Chương 49
Cảnh sát Lưu là người đàn ông không mấy trẻ trung, nhưng khí chất thì vẫn rất đàn ông mạnh mẽ, đôi mày rậm nheo khỏi vành mũ cảnh phục có cài huy hiệu trông hơi buồn cười. Được ở chỗ có sống mũi cao thẳng giống Trịnh Tư Kỳ, thế nên cũng chỉ thấy hơi hơi buồn cười một tí mà thôi.
Nếu mấy năm nữa mà bị hói, mặt mũi chắc giống Tăng Khắc Cường do Cương Chính thủ vai trong bộ phim điều tra hình sự "Tổ Trọng Án Số Sáu" lắm cho xem.
Cảnh sát Lưu lấy bao thuốc lá thơm nhét trong ngực áo ra, rút một điếu ngậm hờ giữa hai cánh môi. Nhân viên văn thư mặc cảnh phục đang gõ máy tính ngồi bên than thở ngẩng đầu lên, chỉ chỉ tấm biển cấm hút thuốc chễm chệ trên tường —— Đi ra ngoài hút được không? Cảnh sát Lưu nhắm mắt không quan tâm, vẫn kê mông lên cạnh bàn, nheo mắt nghiêng đầu hút thuốc hết bật rồi đóng bật lửa —— Làm điếu thôi!
Kiều Phụng Thiên vừa trình giám định thương tật của Kiều Lương. Cùng là dáng hút thuốc kinh nghiệm đầy mình, nói chung Trịnh Tư Kỳ luôn trông thành thục mượt mà hơn hẳn người khác. Kiều Phụng Thiên biết đến Trịnh Tư Kỳ, sau này nhìn người khác cứ cảm thấy ai cũng thô thiển, không trầm tĩnh được bằng anh.
Cảnh sát Lưu nghiêng đầu nhả khói thuốc, bóng dáng trong làn khói mù mờ khom lưng nhìn Kiều Phụng Thiên đang đan tay chống cằm im lặng: "Mặt cậu thành ra vậy là hai người họ đánh à?"
Kiều Phụng Thiên gật đầu, tiễn đôi vợ chồng vào tình cảnh khó xử cực độ.
"Ôi trời cảnh sát Lưu chúng tôi không ——"
"Ài khoan vội khoan vội." Cảnh sát Lưu kẹp điếu thuốc vào kẽ tay, dúi tay xuống: "Tôi là cảnh sát giao thông, đâu phải cảnh sát hình sự, đánh nhau ẩu đả không thuộc phạm vi trách nhiệm của tôi, hai người đừng giải thích với tôi."
Rõ ràng người đàn bà không xiên xẹo miệng lưỡi được nữa, cũng không còn cơ hội giẫm nát Kiều Phụng Thiên bị xem như đồ nhỏ bé cặn bã dưới đất. Người đàn bà vén tóc ra sau tai trước khi ngồi xuống, lầm bầm: "Đánh cho là đáng đời..."
Kiều Phụng Thiên làm như không nghe thấy, nhíu mày nhìn ra cửa sổ.
"Được rồi, tôi biết mọi người đều bận rộn, đến đây, hai người thôi." Cảnh sát Lưu vẫy tay gọi đôi vợ chồng: "Lại đây, ký vào biên bản giám định kỹ thuật phương tiện giao thông và giấy xác định trách nhiệm pháp lý. Sau khi đọc kỹ từng mục và ký tên chúng tôi sẽ viết hồ sơ xin làm đơn khởi tố." Cảnh sát Lưu chìa tay lấy một xấp giấy A4 từ chỗ văn thư, vuốt cho phẳng phiu rồi trải ra bàn: "Mỗi đơn hai bản."
Kiều Phụng Thiên không động đậy. Người đàn bà đứng dậy đầu tiên, cầm túi xách bước về phía bàn làm việc, người đàn ông theo sau lưng. Người đàn bà cầm biên bản xem từ trên xuống dưới, quay lại rỉ tai nói chuyện với chồng có vẻ như không hiểu mấy.
Cảnh sát Lưu vẫn loay hoay món đồ trong tay, lạch cạch lạch cạch, khoanh tay nghiền ngẫm nhìn mi tâm hai người kia dần chau lại, khóe miệng trễ xuống như là có ý kiến rất lớn với đống giấy tờ nọ.
"Ài, cảnh sát Lưu..." Người đàn bà do dự: "Cái này, cái này, cái này không đúng rồi."
Cảnh sát Lưu đứng thẳng người dậy: "Vâng, cô cứ nói."
Người đàn bà xem biên bản giám định, to giọng run rẩy, liếc nhìn Kiều Phụng Thiên rồi lại cười ngượng ngập nhìn sang cảnh sát Lưu: "Sao gia đình cậu ta lại không có trách nhiệm gì..."
Kiều Phụng Thiên khẽ giật mình, lập tức bật dậy bước lại cầm tờ biên bản còn lại, trên giấy trắng mực đen đề rất rõ ràng một câu —— Căn cứ theo Điểm a Điều 45 Khoản 2 của "Bộ quy định thủ tục xử lý tai nạn giao thông", nhận định tài xế xe ben sẽ chịu phải chịu toàn bộ trách nhiệm, Kiều Lương không có trách nhiệm trong vụ tai nạn giao thông này.
Kiều Phụng Thiên sợ mình nhìn lầm, cúi người thật sâu xuống, nhìn chằm chằm mấy chữ "không có trách nhiệm".
"Chuyện này, sao lại không có trách nhiệm được?!" Người đàn ông không tin, cầm mớ giấy tờ đập rầm rầm xuống bàn, chỉ vào mặt Kiều Phụng Thiên: "Con gái tao đi xe người nhà nó mới gặp chuyện! Chiều nay vừa mới phải mổ lần hai! Con gái tao năm nay mới hai mươi tuổi! Bây giờ thương tật đầy mình! Tại sao không có trách nhiệm?! Kẻ phạm tội giết người như nó sao lại không có trách nhiệm?"
Cảnh sát Lưu chau mày, dụi tàn thuốc.
"Lúc đó tôi không trình bày với cô chú à? Xe chạy quá tốc độ đi sai làn là xe ben, chiếc Giang Hoài vẫn đang chạy đúng luật, đơn vị kỹ thuật và camera giám sát ở hiện trường đều cho ra kết quả nhất trí. Nếu có thắc mắc chú có thể đệ đơn xin tái giám định một lần nữa theo thủ tục quy định." Cảnh sát Lưu cúi đầu, sờ phù hiệu trên vai, "Chúng tôi rất cảm thông với sự việc đã xảy ra với con gái chú, nhưng tôi thấy vẫn cần trình bày rõ với chú, nếu không có đương sự, có lẽ con gái chú còn không có cơ hội được phẫu thuật."
Biểu cảm giống hệt nhau cứng đơ trên gương mặt của đôi vợ chồng.
"Kết quả điều tra tại hiện trường cho thấy vào thời điểm xảy ra tai nạn, người điều khiển chiếc Giang Hoài đã khẩn cấp đánh lái sang phải... Các người biết điều đó có nghĩa là gì không?"
Kiều Phụng Thiên ngẩng mặt khỏi biên bản giám định.
"Trong tình hình nguy cấp con người sẽ có bản năng bảo vệ bản thân. Thường thì chiếc xe sẽ đánh lái sang trái để bảo vệ bản thân vào khoảnh khắc trước khi các vụ tai nạn giao thông xảy ra. Đương sự lại đánh lái sang phải, có lẽ anh ta chỉ có 0,01 giây suy nghĩ, và đã chọn bên phải, bây giờ các người đã hiểu chưa? Vị trí ghế phó lái nguy hiểm nhất là điều mà ai cũng biết mà?"
Cảnh sát Lưu gần như muốn nói thẳng với họ, người các người muốn kiện cáo lên tòa đòi bồi thường đến cùng kia hóa ra lại là người cứu mạng con gái họ.
Kiều Lương là người chậm chạp, cũng là người lương thiện nhất. Nhưng cho dù thiện lương đến mấy cũng không thể nào tới mức liều mạng sống mình vì một người lạ. Trong tình thế ngặt nghèo, người bình thường như anh phải nghĩ cho bản thân đầu tiên rồi mới cân đo tới ích lợi cho người khác, đó là chuyện chẳng có gì để phán xét. Kiều Phụng Thiên tuy hiểu anh, nhưng cũng không quá tin anh sẽ làm ra chuyện nằm ngoài bản năng như vậy.
Trái lại Kiều Phụng Thiên thà tin rằng tâm lý Kiều Lương kém cỏi, nên trong giây phút hoảng hốt nguy cấp đã đánh tay lái nhầm hướng.
Chỉ là không thể nói ra. Câu chuyện có thể là hiểu lầm này là con bài và sức mạnh của y, là lá bùa hộ thân và liều thuốc định tâm để y bảo vệ Kiều Lương.
Y giả bộ tỏ vẻ mặt đau đớn phẫn uất, nhìn thẳng về phía cặp vợ chồng đang á khẩu không thốt nổi nên lời. Vết thương trên mặt hình như lại nóng ran nhói run lên.
"Vậy, vậy chẳng phải nó chạy xe bất hợp pháp à! Nó làm ăn trái phép..." Người đàn bà hơi hếch cằm rồi nhanh chóng rụt về.
Cảnh sát Lưu sờ mái đầu đinh cứng ngắc ngắn cũn: "Tai nạn giao thông là tai nạn giao thông, hoạt động trái phép là hoạt động trái phép, đây là hai chuyện khác nhau nên hy vọng mọi người làm rõ luật giao thông hiện hành của chúng tôi, được chứ? Mọi thủ tục quy trình của chúng tôi đều tuân thủ đúng pháp luật một cách chặt chẽ, thiên vị bất kỳ ai cũng là bất lợi với chúng tôi, chúng tôi cũng không ăn thêm được đồng lương nào."
"Ôi thôi thế nhưng mà..."
Cảnh sát Lưu chìa tay: "Nếu có bất kỳ thắc mắc hoặc sự không đồng thuận nào, vui lòng làm theo thủ tục để đệ trình phúc thẩm, đăng ký trong 15 ngày làm việc đều sẽ được xem xét lại. Chuyện cần giải thích, cần nói, cần nhận định trong hồ sơ đã trình bày rõ ràng, trước khi có vấn đề gì với giấy tờ văn thư đã viết ra thì xem xét lại kỹ trước đã, tôi không muốn làm lại chuyện vô nghĩa."
Người đàn ông do dự chỉ tay.
"Nhà họ... không bồi thường một đồng nào?"
Nụ cười của cảnh sát Lưu gần như hiện rõ ra mặt: "Không có trách nhiệm sao phải bồi thường?"
Văn thư nãy giờ im lặng ngồi đó cũng không nhịn được nữa ngưng gõ phím, nghiêm túc nhấp miếng nước, ló đầu ra: "Chẳng lẽ các vị tưởng con gái mình ngồi lên xe ai là người ta phải chịu trách nhiệm cả đời cho con gái các vị đấy chứ? Ăn vạ không có tí kiến thức pháp luật nào. Đội trưởng Lưu mở cửa sổ ra đi, ngạt."
Bốn bề chợt yên lặng, chỉ có tiếng khung cửa sổ hợp kim nhôm ma sát nghe "soạt" một tiếng.
Ánh nắng phóng lên đùi chiều thành một dải lọc óng vàng trong suốt. Kiều Phụng Thiên chợt thấy yên ả, thư thả, mọi sự bất lực dồn nén nhiều ngày qua chợt tiêu biến phần nào, khiến cảm xúc khó chịu trước câu nói "Tại sao đã biết trước có ngày hôm nay mà còn làm vậy" mà cảnh sát Lưu nói hôm trước cũng biết mất chẳng rõ tăm hơi.
Y chậm rãi ký chữ ký không mấy nắn nót của mình lên biên bản, đoạn siết chặt bút, mím môi, lát sau mới đặt xuống.
Đôi vợ chồng không giỏi che giấu cảm xúc, trăm mối ngổn ngang trong bụng hiện cả lên mặt. Hai người nhìn nhau như đang tìm nơi dựa dẫm, rồi lại chộp tờ giấy quay phắt đi như đang bực dọc với người kia.
"Chuyện bồi thường sau này phải đợi tài xế xe ben xuất viện rồi thương lượng tiếp. Lát nữa chúng tôi cũng phải đưa hồ sơ đến bệnh viện cho bên liên quan ký tên. Bên bệnh viện còn gấp gáp, hai vị có thể về trước, chú ý điện thoại phải luôn liên lạc được."
Cảnh sát Lưu lịch sự đưa tay, muốn bắt tay cặp vợ chồng nọ.
Kiều Phụng Thiên bị bỏ lại một mình, cảnh sát Lưu ngồi về bàn làm việc, cầm quyển sổ ghi chép bọc da màu đen trong ngăn kéo tủ ra, sau đó chỉ vào sô pha sau lưng Kiều Phụng Thiên: "Ngồi đi."
"Không được, còn vấn đề gì cứ nói luôn đi ạ."
Cảnh sát Lưu nhướng mày, trề môi lật sổ ra: "... Chiếc Giang Hoài Thụy Phong S5 bị đâm cháy trong vụ tai nạn của anh cậu, bên chúng tôi đã tra chủ sở hữu... Là người tên Trương Phong thường trú ở Lợi Nam Lộc Nhĩ, cậu biết không?"
Kiều Phụng Thiên nghe vậy thoáng giật mình: "Ai cơ?"
"Trương Phong, biết à?"
Con trai thứ nhà họ Trương ngay sát bên, nhỏ người cái đầu ngọn hoắt, mấy năm rồi xa nhà lên đất Bắc thành phố Lợi Nam kinh doanh quán trà. Sao lại không biết cho được.
"Sao lại là anh ta?" Kiều Phụng Thiên nhíu mày.
Nghĩ cả trăm người cũng không lường được lại là người này. Rốt cuộc Kiều Lương sao lại mướn xe đen làm ăn phi pháp với cậu ta?
"Vậy cậu phải hỏi chủ xe rồi, tôi không trả lời được. Mà nói chung tóm lại, các cậu không có trách nhiệm trong sự việc này, còn trách nhiệm vụ việc kinh doanh trái phép thì cả hai đều phải chịu." Cảnh sát Lưu gập sổ lại, "Đã liên hệ chủ xe, trong hôm nay hoặc sáng mai sẽ đến làm việc với phòng cảnh sát giao thông. Chuyện quan trọng cậu còn chưa rõ thì nhanh về mà hỏi cho ra ngô ra khoai đi. Tới lúc kéo nhau lên đây giải quyết hỏi tới trách nhiệm không phải lúc cho mấy cậu cãi cọ ăn vạ."
Lại nói người khác theo cái kiểu gian trá trục lợi, Kiều Phụng Thiên chẳng nhấp môi cười nhạt chẳng mấy vui vẻ, nhếch miệng đầy sắc bén.
"Chuyện gì không có trách nhiệm tôi tuyệt đối không chịu một phân, chuyện nên chịu trách nhiệm tôi cũng sẽ nhận hết phần, anh cảnh sát cứ yên tâm."
Cảnh sát Lưu nhìn chằm chằm y, chợt cười: "Cậu à? Không phải cậu, mà phải là anh trai cậu."
Cảnh sát Lưu như là thấy điệu bộ không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti của Kiều Phụng Thiên càng ghẹo lại càng thú vị, bèn nói tiếp: "Nếu bị tạm giam, kết án thì sao?"
Gò má Kiều Phụng Thiên căng lên.
"Cậu cũng ngồi thay anh trai à? Xin lỗi, luật pháp không cho phép." Anh ta sờ lông mày, rồi lần xuống sờ sờ mũi.
Nói thế đúng thật là cố tình rồi, vận hành phương tiện trái phép không tới mức xử lý hình sự, chỉ là vấn đề ai chịu tiền phạt nhiều hơn ai thôi.
Khóe miệng cảnh sát Lưu giật giật liên hồi, ánh mắt rơi từ đôi mày rậm của Kiều Phụng Thiên xuống đôi vai nhỏ gầy, rồi dáng người mảnh mai, sống lưng thẳng tắp, cuối cùng khó khăn lắm mới rơi xuống mũi giày.
Rốt cuộc, cảnh sát Lưu vẫn hếch chiếc mũ cảnh phục, nhếch môi cười hết sức thiếu trang nghiêm.
"Đùa cậu đấy."
Kiều Phụng Thiên không hề thấy mắc cười một chút nào.
.
Tác giả có lời muốn nói:
Hy vọng thầy Trịnh có tí ý thức nguy cơ nha.
Edit: tokyo2soul