Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 34

Chương 34

 

Quãng đường chạy 100 mét không dài, nhưng để bứt phá hết tốc lực chỉ trong chớp nhoáng không phải chuyện nhẹ nhàng gì cho cam.

 

Dễ căng cơ trẹo chân.

 

Kiều Phụng Thiên là người chạy cuối cùng, thắng hay bại nằm ở khớp nối của trận địa "rút quân về thành" này. Tiếng hò reo bỗng dậy lên khắp chung quanh, y lao khỏi khu vực truyền gậy tiếp sức, cơ bắp gồng cứng lên co rúm.

 

Lực cản của đường chạy cao su màu đỏ không bằng đường chạy cũ ngập úng nhiều năm, giày ma sát trượt phát ra tiếng "kin kít" khẽ, Kiều Phụng Thiên ra sức vung tay sải bước cùng lúc tránh thế chạy bị xiêu vẹo, mười ngón chân giấu trong giày vô thức quặm chặt để tăng độ bám.

 

Lao cùng chiều gió thổi, Kiều Phụng Thiên nhét hai sợi dây rút trang trí rơi ra ngoài vào sau cổ, nhúm tóc màu đỏ tía với phần chân tóc khác màu mọc ra nhảy nhót nhịp nhàng dưới ánh mặt trời.

 

Vốn từ đầu tóc Kiều Phụng Thiên không phải màu đen tuyền như Trịnh Úc mà phớt phớt ánh nâu. Nếu ở dưới ánh sáng màu sẽ nhạt đi hệt như được pha loãng với nước. Thuở bé ăn uống không đủ chất cộng thêm thể chất khó lý giải trời sinh nên bị gán cho cái tên mang ý chê bai "thằng tóc vàng".

 

Lấy hơi chạy liền một mạch chừng 50 mét, có người nào trong nhóm phụ huynh đứng cổ vũ gào to về phía y: "Nhanh lên nhanh lên nhanh lên!" Kiều Phụng Thiên ngẩng lên nhìn, phó chủ tịch ngân hàng chạy đằng sau không biết đã đuổi theo với tốc độ nhanh như chớp từ lúc nào, chỉ còn cách mình một khoảng nhỏ.

 

Trong phút chốc, Kiều Phụng Thiên chạy vụt về trước như bị phỏng mông, tốc độ phản ứng hết sức nhanh nhạy đến mức mọi người chung quanh vỡ òa reo hò, cứ như đang xem lộn nhào trong màn trình diễn đường phố vậy.

 

Chạy chậm rãi cái rắm à!

 

Trịnh Tư Kỳ dẫn trước cả thước giao gậy cho mình mà mình lại về đích thứ hai, thế chẳng phải trách nhiệm đổ hết lên đầu hình hay gì!

 

Túm lại rốt cuộc tại sao mình phải chạy chung lượt với ông giám đốc ngân hàng như con thoi này?!

 

Kiều Phụng Thiên muốn ngửa đầu lên than thở trình độ mình làm gì tới đó, chỉ đành siết chặt gậy tiếp sức trong tay gia tốc thêm lần nữa. Tiếng gió rít và tiếng thở cạn bên tai, y trông thấy đ**m hồng phía cuối đã ở rất gần, nhưng vẫn không dám buông lỏng nửa thân trên đã xoắn cứng lại với nhau.

 

Kiều Phụng Thiên và phó chủ tịch ngân hàng chạm vào vạch đích gần như cùng một lúc. Đám đông cùng lúc gào thét lên, lộn xộn ùa về trước xem kết quả cuối cùng.

 

Kiều Phụng Thiên được giáo viên thể dục kéo tay lại nên không lao ra theo quán tính thêm hai chục mét nữa. Y dừng lại, ngay lập tức chống tay lên gối th* d*c, chân nặng trịch nhức nhối tê rát, hai bàn chân nóng ran ẩm ướt, cổ họng căng lên xộc mùi máu tươi.

 

Y vừa ngẩng đầu lên vừa há miệng, sau đó bụm chặt cằm bắt đầu ho liên tục như có cọng lông chim vờn trong cổ họng. Kiểu ho vừa ngứa ngáy này là khó chịu nhất, càng ho lại càng ngứa, mà cáng ngứa lại càng ho. Kiều Phụng Thiên bụm miệng ho tới độ đỏ cả mắt, đi len vào đám đông tìm nước uống.

 

"Ở đây ở đây, đừng đi lung tung."

 

Có bình nước chìa ra trước mắt, y nhìn lên, thấy một phần cánh tay xắn cao tay áo.

 

Kiều Phụng Thiên nhận nước từ tay Trịnh Tư Kỳ: "Cảm ơn... khụ khụ khụ khụ."

 

"Cậu uống nước đi, khoan nói đã."

 

Trịnh Úc đi đầu dắt tay Tiểu Ngũ Tử chen qua đám đông, người chưa thấy mặt mũi đâu đã nghe thấy tiếng trước.

 

"Chú Kiều về nhất!"

 

Kiều Phụng Thiên tu nước khoáng ừng ực, lau nước đọng trên môi quay sang nhìn cô bé: "Thật à?"

 

"Dạ thật!" Tiểu Ngũ Tử chỉ vào chỗ ghi danh: "Giáo viên thể dục bên kia nói á chú! Lớp 1/3 mình 1 phút 21, lớp 2/1 1 phút 22!"

 

Một nhóm phụ huynh cùng lớp quây vào xem phút chốc quơ tay reo hò, vỗ tay rần rần.

 

Kiều Phụng Thiên thở phào, được, thẳng hiểm. Trịnh Tư Kỳ phẩy tay dẫn trước biết là bao nhiêu, cuối cùng để vị phó chủ tịch ngân hàng nọ vượt lên suýt soát kém chỉ một giây đồng hồ. Tay này mà th*m nh*ng muốn bắt cũng khó, luồn lách qua ống thông gió vào ngõ thoắt cái không thấy tăm hơi. Siêu phàm kinh dị quá ấy chứ.

 

Trịnh Tư Kỳ ấn vào cổ y thấm mồ hôi: "Được lắm, không thua."

 

Kiều Phụng Thiên thình lình ôm cổ chúi về trước, gần như cảm giác thấy vết chai mỏng trên lòng bàn tay anh.

 

"Tôi..." Trịnh Tư Kỳ thấy y phản ứng giật nảy như thế thì khựng tay giữa không trung, sau khoảng hai giây, đôi mắt dưới cặp kính sáng lên, anh thu tay về nói xin lỗi: "Xin lỗi cậu..."

 

Kiều Phụng Thiên thấy mình phản ứng quá khích, rụt tay khỏi cổ, lắc đầu: "Không sao."

 

Càng muốn biểu hiện giống như người bình thường, y lại càng trở nên khác biệt. Chỉ thiểu số quần thể đặc biệt mới có thể hòa nhập cách thản nhiên, còn phần đa đều sẽ lực bất lòng tâm ra sức che đậy trước mắt người đời, sơ sẩy là phạm sai lầm.

 

"Tôi, tôi không có ý kiến gì với thầy cả." Kiều Phụng Thiên cúi đầu nghĩ ngợi tìm từ, nhỏ giọng: "Tôi, cảm xúc của tôi có hơi bất ổn, nên..." Y nói ra rồi lại thấy mình thiếu suy nghĩ.

 

Trịnh Tư Kỳ cười, đẩy kính.

 

"Cậu lại đang căng thẳng."

 

Kiều Phụng Thiên ngẩng lên nhìn anh, nội dung đựng trong mắt quá rõ ràng: Sao thầy lại biết, rõ vậy ư?

 

Trịnh Tư Kỳ bước về trước một bước nhỏ, hạ âm lượng chỉ hai người mới nghe thấy. Anh chỉ vào đôi bàn tay trắng bóc để rũ xuống cạnh bên chân, giọng nhuốm ý cười có như không, nghe trêu đùa mà không ngả ngớn: "Cậu cứ căng thẳng là nắm tay lại, cậu không biết à?"

 

Kiều Phụng Thiên định đáp gì đó thì bị giáo viên thể dục gọi đi trả gậy tiếp sức với ký tên. Y bước đi vài bước, tự nhiên muốn hô biến ra cây bông gòn ngoáy tai, thấy sao mà râm ran ngứa ngáy vào tận bên trong.

 

Cậu không biết à? Chậm rãi và nhịp nhàng. Như là tiết trời ẩm thấp, nước mưa nhỏ giọt ngoài hàng hiên, thong dong dựa trên chiếc ghế mây đung đưa đôi bắp chân, chợp mắt ngâm một bài thơ ngắn của Bắc Đảo.

 

Kiều Phụng Thiên cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, nắm chặt, rồi buông ra.

 

—— Tôi không biết.

 

Giờ nghỉ trưa dài hai tiếng, cô giáo chủ nhiệm chỉ tầm hai, ba mươi tuổi dang nắng đỏ cả gò má đang cầm loa phóng thanh tập hợp giữa sân thể thao nghìn nghịt người, chất giọng trong trẻo hò hét thành tiếng chiêng vỡ.

 

Khu nhà học mới trường tiểu học phụ thuộc Lợi Nam nằm khá xa hồ Đào Trùng, còn xa cục đường sắt số bốn hơn. Kiều Phụng Thiên không định đưa Tiểu Ngũ Tử nhà mà tấp đại vào quán cơm nào ăn tạm một bữa cho xong.

 

Trịnh Tư Kỳ muốn đi chung ghép bàn, thế nào giữa đường Lục Tập Minh gọi điện tới. Nghe Trịnh Tư Kỳ nói anh đang ở khu mới trường tiểu học trực thuộc Lợi Nam gần ngay công ty mình, cô bèn tỏ ra rất khẩn thiết, nhất nhất muốn mời bé Trịnh Úc chưa được dịp gặp bao giờ đi ăn cơm.

 

Trước đây Trịnh Tư Kỳ đã từ chối khéo ba lần, rốt cuộc không thể không nể mặt từ chối khéo đến lần thứ tư.

 

Anh thầm thở dài: "Thôi được, tôi với bé Táo sẽ chờ ngoài cổng, được chứ?"

 

Lục Tập Minh đến nơi, cô mặc một chiếc váy xếp ly cạp cao màu xanh thêu hình khổng tước, làm bật nước da trắng như tuyết. Bên ngoài là áo len cổ thấp màu xám tro, tay cầm một việc túi nhỏ bằng da bò lớn cỡ bàn tay, đi lại vội vàng thoảng mùi nước hoa đắt tiền trong gió, lớp trang điểm trên gương mặt vẫn sắc sảo kỹ lưỡng như mọi lần.

 

Thấy Trịnh Úc, Lục Tập Minh nở nụ cười đưa cho cô bé chiếc túi giấy đựng bánh macaron đủ sắc màu, sau đó thuận nay v**t v* phần tóc mai mềm trên trán: "Lần đầu được gặp con, con đáng yêu quá."

 

Trịnh Úc đứng đơ nhìn tới nhìn lui túi bánh macaron, Trịnh Tư Kỳ đặt tay lên vai con gái nắn khẽ, cô bé tức khắc ngầm hiểu ý đáp lại lời khen của người ta: "Con cảm ơn cô ạ, cô cũng xinh đẹp quá!"

 

Đôi môi được tô son căng bóng tươi tắn của Lục Tập Minh phút chốc cong lên đầy khéo léo đẹp đẽ.

 

Kiều Phụng Thiên dẫn Tiểu Ngũ Tử vào con đường buôn bán bên hông trường, lúc lướt qua Trịnh Tư Kỳ y còn vỗ bộp lên vai anh.

 

"Đi trước nhé."

 

Trịnh Tư Kỳ quay đầu lại: "Ầy, cơm nước xong tôi lên thẳng khán đài gặp hai chú cháu đấy?"

 

Lục Tập Minh nghe giọng anh thoáng nghiêng đầu sang, đưa tầm nhìn qua vai Trịnh Tư Kỳ. Kiều Phụng Thiên chạm mắt cô vài giây, bị hàng lông mi dày chớp chớp của cô lia sang bèn quay mặt đi trước.

 

"Được."

 

Lục Tập Minh quen mấy chỗ ăn uống khu này nên dẫn hai bố con đi qua công viên nhỏ cây xanh um tùm đến một quán trà kiểu Hồng Kông cạnh hồ. Lục Tập Minh đi trước, quay lại nhìn mỉm cười với Trịnh Tư Kỳ: "Quản lý quán này là bạn học cấp ba của tôi, luôn dành bàn tốt nhất cho tôi đấy."

 

Đi theo phục vụ ngồi xuống chỗ, Trịnh Tư Kỳ công nhận nơi này rất được.

 

Yên tĩnh thanh bình, thưa thớt tiếng chuyện trò nói cười. Nhìn ra từ khoảng cửa sổ khoáng đạt tầm nhìn là thấy được hòn non bộ và tiếng nước chảy róc rách ngay trước mắt, xen kẽ bên trong là những tán cau kiểng và ngũ gia bì xanh um rợp bóng, thi thoảng có cánh chim bay trên vách đá mổ vào đám rêu phong.

 

Trịnh Úc bị bể cá cảnh rực rỡ đủ sắc màu trong quán hấp dẫn, Trịnh Tư Kỳ cầm thực đơn Lục Tập Minh lịch sự đưa bằng hai tay cho mình. Quả nhiên khung cảnh đẹp đẽ thì giá cả chắc hẳn cũng sẽ không được bình thường cho lắm.

 

Lục Tập Minh uống nước hết sức tao nhã, như là sợ son môi dính vào miệng tách nên chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Cô nhìn sống mũi cao thẳng của Trịnh Tư Kỳ lấp ló khi anh cúi đầu đẩy mắt kính, vén lọn tóc mai lộn xộn ra sau tai.

 

"Anh chàng vừa rồi." Cô lên tiếng, nhắc đến Kiều Phụng Thiên như thể thuật lại một câu chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến mình sẽ dễ mở đầu hơn, "Là người chúng ta thấy ở đường Giang Thanh Y sao?"

 

Trịnh Tư Kỳ gọi một phần sủi cảo tôm: "Phải, cô vẫn còn nhớ rõ à."

 

Lục Tập Minh dời nắm tay khỏi cằm, năm ngón tay như năm phiến ngọc nhẹ nhàng nhịp trên mặt bàn: "Anh chàng ấy nhìn một lần rồi khó mà quên được." Cả gương mặt lẫn mái tóc đều rất đẹp.

 

Trịnh Tư Kỳ lật trang menu, từ chối cho ý kiến —— Phải vậy không?

 

Thật vậy.

 

"Tôi vẫn cứ cảm thấy anh và anh chàng ấy thoạt trông không phải cùng một loại người." Lục Tập Minh nói tiếp: "Anh chàng ấy nhìn không giống người khác, trông rất... kỳ lạ."

 

Trịnh Tư Kỳ gọi tiếp một phần sườn non đậu đen, chắc mẩm rằng Trịnh Úc sẽ thích súp hạnh nhân hạt dẻ hơn, bèn gấp menu lại, trả về cho Lục Tập Minh.

 

"Sai rồi."

 

Đôi mày được tô vẽ tinh xảo của Lục Tập Minh khẽ nhướng lên.

 

"Biến kỳ lạ thành bất bình thường." Trịnh Tư Kỳ nhấc chiếc ấm bằng bạch ngọc cầu kỳ, rót nước trà màu hổ phách vào chiếc tách bạch ngọc cùng bộ. Anh kề tách lên miệng, nghiêng đầu nhìn l*n đ*nh hòn non bộ, rồi đến chú chim tước mỏ đỏ.

 

"Khi dạy, tôi đã từng nói với sinh viên, trong tiền đề khi ta chưa hiểu rõ một người xa lạ, chúng ta có thể cố gắng mô tả người ấy bằng cách thay thế những hình dung chủ quan bằng những từ ngữ trung lập. Thế đã là chừa cho bản thân mình đủ khoảng trống."

 

Lục Tập Minh nhìn anh thoáng rủ mắt, rồi lại tiếp tục ngẩng lên nhìn về mình.

 

"Cũng là thể hiện sự tôn trọng người khác, phải không?"

 

.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Lão Trịnh cứ động tay động chân làm Tiểu Kiều sợ á 2333

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment