Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 37

Chương 37

 

Kiều Phụng Thiên rất ít khi bị sốt, mà cho dù có thấy khó chịu, hoặc sốt, hoặc đau đầu, bị gì thì cứ cắm đầu ngủ một giấc dậy là khỏe re.

 

Y tự đưa tay sờ lên trán ướm thử, thấy cũng không nóng mấy.

 

"Đưa cậu đến phòng khám luôn nhé?"

 

"Tôi không đi đâu." Kiều Phụng Thiên xua tay, dựa đầu vào gối trên ghế: "Tôi về nhà nấu miếng nước sôi uống là được."

 

"Nhà hết thuốc à?"

 

Kiều Phụng Thiên nghĩ ngợi, đáp không thấy rõ ràng: "Không nhớ nữa... hình như có? Nhét trong tủ đầu giường, à đâu... thôi để tôi về rồi tìm vậy."

 

Trịnh Tư Kỳ nhìn y, đánh tay lái sang phải: "Lên lầu với tôi."

 

Đây là lần đầu tiên Kiều Phụng Thiên đến nhà Trịnh Tư Kỳ. Khu dân cư không mới nhưng cũng không hề nhỏ, độ phủ xanh cũng kha khá, cây cối rậm rạp thấp thoáng, trên đường chính có hai hàng mộc lan thẳng tắp đang trổ những nụ hoa hình bầu dục nom hệt như những viên ngọc, hương thơm ngọt lan vào ngọn gió đêm.

 

Trịnh Tư Kỳ móc chìa khóa trong túi, bế Trịnh Úc vào lòng. Thấy đầu Trịnh Úc nghiêng ngả trượt dài về dưới tay anh, Kiều Phụng Thiên đưa tay đỡ lấy, cụp mắt thuận tay dịu dàng vén nhúm tóc dính bên miệng cô bé.

 

Trịnh Tư Kỳ tra chìa khóa vào ổ, nhìn Trịnh Úc rồi nhìn Kiều Phụng Thiên, nở nụ cười.

 

Trịnh Tư Kỳ bế Trịnh Úc thay dép, tiếp đó lấy một đôi mới toanh trong tủ ra: "Cậu đi đôi này đi, chắc sẽ hơi lớn. Cậu ngồi xuống trước." Anh quẳng cặp Trịnh Úc lên sô pha, bế con gái về phòng ngủ.

 

Kiều Phụng Thiên cúi đầu thay dép, ịn tay lên mũi thở nhẹ, cảm giác xoang mũi mình mằn mặn ươn ướt bèn vội vàng nín thở đứng dậy, đến bàn trà rút giấy. Y rút hai giờ nhét kín mít mũi xong xuôi mới thở phào, nhìn sô pha ở kế bên chân mình, khựng mất hai giây, ngồi xuống.

 

Nhà của Trịnh Tư Kỳ nằm chếch bên trong, yên tĩnh, ấm áp, trần khá cao, đủ không gian cho hai tầng lầu. Tường nhà có vẻ được sơn chứ không phải dán giấy dán tường, màu kaki nhạt pha chút màu gạo thiên nâu vàng. Giá sách, bàn, chén dĩa, tất cả đều được đặt ở đúng chỗ thực hiện nghiệm vụ của riêng chúng, sạch sẽ và ngăn nắp. Ở xa kia là một tấm bảng đen treo tường cho Trịnh Úc bôi vẽ linh tinh nguệch ngoạc, lại vừa thêm hơi người cho ngôi nhà.

 

Chỗ to thì không sai vào đâu được. So với căn nhà nhỏ tí tồi tàn của mình, nhà của Trịnh Tư Kỳ tuy không chăm chút đến từng chi tiết bằng, mà thêm phần bình yên chậm rãi.

 

Kiều Phụng Thiên vứt giấy vào thùng rác, đưa mắt nhìn trần nhà sạch sẽ trắng tinh của Trịnh Tư Kỳ, cạnh bàn ăn là đồng hồ quả lắc đung đưa lên rồi xuống, tích tắc vang vọng.

 

Y bỗng nhiên thấy tai mình ngứa ran, giống có cái gì đó thọc vào.

 

"Cái gì..." Kiều Phụng Thiên vô thức rụt về sau, đưa tay quơ quẹt.

 

"Đừng ngọ nguậy, sẩy tay chọc điếc tai cậu, có bảo hiểm y tế không?" Trịnh Tư Kỳ cười trầm, cũng thoáng nhẹ tay đi theo tiếng nói. Anh chống một tay lên bàn trà, gập một chân tì trên sô pha: "Súng đo nhiệt độ, đo cho cậu thử xem sao."

