Chương 33
Khai mạc là bài chào mừng "ngàn năm bất biến" của hiệu trưởng, bài diễn văn như phương thuốc chữa bách bệnh truyền từ đời này sang đời khác. Tiếp theo đó là lời chào mừng đại diện học sinh, liền sau là lời chào mừng của đại diện phụ huynh. Phụ huynh đọc lời chào mừng là người đàn ông mặc đồ Tây dáng ngắn chia ba bảy, nghe hàng ghế trước xôn xao, ông này là phó chủ tịch ngân hàng Trung Quốc chi nhánh Lợi Nam.
Nhân lúc đám đông vỗ tay, Trịnh Tư Kỳ buộc lại đuôi ngựa bị lỏng cho Trịnh Úc. Học sinh từ khối 1 tới khối 3 còn nhỏ nên không tham dự nhiều phần thi, chủ yếu là chạy tiếp sức hứng nước, đua buộc chân hoặc mấy trò thú vị như kẹp bóng dựa lưng vào nhau, độ nguy hiểm thấp. Còn những phần thi tám trăm mét phải nhờ hết vào phụ huynh.
Tiểu Ngũ Tử đăng ký thi chạy và nhảy chuột túi tiếp sức, Trịnh Úc thì đăng ký thi đá cầu.
Để gọn gàng không vung vẩy tóc vào mặt, Trịnh Úc đành phải từ bỏ kiểu tóc hai sừng mình yêu để đổi sang kiểu một bím cũng rất là xinh xắn năng động. Cơ mà làm sao được khi Trịnh Tư Kỳ tay không mẻ cũng tàn, một bím hay hai bím cũng không thắt ra hồn nổi.
Hành khúc vẫn đang réo ầm ĩ bên tai, Trịnh Tư Kỳ tập trung kẹp Trịnh Úc g*** h** ch*n mình, cẩn thận cột từng vòng thun một vào tóc con gái. Anh siết tóc mai Trịnh Úc cực kỳ chặt, tới độ mắt cô bé xếch ngược ra thành mắt cáo, bị đau "Á" lên. Tiểu Ngũ Tử nhíu mày lại cứ như mình cũng đau vậy, bấu vào lòng bàn tay mình.
Trịnh Tư Kỳ biết con gái đau, nơi lỏng tay, lọn tóc mướt như lụa lũ lượt rơi rớt phân nửa khỏi tay anh.
"Thầy nghỉ tay đi." Kiều Phụng Thiên hạ tay không chống cằm nữa, nhìn không nổi: "Để tôi thắt."
"Cậu vào đi." Trịnh Tư Kỳ như được lãnh ơn đặc xá, ôm hai vai Trịnh Úc đẩy vào ngực Kiều Phụng Thiên: "Trong ba lô con bé có lược, cậu cần không?"
"Không cần." Kiều Phụng Thiên đáp chắc chắn.
Kỹ thuật buộc, tết tóc được xem như nhóm kỹ năng cơ bản trong lớp trung cấp, thường hiếm khi được thực hành nên bao năm làm lại cũng thấy ngượng tay.
Trịnh Tư Kỳ nhìn đôi bàn tay trắng nõn còn lốm đốm đỏ của y xòe ra, lướt trên đỉnh đầu Trịnh Úc, mái tóc dày nặng đen tuyền nhoáng cái chia thành bốn phần đều tăm tắp. Tay trái y nắm đuôi tóc vuốt vuốt, từng động tác tay lặp đi lặp lại nối tiếp nhau, ôm được chiếc đuôi ngựa đen nhánh dày cộm kia chỉ bằng một tay, chẳng những không hề rối mà tóc còn hằn vết đầu ngón tay cào lướt qua.
Trịnh Tư Kỳ nhận thức được ngoài múa và viết chữ ra, có những hành động thường ngày của một người cũng có thể phác thành dáng hình uyển chuyển như rồng, có thể tả là thanh nhã xinh đẹp.
Lúc buộc thun, Kiều Phụng Thiên cúi đầu ghé sát tai Trịnh Úc nhẹ nhàng hỏi: "Đau không?"
"Dạ không đau, dễ chịu hơn bố con cột nhiều luôn á!" Trịnh Úc sờ tai, bàn tay trên đầu không chịu yên lần lần mò mò v**t v* bàn tay lạnh buốt của Kiều Phụng Thiên: "Mà tay chú mát quá à, mùa xuân cũng mát nữa!"
Kiều Phụng Thiên cười, Trịnh Tư Kỳ nghe thế thì xấu hổ cùng cực.
Trường tiểu học trực thuộc Lợi Nam ngăn phần sân chạy dài bốn trăm mét thành bốn khu vực thi đấu. Học sinh lớp 1/3 tham gia thi đấu đang chuẩn bị bảng số dán vào quần áo và được ba giáo viên thể dục dẫn đến chỗ ụ cát phía Đông Nam.
Các phụ huynh tham gia thi đấu thì được giáo viên ở trạm gác đeo phù hiệu trên tay áo chỉnh trang thành hàng ngũ dài dằng dặc dẫn tới bạt che nắng phía Đông Bắc. Dưới bạt có hai thầy cô đứng trực, tay cầm quạt, yêu cầu từng phụ huynh lần lượt ký tên, phát bảng số, một chiếc ghim và một chai nước khoáng.
Lúc mặt trời treo trên đỉnh đầu, Trịnh Tư Kỳ vắt áo khoác lên cánh tay, cầm thẻ số nhìn Kiều Phụng Thiên đang cúi đầu ký tên cười: "Cảm giác giống trại dân tị nạn thế chiến thứ hai quá nhờ."
Kiều Phụng Thiên đặt bút xuống, đung đưa miếng vải đề dãy số 1316 đang cầm trong tay: "Trại tị nạn không mua nổi nước Nông Phu Sơn Tuyền đâu, quá lắm cũng chỉ cho anh được gáo nước bùn.
Phần thi chạy 50 mét diễn ra đầu tiên, không tốn nhiều thể lực. Các phụ huynh học sinh không tham gia đứng thành hai hàng, nhìn các phụ huynh ngồi xổm xuống vào tư thế theo đúng số thứ tự, đặt chân lên bàn đạp xuất phát.
Trịnh Tư Kỳ đưa tay ra sau lưng, kéo Kiều Phụng Thiên bị đám đông ồn ào ầm ĩ chặn lại đến trước mặt mình: "Thấy chưa?"
"Ổn rồi..."
Kiều Phụng Thiên co quắp mất tự nhiên một chốc, muốn dịch lên trên —— gần quá. Gần tới độ cằm Trịnh Tư Kỳ gần như gác trên đầu mình, lồng ngực kề sát vào lưng mình.
Kiều Phụng Thiên hắng giọng, bước chân về trước một bước, lập tức có tiếng huýt còi vang dội lên ngay sau đó, trọng tài cầm súng hiệu lệnh đeo kính râm đứng trên khán đài cao, chỉ bốn ngón tay về phía Kiều Phụng Thiên ra hiệu cho y lùi về sau: "Vị phụ huynh kia! Xin anh đừng đứng ra khỏi vạch trắng."
"Tôi xin lỗi."
Y vội rụt chân, trở về dưới cằm Trịnh Tư Kỳ, đứng thẳng thớm ngay ngắn chẳng khác nào gốc bạch dương xinh đẹp.
"Ài, cậu có thể nào đừng căng thẳng được không?" Tiếng cười trầm của Trịnh Tư Kỳ vang trên đầu.
Lưng Kiều Phụng Thiên râm ran do lồng ngực rung lên, làm y giật mình: "Hả?"
"Tôi nói, sau này tôi không đứng dính vào cậu nữa, cậu đừng căng thẳng."
"..."
Người về nhất phần thi chạy cự ly ngắn 50 mét là phó chủ tịch ngân hàng phát biểu khai mạc, không biết là chân ngắn chạy nhanh hay có gen vận động trội bẩm sinh mà dẫn trước phụ huynh nam cao gầy về nhì gần hai giây.
Kiều Phụng Thiên vừa giúp Trịnh Tư Kỳ cài thẻ số, vừa hạ nhỏ giọng hỏi: "Không ngờ phó chủ tịch ngân hàng ngồi xem giao dịch đếm tiền mà chạy còn lẹ hơn cả cướp nhà băng."
Trịnh Tư Kỳ nghe vậy cười run cả vai: "Cậu dùng phép so sánh chuẩn thật." Anh đứng thẳng dậy, nói tiếp: "Thật ra cậu nhìn đôi chân kia là biết, ngâm mình trong phòng tập lâu ngày, chạy nhanh không có gì lạ, tư thế cũng chuyên nghiệp."
"Như thầy nói thì, thầy cũng thường tập tành tập lắm nhỉ?" Kiều Phụng Thiên căng miếng vải in số báo danh, tay vuốt vuốt áo sơ mi Trịnh Tư Kỳ, không muốn xiên xỏ kim băng vào chiếc áo xịn thế này.
"Mua thẻ năm, tuần đi được một lần là ghê gớm lắm rồi. Tôi khá lười, không siêng được như người ta." Thấy Kiều Phụng Thiên đang do dự mãi chẳng làm gì, anh lại cười: "Cậu cứ đâm vào đi, không sao đâu, thật, cứ đắn đo làm gì."
Kiều Phụng Thiên nhíu mày, chúi mắt xuống đất rồi lại nhìn vào quần áo anh: "Bộ thầy gắn mắt sau lưng à?"
"Đã nói là tiên tri mà."
Kiều Phụng Thiên bĩu môi không nói gì.
Mặt trời lên cao, phần thi tiếp sức bốn trăm mét ở ngay sau nhảy cao. Phần thi đấu buổi sáng cho học sinh kết thúc đã gần kết thúc, đám đông tụ tập theo dõi càng lúc càng nhốn nháo rộn ràng. Tám lớp từ khối 1 tới khối 3 mỗi lớp cử bốn phụ huynh tham gia, mỗi lượt thi sẽ có bốn lớp tham gia, tổng cộng chia thành hai lượt. Hai đội về nhất mỗi lượt nếu không phạm lỗi sẽ tham gia phần thi 400 mét để tìm ra đội vô địch chung cuộc.
Trịnh Tư Kỳ xắn tay áo sơ mi lên để lộ nửa cánh tay gầy. Anh chạy thứ ba, xếp sau hai nữ phụ huynh và trước Kiều Phụng Thiên.
Kiều Phụng Thiên hết sức âu sầu không hiểu sao mình lại chạy cuối. Y ngó nghiêng quan sát, đội thi kế bên lại tình cờ là phó chủ tịch ngân hàng chạy nhanh hơn cả thỏ nọ.
Kiều Phụng Thiên giơ tay nhìn ra điểm đích phía xa, rồi lại quay đầu lia mắt nhìn Trịnh Tư Kỳ đứng cách đó trăm mét có hơn đang đẩy mắt kính. Y chịu thua ngồi xổm xuống giãn cơ, bắp chân căng lên rồi thả lỏng – bây giờ thành tại mình, bại cũng tại mình.
"Chú ơi!"
"Chú Kiều ơi!"
Kiều Phụng Thiên ngẩng đầu, thấy từ trong đám người có cái mặt đen nhẻm chui ra, má đỏ lựng, trán mướt mồ hôi. Tay Tiểu Ngũ Tử còn đang dắt tay Trịnh Úc thấp hơn cả nửa mặt đỏ hây. Hai đứa nhóc mỗi đứa cầm một tấm bằng khen vẫy lia lịa về phía y.
Kiều Phụng Thiên xoay cổ tay, kề ngón trỏ lên miệng, rối rít chỉ chỉ ra sau: "Chú Trịnh ở đằng sau, con dẫn bé Táo qua kia xem đi, bên đó vắng người."
Đừng đứng đây nhìn chú nữa, nhìn hoài chú căng thẳng.
Lúc tiếng còi vang lên, khu vực thi đấu thênh thang phút chốc chìm vào im lặng. Tiếng súng lệnh trong tay trọng tài vang lên sắc nhọn xé toạc đường chạy, tia lửa màu xanh xẹt qua, đám đông lập tức hô hào cố lên cổ vũ không đồng nhất đến các người nhận cũng không hề giống nhau.
Người giữ gậy đầu tiên của lớp 1/3 khởi động không nhanh, thậm chí chậm đến chừng một giây. Kiều Phụng Thiên thấy không rõ lắm đành phải che tay lên trán nhìn bốn cái đốm khác màu chạy dần về xa. Người mặc hoodie màu đỏ chót xuất phát đầu tiên, tạm thời giữ vị trí thứ ba.
Kiều Phụng Thiên căng thẳng đến độ giậm chân.
Lúc truyền gậy cũng bị chậm mất, nữ phụ huynh kế tiếp lúc cầm gậy còn tần ngần suy nghĩ xem mình nên cầm chính giữa gậy hay cầm đầu gậy. Hai cô chụm đầu dắn đo, chậm mất một giây rưỡi, ba đối thủ đã lao xa hơn hai mét rồi.
Kiều Phụng Thiên hít một hơi, nắm chặt tay, cắn chặt răng.
Gậy tiếp sức đến gần, Trịnh Tư Kỳ vuốt ngược tóc mái ra sau để lộ trán, tiện tay dí sát kính vào sống mũi, xác nhận gọng kính đã ghìm chắc vào rồi mới thôi. Tiếp đó anh đặt tay lên gối quần, kéo ống quần lên.
Khi gậy tiếp sức cách mình chừng một trăm mét, Trịnh Tư Kỳ ghì người về trước chuẩn bị chạy, người phía trước thở gấp vội vàng truyền gậy về trước, buông tay, cây gậy rơi vào lòng bàn tay Trịnh Tư Kỳ. Trịnh Tư Kỳ là người chạy thứ ba, rõ ràng không hề thiên thời địa lợi nhân hòa nhưng thế tiếp gậy lẫn xuất phát hẳn nhiên vô cùng đúng chuẩn.
Đến lượt anh, tiếng hò hét ngày một to rõ.
Từ điểm nhìn của Kiều Phụng Thiên, Trịnh Tư Kỳ nhanh tới độ vượt quá dự tính của y. Hệt như mũi tên được kéo căng ra lao đi nhẹ tênh, nhờ lợi thế tiếp gậy từ trên thông và tay dài chân dài, anh dễ dàng bỏ xa đối thủ cạnh bên. Cánh tay vung ra xé gió của Trịnh Tư Kỳ không hề nặng nhọc hao sức, gió thổi làm vạt áo anh bay bay.
Trên đường chạy lúc này chỉ có mình anh mặc đồ trắng, vừa rõ ràng lại vừa rất hút mắt.
Tiếng hô vang lớp 1/3 bỗng nhiên trở nên vang dội. Kiều Phụng Thiên nghe mà căng thẳng, như thể nghe rõ mồn một tiếng Trịnh Úc gân cổ lên mà la hét.
Kiều Phụng Thiên căng thẳng tới độ không nuốt nổi nước bọt, tay cứ siết rồi lại buông, buông rồi lại siết. Y ngạc nhiên đứng thẳng người, nhìn khuôn mặt Trịnh Tư Kỳ băng băng chạy đến dần trở nên rõ nét, tiếng thở hơi gấp gáp dường như cũng ở ngay bên tai. Y nhìn thấy, đôi mắt phía sau cặp kính đang nhìn về mình.
Kiều Phụng Thiên sửng sốt, thấy khóe miệng Trịnh Tư Kỳ nhếch khẽ, tiếp đó mấp máy khẩu hình thật rõ ràng với mình.
"Chuẩn bị."
Lúc này y mới kịp thời phản xạ, vội vã xoay người, ghì xuống, hít sâu.
Vào thời điểm nhận gậy tiếp sức, Trịnh Tư Kỳ cuốn theo làn hơi ấm nóng. Làn gió ấy vô tình lẫn phải mùi hương nhẹ nhàng trên quần áo anh đang lên men trong hơi ấm. Kiều Phụng Thiên mím chặt môi, khi tay bắt được gậy từ phía sau, đầu ngón tay cả hai bất chợt chồng lên nhau.
Người ấy ấm áp đến khác lạ, mình thì buốt lạnh đến vô cùng, không hề giống như đang sống chung một mùa.
"Vung mạnh thế à."
Trước lúc Kiều Phụng Thiên chạy khỏi địa điểm chuyển gậy, y nghe thấy anh kề bên tai mình nói một câu. Vì hơi thở dồn dập nên nghe không thong dong như như thường ngày, mà nặng nề chậm rãi.
"Đừng căng thẳng, cứ chạy chậm rãi thôi."
Edit: tokyo2soul