ tôi không có người mẹ hẳn nhiên sẽ yêu tôi nhất, mà phúc lành lớn nhất lại là tôi có hai người cha yêu tôi nhất. Từng chút, từng chút một, hạnh phúc vô bờ."

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment