Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 47

Chương 47

 

Văn phòng trưởng khoa không lớn mấy, bên trong có thêm gian phòng nhỏ làm nơi trao đổi với người nhà bệnh nhân. Một cái bàn, một chậu trầu bà vàng, hai chiếc ghế bành, trên tường gắn bảng đèn đọc MRI hình chữ nhật. Không gian nhỏ sực nức mùi nước rửa tay hương chanh thơm tho.

 

Hai bác sĩ ông hướng dẫn vào văn phòng để một chồng bệnh án lên bàn, trước khi ra khỏi còn mỉm cười với Kiều Phụng Thiên, sau đó mới rón rén đóng cửa lại.

 

"Cậu ngồi đi."

 

Trưởng khoa rửa tay trước, sau đó rút ly giấy dùng một lần rót nước: "Ngồi đã, đừng sốt ruột."

 

Kiều Phụng Thiên mím môi, kéo ghế ra ngồi xuống.

 

"Nghe khẩu ẩm có vẻ cậu không phải người ở đây." Trưởng khoa bắt đầu bằng một câu hỏi ngoài lề, không biết có phải để làm dịu bầu không khí hay không.

 

Kiều Phụng Thiên gật đầu: "Nhà không ở thành phố mà ở thị trấn ạ, Lộc Nhĩ, trấn Lộc Nhĩ."

 

Trưởng khoa nhìn mái tóc loang ánh đỏ của Kiều Phụng Thiên, đặt cốc nước vào tay y: "Lộc Nhĩ à, năm ngoái tôi có tới đó. Một nơi tốt đấy chứ, non xanh nước biếc, rất đẹp, chẳng phải Lợi Nam đang muốn khai phá phát triển khu đó đấy à?"

 

"Chỉ mới nghe nói thế thôi ạ." Kiều Phụng Thiên siết chặt cốc giấy, "Nghe giọng bác sĩ chắc bác sĩ cũng không phải người ở đây, giọng miền Nam mà."

 

Trưởng khoa lật vài trang bệnh án: "Ôi, tôi là người miền Nam. Hồi đó thi đại học đậu vào viện y tế Tây Nam. À, bây giờ thì là... Đại học y dược Lợi Nam! Thực tập rồi học thạc sĩ ở thành phố, sinh sống ở đây tới bây giờ cũng mấy chục năm rồi." Trưởng khoa ngồi phía đối diện chậm rãi kể, gật đầu mỉm cười với y.

 

"Ô, cậu này." Ông chỉ vào khóe miệng cậu: "Miệng bị làm sao kia?"

 

"Ngã ạ."

 

"... À."

 

Kiều Phụng Thiên hết sức căng thẳng, chỉ nghe được cửa câu chuyện đã chuyển sang nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, im lặng.

 

"Anh trai phải không?"

 

"Vâng."

 

Trưởng khoa đan hai tay lại, thoáng nghiêng đầu, hai ngón cái xoay tròn song song nhau: "Chia sẻ thật với cậu, tình trạng hồi phục không quá lạc quan, nên chuẩn bị tinh thần cho một loạt di chứng."

 

Kiều Phụng Thiên nhìn ông.

 

"Đầu tiên, thời gian tỉnh của anh cậu không dài, chỉ có thể nói là tạm thời tỉnh táo, bất cứ lúc nào cũng có khả năng rơi vào tình trạng hôn mê. Hiện tại bệnh nhân vừa tỉnh, chúng tôi không thể khẳng định bệnh nhân còn nhận thức hay không, thậm chí có thể không còn nhớ cậu là ai, rất khác với những thứ trong phim truyền hình." Trưởng khoa cố gắng nhẹ nhàng uyển chuyển nhất có thể.

 

"Đó là vì quá trình phục hồi sau tổn thương thần kinh não cần điều kiện môi trường và thời gian, bao gồm cả những yếu tố phụ trợ như k*ch th*ch giác quan vân vân... Về ngôn ngữ, anh trai cậu có khả năng bị rối loạn hoặc mất chức năng ngôn ngữ, giống như tôi vừa nói, vấn đề chuyên môn hơn tôi không đề cập thêm."

 

Kiều Phụng Thiên cúi đầu, lặp lại mọi điều trưởng khoa nói —— Kiều Lương, 32 tuổi, có khả năng sau này không nhớ người nhà là ai, không nói chuyện được nữa, chắc phải rất lâu mới khá hơn được.

 

Tàn nhẫn biết mấy.