 

Kiều Phụng Thiên ngồi im. Y thấy mặt Trịnh Tư Kỳ ghé đến gần, loáng thoáng ngửi được mùi hương trên áo anh nhưng không dám rúc hẳn về sau: "... Cao cấp ghê, tôi chưa thấy cái này bao giờ."

 

"Đắt hơn nhiệt kế thủy cân mấy chục, đo nhanh hơn với chuẩn hơn." Anh lấy ra xem, "37 độ 5, sốt rồi."

 

"Ài."

 

Mặt Kiều Phụng Thiên dưới ánh đèn đỏ lựng lên như bôi phấn son. Y nắn nắn cánh tay, cảm giác xương cốt cơ bắp khắp cơ thể mình nhức mỏi, hơi thở phả ra không khí khô khốc nóng rẫy. Y nhớ lại lần trước mình sốt cao, hôm mình được vớt lên từ Thanh Trì. Y đã sốt cao hai ngày không hạ, sốt đến tận bốn mốt độ, người cứ mê man gần như ngất lịm đi.

 

Bởi vậy mới nói bị sốt rất mệt. Tuy không tới nỗi đau đớn khổ sở gì, nhưng cứ đủ khiến người ta khó chịu đứng ngồi không yên, trằn trọc không ngủ nổi.

 

Trịnh Tư Kỳ nhét chiếc túi giấy vào tay Kiều Phụng Thiên, lấy cho y một ly nước nóng: "Đây, Ibuprofen, cậu có dị ứng cái này không?"

 

"Không sao."

 

Trịnh Tư Kỳ giơ tay lên: "Đừng bảo không sao, dị ứng có nhẹ có nặng. Nổi mẩn thì không thành vấn đề, chứ ngừng hô hấp là rắc rối to."

 

"Thật, tôi không bị dị ứng thật mà." Gì mà hi hữu dữ vậy, uống thuốc hạ sốt mà còn bị ngưng hô hấp nữa.

 

"Một viên là được rồi."

 

"Ừm, cảm ơn thầy."

 

Trịnh Tư Kỳ định cất súng đo nhiệt độ, toan quay đi thì chợt khựng lại. Anh cụp mắt nhìn Kiều Phụng Thiên đang ngồi ngay ngắn trên sô pha.

 

"Sao thế?"

 

"Chóng mặt thì đứng ngồi thẳng vậy." Trịnh Tư Kỳ chạm vào bên cai căng cứng ngắc của y: "Cậu ngồi dựa ra đi, hay để tôi đi lấy cho cậu cái gối tựa?"

 

"Đừng đừng đừng." Kiều Phụng Thiên nghe lời thả lỏng lưng: "Bình thường tôi cứ thế mãi, quen rồi."

 

Trịnh Tư Kỳ dừng một chốc: "Tôi cũng phải nhớ dạy cho bé Táo quen thói này, phải giống cây bạch dương mới được."

 

Đầy sức sống và xinh đẹp.

 

Kiều Phụng Thiên khoác nắm tay lên trán, nhắm mắt lại: "Mẹ tôi quất từ nhỏ giờ mới thành. Sơ hở là đũa, chổi, roi mây giáp lưng liền, rít nghe cả gió. Không cho tôi cúi đầu, không cho tôi sụp vai, sai là quất. Đụng đầu ngón tay vào bé Táo thầy còn không nỡ nữa kia mà?"

 

Đi đến đâu cũng phải nhanh nhẹn ưỡn cho thẳng thớm. Sống có khổ cũng tuyệt nhiên không được còng mình khom lưng, không được thể hiện ra ngoài, không được phép để người ta nhạo cười.

 

Một kiểu giáo dục rất cực đoan, vậy mà Kiều Phụng Thiên lại tiếp thu, và làm theo mọi giây phút.

 

Trịnh Tư Kỳ không nói gì, anh kéo tấm chăn mỏng trên sô pha đắp lên gối Kiều Phụng Thiên, chăn màu hồng hình hoa đào.

 

"Ở nhà làm thế nào cũng được, không phải cố kéo căng." Trịnh Tư Kỳ trở về bếp: "Nấu cho cậu nước gừng đường đỏ, biết ăn gừng không?"

 

"Ầy thầy đừng rầy rà!"

 

Trịnh Tư Kỳ cúi người xua tay với y: "Cậu ngồi yên đó. Không bảo nấu cho một mình cậu uống, tôi với bé Táo chia cho cậu một ít. Chiều nay nhảy nhót đổ mồ hôi như tắm, tôi sợ con bé bị cảm đây."

 

Kiều Phụng Thiên níu chăn đứng dậy: "Cần... cần tôi giúp thầy không?"

 

Y cứ nghe Trịnh Úc phàn nàn mỗi một câu này mãi, bố cô bé xưa giờ ngũ cốc bất phân.

 

"Không cần."

 

Trịnh Tư Kỳ khẳng định chắc nịch lạ thường. Một lát sau anh lại ngần ngừ quay đầu hỏi: "Thế... thế là cho gừng với đường đỏ vào nồi, đong nước nấu lên là xong mà nhỉ?"

 

"..." Kiều Phụng Thiên l**m môi: "Thầy bật bếp đi, tôi chỉ thầy."

 

Bếp nhà Trịnh Tư Kỳ thiết kế bán mở, bếp ở ngay trong phòng khách, bàn ăn kiểu quầy bar bằng gỗ phong là mốc chia các khu vực theo chức năng. Kiều Phụng Thiên chỉ cần ngồi yên trên sô pha cũng nhìn thấy được bóng lưng chần chừ của Trịnh Tư Kỳ ở trước bếp.

 

Cơn sốt nhẹ làm hốc mắt Kiều Phụng Thiên sưng lên rã rời, nhưng không ngủ được, chỉ biết nhìn chằm chằm vào một điểm.

 

Anh thay chiếc áo len cổ tròn màu xanh lá vừa vừa người, xắn tay áo cao lên, kiểu áo rất bình thường thôi nhưng càng làm nổi bật vóc dáng nửa thân trên anh. Dưới ngọn đèn vàng hắt xuống trên trần nhà, anh đi loanh quanh trong căn bếp, khí chất trưởng thành và vụng về toát ra dễ khiến người ta liên tưởng đến lời bài hát thịnh hành dạo gần đây.

 

Đến từ núi sông biển hồ, lại bị cầm giữ bởi đêm ngày, bếp núc và tình yêu.

 

"Đầu tiên thầy rửa gừng cho sạch."

 

"Ừ." Trịnh Tư Kỳ nhẹ nhàng bọc củ gừng đã rửa vào khăn tay bếp, lau khô nước dính bên ngoài.

 

"Bé Táo có sợ gừng không?" Kiều Phụng Thiên hỏi.

 

"Ghét vô cùng, thấy gừng trên bàn là giếm cả đũa đi cơ mà." Trịnh Tư Kỳ đổ nửa ấm nước sôi vào nồi tuyết Nhật.

 

"Vậy thầy đừng đập dập." Kiều Phụng Thiên hít mũi: "Xắt sợi, một nửa chỗ đó là được."

 

"Ừm..." Tiếng đáp chẳng có tí sức nào.

 

Kiều Phụng Thiên nheo mắt, vểnh tai nghe tiếng lưỡi dao lạch cạch hạ xuống thớt. Không có một tí quy luật hay tiết tấu nấu, nửa buổi trời mới nghe "cạch" một tiếng, nửa buổi trời mới nghe "cạch" thêm tiếng nữa, có khi khựng nửa ngày trời im thít không thấy tiếng gì, một lát nữa lại nghe tiếng "cọc cạch" đùng đùng mạnh bạo.

 

Nghe là thấy có vẻ xắt không được đàng hoàng cho lắm.

 

Kiều Phụng Thiên sinh nghi, xách tấm chăn mỏng lên, xỏ chân vào đôi dép bự hơn cả cỡ vào bếp. Y vịn tay bên bàn nhìn vào thớt.

 

"Thầy Trịnh à... thầy định làm khoai tây chiên hả?"

 

"Tôi..." Anh lia mắt nhìn đống hỗn độn trên thớt, miếng gừng chắc phải dày cỡ đầu ngón út.

 

"Không ai cầm dao phay như thế."

 

Kiều Phụng Thiên bước tới cầm lấy cán dao, miết khẽ ngón tay lên mũi dao: "Dao chất lượng lắm, ngặt nỗi không biết xài."

 

Trịnh Tư Kỳ dịch sang trái một bước: "Xin chỉ giáo."

 

"Anh không được đặt cả bàn tay mình lên, phải hơi tì trọng tâm về trước." Kiều Phụng Thiên quay ngược lưỡi dao lên trước cho Trịnh Tư Kỳ cầm lấy: "Cố gắng để phần giữa ngón trỏ với ngón cái tì vài hai phần ba thân dao."

 

Kiều Phụng Thiên cụp mắt, nhẹ nhàng cầm ngón cái ấm áp của Trịnh Tư Kỳ: "Ngón tay cái phải giữ ở chính diện, ngón trỏ ngón giữ thả lỏng nằm ở phía bắc, hai ngón còn lại ôm chuôi dao... Đúng rồi, thầy mạnh tay hơn một xíu, nắm thật chắc vào."

 

Tay Kiều Phụng Thiên vẫn lạnh buốt, giọng vẫn nhuốm âm mũi nghèn nghẹt.

 

Y không nhịn được quẹt mũi, phát ra tiếng hít mũi sụt sịt vô cùng đáng yêu. Ánh mắt Trịnh Tư Kỳ bất giác hướng về phía y, dời khỏi đầu ngón tay đầy sẹo men đến đôi gò má nóng ran đỏ lựng của y, nhìn đôi hàng mi buông rủ hệt như dán hai dải tua rua ngắn rậm rạp màu đen lên.

 

"Tay bên kia phải giữ đồ cần xắt, đừng để buông xuôi ra đó, dịch về trước, dịch về trước nữa." Kiều Phụng Thiên ngẩng đầu nhìn sườn mặt Trịnh Tư Kỳ: "Khi xắt thầy đừng có sợ, đừng thậm thụt mà phải đưa lên trước, càng rụt lại sẽ càng dễ bị thương."

 

"Được."

 

Lại "chơi" dao, lần này lên tay rất nhiều không phải nghi ngờ. Tuy không nhẹ tênh như thể cầm bút nhưng ít ra không còn gập ghềnh trúc trắc, thấy đây chắc còn chẳng phải tay mình như hồi đầu.

 

Vì tính hiệu quả của thành phẩm, giữa chừng Kiều Phụng Thiên vẫn nhận dao về tay. Y lẹ tay đưa con dao lên rồi xuống một cách thành tạo, biến củ gừng thành từng lát mỏng đều đặn, rồi lại lật ngang lát gừng ra, san phẳng dưới lòng bàn tay, đoạn tì mùi dao xuống, nhấc cổ tay nâng đuôi dao từ phải qua trái, xắt ra sợi gừng mỏng dính như sợi mì.

 

Chờ nước gừng xong xuôi, Trịnh Tư Kỳ rót vào bát sứ sạch sẽ. Một nửa chỗ còn lại cất trong hộp giữ nhiệt chờ lúc nào bé Táo dậy vừa dỗ vừa đút cho bé con từng muỗng một vậy.

 

Kiều Phụng Thiên đang đứng ngó nghiêng trước giá sách đầy ăm ắp của Trịnh Tư Kỳ. Giá sách của Trịnh Tư Kỳ cũng gọn ghẽ giống như giàn cây hoa được mình chăm bẵm cực kỳ tươm tất. Trong nước nước ngoài, cận đại hiện đại, tất cả được phân loại chi tiết và khoa học như thể biên soạn ra một bộ trình tự hướng dẫn tra cứu cho riêng mình.

 

Ở ngang tầm mắt nhìn lướt qua là một dãy tiểu thuyết đương đại và hiện đại. Các tác phẩm của hàng loạt tác giả nổi tiếng Vương Tiểu Ba, Dư Hoa, Cách Phi, Vương An Ức, Trì Tử Kiến, Bạch Tiên Dũng, vân vân vân mây đều có đủ. Có cuốn Kiều Phụng Thiên đã từng đọc, có cuốn y mới từng nghe tên, hoặc thậm chí chưa từng nghe hay nhìn thấy bao giờ. Y nhớ ra một câu chẳng biết nghe được từ đâu, trình bày một cách đơn giản dễ hiểu là: Mọi khó khăn trên đời đều do sự trì hoãn, lười biếng, nhác học gây nên.

 

Kiều Phụng Thiên không dám động chạm vào tùy tiện. Y biết có những người yêu sách như mạng sống. Và y cũng không biết mình có nên tin hay không chuyện những hoàn cảnh rắc rối muôn hình vạn trạng trên đời này đều sẽ tìm thấy đáp án từ trong một quyển giấy với hàng tá những con chữ.

 

"Cầm lấy, cẩn thận bỏng."

 

"Ấy." Kiều Phụng Thiên vội vã nhận: "Cảm ơn."

 

Kiều Phụng Thiên thổi thổi, hớp một ngụm, nhấp thấy vị ngọt của đường cát bèn nhăn nhíu mày lại.

 

"Không thích ngọt à?"

 

Kiều Phụng Thiên ngẩng lên nhìn anh.

 

"Tôi chỉ thêm một chút xíu thôi, không thì để tôi đổi cho cậu bát mới."

 

"Không không không." Kiều Phụng Thiên vội vội vàng vàng uống một hớp thật to: "Không có gì không có gì. Tôi uống cái này tôi uống cái này."

 

Trịnh Tư Kỳ nhìn y cười: "Thi thoảng tôi thấy cậu đúng thật là người sắp ba mươi, thi thoảng lại cảm thấy... hình như cậu mới mười tám tuổi."

 

Kiều Phụng Thiên nhìn anh đăm đăm không nói gì. Đèn phòng khách màu vàng ấm khiến người ta trở nên mơ màng, hư ảo, và thoáng trông bông xù mềm mại.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment