Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 39

Chương 39

 

Kiều Phụng Thiên lại đổi màu tóc.

 

Đỗ Đông chọn thẻ màu cho y, màu đen loang dần sang đỏ. Lúc tẩy chừa phần chân tóc ra, màu đỏ sẽ phai ra dần từ phần giữa tóc, càng về đuôi càng đậm màu. Cởi áo trùm cắt tóc ra xong, Đỗ Đông phủi vụn tóc dính trên cổ Kiều Phụng Thiên, y lắc lắc đầu trước gương, mím môi.

 

Đẹp, tạm xem như quy củ đúng mực.

 

Lý Lệ xin làm giáo viên nhà trẻ trên thành phố. Cô nàng không có bằng cấp, cũng không đủ trình độ nên chú hai, chủ quán cà phê internet đã đi cửa sau xin vào giúp. Xưa nay Lý Lệ không thích làm việc, thấy gò bó khó chịu, thế mà giờ lại đứng đắn đi dạy rất nghiêm túc làm Kiều Phụng Thiên cũng phải giật cả mình.

 

Lý Lệ quấn lọn tóc xoăn gợn sóng mới uốn xõa bên tai, cười kín đáo ngượng ngùng đến lạ kỳ. Cô nàng nói, lỡ đâu có con cái cũng đâu chỉ thể để một mình Đông Qua cáng đáng cả gia đình. Làm mẹ là phải thành tấm gương cho con. Đống bùn nhão không chống được bức tường, không thành tài thì sao thành người. Đỗ Đông đứng từ xa nghe vừa đứng trong tiệm gội đầu cho khách vừa ngân nga bài dân ca.

 

Tốt đấy chứ, chồng thuận vợ hòa.

 

Tiệm cắt tóc mới tuyển được một cậu trai tóc ngắn, thấy tin tuyển dụng trên mạng nên tới thẳng tiệm xin làm. Cậu trai là dân địa phương, có đôi mắt híp trắng trẻo tròn trịa, gia đình gồm cha và hai cô em gái còn đang tuổi đi học. Kiều Phụng Thiên yêu cầu hộ khẩu, căn cước với bằng lái, đang ngồi trên chiếc ghế con "kiểm tra" cậu trai một cách cẩn thận nghiêm túc trong nửa tiếng đồng hồ.

 

Làm cậu trai ngượng ngập hỏi, bộ không phải em xin vào làm tiệm tóc mà xin gia nhập FBI hả anh? Lúc này Đỗ Đông mới cầm cái khăn vụt vào tay Kiều Phụng Thiên, nhướng mày bảo, cậu đủ rồi nghe chưa, tí hồi dọa người ta chạy mất đi; sau đó cười với cậu trai nọ, nói, thằng này bị rắn cắn một lần là mười năm sợ dây thừng vậy đó, nhóc thông cảm xíu ha.

 

Cậu trai nhếch nhếch môi cười, không đáp. Hẳn vậy rồi, cẩn thận thêm một chút có sai bao giờ. Kiều Phụng Thiên cũng không hỏi gì thêm, nhận vào luôn.

 

Tốt lắm, cũng chỉ hơn Lữ Tri Xuân một tuổi.

 

Trịnh Úc vẫn đến nhà Kiều Phụng Thiên ăn cơm như trước, vẫn cứ tíu tít nói luôn miệng, cũng vẫn ăn khỏe như vậy. Thấy Kiều Phụng Thiên nhuộm tóc mới, cô bé đau lòng mất một lát, ngay sau đó đã tỏ ra hết sức thích thú với diện mạo mới lạ này của y. Bữa trưa nay có chả giò tàu hũ ky chiên, một lớp tàu hũ khô mỏng dính thêm ngò với tôm, được luôn tay lòng cũng nhẹ bớt, y cuốn một lần rất nhiều.

 

Ba người đã ăn cả dĩa to rồi mà vẫn dư ra hai phần. Kiều Phụng Thiên gói một hộp cho Tiểu Ngũ Tử mang về cho Kiều Lương, dặn cậu bé nhớ nhắc bố nghỉ ngơi nhiều, đừng để mình mệt mỏi quá; phần còn lại thì để cho Trịnh Úc mang về cho Trịnh Tư Kỳ, dặn cô bé nhất định phải bảo do chú làm dư nhiều quá chứ không phải gì cả. Trước khi ăn nhét vào lò vi sóng quay một phút là xong, thêm chén nước tương chấm ăn cùng.

 

Cùng với quyển tiểu thuyết của Uông Tăng Kỳ nọ, y cũng gửi cô bé đưa về cho Trịnh Tư Kỳ.

 

Còn tờ giấy kia. Kiều Phụng Thiên không biết Trịnh Tư Kỳ có phát hiện ra nó hay chưa, hoặc là biết nhưng tiện tay kẹp vào sách nên lạc mất. Có lẽ là mối tình thầm thương trộm nhớ không thấy trước được tương lai được ăn cả ngã về không, nghe thấy giống truyện ngôn tình học đường lòe loẹt rồi đó. Bất kể thời gian hay là không gian, mặc sức sinh trưởng, một chút chua xót đắng cay, một chút ngọt ngào.

 

Cứ làm như không thấy đi vậy, việc riêng tư của người ta.

 

Chập tối hôm ấy.

 

Khách đến cắt tóc bỗng đông bất thường, hàng ghế ngồi chật kín khách không ngớt tay. Kiều Phụng Thiên đứng sau thành ghế chải chuốt cắt tỉa, không bước chân ra khỏi chỗ suốt từ nãy. Y day day mắt phải, đưa phần đuôi lược nhọn lấy một lớp tóc mái, quấn lại cố định trên đầu bằng kẹp cỡ trung. Bỗng thấy xương mày phải giật giật khó chịu, y bèn nhắm chặt mắt lại, chớp chớp mạnh bạo ba lần liền.

 

Đỗ Đông thay máy duỗi mới, cắm phích vào ổ điện, cúi đầu ấn ngón tay vào thử nhiệt độ ngoài mặt sứ, lấy một lọn tóc mai của khách kẹp chặt rồi kéo ra, thả từng sợi tóc rơi lất phất xuống.

 

Cậu trai học việc ôm chồng khăn đã gấp gọn gàng đẩy cửa vào, thân hình trắng trẻo tròn tròn xoa xoa bụng.

 

"Uầy, trời hôm nay đẹp nức lòng luôn đó mấy anh!" Cậu ta cười híp cả mắt nói.

 

"Sao?" Đỗ Đông quay đầu nhìn.

 

"Ráng đỏ! Giăng đầy trời luôn, đẹp hết nói anh ơi. Em đi đường thấy người ta đứng lại vỉa hè giơ điện thoại chụp nhiều lắm!" Cậu ta chỉ trỏ ra ngoài.

 

Kiều Phụng Thiên cắm cúi cả ngày nghe thế mới ngẩng đầu lên, nhìn ra bầu trời đầy rẫy vầng sáng màu đỏ rực.

 

Khu Lợi Đại nằm ở nơi địa hình cao nhất thành phố Lợi Nam nên vào ban đêm, phóng tầm mắt ra cao ra là thưởng thức được cảnh đêm lấp lánh trọn vẹn nhất. Khung cảnh nơi chân trời cũng hệt vậy, những áng mây hình thành nên từ dòng khí quyển tuần hoàn xếp chồng lên nhau, lớp nền màu đỏ hoa hồng như được chấm phá bằng những nét vẽ khoáng đạt, tạo thành vầng ráng đỏ ấm áp đậm đà chập tối nay.

 

Đã rất lâu Lợi Nam không có ráng đỏ.

 

Sau ngày ráng đỏ là những ngày trời đẹp quang mây, thích hợp để đi du lịch xa.

 

Kiều Phụng Thiên ngạc nhiên nhìn đăm đăm giây lát, bỗng thấy lòng nghẹn lại một cách khó hiểu giống như thể sự sống ngưng đập một giây, tiếp đó nghe "cạch" một tiếng.

 

Kiều Phụng Thiên sẩy tay làm rơi kéo, lướt sai một đường vào tóc khách. Phần đuôi tóc vốn phải ôm gọn vào với nhau vì thế xiên xẹo. Kiều Phụng Thiên nhíu mày chậc lưỡi.

 

"Chuyện gì vậy?" Vị khách cảm giác là lạ, đôi môi tô son đỏ nhếch lên, đưa tay vuốt vào tận chân tóc: "Sao thế? Có vấn đề gì à?"

 

"Em xin lỗi." Kiều Phụng Thiên nhìn vị khách trong gương: "Em cắt sai cho chị rồi."

 

"Hả?" Vị khách cuống quít lắc đầu, móng tay trong suốt cuống quít vén đuôi tóc ra trước ngực: "Ở đâu? Cắt sai chỗ nào rồi?!"

 

Đỗ Đông và cậu học việc quay sang.

 

Kiều Phụng Thiên im lặng dúi kéo vào tạp dề, đưa tay phủi phủi đầu vị khách, nắm phần đuôi tóc hơi lệch lên cho vị khách quan sát kỹ: "Ở đây, lệch một chút xíu. Xin lỗi chị, hôm nay không lấy tiền cắt tóc của chị."

 

"Ôi cậu bị cái gì vậy hả?!" Vị khách nhíu mày thành hình chữ xuyên 川, một tay khoác túi tay giữ tay vịn toan đứng dậy: "Cắt lủng cả lỗ lớn như này! Bộ cậu bị nhược cơ hả?!"

 

"Thật xin lỗi chị, để em sửa lại cho chị."

 

"Sửa cái rắm cậu, tôi bảo cậu cắt ngắn tới xương quai xanh, bây giờ cắt sai cậu đòi sửa là ngắn lên nữa chứ còn gì? Cắt ra cây chổi làm sao tôi dám thò mặt ra đường!"

 

Kiều Phụng Thiên đứng lùi lại, day day xương lông mày: "Không đâu ạ, không sửa ra cây chổi đâu chị yên tâm..."

 

"Đúng vậy tôi yên tâm chứ, yên tâm để cậu khoét tóc tôi lủng nguyên cái lỗ à! Tôi ngồi đây cho cậu luyện tay nghề phải không?" Vị khách vẫn tiếp tục giận dữ, tỏ ra xem thường đi đôi cao gót đứng ngay trước mắt Kiều Phụng Thiên, cao hơn y nửa cái đầu, đôi chân mày được vẽ tỉa rậm rạp bay bổng lúc nhướng lên trông táo tợn vô cùng: "Không biết cắt mở tiệm tóc làm quái gì? Lừa tiền người ta à?"

 

"Ài sao đấy sao đấy?" Đỗ Đông vội vã không nhảy ra được, đứng chắn trước mặt Kiều Phụng Thiên cười tươi rói: "Đang yên đang lành sao lại giận thế này chị đẹp."

 

Vị khách chỉ tay: "Hỏi cậu ta ấy!"

 

Đỗ Đông quay đầu, hạ giọng: "Chuyện gì?"

 

Kiều Phụng Thiên không chịu nổi người đúng lý những nhất quyết không chịu nhường nhất, cũng rất kỵ người ta nghi ngờ tay nghề mình. Y làm việc với khách thành tâm, lại đang lúc bận rộn mệt mỏi sinh lòng chán ghét. Y quay đi thở dài, đứng thẳng hai vai: "Kéo hơi bén, đâm phải mông con gà nổi điên chứ gì."

 

"Ê cậu nói ai là gà nổi điên đó!" Lửa giận xộc lên đầu, vị khách giẫm mạnh đôi cao gót cạch cạch về trước, muốn túm đầu Kiều Phụng Thiên lại: "Bà phải xé cái miệng mày ra!"

 

"Ây thôi đừng đừng đừng! Có gì từ từ nói chuyện từ từ nói chuyện." Đỗ Đông rướn ngực về trước cản lại, ủn mông đẩy Kiều Phụng Thiên ra sau.

 

Cậu học việc mới cũng kéo tay Kiều Phụng Thiên về nên y mới chưa tới nỗi không tránh kịp bị cào cho nát mặt. Nhưng Kiều Phụng Thiên vẫn thấy da đầu mình tê rát, bị cô ta túm rụng năm, sáu sợi tóc đỏ.

 

"Tiệm mấy cậu làm ăn như vậy đó hả? Hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt ấy chứ!"

 

"Chị đừng giận chị đừng giận! Để em cắt lại cho chị! Bảo đảm chị sẽ hài lòng! Chị muốn ủ dưỡng gì thêm cũng được, hôm nay em làm miễn phí hết cho chị xem như đền bù lỗi, chị đừng giận."

 

"Hứ." Vị khách nhếch môi khinh thường.

 

Đỗ Đông cười, quay lại trao đổi thầm với Kiều Phụng Thiên bằng mắt.

 

Kiều Phụng Thiên cởi nút sau lưng, tháo tạp dề vứt lên sô pha, vuốt tóc mái rồi đi ra cửa sau.

 

Y ngồi xổm trên bậc thềm ngoài cửa, nhìn màn khói trắng lượn lờ từ ống khói sắt sau bếp nhà hàng trước mặt, tiếng nồi chảo đụng độ vào nhau, mùi khói dầu lan đầy khắp con ngõ.

 

Khách hàng bất lịch sự thô lỗ càng làm ăn lâu lại càng gặp nhiều. Người không giữ mồm miệng, hung hãn quấy rối cũng có đủ, Kiều Phụng Thiên và Đỗ Đông chỉ cười xòa nhẫn nhịn. Mãi vẫn nuốt không trôi giận thì tới giờ đóng cửa tấp vào quán ven đường gọi bia với đồ nướng, nuốt hết mọi buồn hờn giận dữ vào bia rượu.

 

Kiều Phụng Thiên luôn cho rằng chuyện nào rồi cũng sẽ qua, cứ ôm trong bụng quấn chăn ngủ một đêm là mất dạng.

 

Chẳng biết có phải vì được ai kia đối đãi hết sức từ tốn nhã nhặn nên bây giờ người ngợm ngông cuồng ra vẻ cao quý, không ăn mắng hay chịu giận được.

 

Tưởng là ai cũng sẽ tôn trọng mình, không khiến mình phải uất ức bất công.

 

Y bỗng hiểu ra. Chung quy có những người không nên tiếp xúc gần, qua lại lâu ngày, nhìn nguồn sáng chói lâu ngày mắt sẽ lóa đầu sẽ mê sảng, cho rằng mình cũng có thể phát sáng được như thế. Không biết trọng lượng chỗ đứng của mình ở đâu, tự tiện cho rằng mình cũng có thể bước chân vào.

 

Chỉ khi tình cờ nhìn thoáng qua mới nhận biết nó lộng lẫy mà xa xôi.

 

Gió đêm thổi, điện thoại nhét trong túi áo rung rung liên tục làm cả bắp đùi với thắt lưng Kiều Phụng Thiên cũng run lên tê dại.

 

Kiều Phụng Thiên xoa xoa vành mắt phải, ấn nút nghe máy, y kề điện thoại lên tai khẽ trả lời.

 

Đến khi y lại hướng mắt nhìn lên bầu trời, ráng chiều ởđằng Tây ngày một đỏ lửa, cháy rực đến tưởng như màu máu trĩu nặng, trangnghiêm và tráng lệ.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment