Chương 35
Lục Tập Minh cúi đầu sửa sang lại khăn ăn, hơi mím môi lúng túng.
"Anh nói rất đúng."
Cô lật menu, gọi thêm bụng heo quay da giòn, chân gà hấp tương trắng, xíu mại trứng cua, thêm một phần cháo gà nấm hương trong nồi đất. Khi nhân viên phục vụ đẩy chiếc xe sắt bóng loáng đến phục vụ chén dĩa ra, Trịnh Tư Kỳ mới phát giác quán ăn này tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ.
Dĩa và tách đều cùng một màu trắng pha lục, họa tiết trang trí là hình vẽ những cành dây leo đan quyện vào nhau, ôm trọn lấy món ăn được trình bày ở không gian chính giữa. Ưng mắt là không bàn cãi, nhưng thiếu đi một chút hơi người và khói lửa.
Trịnh Úc khi ăn rất ngoan, cặm cụi cắm cúi đầu xúc đồ ăn chứ không nói nhiều. Lục Tập Minh không biết có phải vì câu nói có thể xem như vô ý của Trịnh Tư Kỳ hay không mà mỗi nét mặt và nụ cười hiện trên khuôn mặt cô, lẫn mọi câu chữ nói ra đều trở nên có phần giữ ý kiềm chế. So ra, Trịnh Tư Kỳ thấy hai người giữ kiểu không khí giao tiếp thoáng đãng có quãng nghỉ rộng rãi thế này thư thả dễ chịu hơn.
Không phải từ chối ánh mắt hỏi han nhiệt tình của người kia, bản thân cũng có thể bình tâm suy nghĩ về người ta.
Lục Tập Minh cầm cầm bát của Trịnh Úc lên múc súp hạt dẻ cho cô bé, rồi lại gắp thêm một viên xíu mại nóng hổi đặt lên đĩa, nhẹ nhàng nói: "Con ăn đi, cẩn thẩn kẻo bỏng." Đến cả gấp khăn cũng nhã nhặn.
Đúng như lời Trịnh Tư Nghi nói, cô nàng Lục Tập Minh này vừa xinh đẹp lại vừa nhanh nhẹn.
Mặc dù hội nhập lối sống sôi nổi phóng khoáng của phương Tây, song bên trong vẫn giữ lấy sự đằm thắm cẩn trọng của người phụ nữ Trung Hoa. Trịnh Tư Kỳ nhớ, ngày xưa thời mình học Hán ngữ ở trường đại học Sư phạm, những cô gái thế này rất được săn đón trong khoa.
Tuy là bốn năm đại học sống thanh tâm quả dục, nhưng anh vẫn nắm rõ gu thẩm mỹ chung của đám sinh viên nam, biết cũng kha khá thứ.
Nếu quay về tuổi trẻ những năm mười bảy mười tám, có lẽ anh đã thật sự rung động với cô, thậm chí có cảm tình đến vô cùng cũng không biết chừng. Ở cái tuổi dám thể hiện dám điên loạn không sợ chệch hướng, có đường để đi và có lối để quay đầu thường ai cũng sẽ rất thích những cô nàng xinh xắn dễ gần gũi và che chở.
Trịnh Tư Kỳ múc một thìa cháo gà cho vào miệng nuốt xuống, im lặng nghe bản nhạc nhẹ quán mở.
Nhưng anh đã không còn trẻ trung mơn mởn, chớp mắt đã sắp bốn mươi rồi. Nên không còn sức lực hay h*m m**n xách hành lý đến bên rìa đồng ruộng đeo đuổi cánh bướm nhảy múa trên bầu trời. Với anh, Lục Tập Minh vẫn thiếu cảm giác đem đến được cho anh sự chậm rãi muốn neo đậu cập bến.
Hàm đã không thấy ấm áp yên ổn, tất nhiên cũng sẽ không thấy rung động. Cô quá lắm cũng chỉ có thể trở thành cô em gái không mấy thân thiết. Xuất sắc đến mấy cũng chỉ có thể đứng nhìn ngắm từ xa mà thôi.
"Anh Trịnh..."
"Hửm?" Trịnh Tư Kỳ nuốt đồ ăn, đặt muỗng xuống nhìn cô.
Lục Tập Minh đưa nửa miếng xíu mại về bát, mắt nhìn lên chóp mũi Trịnh Tư Kỳ mất lượt, đoạn dời về mái tóc đen bóng của Trịnh Úc, cong môi: "Tôi có cảm giác dường như anh không thích tôi lắm."