 

Trưởng khoa vuốt mái tóc trắng: "Tôi gọi cậu đến văn phòng không phải để nói cho cậu biết bệnh nhân sẽ hồi phục ra sao, phác đồ điều trị thế nào. Đó là chuyện bác sĩ phải tính toán, không phải người nhà. Hơn nữa tình hình hồi phục hậu phẫu cụ thể phải chờ khoa kỹ thuật hình ảnh làm việc sáng mai đưa bệnh nhân chụp cộng hưởng từ và CT não mới quan sát thấy."

 

"Ý của bệnh viện chúng tôi là, hẳn rằng mọi việc sau này với người nhà bệnh nhân sẽ vô cùng vất vả. Một mình cậu không thể nào chăm sóc lo liệu xuể. Cậu có bạn bè người thân khác không, nếu được thì gọi đến cùng hỗ trợ."

 

Kiều Phụng Thiên hé môi: "Ở nhà còn ba mẹ, bệnh nhân có con trai. Mẹ phải chăm sóc ba, sức khỏe ba không được tốt, không thể để ông một mình. Con của anh trai rất nhỏ, mới vào tiểu học."

 

"Ài, còn anh chàng cao cao đeo kính đi cùng ở phòng cấp cứu."

 

Ông nhắc đến Trịnh Tư Kỳ.

 

Kiều Phụng Thiên sờ sờ mũi, nghiêng đầu nhìn sang chậu trầu bà vàng mơn mởn: "Một người bạn bình thường thôi, không thân quen mấy."

 

Trưởng khoa người: "Không thân quen mấy? Tôi thấy hai cậu có vẻ rất thân thiết đấy chứ. Chăm sóc đỡ đần cậu đủ đường."

 

Sau khoảng lặng ngắn ngủi, trưởng khoa nhấp môi: "Nói cách khác, gia đình cậu hiện tại chỉ một mình cậu đứng ra lo liệu được, mà cậu còn phải làm việc kiếm tiền đúng không?" Ông nhìn khuôn cằm nhọn, đôi vai mảnh của y.

 

"... Vâng."

 

"Vậy tôi đề xuất cậu thuê hộ sĩ. Tôi khuyên thật, giai đoạn hồi phục về sau rất cần có người giúp đỡ. Bệnh nhân không thể tự sinh hoạt hay chăm sóc bản thân, buộc có người kề cạnh. Cậu nghĩ đi, sắp vào hè rồi, trời nóng dễ tiết mồ hôi mà bệnh nhân nằm một chỗ không thể cử động, rất dễ dẫn tới hoại tử, một câu chuyện rất khó giải quyết đấy. Mà phần chân gãy xương cũng cần trị liệu kéo, có ống thép mỏng đâm xuyên qua chân, cậu xem, phiền phức lắm đúng không?"

 

Kiều Phụng Thiên cười khổ.

 

"Vả lại, vả lại." Chủ nhiệm mỉm cười càng ấm áp, dường như muốn nói rồi lại thôi.

 

"Bác sĩ muốn nói gì cứ nói thẳng đi ạ."

 

Trưởng khoa gập ngón trỏ nhịp nhịp lên mặt bàn: "Anh trai cậu có bảo hiểm y tế chứ?"

 

Kiều Phụng Thiên lắc đầu: "Không có, anh ấy vừa lên thành phố làm việc, chỉ là nhân viên bán thời gian không ký hợp đồng dài hạn, cũng không đóng các loại bảo hiểm."

 

"Chậc, cậu xem, phải mà có bảo hiểm y tế thì viện phí cũng đỡ đần được phân nửa."

 

Ông đang ám chỉ đến tiền viện phí thuốc men. Kiều Phụng Thiên nuốt nước bọt.

 

Đúng thật, tiền phẫu thuật thuốc men nằm viện với đủ linh tinh khác đội dần lên, hẳn nhiên không phải con số ít ỏi. Bác sĩ cứu người là chức trách bổn phận, và cũng là kế sinh nhai của họ, việc thông báo thanh toán không có gì đáng trách cả.

 

Kiều Phụng Thiên chỉ thấy xấu hổ: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi bác sĩ. Tôi sẽ nhớ nộp viện phí kịp thời xin bác sĩ yên tâm, mấy hôm nay bận quá nên chậm trễ, chỉ một thời gian ngắn nữa, một thời gian ngắn nữa thôi nhất định tôi sẽ nộp đầy đủ."

 

"Việc này không vội, không vội. Cậu cứ về tính toán chuyện chăm sóc về sau cho bệnh nhân đã, đó mới là vấn đề quan trọng nhất, nhất định phải chuẩn bị kỹ lưỡng cố gắng chu toàn. Người nhà có phối hợp bệnh viện mới hoàn thành tốt công việc, có như vậy bệnh nhân sẽ sớm phục hồi, cậu thấy đúng không?"

 

Ra khỏi cổng sau bệnh viện thành phố Lợi Nam, s* s**ng túi quần, Kiều Phụng Thiên chợt phát hiện điện thoại đã hết pin sập nguồn từ đời nào. Không gọi được không sao, chỉ sợ không nghe kịp cuộc gọi quan trọng. Sợ nhất là cảnh sát giao thông họ Lưu thông báo tình tiết mới về vụ án.

 

Kiều Phụng Thiên ghé vào một quán cháo gọi phần cháo nấm cây trà nồi đất cho một người, hỏi mượn chủ quán sạc dự phòng. Y vội vàng mở nguồn máy, hai chục thông báo rung ầm ầm nhảy lên.

 

Kiều Phụng Thiên ấn vào góc cửa sổ, lướt lướt đọc như gió qua một lượt.

 

Ba thông báo tin nhắn gạ ch*ch trên Blued, năm tin nhắn từ nhà mạng, hai tin nhắn rác quảng cáo, thông báo hẳn hoi chỉ có bốn cái của Đỗ Đông và một cái của Trịnh Tư Kỳ. Kiều Phụng Thiên mở xem thời gian gọi nhỡ, tám giờ bốn lăm phút tối, hai tiếng trước.

 

Kiều Phụng Thiên thoáng ngần ngừ, cuối cùng chọn gọi lại.

 

Trịnh Úc đang tập viết trong phòng, Trịnh Tư Kỳ thì đang ngả lưng trên chiếc sô pha nhung màu nâu trà sữa kế giá sách. Anh đã soạn xong giáo an xong nên không cần gấp gáp gì mấy, có thời gian đọc thêm vài quyển sách. Lúc nhận cuộc gọi của Kiều Phụng Thiên, trên đầu gối anh là quyển "Người Đọc" của tác giả Bernhard Schlink, một thẩm phán người Đức.

 

"Ừ, có chuyện gì vậy?"

 

Trịnh Tư Kỳ nghe điện thoại, hình như anh có vẻ không thích mở đầu bằng "A lô" cho lắm. Phong thái trò chuyện của anh bao giờ cũng cho người khác ấn tượng anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng và bình tĩnh.

 

"Thầy... thầy gọi cho tôi mà." Thầy lại còn hỏi tôi "có chuyện gì vậy".

 

"Xem ra cậu tới bệnh viện rồi, tôi muốn hỏi tình hình thế nào, rốt cuộc cậu lại tắt máy." Trịnh Tư Kỳ lật một trang sách, đẩy gọng kính trượt xuống sống mũi.

 

"Tỉnh thì tỉnh rồi."

 

Trịnh Tư Kỳ không đáp, chờ Kiều Phụng Thiên nói tiếp.

 

Kiều Phụng Thiên cúi đầu khều tay vào cái lỗ màu nâu trên bàn, mắt đăm đăm nhìn màn đêm xanh sậm của Lợi Nam ngoài cửa sổ: "Chỉ có điều hình như không nói chuyện được, không nhận ra ai, cũng không cử động được..."

 

Trịnh Tư Kỳ không hiểu chuyên môn y học, không thể nào nhắm mắt giả mù ép bản thân làm bộ hiểu để đưa ra mấy lời giải thích nghiệp dư. Anh mân mê cằm suy nghĩ thật lâu, chậm rãi đáp: "Cố gắng hết sức hợp tác với bác sĩ là tốt rồi, cần giúp đỡ gì thì nói với tôi."

 

Bà chủ bưng khay tới, trên khay là phần cháo nóng hôi hổi trong nồi đất. Kiều Phụng Thiên nghiêng người cho bà chủ có chỗ đặt đồ lên bàn, y thấy trong khay còn có một dĩa măng chua xanh xanh trắng trắng nhỏ, thêm hai trái ớt ngâm màu vàng.

 

Đây nhé. Bà chủ thấy y đang gọi điện thoại bèn lau tay vào tạp dề, mỉm cười mấp máy miệng. Kiều Phụng Thiên cười đáp lời, cầm chiếc muỗng sứ ấm lên.

 

"Cái này tôi biết."

 

"Đã mua thuốc chưa?"

 

Kiều Phụng Thiên thổi cháo: "Thuốc gì... À, vỉ 75610 gì đó."

 

"... Thuốc trị thương Tam Thất." Đấy, thiếu điều đếm đủ từ 1 tới 9 với lôi cả bảng cửu chương ra rồi.

 

"Quên mất."

 

Trịnh Tư Kỳ cười khẽ: "Cũng không trông gì cậu nhớ."

 

Kiều Phụng Thiên nuốt cháo: "Trừ chuyện bản thân ra chuyện của ai tôi cũng nhớ kỹ được hết."

 

Trịnh Tư Kỳ đổi thế ngồi trên sô pha, đóng "Người Đọc" lại, với tay chỉnh độ sáng đèn, nhướng mày: "Ồ? Nếu tôi cho cậu biết sinh nhật tôi, cậu cũng nhớ kỹ được rồi sẽ tặng quà cho tôi nữa à?"

 

Nấm cây trà ninh rất nhừ, dễ nhai, vị tươi ngọt đặc trưng của nấm đọng ở đầu lưỡi. Kiều Phụng Thiên gắp một miếng lớn, lật đũa lựa phần xanh ngoài mặt ra.

 

"Nhớ thì nhớ được, còn chuyện có tặng quà không còn phải xem tôi có sẵn lòng không đã."

 

"Vậy cậu có sẵn lòng không nhỉ?" Trịnh Tư Kỳ khép mắt, hỏi nhẹ tênh.

 

"... Thầy cũng có thiếu gì đâu."

 

"Tại tôi không để cậu thấy cái mình thiếu thôi."

 

Kiều Phụng Thiên cúi đầu cười, ngắn ngủi, hệt như vì sao lóe lên rồi vụt tắt. Trịnh Tư Kỳ nghe tiếng thở yếu ớt phát ra trong loa, đoán được y đang cười nên tâm trạng nhất thời cũng dịu đi, không quá lo lắng về cảm xúc người kia.

 

Bỗng dưng, bầu không khí trở nên ôn dịu một cách bất thường, dịu dàng như dòng nước, cuộc điện thoại trở thành đoạn đối thoại chuyện trò bình thường không thể bình thường hơn. Từng câu chữ vặt vãnh tự nhiên bật ra không ngại nhỏ nhặt hay rỗi rãi.

 

Ngày mai Trịnh Tư Kỳ có tiết dạy, trong lớp có mấy cậu sinh viên cứ thích đi sớm xách đồ ăn sáng theo; từ khu dân cư cấp thấp đen sì chỗ Đỗ Đông mua nhà tới chuyện Lý Lệ chuẩn bị muốn có một nhóc lợn con trong năm nay; từ Trịnh Úc la lối mấy bữa nay không được ăn cơm Kiều Phụng Thiên nấu buồn bã quá chừng tới chuyện Trịnh Tư Kỳ lao tâm khổ tứ học xong khóa xắt dưa leo cấp tốc.

 

Đầu bên này đến đầu bên kia thành phố nhẹ nhàng nối kết với nhau.

 

Kiều Phụng Thiên cảm giác lời nói và hành động của mình rất không nhất quán. Rõ ràng y nói với bác sĩ trưởng khoa mình chẳng thân quen với Trịnh Tư Kỳ là mấy; giờ phút này lại như hai người bạn thân thiết đã nhiều năm ròng, như đang bóc tách bộc bạch cuộc sống lặp đi lặp lại mỗi phút giây trao vào lòng bàn tay nhau.

 

Cảm giác thật tốt đẹp quá, tuyệt diệu quá, và thật khó lòng diễn tả. Nên cho dẫu tai nóng ran lên, cổ tay nhức mỏi cũng không muốn cúp máy. Giờ phút này đây, Kiều Phụng Thiên cảm nhận được cảm giác an lòng.

 

"Chút nữa cậu về nhà à?" Trịnh Tư Kỳ hỏi.

 

"Ừm, chuẩn bị từ bệnh viện về đây." Kiều Phụng Thiên trả tiền, đẩy cửa hàng cháo, hòa mình vào đêm đen dày đặc: "Không cần trông đêm ở bệnh viện, có điều dưỡng trực rồi."

 

"Nói chuyện tiếp không?" Trịnh Tư Kỳ dựa vào lưng ghế, gác cả hai chân lên sô pha.

 

Kiều Phụng Thiên rảo bước trên con phố heo hút giữa đêm, ngước mắt nhìn ánh đèn và trăng sao: "Được chứ."

 

Đèn đường kéo bóng lưng Kiều Phụng Thiên nghiêng nghiêng thuôn dài, tựa nét mực dày được điểm hạ sau cuối trong bức tranh thủy mặc.

 

.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Hy vọng mỗi người đều sẽ gặp được một ai đó sẵn sàng chuyện trò cùng mình bất cứ khi nào.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment