Chương 36
Cuộc thi chạy 800 mét dành cho các phụ huynh từ khối 1 tới khối 3 diễn ra vào chiều tối, cũng là phần thi cuối cùng. Thời tiết ngày mai có vẻ sẽ rất đẹp vì bây giờ ráng chiều rất đẹp, càng gần chân trời lại càng ngả sậm màu vô cùng tráng lệ.
Phần lớn các phần thi cho học sinh đã kết thúc, tốp năm tốp ba tụm lại với nhau ngồi trên sân bãi và khán đài. Rõ ràng còn lâu mới đến mùa mà bên ngoài cổng rào sân thể dục đã có người bán kem với nước ô mai cho mùa hè, đã thế còn bán đăt hàng lạ thường, cả mớ tiền giấy kha khá nhét đầy ắp lòng bàn tay.
Giữa chừng Trịnh Úc la ó đòi ăn, Trịnh Tư Kỳ không cho, thế là cô bé giận tới nỗi hừ hừ quay ngoắt đi, đi kiếm bạn nữ cùng lớp ngồi chơi đan dây dưới gốc cây. Tiểu Ngũ Tử thì bị mấy cậu con trai kéo đi xem cô chủ nhiệm thi nhảy xa trên cát.
Luật các phần thi học sinh và phụ huynh tham gia thi rất thoải mái, nếu cảm thấy khó chịu, không muốn tham gia hoặc có công việc gấp gáp, quyết định không thi nữa vào phút chót vẫn hoàn toàn được phép. Rốt cuộc giáo viên chấm điểm điểm danh lại số lượng, ba khối báo danh bốn mươi lăm phụ huynh, giờ vắng hoe chỉ còn lại hơn hai chục người.
Kiều Phụng Thiên muốn dắt Tiểu Ngũ Tử chuồn êm. Đang cắm cúi suy nghĩ nên mở miệng sao đây, y ngẩng đầu lên, thoáng trông thấy Trịnh Tư Kỳ đứng bên vừa xoa cổ vừa nhìn mình cười cười như không. Sau hai giây ngẫm nghĩ, y cũng nhếch môi, thôi vậy.
Chạy thôi. Mình đã vắt chân lên cổ chạy như điên trước mặt người này hai lần, bây giờ nhận mình sợ không chạy cự ly dài được thì không thuyết phục tí nào.
Kiều Phụng Thiên kéo cao áo khoác, rụt gọn cổ vào trong áo, đút tay thật sâu vào hai bên túi.
"Cổ thầy còn ổn không vậy?" Tiếp đó y ngồi xổm xuống, siết chặt dây giày.
Trịnh Tư Kỳ chau mày ngửa đầu ra sau, ánh sáng làm tròng kính anh ánh màu ấm áp và trong suốt: "Không ổn lắm... đang kêu kèn kẹt đây này."
Đáng đời thầy ngủ cái kiểu vặn vẹo cổ xiên xẹo thế.
Trọng tài cởi mũ che nắng, ngậm hờ chiếc còi thép trong miệng, phất tay ra hiệu các phụ huynh đứng trước vạch xuất phát theo thứ tự. Kiều Phụng Thiên giậm giậm chân: "Không xuất huyết não đã là hay lắm rồi."
Trịnh Tư Kỳ bị một phụ huynh đầu trọc đi lùi đạp trúng giày, đau giật ngược ra sau một bước: "Giảng viên trường tôi ai cũng ngủ vậy đấy, nhìn vô cứ như cái chuồng ngựa." Anh đẩy mắt kính: "Sau này già phải chín mươi phần trăm chịu bệnh mãn tính, đơ cứng tới độ cho vào nồi nấu cũng vẫn y nguyên."
Có tiếng còi vang dội phát ra.
Kiều Phụng Thiên bị mấy cánh tay đẩy ra sau. Y hơi nhấc cánh tay lên, đi sắp xếp vị trí theo phụ huynh ở đầu hàng: "Tiệm bọn tôi còn mát xa xoa bóp được nữa, thầy cứ đến, tôi nói ông chủ giảm giá cho thầy."
"Sao mấy cậu nhiều nghề tay trái thế?" Trịnh Tư Kỳ cười, vừa bước lên đã bị hai người phụ nữ chen ngang phải tạm dừng lại.
"Lúc thiếu tiền Đỗ Đông còn muốn bày quầy trái cây ướp lạnh bán trước cửa tiệm nữa là." Kiều Phụng Thiên bắt đầu chạy bước nhỏ, ngoảnh mặt về, phần tóc mái bị gió thổi lệch che khuất hàng chân mày: "Con người ai cũng bị dồn ép mà thành."
Nếu không tính tới tốc độ, chạy bộ lúc chập tối là một hoạt động hết sức dễ chịu. Vào giờ buổi sáng và tối giao nhau, ánh sáng và sự tĩnh lặng vừa phải giao hòa, hệt như thời khắc kỳ diệu nằm ngoài hệ quy chiếu thời gian; bất kể dáng hình, sáng tối, hay là xúc cảm.
Trời sắp tối, đến giờ nấu cơm. Mối suy tưởng về cái chết và sự dịu dàng trở nên mạnh mẽ và rõ rệt hơn bao giờ hết vào thời điểm này trong ngày.
Nhưng thường thì khoảnh khắc đáng hưởng thụ nhất này lại rơi vào giờ cao điểm dòng người nườm nượp vội vã, trên chuyến xe chòng chành hoặc đi bộ giữa con đường nghìn nghịt ngược xuôi tứ phía. Hiếm ai lại tranh thủ rỗi rãi làm trò nhàn nhãn gần như trái đạo đức này giữa lúc kiếm kế sinh nhai.
Bên ngoài đường chạy trải nhựa màu đỏ là hàng long não vươn tán sum sê tươi tốt, làm nhóm phụ huynh đứng sau cũng nhuộm màu trời. Trịnh Tư Kỳ mặc đồ trắng nên lại càng bắt mắt, tấm lưng hệt như tờ giấy trắng để tia nắng gọt giũa bôi vẽ lên tùy thích.
Kiều Phụng Thiên chỉ muốn làm con tốt, y không hề quan tâm thứ hạng nên chỉ sải chân mình đi sao cho không bị tụt lại quá xa; Trịnh Tư Kỳ thì có thể là đang ẩn thân chuẩn bị bứt tốc ở nửa chặng sau, cũng chỉ đang dẫn trước Kiều Phụng Thiên hai người mà thôi. Kiều Phụng Thiên chạy không đúng tư thế, xương sườn lập tức thấy đau nhức cứ như bị sốc hông, nhịp thở loạn tùng phèo, hít sâu, thở ra lại cạn.
Y cắn môi tiếp tục chạy, chạy một lúc lại nghĩ tới Lữ Tri Xuân. Chẳng phải tức cảnh sinh tình gì cho cam, mà hoàn toàn vô tình nghĩ đến.
Nghĩ đến chuyện tiệm vẫn chưa thuê thêm thợ, nghĩ tới mấy ngàn tệ tiền thuốc mình bỏ ra cho cậu nhóc, nghĩ tới mẹ cậu nhóc và những gì cậu nhóc ấy phải chịu, nghĩ tới cậu nhóc vẫn còn chưa nhận biết gì về thế giới này, nghĩ tới mình vẫn chưa liên lạc lại với cậu nhóc.
Chỉ trong chớp mắt, cảm giác bị cô lập và bất an rỉ tràn trong lòng.
Có lẽ mỗi con người đều có một con đường được định đoạt dựa trên học thức, thái độ và thế giới quan của bản thân. Kiều Phụng Thiên không biết trong tâm trí những phụ huynh đang chạy trên bãi tập này, tỉ lệ người như y được chấp nhận là mấy.
Không biết người hòa nhã có học thức như Trịnh Tư Kỳ đối đãi thật sự với mình thế nào trong lòng. Y bất giác muốn biết đáp án vô cùng.
Bất giác không muốn bị người như anh bài xích.
Kiều Phụng Thiên đưa tay sờ lên đầu, nghĩ muốn nhuộm lại tóc.
Y nhịn đau chạy thêm hai vòng nữa, hai lá phổi khò khè sắp bốc cháy. Mặt Kiều Phụng Thiên đỏ tấy lên, đứng thứ mười bảy, Trịnh Tư Kỳ về nhì. Kiều Phụng Thiên cứ tụt dần đều không lấy được thứ hạng nào. Trái lại phần thi tiếp sức 400m chiều nay đã tổng hợp điểm số của hai đội thi, lớp 1/3 giành chức quán quân, nhanh hơn đội về nhất nhóm một gần 8 giây. Tờ giấy khen lấp lánh ánh kim đóng mộc đỏ phát xuống cô giáo chủ nhiệm, thành tích vẻ vang của tập thể, cả Trịnh Tư Kỳ và Kiều Phụng Thiên không ai sờ được lấy.
Ngày chưa hết, trưởng bộ môn giữ các phụ huynh lại trên sân, sắp xếp vị trí đứng theo thứ tự chiều cao thành bốn hàng, chụp hình kỷ niệm. Kiều Phụng Thiên đo tới đo lui, bị mấy phụ huynh trêu kéo lên hàng hai, Trịnh Tư Kỳ thì đương nhiên đứng hàng cuối, chẳng cần động đậy gì cũng ngang nhiên trở thành đối tượng so sánh trung tâm.
Giáo viên chụp hình khom lưng, cúi đầu chỉnh ống kính, giữ chắc chiếc 5D3 trong tay, nhắm một bên mắt lại rồi xích đến gần khung ngắm.
"Tôi đếm một hai ba nhé! Một, hai, ba!"
"Cheese!"
Kiều Phụng Thiên ngượng ngập không hô hào theo, chỉ mím môi.
Ra khỏi trường, Trịnh Tư Kỳ mở cửa xe định chở hai chú cháu về nhà, Kiều Phụng Thiên không từ chối. Trịnh Úc vui vẻ vì được ở với Kiều Phụng Thiên lâu hơn, dắt tay y không chịu buông, Tiểu Ngũ Tử đứng bên tròn mắt trơ trơ nhìn cô bé nũng nịu dụi dụi chú mình.
Đầu tiên là đưa Tiểu Ngũ Tử về hồ Đào Trùng, đường vành đai hai vẫn đang bị chặn nên Trịnh Tư Kỳ mở định vị chạy vòng qua cầu vượt. Kiều Phụng Thiên sợ trễ nải Trịnh Tư Kỳ nên không đưa Tiểu Ngũ Tử lên lầu, y gọi điện cho Kiều Lương trước để anh xuống đón.
Kiều Lương trả lời điện thoại rất mệt mỏi, giọng khàn đặc cười cười đáp lời. Y lấy làm kỳ lạ, nhíu mày dặn vài câu rồi không nhiều lời thêm cúp máy.
Trên đường trở về cục đường sắt số bốn, Trịnh Úc ngồi ghế sau cứ liên miên nói không ngớt miệng, một lúc sau đã im ắng chẳng còn tiếng đâu. Trịnh Tư Kỳ quay đầu lại, bắt gặp con gái nằm ngửa ra ngủ say sưa, còn biết đường đắp áo khoác lên bụng.
"Con bé này lại không cởi giày..."
Kiều Phụng Thiên ngồi bên ghế lái phụ quay ra sau, hai đế giày của Trịnh Úc đã dính cứng vào tấm bọc ghế ô tô màu hồng. Dù đã nhìn thấy Hello Kitty không biết bao nhiêu lần, Kiều Phụng Thiên vẫn thấy mắt mình sưng cục lên.
"Vải nhung vừa dễ thấm nước lại vừa rụng lông, mai mốt thầy chuyển sang xài vải polyester đi." Kiều Phụng Thiên nói.
"Cậu bảo bọc ghế à?" Trịnh Tư Kỳ đánh lái, hóa ra cái thứ lông lông xù xù này tên vải nhung, còn làm như kiểu lông chồn rẻ tiền nữa.
"Chứ còn gì nữa..."
"Con bé thấy trên mạng, nhìn hình đã làm ầm ĩ đòi mua bằng được, không cho tôi lựa." Trịnh Tư Kỳ đưa mắt nhìn gương chiếu hậu: "Tôi phát hiện cậu rành mấy thứ thế này thật, những thứ mà, nói sao nhỉ..."
Những thứ nhỏ bé thâm nhập, len lỏi vào ngóc ngách cuộc sống.
Kiều Phụng Thiên tựa đầu lên cửa sổ xe, cười: "Đó là bình thường thôi, lâu dần ai cũng biết."
Trịnh Tư Kỳ nhướng mày, thấy câu nói của y vả bôm bốp vào mặt mình.
"Cô gái hôm nay..." Gặp đèn đỏ, Trịnh Tư Kỳ giẫm phanh, "Là người gia đình tôi giới thiệu xem mắt."
Kiều Phụng Thiên nghiêng đầu nhìn anh.
Thế sao.
"Tôi kể cho cậu không phải có ý gì hết, do cậu nhìn thấy nên tôi muốn nói rõ, kẻo cậu lại hiểu lầm." Trịnh Tư Kỳ nhìn y, mỉm cười.
"Rất xinh đẹp, tôi nói cô gái ấy."
"Cũng trẻ trung, nhỏ hơn cậu bốn tuổi."
Kiều Phụng Thiên thấy đầu óc lâng lâng, mắt hoa lên, thế là vội gục đầu về cửa sổ xe lạnh buốt, nghĩ chắc là tại mình đang mệt: "... Điều kiện tốt vậy, còn trẻ như thế đã đi xem mắt. Mọi người bây giờ ai nấy cũng gấp gáp tới độ tôi không tài nào hiểu nổi."
Bước vào một cuộc hôn nhân có lẽ là rỗng tuếch chỉ tồn tại trên danh nghĩa, không còn nhẫn nại, không còn chờ mong, muốn trở thành một người bình thường hòa vào xu thế chung của đại đa số mọi người mà lênh đênh chìm nổi.
"Hết cách mà, chắc nhà cô ấy sợ bỏ lỡ tài nguyên tốt là tôi đây."
Kiều Phụng Thiên mắc nghẹn. Nếu mình không nghe lầm thì người này đang khoe mẽ tự biên tự diễn đấy à? Y cứng họng nhìn anh đạp chân ga, đặt tay lên cần số, ngoài mặt không có lấy một tí ý trêu cợt nào. Chỉ duy có đôi mày ẩn sau cặp kính là để lộ ý cười rất khẽ tưởng như không.
"Thầy... tự khen mình mà không lộ liễu tí nào."
"Đương nhiên rồi, tôi kiếm cơm bằng miệng mà."
Kiều Phụng Thiên đưa mắt nhìn ra hàng cây đều tăm tắp trôi tuột về sau ngoài cửa sổ xe. Y chống lấy trán, cảm thấy thái dương mình giật thình thịch, lại vừa không nhịn được thấy vui vẻ.
Đèn hoa mới lên, màu trời ảm đạm thêm nhiều. Thành phố chìm trong bóng đêm luôn mang nét lạ lẫm rất đặc biệt. Kiều Phụng Thiên nhất thời không nhận ra Trịnh Tư Kỳ đang lái xe về đường nào với đường nào. Y hắng giọng, cổ họng khô khốc, đang định lên tiếng hỏi thì chợt cảm giác có mu bàn tay ấm áp lên trán mình qua tóc mái.
"Cậu vén mái lên." Trịnh Tư Kỳ nói.
Kiều Phụng Thiên lờ đờ, ngẩng đầu không thắc mắc gì mà chỉ ngoan ngoãn làm theo. Tay Trịnh Tư Kỳ lại chìa đến, áp vào trán y không còn cách bất cứ thứ gì. Lúc này Kiều Phụng Thiên mới phản ứng, ra chiều rụt cổ về sau.
Trịnh Tư Kỳ áp lên vài giây rồi rút tay về, thoáng chau mày.
"Cậu không tự thấy gì à?"
"Hả?"
"Cậu bị sốt."
Anh lại lần về chóp mũi y, dò hơi thở cứ như thị vệ trong phim kiếm hiệp: "Thở phỏng cả tay thế này còn không biết."
.
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết mọi người có cảm thấy tôi viết hơi nhạt nhẽo không 2333.
Như kiểu nước sôi để nguội ấy.
Edit: tokyo2soul