Nói cách khác, nghĩa là ghét tôi có đúng không?
Nghĩ thế là nghĩ hơi nhiều thật. Trịnh Tư Kỳ không nhịn được cười, đưa tay nhấn gọng kính về trên sống mũi.
"Không có, thật."
Lục Tập Minh mím môi, cầm đũa gắp vỏ xíu mại đi, sau đó gắp con tôm hồng nõn đã bóc vỏ trong nhân: "Nhưng thường khi tôi liên lạc với anh, lúc nào anh cũng từ chối tôi, tôi biết cả. Trông anh cũng có vẻ không được vui lắm... khi đi với tôi. Tôi muốn nói..."
Cô vuốt đầu ngón tay bên mép dĩa sứ: "Nếu anh cảm thấy chúng ta không nhất thiết phải tiếp tục, anh có thể nói, có thể thẳng thắn với tôi."
Trịnh Úc không hiểu gì cả. Mới đầu cô bé tưởng Lục Tập Minh là bạn của bố, cô đẹp mà thơm ơi là thơm. Làm gì nghĩ đến chuyện nghe thấy hai chữ "xem mắt" đầy nhạy cảm từ tai này qua tai kia.
Song Trịnh Tư Kỳ chưa bao giờ cố tình giấu giếm Trịnh Úc chuyện này. Nghe người kia bày tỏ thẳng thắn như vậy, anh cũng không muốn con gái phải tránh mặt đi.
Trịnh Úc ngậm miếng cánh gà, ngẩng bầu má phồng lên muốn nói gì đó, Trịnh Tư Kỳ đặt ngón trỏ lên miệng, cúi đầu chớp mắt khẽ với cô bé.
Ánh nắng ngoài kia len vào cửa sổ sát đất, lóe lên điểm sáng đôi ngươi Lục Tập Minh.
Từ nhỏ cô đã được cưng như trứng hứng như hoa, số lần bị từ chối trong nước lẫn nước ngoài lại càng hiếm hoi hơn. Cuối cùng cô đã gặp được người mình ngưỡng mộ, khó tránh được việc bản thân tiền lùi hơi mất kiểm soát. Nhưng cứ gặp phải thái độ khoác vẻ lịch sự nhã nhặn không mặn không nhạt đó, không tới nỗi tức thở hồng hộc tạt nước nhưng chung quy vẫn động chạm tới lòng tự trọng, mất mát mà khó xử.
Trịnh Tư Kỳ luôn trông có vẻ rất chừng mực trong cả lời nói lẫn việc làm, có nghĩ đi đâu cũng không giống kiểu người sẽ đi lôi kéo người khác.
"Anh có thể nói, tôi thấy chúng ta không phù hợp, buổi xem mắt này thất bại, sau này tôi và anh không nhất thiết phải gặp lại nhau nữa. Anh có thể nói thẳng thắn như thế..."
Cũng dễ để tôi over cách dứt khoát.
Trịnh Tư Kỳ cúi đầu ngẫm nghị chọn từ.
"Là bởi vì." Anh đặt tay lên bàn, cầm đôi đũa dài tinh xảo lên: "Cô là phụ nữ, là một người rất xuất sắc, là người có sự lòng tự tôn và kiêu hãnh cho riêng mình. Nên người nên nhường bước cho người kia từ đầu phải là cô, chứ không phải tôi."
Lục Tập Minh khẽ giật mình.
Cô đưa tay chạm lên hàng mi rủ, cúi đầu hít sâu một hơi, ưỡn ngực lên, tiếp đó nhìn chằm chằm tấm khăn trải bàn được trải dài. Nghe xong câu nói vỗn dĩ là một lời từ chối lịch sự từ Trịnh Tư Kỳ, cô lại chợt thấy tim mình hồi hộp mất kiểm soát.
Cô dẩu môi một cái khẽ khàng tới mức không nhận rõ được, bỗng hiểu ra.
Thật kỳ lạ.
Ăn cơm xong, Trịnh Tư Kỳ và Trịnh Úc đưa Lục Tập Minh về tòa văn phòng cao cấp cạnh quảng trường. Trước lúc vào thang máy, Lục Tập Minh đứng đằng xa còn hỏi Trịnh Tư Kỳ sau này có còn liên lạc nữa được không. Sau đó cô trở về thần thái nhẹ nhàng xuất chúng như bình thường, hai tay đan trước váy, gương mặt nở nụ cười đầy khéo léo.
Trịnh Tư Kỳ biết làm gì đây, giơ tay ok trả lời cô.
Trên đường về sân thể dục trường tiểu học phụ thuộc Lợi Nam, Trịnh Tư Kỳ kéo tay Trịnh Úc: "Con no chưa?"
Trịnh Úc lắc đầu: "Dạ chưa."
Trịnh Tư Kỳ nhướng mày, cười hỏi: "Thịt sườn với cánh gà trên bàn vào bụng con hết rồi mà còn bảo chưa no à?"
"Nhiêu đó còn chả bự bằng nắm tay bé Táo nữa á bố!" Trịnh Úc giậm chân, bĩu môi, nhấc quai ba lô trượt lên xuống.
Đồ ăn có mỗi tí thế mà tốn của anh hơn năm trăm, Trịnh Tư Kỳ than thầm trong bụng. Tiền cơm anh trả, giả bộ đi vệ sinh ra quầy thanh toán quẹt thẻ. Anh lia mắt nhìn sang hóa đơn, chỉ riêng phí phục vụ đã thêm tận 42.
Trịnh Úc bẻ gập phiến lá long não xanh ánh đỏ cô bé lượm dưới đất, cầm vào thân đưa lên mũi hít hà, nói tiếp: "... Hơn nữa còn không ngon bằng cơm chú Tiểu Kiều nấu kìa, không ngon bằng phân nửa luôn. Bé Táo muốn thứ hai tới lẹ lẹ, bé Táo muốn tới nhà chú Tiểu Kiều ăn cơm."
Trịnh Tư Kỳ cười, đưa tay nhéo cằm Trịnh Úc: "Này, con nhìn bố, lại đây, con nói cho bố nghe xem có phải bây giờ con siêu —— ghét cơm tối bố nấu không?" Anh còn xấu xa gãi gãi lên bầu má mềm của con gái.
Trịnh Úc chun mũi, bị ngứa trốn tụt về sau, giả bộ nghiêm túc suy nghĩ tận mấy giây rồi kiên quyết lắc đầu.
"Con vẫn yêu bố nhất thôi!"
Xưa giờ Trịnh Tư Kỳ không lo Trịnh Úc hướng lòng ngả nghiêng đi đâu khác được, ngoài mặt thì chê cô bé quấn mình còn chặt hơn quả ké đầu ngựa, bụng thì thầm mãn nguyện hết mức. Áo bông nhỏ nhà mình bị người ta buộc dạ dày nắm vị giác mất rồi, nghĩ thì đây cũng là điểm yếu xưa nay của mình, nói chung là thấy khó chịu vô cùng trẻ con.
"Đừng có lén tráo khái niệm biết chưa đồng chí Trịnh Úc. Bố đang hỏi con về nấu ăn, không hỏi con yêu ai. Nói đi."
"Ui..."
Trịnh Úc tự hỏi mình có nên hành động theo lương tâm không, nhưng mà đâu thể trợn mắt nói dối thế được.
Đi bộ về khu khán đài Bắc, trên hàng ghế khán giả màu cam chỉ có lẻ tẻ vài học sinh và phụ huynh ngồi. Tiểu Ngũ Tử ở góc quẹo bên phải hàng thứ hai từ dưới đếm lên, nhìn từ sau là bóng lưng thẳng nho nhỏ gầy gầy nhô lên từ mảng màu da cam, nhìn quanh quất tới lui không thấy Kiều Phụng Thiên đâu.
Trịnh Tư Kỳ thả lỏng tay Trịnh Úc, theo cô bé đến hàng ghế thứ hai từ dưới lên mới thấy rõ Kiều Phụng Thiên đang nằm dài trên ba cái ghế dựa, gối đầu lên đùi Tiểu Ngũ Tử chợp mắt.
Sân chạy bằng phẳng thoáng đãng, thế nên nắng chiếu chẳng nghiêng nghiêng hay chia lớp mà đổ tràn xuống đề tăm tắp. Gương mặt Kiều Phụng Thiên nhuộm sắc vàng nhạt óng ả, mảng màu trên má xuyên qua tóc quét đi sự nhợt nhạt ẩn hiện thường ngày, thậm chí còn nhìn thấy rõ mạch máu bên dưới làn da, lẫn lớp lông tơ mảnh dẻ trong suốt trên môi.
Gió phất phơ vén tóc mái y để lộ vầng trán đầy trơn bóng, khác nào tảng đá quý nhờ dòng nước cọ rửa mài giũa hàng nhiều năm mà thành, đường nét tự nhiên thanh thoát. Thì ra lúc ngủ môi Kiều Phụng Thiên không đóng chặt, mà hai cánh môi hé khẽ, nhìn vào là thấy hai cái răng lấp ló.
Gương mặt thoáng chốc trở nên trong veo thanh khiết.
Tiểu Ngũ Tử cúi đầu ôm tóc chú, vừa ngẩng mặt lên là trông thấy Trịnh Tư Kỳ và Trịnh Úc đứng kế bên mình, định nhúc nhích thì Trịnh Tư Kỳ đưa tay cản lại. Anh xua tay, chỉ vào Kiều Phụng Thiên rồi giơ tay ra dấu đừng lên tiếng. Tiếp đó anh đưa cho cậu bé hai ly sữa hoa hồng mình tiện đường mua lúc về.
Tiểu Ngũ Tử nhận lấy như là giật mình lắm, nở nụ cười cảm ơn Trịnh Tư Kỳ. Anh bèn lướt qua Kiều Phụng Thiên xoa xoa đầu cậu bé.
Sân bóng rổ có vài cậu học sinh cấp 3 vào chơi. Đồ bóng rổ sáng màu như những đốm sáng chớp tắt trên sân tập, trái bóng tay mấy cậu thiếu niên ấy nhồi nảy lên nhảy nhót, vang từng tiếng đập đều nhịp.
Âm thanh theo tiếng gió mát rượi lan tới khán đài đã thu nhỏ đi đáng kể, nghe như tiếng ngón tay nhịp cạch cạch bên tai làm người ta mệt mỏi buồn ngủ.
Đến khi Kiều Phụng Thiên lơ mơ tỉnh lại, cổ họng y bị gió lùa vào khô khốc khó chịu vì miệng không khép kín. Y ho khan, nuốt một cái, ngóc đầu lên khỏi đùi Tiểu Ngũ Tử.
"Tê chân con rồi à?" Y bóp bóp chân cậu bé, hỏi han: "Mới sơ sẩy một tí là, chỗ này làm người ta buồn..."
Tiểu Ngũ Tử cầm ly trà sữa, cười lắc đầu: "Con không con không, chú nhẹ hều, giống con..." Tiểu Ngũ Tử định nói giống miếng giữ ấm hình con gà dán trên đùi, cơ mà tưởng tượng thấy sai sai nên kịp lúc đóng miệng lại.
Kiều Phụng Thiên xoa xoa mắt, chỉ vào ly trà sữa: "Ở đâu ra đây?"
Tiểu Ngũ Tử hếch cằm về hàng trước, đưa ly chưa cắm ống hút cho Kiều Phụng Thiên. Y men theo tay cậu bé nhìn ra trước.
Trịnh Tư Kỳ ngồi ở hàng ghế trước, cao hơn lưng ghế cả khúc, cúi đầu không biết đang xem điện thoại hay ngủ trong tư thế thách thức cột sống. Kiều Phụng Thiên rướn thắt lưng mỏi nhừ về trước, im ắng không nói gì.
Trịnh Úc đang ngồi trên đùi Trịnh Tư Kỳ, nép trong ngực anh cầm điện thoại chơi game trí tuệ cho trẻ em nghe tên lạ hoắc. Trịnh Tư Kỳ ngồi vậy chợp mắt thật, nghe tiếng thở anh lên xuống nhẹ nhàng đều đặn, hình như ngủ say rồi.
Kiều Phụng Thiên bị chói nắng nheo mắt, thầm nghĩ người ta có câu mùa hạ dễ mệt còn mùa xuân thì hay buồn ngủ, quả là chí lý.
Lúc dời mắt về, Kiều Phụng Thiên trông thấy nơi xương sống Trịnh Tư Kỳ nhô lên trong cổ áo, lấp ló một chấm đỏ lờ mờ ánh xanh.
Kiều Phụng Thiên kiềm chế suy nghĩ muốn chìa tay sờ vào không khác gì dồn mình vào chỗ chết kịp lúc.
Chắc mọi thường không nhìn thấy được, nhưng vì Trịnh Tư Kỳ cởi hai chiếc cúc, lại vừa cúi đầu hơi sâu nên lộ cả mảng da thịt sau cổ. Diện tích của chấm đỏ rất nhỏ, độ dài chỉ cỡ hai ngón tay chập vào nhau, có hơi nhô ra, nhưng không giống vết bớt lại càng không giống sẹo.
Mà là —— vết xóa xăm sau một khoảng thời gian dài.
Edit: tokyo2soul