Chương 48
Hà Tiền quan hệ rộng, nếu buộc phải bán nhà, Kiều Phụng Thiên chỉ biết nhờ anh ta giúp.
Trước đó hai người cãi nhau một chập không mấy êm đẹp, cả quãng thời gian dài sau đó không liên lạc gì với nhau. Thi thoảng nhìn thấy người kia đăng story hay bài mới cũng tiện tay ấn like rồi thôi. Xét việc chứ không xét người, Kiều Phụng Thiên không thấy thái độ khi đó của mình có gì sai, bèn gọi điện cho Hà Tiền, xấu hổ, ngần ngừ quanh co, vòng vo tam quốc mãi không vào được vấn đề.
Hà Tiền đang trong công ty kéo cà vạt, vắt chân lên: "Có chuyện gì cậu nói thẳng đi, tôi sẽ giúp bằng được."
"Tôi muốn bán nhà."
"Cậu lại mua nữa ấy hả tiền đâu mà..."
"Bán! Tôi bảo tôi muốn bán."
Hà Tiền ở đầu bên kia nghe y nói, lặng phắc nửa buổi trời không đáp.
Bạn thân chung thôn lớn lên cùng nhau, tam quan thái độ không đồng thuận, đụng độ nhau ngần ấy năm trời mà không thấy ủng hộ gì nhau, chẳng có vẻ là thân thiết nhưng cũng chưa bao giờ xa lánh. Tình bạn giữa Hà Tiền và Kiều Phụng Thiên là thứ quan hệ rất khó định nghĩa một cách đơn giản.
Giờ nghỉ trưa, Hà Tiền mắc áo khoác ngoài vào cánh tay, lao đùng đùng vào cửa nhà Kiều Phụng Thiên. Kiều Phụng Thiên dựng ngược giật thót cứ như bị giẫm phải đuôi, đẩy đầu Hà Tiền ra.
"Thay giày!"
"Ôi đù tí nữa thì cậu tẩn tôi lao đầu xuống đất!" Hà Tiền chống tay lên bức tường trắng, tay áo dính đầy bụi với vôi, "Nhờ vả người ta mà hành động cỡ đó đó?"
"Tôi vui được chưa." Kiều Phụng Thiên ném đôi dép bông ra sàn: "Thay giùm."
Ông vừa mới lau sạch tinh.
Căn nhà kiểu cũ, sàn sơn chứ không ốp công nghiệp, càng không phải gỗ thật, đến cả gạch men cũng không phải hàng thật. Nhìn vô thì ai đời biết có bẩn hay không, nhưng hễ nhà không ngăn nắp là não Kiều Phụng Thiên không tài nào chịu nổi dù chỉ một giây đồng hồ. Chính vì sự cố chấp có hơi thần kinh này mà cuộc sống của Kiều Phụng Thiên bao nhiêu năm nay chưa hề lệch quỹ đạo.
Nhà tuy cũ kỹ nhưng được cái tầng thấp, mặt bằng cũng rất ổn. Hồi mua cũng biết chớp thời cơ nên cũng xem như vớ được món hời, bây giờ cần bán mà không gấp tiền chắc chắn giá thị trường sẽ nâng được kha khá.
Hà Tiền muốn ngồi sô pha, trước lúc ngồi lại thoáng do dự, khựng mông giữa không trung: "Ngồi sô pha nhà cậu có cần đi rửa đít không?"
"Ngồi mẹ đi." Mắt Kiều Phụng Thiên trợn ngược: "Cậu có rửa chắc gì đã sạch..."
"Ờ." Hà Tiền bĩu môi: "Cũng đúng thật."
Người trưởng thành cả rồi, có mấy câu để cười ha hả rồi thôi, không nhất thiết phải đề cập.
Sáng nay Kiều Phụng Thiên tắm rửa kỹ lưỡng, gội đầu nên bộ dạng cũng gượng bớt tiểu tụy, trông có sức sống hơn một tí. Y thay quần áo, bóc một quả quýt to cỡ nắm tay. Lẽ ra tầm đầu xuân như bây giờ quýt vẫn chưa vào mùa nhưng nắn thử thấy vừa mềm lại vừa căng mọng chắc nịch. Y nhặt bớt xơ quýt đi, đưa cho Hà Tiền.
"Đang yên đang lành tự nhiên bán nhà?" Hà Tiền đớp một lần ba múi, vừa dồn vào miệng được một lát mặt mày đã nhăn tít.
Kiều Phụng Thiên nhíu mày: "Chua hả?"
Sao có thể, xưa giờ y lựa trái cây là số một đó, tuyệt nhiên chưa bao giờ thất thủ. So ngang cơ với mấy cô bác bán chợ kinh nghiệm chục năm còn được nữa là.
"... Ngọt đớn cả mề." Hà Tiền ngửa đầu nheo mắt.
"Ai cút mẹ đi lại còn diễn diễn." Kiều Phụng Thiên cáu tới độ nhếch môi, với tay lột thêm một trái: "Tính đổi chỗ ở, khu này toàn mấy bà mấy ông, khó chịu quá nên muốn bán."
"Thôi bớt đi! Đó giờ cậu có phải cái loại không yên thân đâu, lại còn ở khó chịu cơ." Hà Tiền cười nhạo: "Cái thằng oắt con nhà cậu, đố ai quen cậu mà tin nổi cái rắm chó này."
Kiều Phụng Thiên không đáp, y tách một múi quýt nhét vào miệng.
"Vết thương trên miệng cậu..." Hà Tiền sờ cổ, "Có liên quan gì tới... vụ bán nhà không?"
Mới đầu Kiều Phụng Thiên định băng lại che vết thương đi, nhưng thiết nghĩ che che đậy đậy có khi nhìn chỉ rõ thằng này không có tiền hơn, nên thôi thà để vậy, hỏi thì bảo té ngã.
"Không liên quan."
"Tôi không tin."
"Vậy cậu hỏi đi." Yết hầu Kiều Phụng Thiên trượt trượt, nuốt nước bọt.
Không phải Kiều Phụng Thiên không tin Hà Tiền, thậm chí trái lại, vì y biết mình và Hà Tiền cùng một loại người, không hòa nhập như nhau. Thế nên y thường có cảm giác mình và Hà Tiền là đồng đội kề vai chiến đấu đầy mật thiết và thê lương. Miệng đời sắc bén là màn mưa bom bão đạn biến ảo khôn lường, chỉ khác nỗi Hà Tiền cứ hoài lẩn trốn, còn y thì cắn răng tiến bước thôi. Đường tuy khác, song chung quy tọa độ là giống hệt.
Hà Tiền là Bồ Tát bằng đất sét qua sông, thân mình còn khó giữ được sao mà phù hộ. Kiều Phụng Thiên không nói với anh ta đơn giản chỉ vì không muốn phanh phui chuyện nhà cho cả thế giới.
"Gia đình cậu gặp chuyện rồi đúng không..." Hà Tiền ghì về trước săm soi, chống tay lên gối kéo căng lưng áo sơ mi: "Chẳng lẽ ba cậu..."
"Phỉ phui cái mồm! Ba tôi vẫn khỏe re, cậu đừng có mà." Kiều Phụng Thiên nguýt.
"Thế con mẹ nó —— "
"Uây vô vấn đề chính được chưa, nhà tôi bán được hay không?" Kiều Phụng Thiên dẹp vỏ quýt xuống, gãi đầu: "Tới lúc chuyện xong xuôi tôi viết bài báo cáo tổng kết dài cỡ hai chục ngàn chữ kể cho cậu rõ ràng là được chứ gì?" Với Hà Tiền, Kiều Phụng Thiên hết sức dễ nóng máu.
Hà Tiền chậc lưỡi, bĩu môi im lặng hồi lâu.
"Phụng Thiên, tôi nói thật bán nhà không phải chuyện nhỏ, cậu bộp chộp quyết định mà được à."
Kiều Phụng Thiên không đáp.
"Đây là nhà của cậu ở Lợi Nam đó, có cũ kỹ bất tiện đi nữa nhưng nếu không còn nhà, đời cậu cũng không còn cái gì đâu. Cậu sẽ là đám mây, đám bèo, thổi một cái là bay mất... hiểu không?
Kiều Phụng Thiên nghĩ tới rồi chứ, nhưng biết phải làm sao đây. Trong căn nhà này đến cả một cái lá cái cây, một vết xước trên thớt, một dấu tay trên tường, một chút mùi bụi bặm trong cửa tủ Kiều Phụng Thiên còn chẳng nỡ, nói gì đến cả căn phòng khách hay phòng ngủ. Nhưng biết làm sao đây.
"Chuyện cậu nói tôi biết."
"Biết mà còn đòi bán!" Hà Tiền làm bộ muốn đưa tay quạt cho y một phát.
"Nhưng sự thật đã là như vậy rồi, tôi biết làm sao đây."
"Thiếu tiền thì đi mượn đi!"
"Tôi không mượn."
Kiều Phụng Thiên nói ngắn gọn nhẹ tênh. Y ngả lưng vào sô pha, nhìn đám mầm măng leo non xanh mơn mởn trên dàn hoa. Gân lá măng leo mảnh dẻ chi chít, nhìn từ xa hệt như màn sương mù màu lục sậm.
Hà Tiền cười, khóe mắt cong lên rồi cụp xuống, khóe miệng nhếch hằn từng vết: "Cậu suốt ngày cứng cỏi thì làm được cái đếch gì không, giờ còn chơi trò chống cánh hữu hả? Cậu... cậu đấy, đúng là cái đồ..." Anh ta ra sức gí đầu ngón tay nghĩ chữ: "Cậu đúng là cái đồ cứng ngắc bước bỉnh, đồ không học được đường cong cứu quốc*."
*Tìm cách gián tiếp để vào được những ngôi trường hàng đầu danh giá.
Xài cả thành ngữ đây, nghe cũng tạm được ấy chứ, Hà Tiền không khỏi nghênh ngang tự đắc.
Thường thì lẽ ra Kiều Phụng Thiên sẽ không bao giờ thất thế, có vòng vèo cũng phải miệng lưỡi đâm thọc trở lại. Nhưng hôm nay Kiều Phụng Thiên không có tâm trạng cũng không còn hơi sức, y đứng dậy vào phòng ngủ, lấp một xấp giấy tờ chứng nhận lộn xộn đập xuống bàn trà.
"Khoản vay còn năm mươi ngàn, tôi ra ngân hàng thanh toán hết số tiền thế chấp rồi bán đi luôn, bốn trăm ngàn. Nội thất đồ gia dụng trong nhà tôi sẽ để lại toàn bộ." Y khựng một lát: "Chỉ cần một điều kiện, giao cọc ngay lập tức."
Kiều Phụng Thiên không cần nhiều. Kể sơ qua, tiền thuốc men của Kiều Lương tổng cộng hai trăm ngàn, giai đoạn sau này chi phí mướn hộ lý các thứ cũng phải chuẩn bị sẵn. Chiếc xe hư hỏng trong vụ tai nạn là Giang Hoài hàng nội địa, thiệt hại ít nhất từ bốn mươi đến sáu mươi ngàn, nếu chịu trách nhiệm toàn bộ cho vị khách thì cũng phải ngót nghét trăm ngàn. Tính rõ ra thì bốn trăm ngàn vẫn chưa đủ, nhưng việc cố tình đội giá lên cao là phi thực tế. Chỉ đành miễn cưỡng chạm tới vạch mốc một cách chật vật, chừa cho bản thân chút thời gian hít thở lấy hơi, đủ sức vượt qua điểm nút này.
Mọi chi tiêu sau này tay vác vai gánh, xem lại từng bước một vậy.
Hà Tiền nhìn mớ giấy tờ bất động sản trên bàn rồi nhìn Kiều Phụng Thiên.
"Cậu bán thật?"
"Chứ sao, tôi tốn nửa ngày trời tiếp cậu để chọc khỉ cho vui hay gì?"
"Cậu mới là khỉ." Hà Tiền cầm giấy tờ nhà đất, lật vài tờ: "Nhưng bốn trăm ngàn chưa chắc được... Nếu cậu nhất định đòi đặt cọc bằng tiền mặt."
Kiều Phụng Thiên day mi tâm, vuốt ngược tóc mái để lộ trán.
"Cậu cứ cố gắng đi."
Tiễn Hà Tiền về nghe anh ta nói câu "Chờ tin tôi" trước lúc ra khỏi cửa, Kiều Phụng Thiên cũng không hề thấy nhẹ lòng. Mảnh đất này đây một tháng sau, một tuần sau, một ngày sau, có lẽ sẽ chẳng còn liên hệ gì đến họ Kiều y nữa.
Căn nhà mua năm hai mươi tư tuổi, thời gian thấm thoắt thoi đưa, đến hôm nay vẫn hoang mang, vẫn khốn khổ. Lúc mua nhà cắn răng vay không xin xỏ bất cứ ai, nên bây giờ bán đi cũng thẳng thừng chẳng có gì phải nhìn ngó sau trước. Hà Tiền nói cũng có chỗ đúng, căn nhà này là chốn về của y ở mảnh đất Lợi Nam này, là sự bướng bỉnh khó nói thành lời của y.
Mọi nỗi tủi hờn buồn khổ, những niềm vui sướng đôi lần, thậm chí cả cơn hưng phấn d*c t*nh vẫn hay vồ vập đến một cách bất chợt đều bén rễ nảy mầm bên trong bốn bức tường này, thấm vào hiên nhà, thấm vào góc mái, thấm vào cơn gió khẽ khàng phe phẩy tấm rèm bông. Khắp nơi chỉ toàn là dấu vết Kiều Phụng Thiên muốn bản thân phải sống thật tốt.
Kiều Phụng Thiên vẫn ra rút đồ như thường lệ, xếp đồ, nhét vào tủ quần áo; quét nhà, đổ ki hốt rác, thay đầu chổi mới; lúc đứng bên giàn trồng hoa, Kiều Phụng Thiên chợt thoáng hoảng hốt vô cớ, bứt rứt, không dám nhìn nhiều.
Sắp bán nhà rồi, không còn chỗ ở cố định, chẳng mang theo được dù chỉ một chậu.
Để lại à? Lỡ đâu chủ mới không chăm, hoặc không cẩn thận chiều chuộng chúng nó như mình, cuối cùng lại chết héo.
Kiều Phụng Thiên quay đầu, khẽ kéo ống tay áo, đưa mắt nhìn mảng xanh mơn mởn —— mỗi cái cây như có sinh mệnh, có linh hồn, dường như chúng nó chẳng muốn mình phải đi. Kiều Phụng Thiên vừa thầm khinh khỉnh suy nghĩ nhão nhoẹt không khác gì thiếu nữ sướt mướt của bản thân, lại vừa nghĩ ngợi, đến tột cùng thì những người mẹ trẻ nhẫn tâm vứt bỏ cốt nhục phải vô tình máu lạnh đến mức nào.
Chí ít, nhận nuôi cũng được mà.
Nhận nuôi.
Kiều Phụng Thiên thình lình nhớ tới ông Vương sống ở tòa trước. Nhà ở tầng trệt, sống một mình, có khoảnh sân nhỏ trồng hai gốc dành dành, cứ độ hè mỗi năm là cắt cành đi từng tòa từng tầng một tặng cho các hộ. Dành dành dễ bị sâu kiến, mùi thơm ngọt theo kiểu nồng nặc quá nên Kiều Phụng Thiên không mê mấy, thường tiện tay cắm nó vào chai sữa cũ, cho nó tự nở rộ rồi tàn lụi.
Gương mặt ông Vương đầy nếp nhăn, mà dường như bên trong từng tầng nếp nhăn xô lại với nhau ấy cũng ẩn hương hoa. Người thiện lương tâm sinh tướng, lại còn giỏi chăm cây hoa. Kiều Phụng Thiên thấy mình cứ như đang gả con gái vậy, phải lựa nhà chồng cho thật kỹ càng.
Hay là cứ gả đi thôi, gửi gắm hết từng này chậu cây.
Chiều, Kiều Phụng Thiên gặp lại cha mẹ cô sinh viên trong vụ tai nạn tại đội cảnh sát giao thông thành phố Lợi Nam chứ không phải ở bệnh viện. Viên cảnh sát giao thông họ Lưu với đôi mày rậm rạp bước vào phòng tiếp dân với tệp hồ sơ vụ án, trông thấy một mình Kiều Phụng Thiên đang bị người đàn bà tóc xoăn váy bó kềm chặt hai cổ tay.
"Mấy người làm cái gì vậy?" Cảnh sát Lưu nhướng mày, "Tôi đang cầm hồ sơ vụ án, còn ba người ở đây nhảy tăng gô cơ à."
Kiều Phụng Thiên quan sát tình hình, bình thản: "Cô ấy còn định đánh tôi."
Người đàn bà nhướng mày: "Mày đánh rắm tao ——"
Cảnh sát Lưu nhấc vành nói, ngắt lời: "Mày tao cái rắm! Cô buông cậu ta ra trước đi!"
.
Editor có lời muốn nói:
Mình cứ đăng kiểu ngắt quãng thế này không biết có còn ai đọc không huhu, có lỗi quá dù trước đó hứa hẹn đủ đường. Mình chỉ muốn nói là mình edit tới chương 8x rồi nha mà do một số lý do nên không đăng tới đó được, mình sẽ làm xong, không bỏ đâu mà ToT chỉ hơi chậm thui;;-;;
Edit: tokyo2soul